Tiêu Dật hoàn toàn không thể ngờ Hạ Thiếu Đường có chuẩn bị đến đây, sử dụng thủ đoạn với y.
Hơn nữa y thật sự chỉ là con gà mờ. Còn Thiếu Đường, anh lăn lộn từng trải trong xã hội hơn y nhiều. Huống chi, anh còn được trui rèn từ bộ đội ra, có cậu làm lãnh đạo đặc công. Bút ghi âm là do Thiếu Đường ngang ngược lấy từ bí thư của cậu mình ở Bộ tổng tham mưu, anh đã tính toán đâu ra đấy hết cả rồi.
Mạnh Tiểu Bắc cũng như Tiêu Dật, ngạc nhiên vô cùng. Vừa xong cậu thảm hại bẽ bàng, ấy thế mà lúc này thật sự rất muốn mặt dày lăn vào trong lòng Thiếu Đường. Cha nhỏ, cha cũng chính là cha ruột con…
Thiếu Đường lại đeo kính đen lên, nới lỏng cổ áo ba lỗ, ôm bả vai Mạnh Tiểu Bắc, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thầy Tiêu, dù gì Tiểu Bắc vẫn chỉ là một đứa trẻ, hy vọng thầy tha cho nó một lần.”
“Tiểu Bắc có tật xấu của nó, nhưng gì thì gì đi nữa nó cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Sau này nó lớn rồi sẽ không như vầy nữa, nhưng thầy không phải một đứa trẻ! Tôi không muốn con trai tôi ở trong trường học gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, rước phải bất kỳ phiền phức nào, tương lai sau này, ở trong xã hội còn có thể làm người. Thầy hiểu ý tôi chứ, thầy Tiêu?”
Thiếu Đường nói chuyện có trên có dưới, lễ độ, nhưng cũng không để cho đối phương đường lui.
“Bức tranh này chúng tôi cầm đi, những lời thầy nói tôi đã ghi âm lại rồi.”
“Sau này nếu Tiểu Bắc còn ở lại trung học số 1 Triều Dương, trong ba năm phổ thông nó không gặp bất cứ chuyện gì thuận lợi tốt nghiệp, tôi sẽ xóa cuộc ghi âm này, coi như không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta.”
“Mạnh Tiểu Bắc là người của tôi, tôi còn ở Bắc Kinh bảo vệ một ngày, thì chớ ai nghĩ tới việc ức hiếp Tiểu Bắc nhà chúng tôi.”
“Nếu con trai tôi gặp chuyện không hay, ở trong trường học chịu xíu xiu oan ức gì!” Thiếu Đường nhìn chằm chằm Tiêu Dật đang ngẩn người, từng từ từng chữ đều tỏa ra sự uy hiếp: “Nếu nó chịu xíu xiu oan ức gì, trong chúng ta ai sẽ là người không ngóc đầu dậy được, thầy biết tôi là người thế nào mà.”
Thiếu Đường nói xong, xách túi cắp mông bỏ đi, trong lòng biết rõ đe dọa đến mức này là đủ rồi, chắc chắn sẽ không có lần sau, làm người phải có chừng mực lưu cho nhau đường lui. Anh ôm Mạnh Tiểu Bắc, ngón tay niết chỗ lõm đằng sau cổ cậu, túm cổ cậu, giống như đang tuyên bố rõ ràng với người xung quanh quyền bảo vệ và sở hữu không thể bàn cãi của mình đối với con trai.
Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường niết cổ, đầu cúi thấp giống như tội phạm bị tóm được tại trận. Từ lực tay của Thiếu Đường cậu có thể cảm thấy được, cha nuôi cậu không phải đang an ủi cậu, cũng không phải chiều chuộng bóp chỗ lõm trên cổ cậu, mà đang muốn trút cơn tức giận.
Thiếu Đường bình tĩnh đi vào công viên. Đột nhiên anh đứng khựng lại, quay đầu, phát hiện phía sau còn một cái đuôi.
Thiếu Đường gật nhẹ đầu: “Lượng Lượng, hôm nay phiền cháu quá.”
Kỳ Lượng vội vàng xua tay: “À, phiền gì đâu ạ.”
Thiếu Đường dùng ánh mắt ý bảo: Cháu có thể tếch rồi đấy.
