*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm đó, không chỉ có Mạnh Tiểu Bắc sắp hóa đá, khuôn mặt vỡ vụn tới nơi mà đến cả Thiếu Đường hiểu sâu biết rộng cũng cảm thấy choáng váng, quả thực hoàn toàn không ngờ, nào đâu biết chuyện sẽ như này. Vận mệnh quanh co ngoằn ngoèo, cuộc đời đúng là một vở tuồng, trong khoảnh khắc tiếng chuông bắt đầu vang lên, chẳng ai có thể đoán trước được ai sẽ cùng ai đi tới cuối con đường, nắm chặt tay nhau mà hát vang khúc ca vãn tuồng.

Tiểu Bắc và Thiếu Đường bám theo tới tận cửa nhà Kỳ Lượng, mắt ngó thấy phòng bếp trên lầu bừng lên ánh sáng vàng rực ấm áp. Lúc nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc đã đến đây vô số lần, thường xuyên qua đêm ở nhà Kỳ Lượng, giờ chỉ qua bóng hình lay động sau khung cửa sổ cũng biết bọn họ đang nấu ăn.

Chỉ mới đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa mà cũng có thể nghe thấy giọng nói gay gắt, lảm nhảm không ngớt của Kỳ Lượng trong phòng khách, đúng là kẻ rỗi việc rảnh rang, chẳng biết nấu ăn nên chỉ khoanh tay đứng đó, nói đến là nhiều.

Mạnh Tiểu Bắc đánh mắt ra hiệu: Vào!

Thiếu Đường lặng lẽ lắc đầu: Về!

Mạnh Tiểu Bắc: Ông đây phải tóm hai kẻ này nhân lúc hẵng còn trong nhà, chớ lần sau mà hỏi Kỳ Lượng thể nào cũng chối ngoay ngoảy, hôm nay ông bắt hai người họ ngay tại trận cho biết!

Vẻ mặt Thiếu Đường hiện lên sự khác thường, nở nụ cười như có như không, dùng khẩu hình nói: Nay là đêm cuối cùng đó, mai bây phải đi rồi, chúng ta về nhà được không? Ông đây cho bây “làm”.

Mạnh Tiểu Bắc: …

Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc nhộn nhạo, hấp dẫn này quả thực quá trí mạng! Đại Bảo Bảo, con rất muốn làm cha, nhưng mà… Không được, trước khi về Tây An con nhất định phải làm rõ chuyện hai người kia, chớ không đêm nay con ngủ không yên, trằn trọc suốt sáng mất!

Trong phòng bếp kia, hai người Kỳ Lượng và thầy Tiêu người nói kẻ đáp, nhịp nhàng không thôi.

Tiêu Dật nhắc, Kỳ Lượng em vào phòng ngồi đi, đừng đi đi lại lại. Kỳ Lượng càm ràm, thầy này, thái mỗi khoai thôi mà lằng nhằng quá vậy, thái khoai tây cần gì tỉ mỉ tới thế, người khác cắt miếng thầy thái lát, người khác thái lát thầy lại xắt nhỏ, ấy nếu mà người ta xắt nhỏ thì chắc thầy nghiền ra thành bột khoai tây phỏng? Em nhìn thầy nấu ăn mà mắc mệt! Còn mệt hơn em nấu nữa kìa.

Tiêu Dật hỏi vặn lại, em biết nấu cơm hả?

Kỳ Lượng cáu kỉnh đáp em không biết.

Tiêu Dật nói người nấu cơm là thầy, thầy cũng chẳng bắt em làm, em giục thầy làm gì?

Kỳ Lượng tức mình nói nhưng mà em đói lắm lắm lắm rồi!

Thầy Tiêu nghe vậy không nói chi nữa, cặm cụi cẩn thận tỉ mỉ băm hành. Dường như trong căn phòng bếp nho nhỏ này, mỗi một vật dụng, từ thớt gỗ, rổ rửa rau đến cái rá, chổi quét nhà đều là một thành phần trong bức tranh tình lãng mạn nên thơ, tiếng trúc réo rắt vang lên, những bông tuyết nhẹ nhàng lất phất bay trong không trung, khiến Kỳ Lượng sung sướng hạnh phúc.

