Mười Năm

Chương 48: Biển người mờ mịt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Tiểu Bắc đến nhà Lượng Lượng ăn không ngồi rồi. Cậu vẫn còn may chán, bởi dù như thế nào cậu vẫn còn có một nơi để lánh tạm là nhà của Lượng Lượng, không đến nỗi không có nhà để về, không có chốn để đi.

Mạnh Tiểu Bắc vác bảng kẹp giấy vẽ xanh lá thẫm, nhìn thấy công nhân của công ty chuyển nhà ra ra vào vào, khuôn hòm quần áo đồ đạc ở cửa nhà Kỳ Lượng. Cha Kỳ Lượng đứng ở chính giữa phòng khách đi loanh quanh, híp mắt hút thuốc nhả khói. Cha Lượng Lượng chải tóc vuốt ngược kiểu ông chủ, mặc áo sơ mi hồng nhạt hãng Ralph Lauren, trên cà vạt âu phục cài cái kẹp có đính một viên hồng ngọc 18k bóng loáng, bụng bia hơi nhô ra, giống hệt lão đại xã hội đen trong phim Hồng Kông.

Cha Lượng Lượng chào cậu: “Tiểu Bắc, tới chơi hả? Vào đi cháu!”

Mạnh Tiểu Bắc khách sáo cúi đầu chào hỏi. Cha Lượng Lượng là một người đàn ông hào sảng phóng khoáng, cũng không quan tâm bạn học con mình đến nhà ăn chực nằm không, chỉ tay: “Phòng kia có hộp Cola Cao mới mua, trong tủ lạnh có kem và các loại đồ uống lạnh, trong ngăn kéo có tiền tiêu vặt, hai đứa tự ăn nhé!”

Kỳ Lượng dựa vào khung cửa, trừng mắt nhìn ba mình đăm đăm, không nói một lời.

Mạnh Tiểu Bắc thấy vẻ mặt Kỳ Lượng không ổn lắm, đi qua véo mặt cậu: “Đang nghĩ gì đấy?”

Kỳ Lượng lấy ra điếu thuốc từ trong túi quần, thẳng thừng quẹt lửa châm.

Mạnh Tiểu Bắc muốn che cho cậu: “Ơ cái thằng này…”

Cha Kỳ Lượng liếc mắt một cái nhìn thấy con mình hút thuốc, cũng không hé răng, mặc kệ.

Kỳ Lượng chỉ vào phòng bằng ngón tay kẹp điếu thuốc: “Trong phòng kia còn có đồ đó, máy ảnh với ống kính của ông ta, mấy người mang hết đi.”

Cha Kỳ Lượng nói: “Không lấy máy ảnh, con giữ lại sau này ra ngoài chơi, chụp ảnh với Mạnh Tiểu Bắc.”

Kỳ Lượng lạnh lùng nói: “Tôi không cần đồ của ông, ông giữ lấy mà chụp đứa con của vợ mới ông ấy!”

Cha Lượng Lượng nhíu mày, hơi bực bội, chỉ huy công nhân: “Mấy thứ đó không cần lấy nữa, ti vi, máy chơi game để lại hết… Cái tủ đó cũng không cần chuyển, để hết cho nó.”

Mạnh Tiểu Bắc đứng bên ngẩn người nhìn, không dám nói lung tung, cha Lượng Lượng muốn dọn đi?

Cha Lượng Lượng nhìn con mình một cái, cắn điếu thuốc đi qua vuốt tóc Lượng Lượng, khẽ nói: “Cha dựa vào quan hệ hỏi bác sĩ rồi, là con gái… Cả đời này cha chỉ có mỗi con là con trai, sau này đều là của con hết.”

Kỳ Lượng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần sau, lần sau nữa thì sao.”

Cha Kỳ Lượng cảm thấy chán nản, hai cha con không hợp nhau, đến nửa câu cũng chẳng buồn nói. Một lúc lâu sau, cha Kỳ Lượng lại móc ra một xấp tiền giấy mới tinh, một chồng cực dày, mệnh giá lớn đến nỗi mấy người công nhân đang chuyển đồ bên cạnh cũng không kìm được mà trộm nhìn tập tiền đó. Cha Lượng Lượng nhét chồng tiền vào trong ngăn kéo đầu giường.

Trước khi đi, cha Lượng Lượng dặn dò Mạnh Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, cháu rỗi thì giúp chú, năng qua chơi với nó nhé.”

“Với cả, mấy bức tranh của cháu, chú đã nhìn rồi, khá lắm.”

