Mười Năm

Chương 77: Tân binh Bắc Bắc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân và Mã Bảo Thuần từ trong nhà chạy ra ngoài tìm thằng con, nôn nóng lo lắng tới sắp phát điên, đến cả Mạnh Tiểu Kinh cũng hớt hải đi tìm.

Mọi người trong khu tập thể đều nghe chuyện công an bắt đầu lùng bắt, tóm người ở trong thành phố, cũng biết được tình hình ở Bắc Kinh. Trong nhà hễ mà có con trai đang đi học, người nhà đều rối rít cuống cuồng lao ra ngoài tìm. Con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, xúc động nông nổi, ở bên ngoài ôm nỗi căm phẫn ngùn ngụt, máu nóng nhiệt huyết, hăng hái bừng bừng. Lúc bọn họ gào thét khóc lóc thể hiện chí khí, có lẽ bọn họ chẳng nhớ tới cha mẹ già đang mỏi mắt ngóng trông lo lắng, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng tới cảnh những người cha người mẹ năm ấy trên đường phố Bắc Kinh, chìm trong không khí buồn thương não nề bao trùm cả thành phố cùng tiếng khóc thương đau đớn vang vọng, đứt từng khúc ruột, bi thương tuyệt vọng tột cùng như nào.

Sau đó Thiếu Đường vẫn lái xe đưa Khôn Tử và bạn trai gã là Tiểu Văn đến bến xe ngoại ô thành phố, chỗ đó không có cảnh sát kiểm tra, đối chiếu ảnh chụp. Cũng chỉ có Thiếu Đường mới có gan làm việc này, anh không sợ đụng phải công an.

Thiếu Đường, Tiểu Bắc dõi theo bọn họ, thấy hai người đó mua vé đường dài về thị trấn nhỏ tránh đợt phong ba bão táp rồi sau sẽ trở lại.

Ông chủ bình thường ngất nga ngất ngưởng, ngả ngả ngớn ngớn, giờ thành thật yên lặng, ra sức gật đầu với Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc, nét mắt trịnh trọng, cảm kích đến nỗi không nói nên lời.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Hai người định đi đâu?”

Tiểu Văn đáp: “Về thị trấn, nhà tôi.”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Người trong nhà có thể chấp nhận chú ấy sao?”

Cậu chàng Tiểu Văn nom mặt vẫn còn non, mặt mày thanh tú song ngang tàng kiên định: “Sóng to gió lớn gì mà chẳng qua được, tôi quỳ xuống trước ông nội với cha tôi, cầu xin bọn họ vậy. Nếu hắn ta dám thay lòng đổi dạ, tìm gái chơi bời, tôi sẽ bỏ hắn ta; Hắn bị cảnh sát nắm thóp, gặp nạn, rành rành chẳng có nhà để về… Lúc này, tôi không thể bỏ mặc hắn, tôi đi đâu sẽ đưa hắn đi đó.”

Mạnh Tiểu Bắc vừa nghe lời này thì ngay lập tức cảm động.

Tiểu Văn cà nhắc đi đường, vừa rồi nhảy lầu chạy trối chết cực dũng cảm, người thì nhìn ẻo lả mà gan dạ cứng cỏi cực kỳ, thực sự dám nhảy xuống. Lúc đó cậu ta bị trẹo chân, đau đến rơi nước mắt.

Trước khi đi, Mạnh Tiểu Bắc cùng Tiểu Văn ôm chặt lấy nhau. Bèo dạt mây trôi, gặp gỡ quen biết nhau, cả đời này có lẽ không còn cơ hội gặp lại. Cậu chúc hai người đó lên đường bình an, chú ý giữ gìn sức khỏe, còn mua bánh mì kẹp xúc xích và nước uống đóng chai ở nhà ga, bỏ vào trong cặp sách của mình, đưa hết cho hai người họ.

Tiểu Văn cười nhạt, ngoắc ngoắc tay, mập mờ đánh mắt: “Này, người đàn ông của cậu đẹp trai thật đấy, dữ dằn, ngầu chết mất thôi, dân lính đúng là khác biệt, biết thế trước tôi cũng tìm người làm lính, chớ ngó cái gã vô dụng bên tôi kìa!”

Tiểu Văn vừa quay người, ông chủ ở sau cậu tức giận: “Em chởi ai vô dụng?!”