Kỳ Lượng không có khả năng đọc ý, vẫn đứng yên tại chỗ, hóng hớt chờ coi bức tranh đồi trụy của Mạnh Tiểu Bắc, cậu đã được nhìn kỹ càng đâu.
Thiếu Đường mím môi, mặt lạnh tanh nói: “Lượng Lượng, cháu từ đâu tới thì về chỗ đó, ở đây không có việc của cháu.”
Kỳ Lượng lén le lưỡi với Mạnh Tiểu Bắc, nhanh chóng cắp mông chạy biến…
Thiếu Đường vẫn đưa thằng con rời công viên ngay. Chiều hôm đó anh ở trong công viên hồ Đoàn Kết thuê một cái tàu vịt, hai người đứng trên tàu vịt to rời bến. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, trước mắt là trời xanh núi biếc dập dờn, buồn bực trong lòng như tan dần, cuốn trôi theo từng gợn sóng.
Mạnh Tiểu Bắc xấu hổ, mắc cỡ không dám nói chuyện, con trai ai cũng có sĩ diện.
Thiếu Đường dang tay ôm thằng con, niết bả vai cậu, đột nhiên kéo mạnh Tiểu Bắc vào trong lòng, ôm thật chặt, hết thảy tức giận bị đè nén trong lòng anh như trút cả lên người Mạnh Tiểu Bắc! Tay Thiếu Đường mạnh mẽ ghìm chặt, quặp cổ thằng con vào trong ngực. Mạnh Tiểu Bắc kêu lên một tiếng, mặt đỏ bừng, thở hổn thở hển, đôi mắt nhỏ trợn lên.
Thiếu Đường đè trán lên Mạnh Tiểu Bắc, gằn giọng chất vấn cậu: “Không nói cho cha? Gạt cha?”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu: “Dạ.”
Thiếu Đường thật sự vừa tức vừa bất lực vừa muốn cười, ra sức quặp chặt cổ Mạnh Tiểu Bắc, vò loạn tóc cậu: “Bây có ngốc không hả, bây nói coi mình có ngốc không…”
Anh không cần hỏi thằng con mình vẽ cái gì, vừa liếc mắt một cái anh đã nhìn ra. Thân thể trần trụi cường tráng giao cấu với cơ thể đang run rẩy phóng ra kia chính là ham muốn đè nén trong lòng chưa trút ra suốt mấy năm nay, là khát khao thiết tha chân thật nhất kìm nén trong lòng hai người. Rất nhiều lời thầy Tiêu nói hẵng còn văng vẳng bên tai anh, đau đớn găm sâu giày xéo trái tim Thiếu Đường, khiến anh cực kỳ khổ sở khó chịu. Anh là một người cha! Anh mong mỏi biết chừng nào tương lai đứa con quý báu của mình có thể giống như một người bình thường trong xã hội, đường đường chính chính, phóng khoáng tự tại, cả đời mỹ mãn hạnh phúc. Có người cha nào muốn tự tay hại chết con mình, muốn để tương lai con mình sẽ phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh, trong buồng tắm, trong những xó xỉnh, góc tối bẩn thỉu dơ dáy tối tăm nhất của xã hội, nếm trải thứ tình cảm vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng?
Hơi thở hai người vấn vít quấn lấy nhau, áp lực tới mức khó thở. Đôi bên chẳng hề lộ ra bất kỳ điều gì, nhưng qua ánh mắt trĩu nặng mâu thuẫn của đối phương, tất cả như được lột trần phơi bày.
Thiếu Đường tàn nhẫn nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc. Anh nhìn từ đầu tới chân, lại ngược từ chân lên đầu, nhìn tới hai ba lần.
Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường nhìn đến mức cả người bứt rứt. Đặc biệt cha nuôi còn nhìn chằm chặp từ eo xuống đũng quần cậu, nhìn cực kỳ lâu.
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu xin tha: “Trời ơi cha đừng nhìn nữa mà…”
Ánh mắt Thiếu Đường hung ác: “Sợ cha nhìn? Nên bây để cho người khác nhìn?!”
Mạnh Tiểu Bắc cười khổ: “Ánh mắt của cha quá đáng sợ, nhìn đến nỗi chim con rụng mất tiêu, đến trứng cũng sắp bị cha nhìn mòn rồi!”
Hai người đồng thời đều cười phì một cái.