“Chú biết một biên đạo dàn dựng vài chương trình ở đài truyền hình, cháu vẽ không hề kém so với đám sinh viên Học viện Mỹ thuật đâu, giờ bọn họ đang tuyển người dàn cảnh sau hậu trường, trang trí, cháu cừ lắm, thử đi coi sao! Nếu cháu muốn giúp chuyển lời, lúc nào gọi điện tìm chú cũng được, không cần khách sáo chú đây!”

Cha Lượng Lượng đích thị là người làm ăn trăm phần trăm, lanh lẹ quăng cho Mạnh Tiểu Bắc một tấm danh thiếp, khoát tay tạm biệt đi thẳng, chẳng hề quay đầu.

Kỳ Lượng nhìn chằm chằm vào bóng hình cha mình quăng một câu: “Ông cút mẹ đi!”

Người không phòng trống, chỉ còn lại hai thiếu niên lẻ loi bất lực như nhau.

Kỳ Lượng gục đầu xuống, trong đôi mắt đẹp đẽ là hai khối lửa rực, như thể cậu cũng đã biết từ lâu rằng sẽ có một ngày như này. Lượng Lượng cũng đã lớn rồi, người lớn sẽ có những sầu lo buồn bã, không còn là thằng nhóc ăn chơi lêu lổng suốt ngày hềnh hệch lúc tám chín tuổi, thời mà họ mới quen nhau được nữa. Cả người Kỳ Lượng ủ ê buồn bã tới mức suy sụp, khuôn mặt trắng nõn héo rũ, sau một đêm mà giữa khuôn mày thiếu niên trẻ tuổi đã xuất hiện nếp nhăn.

Mạnh Tiểu Bắc cũng không biết an ủi người khác, hơi lúng túng, ôm Kỳ Lượng xoa xoa, dỗ dành: “Thôi, không có gì không có gì.”

Kỳ Lượng cười khẩy nói: “Trải qua trăm cay nghìn đắng, dùng hết tất cả mánh khóe, người đàn bà kia cuối cùng cũng mang thai rồi. Cha tao sắp 45 tuổi rồi còn có thể “dính”, quả nhiên đàn ông không sợ già. Tao thấy, tới khi ông ta 60 tuổi khéo vẫn có thể tiếp tục sinh thằng cu nữa.”

Mạnh Tiểu Bắc an ủi: “Dẫu sao cha mày cũng đã tự dọn ra rồi, không bắt mày cuốn xéo cút, cũng coi là một người cha tốt rồi đấy.”

Kỳ Lượng nói: “Do mẹ tao tìm ông ta nói chuyện, bắt ông ta phải để lại nhà với tiền cho tao đấy.”

“Ông ta sang tên nhà này cho tao, nhưng tao biết tỏng còn lâu ông ta mới chỉ có một cái nhà này. Đây là nhà cũ, không thể tôn lên địa vị của ông ta, ông ta đã mua phòng mới bên Kiến Quốc Môn rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Mỗi năm chí ít cha mày còn chi tiền cho mày, tiền học phổ thông, tiền học đại học, đâu thiếu đồng nào.”

Kỳ Lượng khinh thường: “Con mẹ nó tiền là cái thá gì!”

Mạnh Tiểu Bắc không nói gì. Cậu nhớ mang máng cha nhỏ cũng đã từng nói như vậy, tiền thật sự chẳng là cái thá gì! Người cha ích kỷ tới mức chỉ có thể dùng tiền ruồng rẫy con mình, thật chẳng ra cái mẹ gì.

Đêm đó, hai người ở trong căn phòng rộng lớn trống rỗng, cực kỳ chán nản suy sụp. Đôi bên ở trên giường hút thuốc, ăn uống. Vỏ túi bánh bao trong tủ lạnh, vỏ hộp kem bằng giấy, rồi đầu mẩu thuốc lá ném lung tung khắp mọi nơi. Cảm xúc nỗi niềm ấy như thể chỉ qua đêm nay thôi, họ sẽ chẳng còn biết tới sắc màu bầu trời ngày mai ra sao. Sau đấy Kỳ Lượng vừa nói vừa bật khóc, dùng áo phông lau nước mắt nước mũi. Mạnh Tiểu Bắc bất đắc dĩ, đành ôm Kỳ Lượng vào trong lòng, vỗ vỗ an ủi thật lâu thật lâu, học theo tư thế nằm ngửa ôm cậu của cha nuôi, cho Kỳ Lượng mượn bả vai để Kỳ Lượng khóc một trận đã đời.

Mạnh Tiểu Bắc tưởng rằng Lượng Lượng là thằng bạn chí cốt kiên cường, bạo gan nhất nhưng cũng hèn hạ, vô tâm vô tính nhất. Ai ngờ nơi trú chân cuối cùng của cậu – Lượng Lượng hóa ra cũng vẫn là đứa trẻ chưa lớn, khóc lóc như thế. Phải gánh những chuyện này trên vai, Kỳ Lượng thực ra còn khốn khổ hơn cậu.