Kỳ Lượng chuyên ăn nói hèn hạ đột nhiên ngừng bặt, mặt dày mày dạn, đểu giả nhảy chồm qua, ngang ngược trêu chọc Tiêu Dật, ôm chặt lấy đối phương từ phía sau… Đúng lúc đó, cửa nhà đột nhiên kêu “rầm” một cái, hai người ở trong phòng bếp giật mình cùng quay đầu ngó.

Cái hành vi ngông cuồng dứt khoát đó, đích thị là Thiếu Đường làm chứ chẳng còn ai vào đây nữa. Thiếu Đường lấy luôn thẻ chứng nhận sĩ quan của mình, luồn qua khe cửa chỗ then cài, nhanh như chớp mở khóa cửa cạch cái. Trong thời khắc mấu chốt, Mạnh Tiểu Bắc chính là tay chuyên xúi giục làm mấy trò bậy bạ, còn Thiếu Đường chính là người giải quyết vấn đề, mần chỗ khó ăn nhất, không nói dài dòng, vào là vào!

Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Lượng phút chốc cứng đơ, đỏ ké, lúng túng không biết làm sao.

Khi ấy, hai cánh tay cậu hẵng còn ôm lấy thầy Tiêu, thân dưới thân thiết dính chặt không rời. Kỳ Lượng hoảng hốt đến nỗi kêu ầm lên một tiếng, vội vàng quay người, cuống cuồng che đi đũng quần lồi lên lồ lộ của mình, khốn quẫn chật vật.

Mạnh Tiểu Bắc đúng là chuyên cậy tình cảm anh em chí cốt chục năm trời giữa mình và Kỳ Lượng mà làm xấu mặt, chơi đểu cậu.

Khuôn mặt Kỳ Lượng vặn vẹo biến dạng, xấu hổ ngượng ngùng đến nỗi lỗ tai đỏ khé cả lên, chỉ vào hai người: “Mạnh Tiểu Bắc, ông đếch chơi với mày nữa, mày đếch phải anh em ông! Từ nay đếch có anh em chí tớ gì nữa!”

Mạnh Tiểu Bắc quặp chặt Kỳ Lượng qua: “Gì mà đến nỗi thế… Thẹn quá hóa giận? Tức đến khó thở? Lần sau tao vứt cho mày chìa khóa nhà chúng tao, mày thích đến lúc nào đến lúc đó, tao đếch có sợ mày nhìn!”

Kỳ Lượng tức đến nỗi thở hồng hộc: “Mạnh Tiểu Bắc, hồi vắt mũi chưa sạch mày cởi truồng như nào tao nhìn trơn trọi hết rồi, ông đây thèm vào, lạ lắm đó mà nhìn.”

Trong phòng bốn người, bốn đôi mắt ngó nhau, có thể bởi vì quá thân thiết hay có mối quan hệ không thể dùng một hai câu mà nói rõ ràng, nên giờ bỗng dưng chợt cảm thấy hơi hơi xấu hổ, lúng túng.

Ấy nhưng hai người già nhất phòng lại rất bình tĩnh, nào có chuyện gì đâu cơ chứ?

Thầy Tiêu nâng xẻng xúc thức ăn, mùi tỏi nồng nặc từ trong phòng bếp phả ra. Thiếu Đường hỏi: “Mì đậu cô ve?”

Tiêu Dật gật đầu, mắt kính gọng vàng phủ mờ làn hơi nóng: “Hai người đã ăn gì chưa? Hay là cùng ăn đi.”

Thiếu Đường đáp: “Đúng lúc tôi đói bụng, ăn thôi.”

Trong phòng khách, bốn người vây quanh bàn ăn mì. Tay nghề nấu ăn của thầy Tiêu quả thật quá dữ, bởi tay Mạnh Tiểu Bắc bị thương nên Thiếu Đường gắp mì cho cậu. Cậu ăn được vài miếng, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, quay qua nhìn Thiếu Đường. Thiếu Đường nhìn lại, sao, ông đây còn phải sợ à?!