Tiểu Văn nhìn thẳng đối phương: “Mắng anh chớ mắng ai.”

Khôn Tử đau thương phẫn uất nói: “Mẹ nó, ông đây xui rủi nghèo túng cái là em đã chán ghét, ngứa mắt ông đây rồi…”

Một đôi oan gia hoạn nạn có nhau, bắt bẻ cự nự, xách túi chen chúc lên xe đường dài, bóng hình dần dần chìm vào đám người trong toa xe. Mạnh Tiểu Bắc vẫn còn nặng lòng, rướn cổ nhìn thật lâu, ra sức vẫy tay, sau đó mới yên bụng rời đi.

Thiếu Đường đứng đằng sau, yên lặng nhìn Tiểu Bắc từ biệt đôi tình nhân kia, bao tức giận, phẫn nộ, căm uất, điên cuồng muốn đánh người với thằng con đột nhiên tắt ngóm, tan hết, không còn lời nào để nói. Tâm khảm Tiểu Bắc quả thật rất đơn thuần, chính trực ngay thẳng, đối xử với mọi người có tình có nghĩa, có khí chất tình cảm của người làm nghệ thuật. Đây chính là chàng thanh niên tình nghĩa sâu nặng mà anh thích.

Trong Tây An tung tin vịt nói xe quân đội sẽ tiến vào thành phố, trên thực tế hoàn toàn chẳng nhìn thấy xe tăng nào. Sau khi mọi việc phát sinh, mọi thứ dần ổn định, bắt tay vào giải quyết sự vụ. Công an bắt khoảng hơn 20 thủ lĩnh cùng với đám dân nhốn nháo gây sự trong thành phố. Lúc đó không gọi là “bắt bớ”, “xử phạt” mà gọi là “bắt giữ thẩm tra”. Có rất nhiều học sinh đại học bị bắt giữ vào trong trại tạm giam. Có một sinh viên nổi cộm ở trường đại học gần đó, bị giam giữ mấy tháng sau đó được thả về, cắt bỏ bọc tịch, cho về quê.

Đối với cha mẹ những học sinh năm cuối phổ thông như Mạnh Kiến Dân, cái khiến bọn họ lo lắng nhất chính là cuộc thi đại học có diễn ra đúng hạn như bình thường hay không!

Khi Mạnh Tiểu Bắc về khu tập thể, nhìn thấy cha mẹ đang chạy đôn chạy đáo tìm mình. Đôi mắt Mạnh Kiến Dân đỏ bừng, chỉ căm trong tay không có gậy gộc, bước lên muốn tát thằng con mất nết một cái. Song cánh tay giơ lên dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn không nỡ đánh. Đánh con của chính mình, lòng dạ cũng đau đớn lắm thay. Mạnh Kiến Dân ghìm đầu thằng con đã rất cao vào trong ngực, ra sức bóp cơ bắp phía sau Mạnh Tiểu Bắc, bóp tới nỗi Mạnh Tiểu Bắc nghiến răng vì đau: “Ui da, cha đừng bóp nữa, cha con sai rồi…”

Mạnh Kiến Dân quặp thằng con, vội vàng về nhà, không dấn dứ ở bên ngoài nữa, cố gắng tránh đi những con mắt chú ý của hàng xóm, làm một người thành thật không bàn chuyện nước nhà. Mấy ngày nay phong ba bão táp, khắp nơi đều hỗn loạn, người làm cha làm mẹ như bọn họ lo lắng khôn xiết cho sự bình an của con cái!

Mạnh Kiến Dân hỏi, Mạnh Tiểu Bắc con biết cha sợ nhất là gì không?

Ông đây sợ nhất gì thì con làm luôn cái đó, con quả là hiếu thảo mà!!!

Mạnh Tiểu Kinh chen mồm: “Mạnh Tiểu Bắc, vừa rồi cha chúng ta vì tìm anh mà chạy hết đường này đường khác đến nỗi ho khan, phổi nhất định chảy máu rồi. Sau này anh làm gì thì cũng suy nghĩ một chút giùm!… Đừng vô tâm vô tính, chỉ lo chuyện bao đồng, vác tù và hàng tổng mà làm cha tức chết!”

Mạnh Tiểu Kinh quả thực không thể hiểu nổi Mạnh Tiểu Bắc nghĩ cái mẹ gì, còn có gì có thể quan trọng hơn việc thi đến Bắc Kinh, hơn tiền đồ lương lai sao? Mấy chuyện biểu tình, diễu hành là việc của Tiểu Bắc đấy chắc?