Kỳ Lượng khóc xong lau khô nước mắt, túm Mạnh Tiểu Bắc dậy chơi máy điện tử 4 nút Family Computer (106), ngón tay thành thạo bấm phím pằng pằng pằng nổ súng, đồng thời lầu bà lầu bầu mắng, coi cha mình như đối tượng tên lửa tấn công trong tiềm thức. Chơi game xong mệt rồi thì lại lăn lên trên giường, ôm Mạnh Tiểu Bắc ngủ tiếp.

106. Nintendo Entertainment System (còn gọi là NES, hoặc được nhiều game thủ Việt Nam gọi bằng cái tên điện tử 4 nút) là máy trò chơi điện tử 8-bit do Nintendo phát triển và sản xuất. Sản phẩm này được bán ra ở Nhật Bản dưới cái tên Family Computer (hay Famicom), được bán ra ở Mỹ năm 1985, và ở châu Âu năm 1986.

Kỳ Lượng xì mũi nói: “Hừm, ông đây tính bỏ nhà trốn.”

Mạnh Tiểu Bắc giễu cậu: “Năm ấy tao bỏ nhà trốn, cha mẹ tao sốt ruột như điên lên tìm tao khắp nơi, cuối cùng còn phải huy động quân đội nhân dân ở Tây Câu, cha nuôi tao tự mình vào núi cứu tao! Giờ đây mày bỏ nhà trốn, mày trốn cho ai coi? Trong nhà có người nào đợi mày nữa sao?”

Kỳ Lượng nghẹt mũi, nhỏ giọng nói: “Mạnh Tiểu Bắc, hai ta bỏ trốn đi. Đ*t mẹ, tao không tin nếu như tao cùng một thằng con trai bỏ trốn, cha mẹ tao sẽ không đi tìm tao.”

Mạnh Tiểu Bắc thất vọng nói: “Tao cũng muốn bỏ trốn, tao muốn cùng người tao thích bỏ đi.”

Kỳ Lượng hỏi: “Sao mày lại giở trò oái oăm với cả nhà vậy hử?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Tao… Hầy, tao chọc giận cha nuôi rồi.”

Kỳ Lượng: “… Mày đúng là có phúc mà không biết hưởng! Đáng kiếp!”

Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: “Chỉ là tao không thể chịu được sau này, một ngày nào đó cha nuôi tao sẽ lấy vợ. Giờ đây chỉ cần nghĩ tới thôi, khắp mình mẩy xương cốt lòng dạ đều xoắn bện đau đớn.”

Kỳ Lượng vội nói: “Nếu như cha nuôi mày thật sự lấy vợ, mày tuyệt đối đừng có làm mấy trò ngốc nghếch đó!”

Mạnh Tiểu Bắc lắc lắc đầu, cười nói: “Mày tưởng tao muốn nhảy lầu chắc? Con gái mới vậy thôi, tao sẽ không như vậy, chắc sẽ không nghĩ quẩn tới nỗi đó đâu nhỉ? Chỉ là, tao cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ khổ sở khó chịu.”

Phòng kéo rèm, ánh sáng mờ mịt. Kỳ Lượng chống đầu, nhìn chằm chằm tia sáng trong mắt Mạnh Tiểu Bắc giữa bóng tối: “Mạnh Tiểu Bắc, nếu tao là mày, tao sẽ mặc kệ tất cả, vứt bỏ hết thảy, tao nhất định sẽ bỏ trốn cùng người ấy! Sống chung! Lấy nhau!”

“Chẳng phải là đàn ông sao!”

“Chẳng phải người ấy là cha nuôi mày sao!”

“Mày còn sợ cái gì!”

“Mày còn gì nữa sao?!”

“Cha nuôi mày tốt với mày đến thế, còn mày lại điên cuồng biến thái chẳng cần chó gì mặt mũi thích cha mày!… Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là thằng ngu!!!”

Ngày hôm sau, như mọi khi Mạnh Tiểu Bắc đeo bảng kẹp giấy vẽ đến gặp thầy giáo học vẽ. Đây chính là vị giảng viên nghỉ hưu mà lúc trước Tiêu Dật giúp cậu giới thiệu cho. Buổi sáng thứ bảy hàng tuần học, địa điểm học là một phòng học được mượn ở trường tiểu học nào đó trong thành phố. Trong lớp có năm, sáu học sinh, đều được hướng dẫn như cầm tay chỉ việc. Mạnh Tiểu Bắc là học sinh trẻ tuổi nhất. Vẽ tranh chính là việc duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy tâm hồn bình yên, tràn ngập an toàn. Tay trái cậu cầm bảng pha màu, tay phải cầm bút vẽ, im lặng bình thản. Cửa sổ sáng rực chiếu ánh nắng xuống tạc nên đường nét sườn mặt cậu, bản thân cậu chính là một bức tranh say đắm lòng người.