Mồm Kỳ Lượng dính một miếng tỏi, thầy Tiêu lấy miếng giấy qua lau miệng cho bảo bối của mình, ánh mắt nhìn Kỳ Lượng dịu dàng mềm mại như nước. Lần nào cũng thế, trước khi ăn thầy Tiêu đều chuẩn bị sẵn, xé giấy ăn mềm mại thành những mảnh vuông vức gọn gàng, để ở trên bàn chỗ bên tay để lau.

Tối đến, bên ngoài cửa sổ nhà nhà khu tập thể lấp lánh ánh đèn, khói bếp vấn vít lượn lờ, cách khung cửa vẫn thường nghe thấy tiếng hàng xóm lên xuống lầu, đóng mở cửa, tiếng trò chuyện hàn huyên rộn ràng tươi vui. Mạnh Tiểu Bắc hốt nhiên vỡ ra lời Lượng Lượng nói trước đây, rằng Kỳ Lượng không muốn vào buổi tối, một mình mòn mõi chờ đợi trong nhà, thà rằng ở trong phòng game người đến người đi thâu đêm còn hơn, bởi cậu rất sợ nghe thấy âm thanh gia đình quây quần vui vầy, cha mẹ con cái ngọt ngào ấm áp vang lên từ nhà hàng xóm, thứ cảm giác ấy thật sự khó chịu, đau lòng vô cùng.

Nhà Kỳ Lượng cũng đã thay đổi rất nhiều, căn nhà này quả thật đã khác hoàn toàn với cảnh bừa bãi bộn bề ngày xưa, một nơi chỉ để ngả lưng ngủ qua bữa dạo nào.

Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, máy hút khói được lau đến sáng loáng. Trên sô pha phòng khách, bốn chiếc gối dựa lưng được để ngay ngắn cẩn thận, hơn nữa còn được xếp đều tăm tắp. Trên tường có treo mấy bức tranh màu nước trang nhã nền nã, trên bàn trà có mấy quyển sách buộc chỉ, bên trong sách có kẹp kẹp sách thơm mùi gỗ đàn hương mua ở Hàng Châu, bên cửa sổ là một chậu hoa lan. Căn phòng tràn ngập mùi tiền dung tục tầm thường của tay trọc phú ngày nào giờ đã lột xác hoàn toàn, được sửa sang toát lên sự thanh nhã trí thức.

Mạnh Tiểu Bắc vừa bước vào phòng vệ sinh đã cười phì cả ra, một hàng khăn to nhỏ khác nhau, vừa nhìn đã biết ngay là đã được là phẳng phiu, sạch sẽ, gọn gàng. Một khăn để lau tay, một khăn lau mặt, một khăn lau chân, nếu mà lau mông chùi đít chắc cũng phải sắm thêm cái nữa?

Mạnh Tiểu Bắc giễu ai đó: “Vẫn còn hôi sữa hả? Vừa rồi trên bàn cơm, còn phải để người khác lau miệng cho nữa cơ.”

Kỳ Lượng cũng chẳng ngại ngùng, vênh mặt huênh hoang: “Chỉ vì có hai người ở đây nhìn nhìn ngó ngó chứ không thì tao đây đã né không cho thầy ấy lau, mà để thầy ấy liếm cho luôn rồi… Hê hê hê…”

Mạnh Tiểu Bắc choáng váng: “Lượng Lượng, giờ có phải mày đã biến thành loại người mà buổi sáng có người mặc đồ nâng khăn, buổi tối có người trùm chăn chườm chân, chính là loại cuộc sống quý tộc của mấy bọn cậu ấm phải không?!”

Kỳ Lượng thoắt bày bộ phát ghét, tính cách cậu ấm hiện rõ lên khuôn mặt: “Ngày nào cũng lảm nhảm bên tai tao, tao phiền muốn chết. Mày không biết đó thôi, mỗi loại khăn còn phải sắm hai cái mới được! Nhất định người nào dùng của người đó, khăng khăng dùng riêng với tao! Tao lau chân dùng lộn khăn mặt của thầy ấy, thầy ấy lau hai ngày rồi mới nhận ra mùi sai sai, tao bị thầy ấy vạch mặt! Đệch mẹ, tao đúng là đen như nhọ nồi!!!…”

Mạnh Tiểu Bắc cười như điên. Cười đến nỗi đau cả dạ dày.