Mạnh Tiểu Bắc ngoan ngoãn thành thật: “Cha, con thật sự không đi gây sự náo loạn, hôm nay cũng không đến quảng trường, cha hiểu lầm rồi.”

Mạnh Kiến Dân trợn đôi mắt hằn những nếp nhăn: “Mạnh Tiểu Bắc, tâm nguyện lớn nhất vẫn chưa thực hiện được của cả đời cha là gì, con biết không?”

Mạnh Tiểu Bắc ngần ngừ: “… Dạ, con biết.”

Mạnh Kiến Dân: “Con cũng biết hồi đó vì sao cha bị lỡ dở mà đúng không!”

Mạnh Tiểu Bắc: “…”

Mạnh Kiến Dân cười khổ, trên khuôn mặt lộ ra sự thông suốt của người đã từng trải: “Cha nói cho hai đứa bay biết, hai mươi năm trước, tương lai của không biết bao nhiêu người trẻ tuổi cứ thế tàn lụi tắt ngóm. Giờ đây, những sinh viên thời đại này, chưa từng trải qua khổ đau, không có kinh nghiệm gì về đấu tranh vũ trang, cách mạng văn hóa năm đó, lên núi xuống thôn, hàng chục vạn học sinh bị sung đến biên cương… Những đứa trẻ như bọn bay, quá nhiệt huyết sôi nổi, cũng quá ngây thơ, không biết quý trọng… Đấu tranh chính trị? Đấu tranh chính trị là chuyện mà những người dân đen như chúng ta có thể đùa được sao? Triều đại phong kiến Trung Quốc thay đổi suốt mấy ngàn năm, trở mình liên tục, đều như nào cơ chứ? Phải những người thực sự có bản lĩnh, có tài, có chỗ dựa thanh thế, tài trí mưu lược kiệt xuất mới vươn lên đứng trên người khác, tranh đấu dữ dội, thắng làm vua thua làm giặc; Nếu không có thế lực chỗ dựa hay như những ông chủ tóc húi cua giàu có bộn tiền, thì cũng chỉ có thể đi theo đám bát nháo hỗn tạp, làm bia đỡ đạn cho người khác thôi!”

“Bây thấy đấy, cha chỉ ở trong nhà lảm nhảm mà không ra ngoài tham gia biểu tình. Là do cha nhát chết sợ hãi? Không hề, hai mươi năm trước, chính cha đã ở quảng trường Thiên An Môn kéo băng rôn biểu ngữ, còn được Mao chủ tịch trực tiếp đến gặp mặt kiểm duyệt, lúc đó bọn cha đã hô khẩu hiểu ‘Đả đảo Khổng Gia điếm, đánh đổ bọn tư bản, quét sạch hết tất cả bọn yêu ma quỷ thần”, ‘Cha anh hùng con hảo hán, cha phản động con khốn kiếp!’ (165). Bộ dạng cha lúc đó như này này, cha khi đó ngầu như tổ tông con đó.”

165. Nguyên gốc: 老子英雄儿好汉, 老子反动儿混蛋 – Ý là nếu cha là anh hùng thì con sẽ là hảo hán, cha là phản động con sẽ là bọn khốn kiếp.

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu xấu hổ bật cười.

Mạnh Kiến Dân: “Cả đời cha đã là một kẻ vô tích sự, con không thể cũng vô tích sự như cha được. Mạnh Tiểu Bắc, con có tài hơn cha, con có tương lai, chỉ còn một chút nữa thôi là con sẽ thi đỗ Học viện Mỹ thuật rồi! Một chút cuối cùng này, con làm ơn đừng quăng bỏ! Con đừng phạm sai lầm để rồi vứt bỏ cả tiền đồ của mình, có được không?… Nếu con có thể kiên định vững tâm yên ổn thi đại học xong, cha quỳ xuống trước mặt con!!!”

Mạnh Kiến Dân làm bộ muốn quỳ xuống bên giường, trước Mạnh Tiểu Bắc. Mạnh Tiểu Bắc vội nhào đến, xấu hổ nói: “Cha, cha đừng vậy.”

“Cha, con xin lỗi.”