Buổi chiều, Mạnh Tiểu Bắc lại gọi điện hẹn nhà sản xuất chương trình ở đài truyền hình Bắc Kinh. Cậu một thân một mình đến nơi hẹn. Khi đó cậu còn trẻ, dũng cảm bạo gan, không sợ gặp người lạ, không sợ nếm mùi thất bại.

Lúc nhà biên đạo chương trình ngồi đối mặt với Mạnh Tiểu Bắc trong quán ăn, kinh ngạc: “Hóa ra cậu vẫn còn là học sinh à!”

Biên đạo nói giờ chúng tôi đều chuyển giao hết mấy việc lẻ tẻ vẽ vời này cho sinh viên Học viện Mỹ thuật. Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên, chúng tôi không thể chính thức thuê cậu, hơn nữa chúng tôi cũng không tin được khả năng của cậu.

Mạnh Tiểu Bắc mang theo một chồng tác phẩm thật dày. Tranh phác họa màu nước, màu bột cùng với ký họa bút máy. Trong đôi mắt nhỏ dài lóe lên ánh sáng hy vọng, chờ mong gặp được Bá Lạc.

Vị biên đạo nọ cực kỳ hứng thú với tập tranh truyện bằng bút máy, cẩn thận xem kỹ hai lần, khen: “Tranh này rất đẹp, tranh này rất hiếm thấy, phong cách vẽ rất chuyên nghiệp! Gần đây đài truyền hình có bàn bạc nhập về mấy bộ phim hoạt hình dài tập Nhật Bản, sớm nhất là vào quãng thời gian nóng nhất – Tết Âm lịch năm sau bắt đầu chiếu phim. Mỗi năm mấy chục vạn tiền vốn đều đổ vào đây hết, bọn trẻ con trong nước đều cực kỳ thích xem mà! Trong nước chúng ta giờ thiếu phong cách vẽ tranh như này, cái mà thanh niên thiếu nhất chính là sức sáng tạo tưởng tượng tuổi trẻ.”

“Cậu có thể tự sáng tác không, không phải bắt chước theo họa sĩ Nhật Bản chứ?”

“Cậu có thể lên kịch bản, vẽ và tô màu cho chúng tôi không?”

“Một bức vẽ đen trắng cậu vẽ mất bao lâu?”

Vị biên đạo nói, đã qua giai đoạn chúng tôi hợp tác cùng với hãng phim hoạt hình, dự định lên kế hoạch sản xuất bộ phim hoạt hình trong nước mà hiện giờ thời hạn vẫn đang trong giai đoạn thu xếp, thảo luận rõ là cà kê phức tạp. Chúng tôi yêu cầu họp nghiên cứu kịch bản, cải biên lại, thiết kế tạo hình nhân vật, người tham gia đều là họa sĩ và người chế tác nguyên nghiệp. Chúng tôi không thiếu những nhân viên chế tác hoạt hình miệt mài bán sức lao động, thiếu nhất là ý tưởng sáng tạo. Tôi đưa cậu số điện thoại danh thiếp, cậu cũng tới nghe đi, nhân cơ hội gia nhập tập thể chế tác.

Mạnh Tiểu Bắc được ưu đãi vừa mừng vừa lo, đáp ứng ngay tắp lự.

Biên đạo lại nói tiếp, mà cậu vẫn phải đến trường nhỉ, tháng 9 là phải khai giảng ngay rồi!

Mạnh Tiểu Bắc thẳng lưng cam đoan, dẫu có đi học cũng nhất định không làm chậm việc vẽ! Mỗi ngày cậu đều vẽ, từ trước tới nay chưa từng gián đoạn.

Cuối hạ đầu thu, buổi tối gió la đà thổi nhẹ nhàng, đã cảm nhận được cái se lạnh của mùa thu. Mặt trời sắp lặn, trong ánh sáng hoàng hôn nơi xa xăm, tiếng chuông đồng rền vang. Trên đường phố xe cộ, người qua lại như mắc cửi, bóng hình cả thành phố lững lờ trôi giữa dòng chảy thời gian.

Phiêu bạt giữa Bắc Kinh, chớp mắt một cái mà đã gần mười năm.