Cô đơn khiến người ta hiểu ra, có đôi có cặp đẹp đẽ hạnh phúc nhường nào.

Hai năm qua, ở trong thành phố cô độc lang thang không nhà để về, không phải chỉ có mỗi Mạnh Tiểu Bắc.

Năm đó, Kỳ Lượng có tìm đến nhà Tiêu Dật, căn nhà mà cậu đã từng qua đêm giao thừa hồi bữa, đứng ở cửa chần chừa bồi hồi thật lâu thật lâu mới dám đi lên gõ cửa. Nhưng người mở cửa đã chẳng còn là thầy Tiêu mà là một giáo viên nữ trẻ tuổi khác ở trường trung học bọn họ.

Kỳ Lượng cứ ngỡ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Dật đã cấp tốc tìm một người phụ nữ kết hôn!!!

Vị giáo viên nữ kia cũng bực bội: “Em chính là học sinh của trường mình mà? Kỳ Lượng? Tôi nhận ra em.”

Kỳ Lượng cuống quýt che che đậy đậy: “À, em, em tìm thầy Tiêu, trả sách… Em mượn thầy ấy vài quyển sách…”

Vị giáo viên nữ cũng hơi ngại ngùng: “Thầy Tiêu chuyển đi rồi, giờ không ở đây nữa, em tìm nhầm chỗ rồi! Sau này đến tìm thầy ấy đừng đến đây nữa.”

Sau đó, Kỳ Lượng hỏi thăm nghe ngóng thì biết được, thầy Tiêu mắc phải tội trạng quái lạ “tác phong sai lầm” nên từ chức, chứ không phải được thuyên chuyển tới vị trí khác hay cho về hưu như thường. Căn phòng này bởi vì còn chưa ở quá một năm rưỡi nên trường học cưỡng chế thu hồi. Sau đó rất lâu Kỳ Lượng cũng không gặp được thầy Tiêu, mãi tận tới năm lớp 12, bởi cậu học quá kém, nên phải tìm gia sư riêng, học bổ túc chuẩn bị thi đại học… Trước đó Tiêu Dật là giáo viên trung học, song dẫu sao y cũng là nhân tài trường Đại học Sư phạm, cấp tốc làm hết lại một lượt các đề thi phổ thông của các khu vực, giúp Kỳ Lượng đột phá xử lý ngon mấy môn như Ngữ văn, Lịch sử, Ngoại ngữ quả thực dễ như bỡn. Lượng Lượng đúng là được lời to.

Mạnh Tiểu Bắc thật sự không thể kìm được, tóm thằng anh em vào trong phòng, lén bức cung: “Rốt cục như thế nào mà lại yêu nhau, mày mau khai thật cho ông!”

Kỳ Lượng sờ sờ mũi, chuyển tầm mắt, nhăn nhăn nhở nhở: “Có thế nào đâu… Thầy ấy là đồng tính, thầy ấy thích tao thôi.”

Mạnh Tiểu Bắc đốp lại: “Thế mày cũng đồng tính hả?”

Kỳ Lượng im bặt, không nói.

Cậu là đồng tính sao?

Mạnh Tiểu Bắc ôm chầm lấy bả vai Lượng Lượng, rất nhiều chuyện hỏi: “Ông đây là ‘người từng trải’ trong chuyện đó nên dù biết là thừa nhưng vẫn phải nhắc mày, mày đã nghĩ kỹ chưa đó? Đừng có bảo mày muốn tìm một người ở bên chỉ để giúp mày học bổ túc thôi đó nha?!”

Kỳ Lượng thề thốt phủ nhận: “Ngoài kia lớp học bổ túc nhiều như rạ, tao cũng đâu có thiếu tiền.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Hay mày tính tìm người nấu ăn, giặt quần áo cho mày?… Mày coi thầy Tiêu là bảo mẫu hả?”

Kỳ Lượng: “… Không phải như vậy.”