“Con thật sự không làm gì, con không đi lệch đường lối, không có lập trường sai lầm. Con chính là người vừa có kiến thức lý luận lại còn tích cực hăng hái trong chính trị (166), là một đóa hoa tràn đầy khí phách, ngoan cường trong thời đại mới của đất nước, cha yên tâm ha.”

166. Nguyên gốc: Lập trường cách mạng vừa hồng vừa chuyên (又红又专的革命立场) là từ dùng trong cách mạng văn hóa: Ý chỉ những người vừa có kiến thức lý luận kỹ thuật, lại tích cực, hăng hái trong chính trị. Tương phản với lập trường bạch chuyên (白专): những thành phần trí thức am tường về nghiệm vụ chuyên môn, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu mà thờ ơ bàng quan với chuyện chính trị, thường là đối tượng bị phê phán.

Mạnh Kiến Dân bị thằng con làm cho tức đến nỗi cười gằn lên, vò tung đầu Mạnh Tiểu Bắc: “Cha hẵng còn mong chờ tương lai bây trở thành nhà nghệ thuật gia, giờ vẫn chưa trở thành ‘chuyên gia’ gì đó, đừng có để hy vọng ngập tràn của cha mẹ đang cuồn cuộn một mạch bay lên đến đỉnh núi cao rồi sau đó đột ngột bị đẩy xuống vực sâu, từ trên trời rơi xuống đây!”

Mạnh Tiểu Bắc hổ thẹn cúi đầu: “Không đâu không đâu.”

Trước khi đi, Thiếu Đường vẫn cố gắng chen lời giải thích giúp Mạnh Tiểu Bắc, nói lúc đó công an chìm qua đây tóm người, Mạnh Tiểu Bắc đã giúp một đôi anh em họ ở phòng chiếu phim chạy thoát, tiễn họ lên xe đường dài.

Mạnh Kiến Dân sửng sốt, chăm chú nhìn Tiểu Bắc, quả thật ông phải nhìn thằng con mình với cặp mắt khác.

Lúc ấy đủ loại thông tin không chính thống nói một số quan chức cán bộ ở phía Nam, hay những người nổi tiếng có thế lực trong xã hội giúp đỡ những người trong danh sách truy nã trốn chạy đến Hồng Kông, tháo chạy khỏi sự truy bắt.

Mạnh Kiến Dân giơ ngón cái: “Con của cha khí phách gan dạ lắm, có nghĩa khí, làm việc ra dáng đàn ông.”

Toàn bộ cuộc họp phụ huynh năm lớp 12 của hai thằng con, Mạnh Kiến Dân đều tự mình đến họp. Nếu cuộc hợp hai bên trùng nhau, ông sẽ họp cho Mạnh Tiểu Bắc nửa tiếng, sau đó lại họp cho Mạnh Kiến Dân nửa tiếng, sau đó một mình đi tìm giáo viên hỏi han.

Sau tháng 6, hàng ngày phụ huynh đều chạy đến trường cắm chốt, nghe ngóng chính sách, sợ cuộc thi đại học năm đó lại bị hủy bỏ, hoặc cắt giảm danh sách trúng tuyển trên diện rộng.

Trong nhóm phụ huynh này, rất nhiều người là “Lão tam giới”, không có cơ hội học đại học.

Trước kỳ thi mấy ngày, tình hình trong trường học cực kỳ buồn cười ngược đời. Các học sinh thì về nhà ôn tập, cũng chẳng biết là có kiên tâm tự học hay thấp thỏm không yên không nữa, còn các phụ huynh thì lại ngược lại tụ tập, ngồi trong phòng học uống trà thì thầm rủ rỉ với nhau hết chuyện này chuyện khác, lo lắng chờ đợi tin tức từ trên cấp xuống.

Hiệu trưởng, chủ nhiệm gọi điện thoại, sau đó lại đi vào phòng học. Hiệu trưởng trường lấy khăn tay lau trán, gật gật đầu với phụ huynh học sinh: “Mọi người yên tâm về đi, ngày kia cuộc thi đại học vẫn diễn ra bình thường, cục giáo dục nói không có gì thay đổi hết.”

Mạnh Kiến Dân giơ tay, hỏi: “Đại học Bắc Kinh vẫn tuyển sinh như cũ đúng không? Vẫn nhận học sinh đến từ nơi khác, không hủy bỏ ‘suất’ của con cái chúng tôi?”