Trong thành phố, đường phố mới sửa sang, vạch ngang dọc đan cài rối loạn. Trên con phố thương mại, quán cơm chi chít như sao trời. Một thời đại mới, với vẻ mặt mới thay thế bộ mặt cũ kỹ, chỉ có chân tình cố chấp tha thiết nơi thẳm sâu trái tim này dẫu bao nhiêu năm rồi vẫn không hề thay đổi, cha nuôi cha đã từng thay đổi chưa?

Sau khi Mạnh Tiểu Bắc tạm biệt vị biên đạo ở đài truyền hình, người đầu tiên cậu muốn gặp nhất chính là cha nhỏ của mình, cậu muốn kể đối phương nghe chuyện vui này.

Mạnh Tiểu Bắc đứng tại bốt điện thoại công cộng rất lâu, xếp hàng đến lượt cậu rồi thế nhưng cuối cùng lại bỏ ống nghe, không quay số điện thoại. Cậu thật sự chỉ muốn nói với Thiếu Đường, cậu cũng đã tìm được công việc làm thêm rồi, sau này sẽ hỗ trợ trong tổ chương trình của đài truyền hình. Cha nuôi, con rất nỗ lực, so với Mạnh Tiểu Kinh đứng quầy bán quạt điện, con cũng không quá thua kém đúng không?

Mạnh Tiểu Bắc mua một cái bánh trứng chiên cuộn: “Cho cháu thêm hai quả trứng nhé!”

Cậu đeo bảng kẹp giấy vẽ ngồi tại lề đường, cảnh vật của thành phố loang loáng lướt qua trước mặt cậu, tóc mái tung bay trong gió. Lúc đang ăn bánh trứng cuộn to, cậu cười cười với từng người qua đường, thầm nghĩ trong lòng: Cha nuôi, xin lỗi, nếu như con cầu xin cha, cha có thể đừng lấy ai khác được không?

Trong vở kịch tình cảm này, cậu chính là một thằng nhóc với khả năng diễn xuất thảm hại nhất. Ngay từ đầu, Mạnh Tiểu Bắc đã thẳng thắn đến mức trần trụi phơi bày tâm can, yêu tới mức si dại điên cuồng. Chỉ cần một câu nói khiến cậu an tâm của người ấy thôi, cậu cảm thấy mình có thể vứt bỏ tất cả, bằng lòng trao đi hết thảy. Cậu sẵn sàng quỳ gối trước Thiếu Đường, chỉ cần cha nhỏ có thể tiếp tục ở bên cậu.

Người mà cậu thương nhớ, lúc này thật ra cũng cách cậu có hai trạm xe, ở trên đường Tây Tứ Đại, ngồi trong Sa Oa Cư ăn cơm.

Hạ Thiếu Đường ngồi cùng hai chiến hữu cũ từ hồi còn ở Tây Câu tới giờ, Tiểu Bân và Diêu Quảng Lợi. Cả đám ngồi quanh bàn nhỏ bên cửa sổ, uống rượu bia, nhìn dòng người xe cộ qua lại bên ngoài khung cửa.

Tiểu Bân và Diêu Quảng Lợi đã không còn là cấp dưới làm mấy chuyện vặt vãnh của Thiếu Đường từ lâu rồi. Cả hai đều có nhiều năm kinh nghiệm, cũng làm đội trưởng của chi đội khác ngay cạnh khu tập thể quân đội Tây Sơn của Thiếu Đường. Cuối tuần, ba người ra ngoài ngồi uống rượu ôn chuyện.

Thiếu Đường và Tiểu Bân uống với nhau, từng cốc từng cốc uống cạn sạch bọt bia. Tiểu Bân chỉ đũa vào anh nói: “Hạ Thiếu Đường, tới ngày hôm nay, có hai chuyện của anh hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của chúng tôi.”

Trong mắt Thiếu Đường có men say mơ màng: “Tôi làm sao?”

Tiểu Bân nói: “Thứ nhất, chúng tôi tưởng anh sẽ là người đầu tiên lấy vợ trong mấy người chúng ta. Năm đó, người theo đuổi anh dài dằng dặc, từ tận Tây Câu tới Bắc Kinh. Thứ hai, chúng tôi tưởng anh về Bắc Kinh sẽ nhanh chóng đổi nghề kinh doanh kiếm bộn tiền, anh có thừa năng lực bản lĩnh, ấy thế mà chẳng hiểu sao anh vẫn cam chịu rúc mình ở trong cái ao tù nước đọng này hả?”

Tiểu Bân chỉ tay sang người bên cạnh: “Vợ của Quảng Lợi sinh con tới nơi rồi, Thiếu Đường, vợ anh đâu?”