Thiếu Đường thật sự xúc động, anh cởi quần Mạnh Tiểu Bắc ra sờ nắn cẩn thận kỹ càng, sau đó tóm cậu xuống hồ Đoàn Kết tắm rửa sạch sẽ. Anh tức giận đến mức ra sức vò tóc Tiểu Bắc, bóp mặt, véo khuôn mặt trái xoan hơi gầy của Tiểu Bắc thành cái bánh bao to cũng vẫn chưa hết giận. Cuối cùng Thiếu Đường nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bắc khẽ nói: “Bây biết không, lúc Lượng Lượng vừa nói với cha, cha tưởng bây bị thầy Tiêu làm gì rồi, cha tưởng bây bị y… Chỉ vì bây, mà cha đã nghĩ đến cả chuyện giết người.”
Tiểu Bắc: “…”
Có một câu Thiếu Đường chưa nói ra, lúc gặp mặt vừa mới nhìn thấy Tiêu Dật anh đã biết người này là 0, cảm ơn trời đất… (99)
99. 0 là thụ, 1 là công nhé.Thiếu Đường đăm đăm nhìn vào mắt Tiểu Bắc, nói giọng khàn khàn: “Nếu có người thật sự dám ‘động’ vào bây, ông đây chắc chắn sẽ ‘động’ tới nó. Đừng ép cha nuôi, đừng để sau này có ngày cha nuôi lấy dao chém người, bây hiểu chưa?”
Về sau, Thiếu Đường vẫn chưa yên tâm, bắt Mạnh Tiểu Bắc lấy tờ tranh vẽ đồi trụy trong túi ra, xé vụn thành mảnh nhỏ, thả vào trong hồ nước… Không thể giẫm vào vết xe đổ nhiều lần, con người không thể chịu khổ mãi vì cùng một chuyện được.
Chỉ hai tuần sau đó, bà nội Mạnh cực kỳ vui mừng gọi Thiếu Đường đến nhà: Bặc Bặc được trường nhận vào rồi, phổ thông vẫn học tiếp trường trung học số 1 Triều Dương.
Tất nhiên mọi người trong nhà vô cùng vui mừng, bà nội cùng vài người cô vây quanh bàn ăn, chúc mừng thằng cháu. Ai cũng không ngờ phổ thông Mạnh Tiểu Bắc còn có thể vào trường điểm, xem ra phí học bổ sung cùng tài trợ đóng cũng không có uổng rồi.
Trên bàn ăn, Thiếu Đường hỏi một câu: “Lượng Lượng thi đỗ trường nào?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Chẳng thi đỗ trường nào, nhưng lên phổ thông nó vẫn học trường này, hơn nữa chắc chắn sẽ học cùng lớp với con.”
Bà nội Mạnh không hiểu hỏi: “Có cùng lớp hay không sao hai đứa lại quyết định được?”
Mạnh Tiểu Bắc “phì” một cái chửi: “Nó muốn học lớp nào cũng chẳng phải do nó quyết, nó nhất định muốn ăn bám cháu đây mà.”
Trường học của Mạnh Tiểu Bắc mới xây thêm một thư viện riêng to gấp đôi phòng hội thảo, trang trí xa hoa cao cấp. Cha Kỳ Lượng quyền tiền, đây là một khoản “tài trợ” rất lớn, thừa sức giúp Kỳ Lượng có thể tiếp tục học ba năm phổ thông ở đây.
Bà nội Mạnh rất tự hào về thằng cháu mình: “Bặc Bặc nhà chúng ta quá cao thủ! Nhà ta không có tiền nên không đóng dư tiền cho trường được, ấy thế mà Bặc Bặc vẫn có thể học tiếp trường này đúng không nào!”
Bà nội Mạnh quay qua hỏi Thiếu Đường: “Kịnh Kịnh học trường nào con biết không?” (100)
100. Kịnh Kịnh: Kinh Kinh (Mạnh Tiểu Kinh) bà nội Mạnh đọc từ 京京/jīng jīng/ thành 景景 / jǐng jǐng/Thiếu Đường đáp: “Chắc vẫn học trường Tây Câu ạ, nhà máy cũng chỉ có một trường trung học, không còn chọn lựa nào khác.”