Kỳ Lượng quan tâm hỏi, hai tay mày sao mà phải quấn băng gạc hết vậy, vết thương sao rồi?

Mạnh Tiểu Bắc nhún vai, chuyện xấu trong nhà cậu chẳng muốn vạch áo cho người xem lưng, chỉ nói qua loa họ hàng thân thích đánh nhau, có người muốn lấy dao chém cha nhỏ tao, tao bảo vệ cha tao nên giằng dao thế nên tay mới có nhiều vết dao vậy, giờ thì ra như này thôi.

Kỳ Lượng nói: “Mày thật sự quá yêu cha nhỏ mày, dao mà mày cũng dám cướp, lẽ nào mày có thể chết vì cha nhỏ mày?”

Mạnh Tiểu Bắc nhìn Lượng Lượng, đôi mắt mảnh dài sáng rực không gợn sóng, bình tĩnh thản nhiên nói: “Tao yêu cha nhỏ tao. Nếu tao không yêu cha nhỏ nhiều tới như vậy thì cớ gì tao lại ở bên, chung sống với một người đàn ông, tao có bị bệnh đâu?”

Kỳ Lượng ngước mắt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Có phải mày cảm thấy tao bị điên rồi, rồ rồ dở dở?”

“Mạnh Tiểu Bắc, không phải tất cả mọi người đều may mắn như mày, từ nhỏ có một người đàn ông yêu thương, che chở bảo vệ cho mày, đồng cam cộng khổ với mày, hơn nữa hai người bọn mày mới chân chính là một đôi thanh mai trúc mã! Từ nhỏ quen biết, giữa hai người chưa từng có người khác xen vào.”

Mạnh Tiểu Bắc thích nghe bốn chữ “thanh mai trúc mã”, đắc chí hất tóc.

Ngày đó, cậu và Thiếu Đường làm xong, nhẹ nhàng ôm nhau. Thiếu Đường hơi ngẩng đầu, ngay lập tức cậu đã biết đối phương muốn tìm thuốc. Cậu xoay người mò lấy bao thuốc lá ở tủ đầu giường, Thiếu Đường bật lửa, rút một điếu châm thuốc. Cậu cũng muốn hút, hé miệng. Thiếu Đường dùng ánh mắt tỏ ý tay cậu bị thương không nên hút, chớ có dính vào rượu chè độc hại. Sau đó, anh cười đưa cho cậu hút một hơi… Nếu chẳng có mười năm bên nhau nhất định sẽ chẳng có sự ăn ý hiểu nhau tới thế.

Kỳ Lượng nói: “Khi đó tao tình cờ gặp thầy Tiêu trên đường, tao học lớp bổ túc, thầy ấy ở trên lớp dạy bù, mỗi ngày buổi sáng buổi chiều buổi tối đều có tiết, dạy nhiều ơi là nhiều, vất vả lắm… Đ*t mẹ, cái trường trung học số 1 Triều Dương khốn kiếp đó, hiệu trưởng đúng là cháu nội tao, ấy thế mà tịch thu nhà của thầy ấy, không cho thầy ấy ở! Ở đây thầy Tiêu vốn chẳng có nhà, chẳng lẽ để thầy ấy ngủ đầu đường gầm cầu? Lẽ nào đành để thầy ấy quay về nhà cha mẹ ở Hàng Châu? Cha mẹ thầy ấy đâu có thông cảm cho, đến cả người nhà cũng chẳng cần thầy ấy! Thầy ấy đành một mình thuê một căn phòng nhỏ ở…”

“Lúc đó tao nói, thầy thuê phòng của người khác chẳng bằng thuê phòng em này! Dù sao em cũng có nhà, nhà em có một đống phòng trống.”

Kỳ Lượng giảng giải một mạch, nói nhanh như gió, giải thích xong thì chính bản thân cũng bật cười, hai tay xoa xoa mặt, khuôn mặt đỏ rực.

Mạnh Tiểu Bắc ra sức dùng vai huých Lượng Lượng: “Chà chà, ra là bạn cùng cảnh ngộ, cùng chung hoạn nạn, đưa than nóng trong ngày tuyết rơi đây mà, à lộn, phải là lửa bỏ thêm củi! Chiêu này được đấy!!!”