Thiếu Đường nghĩ thầm: Vợ tôi? Tôi thích một thằng nhóc tóc có một chỏm, mà tóm lại còn chẳng thể sinh con, thằng nhóc thối đó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Diêu Quảng Lợi rất thành thật kết luận: “Tôi cảm thấy… Dường như anh bị thằng con nuôi cản trở, làm lỡ chuyện cưới xin.”

Thiếu Đường nhíu mày uống cạn cốc lớn, thẳng thắn gật đầu: “Đúng, chính là nó! Con trai tôi tuyệt đối không cho tôi lấy vợ.”

Tiểu Bân hỏi: “Anh cho rằng một thằng con hoàn toàn không có quan hệ ruột thịt với anh quan trọng, hay vợ anh quan trọng hơn?”

Thiếu Đường đốp lại: “Vợ tôi có máu mủ gì với tôi sao?”

Tiểu Bân nói: “Vớ vẩn! Vợ anh còn có thể quan hệ với anh rồi sinh cho anh thằng cu, đó là con ruột anh mà!”

Nốt ruồi đen bên khóe môi Thiếu Đường hơi run run, anh cười nhạt nói: “Đội trưởng trung đoàn chúng tôi vừa muốn làm mối cho tôi với một người, tôi nói không gặp. Giờ mỗi lần gặp tôi, vẻ mặt lão đó như thể tôi có bệnh vậy đó!… Cậu nói xem một người phụ nữ tôi không hề quen biết, chưa từng sống chung, chỉ mới ăn chung được vài lần, với thằng con mà tôi tự tay nuôi dưỡng chăm bẵm từ nhỏ tới lớn đằng đẵng suốt mười năm trời, ai thân thiết với tôi hơn?”

Tiểu Bân chỉ vào Thiếu Đường nói: “Anh đúng là cái loại người, thật sự hết thuốc chữa, anh với thằng con anh sống bạc đầu tới già đi.”

Diêu Quảng Lợi hỏi: “Vậy anh có thể sống cả đời cùng thằng con mình không?”

Thiếu Đường dộng chén rượu lên bàn một cái: “Chỉ cần con tôi bằng lòng sống cùng tôi.”

Tiểu Bân cực kỳ phản đối, giảng giải với Thiếu Đường: “Mạnh Tiểu Bắc trưởng thành rồi, tự nó cũng sẽ phải lập gia đình! Từ trước tới nay đều là cha mẹ quấn lấy con cái không muốn xa con. Con mẹ nó chứ, con cái trưởng thành rồi đều sẽ trở thành loại vô ơn bạc nghĩa, chưa từng thấy đứa con nào lưu luyến, dựa dẫm vào cha mẹ, không muốn rời xa cả.”

Thiếu Đường trầm lặng một lúc lâu, mày nhíu lại, tâm trạng cũng hơi sa sút, khẽ giọng nói: “Tôi thật sự không thể rời bỏ nó.”

Thằng nhóc mất nết Bắc Bắc ấy, đôi khi nổi điên giở chứng sẽ khiến anh cực kỳ tức giận, nhưng mà phần lớn thời gian đều sẽ rất nghe lời, những lúc thông minh ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ thú vị vui vẻ, thân mật gần gũi anh nhất. Thứ cảm xúc quyến luyến tha thiết tri âm tri kỷ ấy, người khác hoàn toàn không thể so sánh.

Trên bàn, hai người còn lại thật sự bất lực không còn lời nào để nói…

Chén trên bàn dần cạn, cơm no rượu say, Thiếu Đường đứng dậy tới nhà xí đi vệ sinh.

Đúng lúc này Tiểu Bân nhìn ra cửa sổ, bên ngoài có một thiếu niên lưng đeo bảng kẹp giấy vẽ đi qua. Áo phông quần soóc rộng, tóc rất dài, còn để tóc mái, dáng người cao gầy. Tiểu Bân ngẩn ra, muốn chỉ cho Diêu Quảng Lợi để xác nhận coi, thiếu niên ấy đã vuột mất khỏi tầm mắt Tiểu Bân.

Thiếu Đường ngồi vào chỗ lần nữa, Tiểu Bân nói: “Vừa rồi ở bên ngoài có một người đi qua, tôi thấy cực kỳ giống con anh!”

Thiếu Đường nghển mắt lên: “Người đâu?”

Tiểu Bân: “Đi qua mất tiêu rồi!… Tôi càng nghĩ càng cảm thấy bóng lưng ấy vô cùng giống Mạnh Tiểu Bắc. Cả một năm nay tôi chưa nhìn thấy con anh, giờ cao bao nhiêu tôi cũng không rõ, nhưng tướng tá đi đường của Mạnh Tiểu Bắc nhà anh rất ngông nghênh, cực kỳ dễ nhận ra, lưng đeo bảng kẹp giấy vẽ, mặc quần caro cộc màu xám.”