Bà nội Mạnh gắp đồ ăn không nói gì, nhưng trong lòng đã nảy sinh tâm lý phân biệt thân sơ. Nói chung, Bặc Bặc của bà vẫn học giỏi hơn Kịnh Kịnh, có tương lai tiền đồ, như thế này bà yên tâm rồi. Bặc Bặc chắc chắn không thể thua kém hơn đứa còn lại được.
Thiếu Đường lừ Mạnh Tiểu Bắc một cái, trong lòng bực bội hỏi: “Chắc là trưởng ban khối giúp bây tranh một suất chứ gì? Không có y giúp thì với điểm thi của bây, có thể ở lại trường sao?”
Mạnh Tiểu Bắc vùi đầu uống cháo kê, xì xà xì xụp.
Thiếu Đường hỏi: “Y còn tìm cho bây giáo viên ở Học viện mỹ thuật phải không? Bây thật sự còn đi với y?”
Mạnh Tiểu Bắc nhìn cha nuôi mình một cái, cũng tủi thân, thỏ thẻ nói: “Con… Lúc đó con nào biết sẽ như vầy… Chẳng lẽ con từ chối, nói là không cần thầy giúp đỡ?!”
Thiếu Đường nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc: “Y vẫn còn tiếp tục dạy học ở trường bây? Y không có ý định chuyển đi?”
Mạnh Tiểu Bắc biết cha nuôi mình đang bới bèo ra bọ để trút giận, nên cậu chỉ cúi đầu uống cháo, chột dạ không dám nói gì. Thiếu Đường nghiến răng nanh két két, lột tiêu vỏ ngoài của đũa gỗ, đâm cả vào đầu lưỡi! Mặt Thiếu Đường lạnh căm, có cảm giác như thể thằng con quý báu nhà mình bị người khác đưa ra trao đổi mua bán, dùng thuật ngữ sau này thì rõ ràng chính là bị người ta “quy tắc ngầm” rồi, thế mà vẫn còn rõ là đắc chí cái khỉ gì!
Lúc đó những người khác trong nhà nghe chẳng hiểu gì, chẳng biết hai cha con nhà này hục hặc gì nữa.
Chuyện này chỉ có Thiếu Đường và Tiểu Bắc rõ ràng. Trong lòng Thiếu Đường vẫn bừng bừng lửa giận, căm hận. Đã già đầu rồi đó, ấy vậy mà sao lòng dạ lại càng ngày càng hẹp hòi vậy không biết?
Vào tháng 8 oi bức trong ba tháng hè, thằng con quý báu của anh bước vào sinh nhật tuổi 16.
Thiếu Đường rất hào phóng nghĩa khí, cho Mạnh Tiểu Bắc được nở mày nở mặt. Anh lái xe đưa Tiểu Bắc, Kỳ Lượng, Thân Đại Vĩ đến trại điều dưỡng gần khu ngoại ô Mật Vân. Nói là “nghỉ phép”, thực ra chính là đi chơi.
Xe lái lên đường núi vòng vèo, lượn quanh những dãy núi cao vút trùng trùng điệp điệp như tiến vào chốn bồng lai tiên cảnh. Đến ngay cả Kỳ Lượng giàu nứt đố đổ vách cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh như trại an dưỡng này. Nơi này là câu lạc bộ mà thủ trưởng chiến khu, cán bộ kỳ cựu đến nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hàng năm, gần ngay hồ chứa nước Mật Vân, thấp thoáng trong thung lũng xanh biếc, trước mặt là nước, sau là núi, trên núi trăm hoa đua nở, cực kỳ nên thơ.
Nơi đây không bán vé vào cửa, người bình thường sẽ không biết được số nhà. Thiếu Đường lái một chiếc xe quân đội Jeep từ trong khu tập thể đường Ngọc Tuyền đi ra, chở vài đứa trẻ đến đây. Lúc đi qua cửa phải xuất trình giấy tờ đặc biệt với cảnh sát vũ trang gác cổng, ghi lại biển số xe.
Công trình của câu lạc bộ trong đây đầy đủ mọi thứ, từ rạp hát, rạp chiếu phim, bể bơi, bệnh viện, khách sạn. Từ ban công khách sạn nhìn xuống dưới chính là ven bến tàu.