Kỳ Lượng cười: “Hơn nữa, tao có lấy đồng nào tiền thuê phòng đâu, thầy ấy nấu cơm, dạy bù cho tao… cũng đâu có thiệt?”

Mạnh Tiểu Bắc móc mỉa huỵch toẹt: “Thầy ấy không thiệt, nhưng mày trúng số lớn ha. Lượng Lượng mày đúng là di truyền từ Kỳ Kiến Đông, mày làm việc gì cũng như làm ăn buôn bán, ra vốn rồi thì nhất định phải thu về lãi to.”

Kỳ Lượng rũ mắt nói: “Sau này tao cũng không biết như thế nào, tao cũng chẳng buồn nghĩ, đi bước nào hay bước đó, ít nhất giờ có người nấu cơm, rửa chân cho tao. Thầy ấy còn đối xử tốt với tao hơn cả mẹ tao.”

“Thật sự tao… hình như tao không thể tách khỏi thầy ấy.”’

Tình cảm có rất nhiều loại, không phải có mỗi một loại như đôi bạn đời nắm tay nhau đi suốt cuộc đời như trong sách vở, tình cảm thắm thiết tựa biển sâu, tình yêu vững chắc như vàng ròng, cùng chung hoạn nạn, sinh tử có nhau gì đó, chỉ có mấy tiểu thuyết mới có mấy cái từ ngữ sến rệt lãng mạn đó.

Kỳ Lượng có nhà mà không muốn về.

Tiêu Dật không có nhà để về.

Hai con người đó, tại sao không thể đến với nhau?

Một lần tình cờ, Kỳ Kiến Đông về nhà, Kỳ Lượng bảo thầy Tiêu tránh đi, cố gắng không chạm mặt.

Kỳ Lượng cũng không sợ bị cha mình ngăn cấm cản trở, có lẽ trong tâm lý cậu vẫn còn tồn tại sự mâu thuẫn và loại khát vọng mạnh mẽ dữ dội muốn trả thù nào đó với cha mình. Cùng lắm thì tương lai cho Kỳ Kiến Đông biết, bọn họ không cần cậu thì cậu tìm người đàn ông chiều chuộng, chăm sóc cậu.

Tay chân Kỳ Lượng mắc chứng lạnh ngắt, ban đêm rất sợ chăn đệm lạnh. Bởi vậy, thầy Tiêu chuẩn bị một túi chườm nóng đặt trong chăn, còn làm một cái mũ len, bọc túi chườm nóng lại, sợ Kỳ Lượng bị bỏng. Chỉ có người đàn ông trưởng thành chín chắn mới chăm sóc chu đáo được tới vậy chứ đàn ông mười mấy hai mươi tuổi, làm sao biết thương yêu người khác tới thế.

Đêm đến có lúc còn chườm chân cho cậu, rất dịu dàng.

Lúc trên giường, Kỳ Lượng rất bậy bạ mất nết, nếu mà không có người ngủ chung thì chuyên môn đạp chăn, còn mà có người ngủ cùng thì thể nào cũng ôm chặt đối phương ngủ.

Ôm người ngủ quen rồi, sau đó từ từ không thể tách ra được nữa.

Từ lớp 12 Kỳ Lượng bắt đầu kinh doanh buôn bán nhỏ, tính toán kiếm tiền làm giàu. Đầu óc kinh doanh khôn khéo nhanh nhẹn cùng với tư tưởng tiến bộ đích thị là được di truyền, hun đúc từ gia đình.

Đầu tiên là Kỳ Lượng bán đứt hết những đồ đạc mà cha cậu để lại trong nhà, đồ gia dụng nước ngoài, hoặc là đồ điện tử buôn lậu. Từ chỗ ba cậu, có thể vơ vét được cái gì cậu bán bằng sạch cái đó. Kỳ Kiến Đông vứt lại trong ngăn kéo một chồng danh thiếp bạn bè làm ăn, Kỳ Lượng liều lĩnh bạo dạn lần lượt gọi cho mấy ông chủ đó, mặt dày mày dạn, khéo mồm dẻo miệng, cố gắng tìm kiếm cơ hội làm ăn từ mọi nơi, sau đó bắt đầu đầu cơ trục lợi nhập khẩu máy nhắn tin, phân phối cho mấy cửa hàng bán đồ điện tử.