Hiệu trưởng xua tay: “Học sinh Tây An vẫn an toàn, không bị ảnh hưởng nhiều lắm, nếu có kiểm tra xét duyệt thì cũng là làm với học sinh ở Bắc Kinh… Mọi người không phải lo!”

Mọi phụ huynh thở phào một hơi, có người nói về nhà làm bữa ăn khuya đun nước rửa chân cho con! Đúng là trên đời này không gì bằng lòng dạ cha mẹ, hết lòng vì con vì cái.

Năm nay, kỳ thi đại học diễn ra đúng hạn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, thậm chí có thể nói là tàn khốc nhất trong mười năm trở lại đây, tỉ lệ thi đậu thấp nhất trong mấy kỳ thi đại học gần đây, thiên quân vạn mã vượt qua cầu độc mộc, vô số người ngã ngựa rơi xuống lòng sông.

Đối với Mạnh Tiểu Bắc, đối với mỗi học sinh tham gia vào kỳ thi đại học năm đó, đây chính là một năm sóng gió đầy rẫy những bước ngoặt khúc khuỷu, là ký ức khó mà quên được trong ký ức. Cuối cùng, toàn quốc có hai triệu sáu trăm sáu mươi nghìn thí sinh, thí sinh trúng tuyển vào trường đại học cao đẳng chỉ bốn trăm nghìn, tỉ lệ khoảng 15%.

Tháng tám trời nắng như đổ lửa, mùa hè của thành cổ chìm trong cái nóng sục sôi của sự lo lắng sốt ruột. Đêm trước sinh nhật của hai anh em, Mạnh Tiểu Bắc và Mạnh Tiểu Kinh cùng nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, sau đó, gần như cùng lúc nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.

Kỳ thi đại học, Mạnh Tiểu Bắc thi được hơn 300 điểm một xíu.

Cậu gọi cho Lượng Lượng, gào lên: “Ông đây thi được 280 điểm là đủ rồi, vậy mà ông đây phát huy ngoài sức tưởng tượng! Mày ở Bắc Kinh chờ ông đây, ông đây Nam Bá Thiên (167) đã trở lại!!!”

167. Nam Bá Thiên: là nhân vật phản diện trong bộ phim “Đội quân tóc đỏ”, do nghệ thuật gia nổi tiếng Trần Cường đóng. Nam Bá Thiên là ác bá địa chỉ vùng Nam Hải, đặc biệt là tay anh chị đánh đấm có tiếng “Lão Tứ”, sau bị đội quân Quỳnh Nhai đánh bại.

Mạnh Tiểu Kinh thi cao hơn Mạnh Tiểu Bắc bảy – tám điểm, điểm thi của hai anh em cũng được công bố gần như cùng lúc. Mạnh Tiểu Kinh nhận được giấy báo trúng tuyển, nhìn qua giống như một thiệp mời đẹp đẽ của Học viện kịch phát tới, bên trong viết tên Khoa diễn xuất của Học viện Hý kịch Trung ương.

Trường học của Tiểu Bắc còn có tâm hơn, giấy báo trúng tuyển là giấy viết thư vàng có vẽ hoa mai đỏ, tranh Trung Quốc, do vài vị giảng viên ở khoa thư pháp và hội họa tự tay vẽ. Mở lá thư ra, trên mặt thư đề tên Mạnh Tiểu Bắc rồng bay phượng múa, mỗi chữ đều cực đẹp khiến cậu muốn khóc…

*

Mùa thu Bắc Kinh, những tán cây bạch quả nhuộm hai bên đường thành màu vàng rực rỡ, ngập tràn trong đôi mắt chính là sắc màu đại diện cho sự thành công tốt đẹp. Mạnh Tiểu Bắc đeo bảng kẹp giấy vẽ cùng hành lý, quay về thành phố mà cậu đã rời xa suốt hai năm, ôm lấy quê hương thứ hai của cậu và Thiếu Đường.