Thiếu Đường lẩm bẩm: “Đó chính là Bắc Bắc nhà chúng tôi… Sao cậu không gọi nó lại?”

Tiểu Bân vô tội nói: “Nó ở bên ngoài đi qua đây mà!”

Hạ Thiếu Đường hẵng đang mặc áo ba lỗ bó sát người, vội cầm lên áo sơ mi đang vắt trên chỗ ngồi, chẳng hề ngại ngùng quăng lại cho hai người kia hóa đơn tính tiền, mau mải bước ra ngoài quán cơm. Anh đứng ở bên đường, nhìn trái nhìn phải, Tiểu Bắc đâu, Tiểu Bắc ở nơi nao?

Suốt cả quãng đường Thiếu Đường chạy như bay. Anh chạy đến góc đường, dáo dác ngó xung quanh, trước mắt anh là dòng người ngược xuôi qua lại, là những dải khói bụi mờ mịt rực đỏ.

Anh chạy dọc theo đường xe buýt, chạy qua mấy trạm xe, chạy lên trên đường dành cho người đi bộ, dáo dác tìm kiếm ở các cửa tiệm bên đường, mỗi lần đi qua cửa hàng băng đĩa hay phòng game đều chạy vào trong điên cuồng tìm kiếm.

Chạng vạng, sắc trời dần tối, đèn hoa mới rạng. Sau lưng, áo ba lỗ của Thiếu Đường thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt cũng mờ nước. Sao Tiểu Bắc lại chạy tới đây, Tiểu Bắc đến tìm anh sao? Sự tức giận và nỗi buồn phiền trước đây đột nhiên tan thành mây khói, đánh thằng nhóc mất nết ấy một trận, rốt cục ai sẽ là người đau lòng?

Nơi mềm mại nhất trong trái tim bị siết vặn tới đau đớn, một chiếc xe rít gào đi ngang qua như đè nghiến trái tim Thiếu Đường.

Mới xa nhau năm ngày không gặp mặt, không gọi điện thoại, trụ cột vững chắc kiên cố của tình cảm suốt mười năm trời ngỡ như sắp sụp đổ vỡ vụn, thương tích đầy mình. Từ Tây Câu đến Bắc Kinh, Nội Mông Đông Bắc rồi quay về đây, ngần ấy năm trời đều đã chịu đựng được mà sống, nếu một ngày nào đó Mạnh Tiểu Bắc rời khỏi anh, chẳng khác nào tàn nhẫn mãnh liệt chém đứt một cánh tay, thịt liền gân cốt, đau thấu tâm can.

Anh nhìn biển báo, xuyên qua cửa kính xe buýt điện qua lại tìm kiếm bóng hình thân thuộc. Trên biển báo là dòng sơn ghi chữ “Đường triển lãm”.

Thiếu Đường bỗng nhiên đứng khựng lại, ngẩn ngơ, sau đó quay người chạy như điên.

Anh chạy một mạch tới cửa nhà hàng Lão Mạc, ánh đèn nơi cửa phòng khách rực rỡ huy hoàng. Đèn tường màu đen chạm trổ hoa văn rọi sáng cõi lòng.

Cách nhau mấy chục mét, Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên bậc thang ở bên cạnh nhà hàng Lão Mạc, bảng vẽ đặt trên đầu gối, đôi mắt một mí chăm chú nhìn những con người đang rảo bước dạo chơi nơi xa xa cùng dòng xe cộ qua lại.

Mạnh Tiểu Bắc ngẩng đầu, hai người đồng thời đau đáu nhìn đối phương. Sắc vàng ấm áp mê người dập dờn loang tràn trong đôi mắt, bập bềnh lơ lửng, đường nhìn nhòe loang mơ hồ…

Biển người mờ mịt, tình về nơi đâu.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, vài bức tranh trong bảng kẹp tranh vẽ bị thổi bay, rơi xuống đất.

Thiếu Đường vội vàng chạy tới, hai người đuổi theo tranh vẽ, kìm nén im lặng, vùi đầu mải miết thu nhặt, sau đó va đầu vào nhau!

Thiếu Đường kéo cánh tay Mạnh Tiểu Bắc sang, Mạnh Tiểu Bắc cũng kéo tay anh, hai người kinh ngạc nhìn nhau, cùng thở dài, đều cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch khờ dại. Bên mình có một người như vậy, quan tâm yêu thương tới thế, cớ gì mà hai chúng ta không thể bên nhau?