Thời ấy, máy nhắn tin chính là hàng bán chạy nhất trong nước, nhanh chóng phổ biến khắp nơi. Cậu có tầm nhìn rộng, tiền trong tay càng ngày càng mất giá. Ngày một nhiều người mua máy nhắn tin Motorola mấy ngàn đồng. Trên đường phố gần như người nào cũng có một cái, trên xe buýt bất kể người nào lúc vén áo lên, trên hông cũng có máy nhắn tin Motorola màu đen nho nhỏ. Lúc đó, Kỳ Lượng dựa vào ấy mà kiếm một khoản lớn. Năm ấy, ở Bắc Kinh cậu chính là một con buôn phú nhị đại điển hình, ở trong trường học lông ba lông bông, cứ cuối tuần lại khoác áo khoác dài tung bay, đeo kính râm đi trên đường, kẹp túi tài liệu, lái xe mô tô ba bánh xình xịch xình xịch, một mình giao nhận hàng… Đó cũng chính là thùng vàng đầu tiên của Lượng Lượng, là điểm khởi đầu cho tháng ngày phát tài sau này.

Đêm đó, bốn người tề tụ một chỗ, qua đêm ở nhà Lượng Lượng. Như thể đã rất nhiều năm rồi bốn người họ chưa từng trò chuyện vui vẻ thoải mái tới vậy, trút rất nhiều điều giữ trong lòng.

Tiêu Dật không hút thuốc không uống rượu, tay Mạnh Tiểu Bắc bị thương không được ăn đồ kích thích, nên cuối cùng chỉ có Thiếu Đường cùng Kỳ Lượng túm tụm uống rượu, uống sạch bách mấy bình rượu lận. Sau đó trên ghế sô pha trong phòng khách, cả đám chơi game, hai đôi tình nhân đại chiến chơi Contra. (160)

160. Contra: Một game nổi tiếng ngày xưa, là trò chơi bắn súng, cực thịnh hành từ đầu những năm 80.

Tay Mạnh Tiểu Bắc bị thương, chỉ có thể dùng bốn ngón trỏ và ngón giữa thuần thục bấm điều khiển, vẫn rất trâu bò đại sát bốn phương, uy phong tám hướng, dọc đường gầm lên: “Thiếu Đường Thiếu Đường Đường Đường Đường, bắn, bắn! Bên trên bên trên! Cha chặn trên đường số 3, đường phía dưới giao cho con!!!”

Thiếu Đường chơi game im lặng không nói, biếng nhác dựa vào sô pha, khóe miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt tĩnh tại, chỉ có ngón tay cực kỳ linh hoạt nhanh như gió. Hai người như có thần giao cách cảm, trên màn ảnh hai bóng hình trên dưới luân phiên, che chắn bảo vệ nhau, nổ súng tiến lên, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Thiếu Đường thỉnh thoảng giơ chân đá mông Tiểu Bắc, bình tĩnh chỉ huy: “Bây dùng súng đa nòng kia đi, cha xài quả cầu laze bắn.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Tuân lệnh!”

Chính bởi vậy hai người nhanh chóng đánh giết hai đối thủ kia tan tác tơi bời, không hề nhân nhượng.

Thầy Tiêu được Kỳ Lượng chỉ dạy một năm, trình độ đánh Contra vẫn tầm tầm tầm tầm, ra trận chuyên môn khom lưng nhặt đạn cho địch, sau đó bị đối phương bắn bỏ. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thầy Tiêu thầy đừng chơi như vậy, thầy ra trận mà ôm súng y như bức tranh thánh mẫu Maria bồng con vậy, trên đầu là một vầng sáng tình mẫu tử bao la, em cũng chẳng nỡ nổ súng bắn chết thầy!”

Kỳ Lượng căm tức đốp trả: “Cút! Không cho ai ăn hiếp Dật Dật nhà tao!”