Năm đó, những sinh viên mới bước vào đại học, những thanh niên mơn mởn tuổi xuân, với tâm hồn tự do lãng mạn ngang tàng bất kham, phần lớn đã trải qua đợt tập huấn quân sự dã man nghiêm khắc nhất trong thời đại bọn họ. Những học sinh của trường Đại học Bắc Kinh bị tóm thẳng đến vùng thung lũng hẻo lánh, huấn luyện tròn một năm, viết kiểm điểm, viết tóm tắt cảm nhận, khắc sâu nhận thức về sự trung thành và đường lối. Kết hợp với một năm huấn luyện, bốn năm đại học của họ biến thành năm năm; Trước khi hoàn toàn gột rửa thanh tẩy linh hồn của đám sinh viên này thì chưa thể để bọn họ tiến vào xã hội được. Sau khi Mạnh Tiểu Bắc đến Bắc Kinh, cũng chẳng có cơ hội hội ngộ đoàn tụ với cha nuôi và người thân. Tập huấn quân sự của Học viện Mỹ thuật của bọn cậu diễn ra trong sáu tuần, toàn bộ sinh viên mới bị kéo đến căn cứ pháo binh  nào đó ở vùng núi Bình Cốc.

Nếu mà so ra, trường học của Mạnh Tiểu Kinh vẫn còn tốt chán, cuộc sống cực thoải mái sung sướng. Huấn luyện quân sự nhẹ nhàng, địa điểm tập huấn ở ngay nội thành Bắc Kinh, một khu tập thể bộ đội nào đó ở Hải Điến. Trai tài gái sắc, người nào người nấy mặc đồ rằn ri, khuôn mặt trang điểm đến là xinh đẹp, mỗi ngày đứng ở bãi tập xếp hàng hô khẩu hiệu, đi đều. Trên khuôn mặt, mồ hôi chảy ra dính chặt với lớp phấn cùng kem chống nắng và vô số thứ mỹ phẩm, dưỡng da khác.

Mạnh Tiểu Bắc tập huấn quân sự trong tháng rưỡi, chẳng thèm bôi kem chống nắng gì, trước giờ cậu đâu có xài mấy thứ đó. Bọn cậu tập huấn cực kỳ gian khổ, khiến cho cả người cậu đen thui, gầy sọp hẳn.

Sinh viên mới nhập học đều phải trải qua huấn luyện quân sự, con trai cùng tiểu đội nằm chung giường ghép rộng trong doanh trại, ở trong cùng một đội ngũ quen biết lẫn nhau, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết. Con trai mỗi một tiểu đội sẽ được phân vào một doanh trại rộng ba mươi mét vuông, hai hàng ván gỗ rộng ghép vào nhau thành giường, cứng ơi là cứng, quả thật y chang giường thép trong tù. Mỗi người vác chăn bông và chậu rửa mặt rửa chân tới, chậu rửa mặt gác vào tường thành một hàng dài.

Mạnh Tiểu Bắc đội mũ rằn ri, đôi mắt nhỏ híp lại trông cực ngầu cực gian, tay chân vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn. Nam sinh ngủ bên tay trái Mạnh Tiểu Bắc phải cắt phăng bím tóc đuôi ngựa mang khí chất nghệ thuật gia thành kiểu đầu đinh, đeo kính mắt gọng vuông, gật đầu chào Mạnh Tiểu Bắc: “Cậu là Mạnh Tiểu Bắc hả? Trên danh sách trúng tuyển tớ đã thấy đại danh của cậu từ lâu.”

Mạnh Tiểu Bắc khiêm tốn trả lời: “Nào có nào có, huynh đệ quá khen rồi! Cậu tên là gì?”

Nam sinh đeo kính gọng vuông cười rất thành thật, giữa hai răng cửa có khe hở, nắm chặt tay cậu: “Trong ký túc tớ là bạn cùng phòng cậu đó, tớ tên Vương Vũ Huy.”

Mạnh Tiểu Bắc sửng sốt, phì cười, đệch mẹ, cái tên này sao mà nghe quen quen? Tự đáy lòng cậu nói: “Cậu chính là Vương Vũ Huy sao, ngưỡng mộ đã lâu nghen!”

Vương Vũ Huy cực ngây ngô đáp: “Ngưỡng mộ tớ? Không dám không dám đâu!”

Nam sinh bên phải Mạnh Tiểu Bắc tên là Lâm Thạc, có vẻ là tay từng trải, dày dạn kinh nghiệm. Sau đó, ba người họ hợp thành một tổ làm thơ đánh bài, cùng hát quân ca, chơi cùng với nhau.

Tân binh phải dọn dẹp phòng, toàn bộ nam sinh nằm chung một giường quỳ trên tấm ván gỗ ở chỗ nằm, cong mông, luyện tập gấp chăn, từ sau khi ăn luyện tới tận khi đánh răng rửa mặt súc miệng, tắt đèn, ấy vậy mà vẫn gấp không ra hồn!