Thiếu Đường khe khẽ nói: “Sao không về nhà, ngồi đây làm gì?”

Mạnh Tiểu Bắc đăm đăm nhìn anh, không che giấu nổi sự xấu hổ khổ sở nơi đáy mắt, câu nói quẩn quanh trong đầu chính là “Con quỳ xuống trước cha, cha đừng giận con nữa có được không, chúng ta hòa nhau nhé!”. Song lòng tự trọng của đàn ông lại bùng lên, tóc mái che lấp đôi mắt, lời nói tới miệng lại trở thành: “Cha nuôi, con muốn cha lại hôn con một cái như năm năm trước đây, có được không?”

Đường triển lãm này nhộn nhịp hơn năm năm trước rất nhiều, chung quanh người đến người đi. Vị thế nhà hàng Lão Mạc dần dần sa sút, trở thành nhà hàng bình dân mà dân thường ai cũng có thể đến ăn. Hơn nữa giờ Mạnh Tiểu Bắc đã thật sự là một người đàn ông cao lớn, Thiếu Đường thực tình không thể hành động… Chuyện như hôn môi bên đường, anh không thể hôn xuống được.

Nốt ruồi khóe môi Thiếu Đường hơi run run, rất đẹp đẽ, anh nói giọng khàn khàn trầm thấp: “Theo cha, cha đưa bây về nhà.”

Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời Mạnh Tiểu Bắc bước vào khu tập thể quân đội đường Ngọc Tuyền.

Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc về nhà cậu anh, bởi vì trước đó anh biết sơ sơ rằng gần đây chú mình không ở nhà mà ở khu lầu Đỏ ở Bắc Giao, nơi chủ chốt xử lý công việc của Tổng tham mưu, trong nhà không có người.

Trước khi đến trạm xe đầu, Thiếu Đường đã khăng khăng muốn xuống xe buýt, cau mày cười khổ: “Mẹ nó, ông đây nốc rõ lắm rượu bia, sắp bị cái xe này làm nước trong người sóng sánh trào ra tới nơi rồi!”

Cực kỳ buồn cười là ngay cả đến mấy bước cuối cùng Thiếu Đường cũng bước không nổi, vội vàng lao vào ven đường sau bụi cây nhựa ruồi đi tè. Cũng có thể bởi vì tâm trạng đã được thả lỏng, dòng nước dữ dội tuôn ra, tè tới say sưa sung sướng!

Từ đằng sau Thiếu Đường ôm chặt lấy thắt lưng cha nhỏ, thân thiết gần gũi. Dáng dấp hai người xêm xêm nhau, thứ cảm xúc thỏa mãn đặc biệt trào dâng tràn trề trong lòng một người đàn ông, không lời nào có thể diễn tả.

Ngay cả lúc đi tè Thiếu Đường cũng cười, lưng hơi hơi rung rung kề khít vào lồng ngực Mạnh Tiểu Bắc. Mạnh Tiểu Bắc chạm đến chỗ đó, bỏ chim to của cha mình vào chỗ cũ, kéo quần kỹ càng, thòng ra hình đũng quần.

Hai người nghiêng người nấp sau bụi cây tối đen như mực, giống như mấy đôi vụng trộm yêu đương, tay nắm tay. Thiếu Đường là người đầu tiên thực sự kìm lòng không đậu, nhìn xung quanh xác nhận không có ai, ôm mặt Tiểu Bắc qua, hôn thật mạnh một cái.

Dưới ánh đèn đường vút qua là bóng hình hai người đàn ông cao lớn xứng đôi.

Hai cái bóng đó dần dần hòa lại thành một, sát kề không rời.

Tiểu binh đứng gác trước cổng khu tập thể chào theo nghi thức quân đội với bọn họ. Trong khu tập thể rợp bóng cây xanh, bên tường gạch đỏ một đám nhóc con mặc quần quân đội dài thượt giẫm kéo quần dưới đất, chơi trò đánh giặc, dưới đèn đường trong bóng tối mờ mịt đánh nhau, tiếng giết rung trời.

Khỏi phải hỏi khi đó còn nhỏ tuổi, ngựa tre súng gỗ chính là món xa hoa phong nhã. Lúc đó, trong khu tập thể đường Ngọc Tuyền, có một thiếu niên đẹp đẽ tóc nâu có danh hiệu “Tham mưu Sở”, con trai thứ hai nhà sư trưởng, giữa hai lông mày có nốt ruồi đỏ. Cậu chàng mày kiếm mắt sáng lẽo đẽo theo sau chính là “Sơn Đông nhỏ”. Đôi bên thân thiết gần gũi, như hình với bóng.