Mạnh Tiểu Bắc cười như điên, văng cả nước miếng lên màn hình, suýt nữa thì lăn xuống sô pha, được Thiếu Đường ôm lấy kéo vào trong lòng.

Mạnh Tiểu Bắc lén lút vặn hỏi Kỳ Lượng: “Mày với người nhà mày, ai là 1, ai là 0?”

Kỳ Lượng chuyển mắt, hỏi ngược lại: “Mày đoán coi?”

Mạnh Tiểu Bắc thản nhiên nói: “Thật sự tao không có đoán ra. Tao cảm thấy đôi mày đúng là một đôi lòng trứng, hai quả trứng, ông đây mỏi mắt cũng không tìm thấy xúc xích chỗ nào.”

Kỳ Lượng bóp cổ cậu: “Đệch mẹ mày, cút khỏi nhà tao!!!”

Mạnh Tiểu Bắc cười đểu: “Thế rốt cục ai là 1?”

Kỳ Lượng hỏi vặn: “Mày cũng đâu có nói cho tao biết!”

Mạnh Tiểu Bắc cong cong miệng, cũng chẳng ngại: “Tao với Thiếu Đường trên dưới tự nhiên luân phiên, chẳng sao, tao vừa làm công vừa làm thụ, dữ dằn chưa!”

Kỳ Lượng vuốt vuốt kiểu tóc cực đẹp trai, đắc chí vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp của con gà trống: “Tao với thầy ấy, đương nhiên tao là 1 rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc không tin: “Mày làm người khác? Mày làm được không đó?”

Kỳ Lượng cắn môi dưới, tức tối nói: “Mày coi thường ông đây?… Tao hơi bị được đó!”

Mạnh Tiểu Bắc cười giễu, thổi thổi tóc mái Kỳ Lượng. Kỳ Lượng quýnh đến độ vội phân trần: “Mày có ý gì?… Lần đầu tiên ông đây làm thầy ấy, thầy ấy thích thí mồ nhé! Chớ không thì sao mà Dật Dật nhà chúng tao một lòng một dạ, khăng khăng yêu tao như vậy!”

Máy nhắn tin bên hông Mạnh Tiểu Bắc vang lên, không ngờ cậu lại nhận được tin nhắn từ Nhiếp Hủy, khẩn cấp yêu cầu gọi lại.

Mạnh Tiểu Bắc dấn dứ ở Bắc Kinh nhiều ngày, thằng em cậu, Mạnh Tiểu Kinh cũng đã theo chân đến rồi. Cũng như cậu, mấy ngày nay, Mạnh Tiểu Kinh cũng lên Bắc Kinh đi thi, đến trường Hý kịch Trung ương phỏng vấn.

Mạnh Tiểu Bắc gọi điện qua: “Thi sao rồi?”

Nhiếp Hủy bụm ống điện thoại, đè thấp giọng nói: “Mạnh Tiểu Bắc, chúng tớ đang ở khách sạn, tớ lén gọi điện cho cậu đấy.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng hạ giọng như kẻ trộm: “Này em dâu, cậu gọi điện cho tớ cũng cần gì phải lén lén lút lút gạt thằng em tớ đâu… Hai người sao vậy?”

Nhiếp Hủy kể: “Mạnh Tiểu Kinh, cái tên đó cực kỳ khó tính, không cho tớ gọi cho cậu, còn đang chuẩn bị tiểu phẩm cho cuộc thi thứ hai đó. Hai đứa tớ đều rối rắm lúng túng, hoàn toàn chẳng biết ngọn nguồn thế nào, không biết diễn ra làm răng. Tớ tin tưởng cậu đó!”

Mạnh Tiểu Bắc vội hỏi: “Cuộc thi thứ nhất Tiểu Kinh đã qua rồi?”

Nhiếp Hủy hưng phấn gằn từng chữ: “Buổi sáng hôm qua thi cuộc thi thứ nhất! Hôm nay tớ đi đến cửa giữa Học viện Hý kịch Trung ương thay Tiểu Kinh xem kết quả, cậu.ấy.qua.rồi!!!”