Mạnh Tiểu Bắc thỉnh thoảng nảy lên mấy trò ranh mãnh, len lén từ sau nhìn bờ mông vểnh cao của bọn con trai lớp mình, chăm chú ngó từng cái từng cái, âm thầm bình luận, có người mông tròn có người mông vuông, người dẹt người vểnh. Phần lớn đám nam sinh đều không luyện tập hàng ngày, đa số khá gầy, lúc mặc quần rằn ri ống quần rộng thùng thình, bờ mông với bắp đùi hoàn toàn chẳng thể làm căng nổi cái quần. Nếu mà không gầy thì sẽ rất mập, cả người toàn thịt với thịt. Mạnh Tiểu Bắc nhìn qua một lần, những ý nghĩ bậy bạ hoàn toàn bị dập tắt. Đúng là dáng người cha nhỏ vẫn tuyệt nhất, bờ mông cong vểnh rắn chắc, khiến người khác si dại mê mẩn, có nhìn ngàn lần vẫn chẳng chán.

Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn cho rằng, cậu không phải bẩm sinh là đồng tính, ngoài Thiếu Đường ra, cậu sẽ không thực sự nảy sinh ham muốn với bất kỳ người đàn ông nào khác, thậm chí hoàn toàn không thể có dục vọng với bất kỳ người nào khác.

Huấn luyện lớp cậu đi vào trong phòng kiểm tra, giày da rảo qua khắp phòng một lượt: “Mạnh Tiểu Bắc, trong lớp chỉ có chăn của một mình em được gấp tử tế ra hình ra dạng, rất gọn gàng thành thạo, y chang một khối đậu hũ!” (168)

168. Chăn đậu hũ: 

Mạnh Tiểu Bắc cong môi cười, lộ ra sự đắc chí: “Cảm ơn huấn luận viên khen ngợi ạ!” Cậu nghĩ thầm trong lòng, từ nhỏ ông đây đã trải qua huấn luyện quân sự, là do trong nhà có người dạy ông đấy chớ. Trước đó, người nào đó đã “phím trước” cho cậu, nên cậu mới mang đến chiếc chăn rất cứng của Thiếu Đường. Chiếc chăn này không dùng để ngủ, đây là mùa hè mà, cần gì tới chăn, mà chăn này chuyên dùng để “gấp”!

Huấn luyện viên họ Phương, cũng chỉ là một thanh niên, chức vụ là Tiểu đội trưởng, so với đám sinh viên này cùng lắm hơn tầm một tuổi, tuổi rưỡi. Huấn luyện Phương lại nhìn sang bên khác, chỉ tay vào bên trái cậu bảo: “Vương Vũ Huy, em nhìn chăn của em coi, chăn em gấp ra cái kiểu gì vậy?!”

Vương Vũ Huy cong mông suốt tối quay đầu nhìn, đẩy kính trên mũi: “Cái gì ạ? Chăn em gấp chính là khối đậu hũ đó ạ!”

Huấn luyện Phương nói: “Chăn Mạnh Tiểu Bắc gấp mới là khối đậu hũ, còn chăn em gấp là bã đậu!”

Tiểu đội trưởng vừa khuất bóng sau cánh cửa, Vương Vũ Huy đã nện đất phát điên: “Ông đây có gấp chăn tệ thế nào đi nữa thì cũng không thể chê bôi sỉ vả ông!!! Chăn ông không phải bã đậu!!!…”

Cả hàng nam sinh quỳ trên giường đấm chăn cười phá lên. Lâm Thạc khen: “Mạnh Tiểu Bắc, mày luyện kỹ xảo gấp chăn kiểu gì đó?” (169)

169. Khúc này là Lâm Thạc, Tiểu Bắc và Vương Vũ Huy đã thân thiết nên mình đổi xưng hô tao – mày nhé.

Mạnh Tiểu Bắc cười nhạt, sự kiêu ngạo viết rành rành trên mặt: “Nhà tao là ‘gia đình quân nhân’, cả ngày tao gấp chăn cho người nhà, nếu không gấp ra hồn đủ tiêu chuẩn là bị phê bình ngay!”

Mạnh Tiểu Bắc buột mồm nói, những bạn học khác nghe mà không hiểu lắm, cái gì là “gia đình quân nhân” cơ?!