Ba đứa trẻ xách hành lý của mình lẽo đẽo theo sau Thiếu Đường. Cứ khi đến mùa hè là Thiếu Đường lại mặc áo sơ mi ngắn tay, trên cổ tay trái lộ ra vòng tay nhiều màu, cực kỳ bắt mắt.
Mạnh Tiểu Bắc chạy đến bên cha nhỏ, nịnh hót nói: “Cảm ơn cha nuôi đã dẫn chúng con đến đây chơi.”
Thiếu Đường trầm giọng hừm một cái.
Mạnh Tiểu Bắc ngại ngùng cười: “Cha hết giận con rồi?”
Thiếu Đường mím môi: “Bây có mất nết thì vẫn là con ông.”
Mạnh Tiểu Bắc toét miệng cười: “Cha nuôi dẫu có tức giận thì vẫn là cha nhỏ của con mà! Chẳng có chuyện gì cha bực mình làm chi, không đáng à.”
Chỉ qua tư thế điệu bộ eo và chân lúc Thiếu Đường đi đường đã biết ngay anh làm lính. Cả người anh toát lên khí chất mạnh mẽ kiên cường, chỉ có vài sợi dây tua rua bên cổ tay trái là nơi dịu dàng duy nhất trên người anh. Vòng tay con trai bện cho, không phải chỉ là đồ trang sức, mà hàm chứa ý nghĩa tâm tình khác.
Mạnh Tiểu Bắc điếc không sợ súng nói: “Biết trước nơi này đẹp như vậy thì đã gọi Tôn Viện Viện cùng lớp đi cùng, Lượng Lượng nhỉ?”
Thiếu Đường quay qua nhìn chằm chặp cậu, ánh mắt lạnh lẽo, Mạnh Tiểu Bắc vác hành lý chạy vội lên trước…
Trước đấy Mạnh Tiểu Bắc có nói với Thiếu Đường, cực thẳng thắn hùng hồn: “Cha nuôi, cha đừng ăn sinh nhật với con. Sau này, mùng 6 tháng 6 mỗi năm là sinh nhật con, hoặc mùng 8 tháng 8, hai ngày này còn có ý nghĩa may mắn phát tài, suôn sẻ thuận lợi!”
Thiếu Đường nói: “Cứ đúng ngày hôm nay là tốt nhất.”
Mạnh Tiểu Bắc vô cùng quan tâm nói: “Vậy con cùng cha đi thăm mộ mẹ cha nhé.”
Thiếu Đường nói: “Hôm nay cha không đi.”
Thiếu Đường rất bình tĩnh giải thích: “Giờ cha của cha cũng qua mộ vào ngày này… Già cả rồi, khổ cực vất vả, cha cũng không muốn cố tình ngăn cản không cho ông ấy đi lễ bái. Nhưng cha cũng không muốn gặp ông ấy, bởi vậy cha đành tránh, đổi ngày khác đi.”
“Hôm nay chính là sinh nhật của bây, sau này mỗi năm vào ngày này ông đây đều cực kỳ hạnh phúc vui vẻ!”
Bọn họ ăn ở trong nhà hàng của câu lạc bộ. Ở đây, phục vụ, trang hoàng, sắp xếp bày đặt đều cao cấp hơn hẳn so với các nhà ăn khác trong thành phố, nhưng không hề phô trương rõ ràng đẳng cấp cùng phẩm vị. Thiếu Đường nói với Tiểu Bắc: “Ăn thử thịt dê này đi, không gây mùi, thịt dê là hàng cung cấp đặc biệt cho cán bộ kỳ cựu đấy, chính là dê tự nuôi ở trong thôn này. Những người này tự cung luôn, bên ngoài không mua được những thứ này.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con chỉ thích ăn thịt dê, không có mùi dê mà là thịt dê ạ?”
Thiếu Đường: “Hừm, bây là sói.”
Mạnh Tiểu Bắc híp mắt cười: “Cứ là thịt là con thích ăn tuốt.”
Bốn người quây quanh bàn ăn lẩu dê. Nồi lẩu bếp lò bằng đồng, đang mùa hè, hơi nước lượn lờ cả phòng, ăn đến mức người nào người nấy mồ hôi đầm đìa. Sức ăn của đám nhóc như trâu, huống chi còn có một tên béo phị là Thân Đại Vĩ. Mà nhìn Mạnh Tiểu Bắc gầy gầy thế thôi chứ còn ăn khỏe hơn nhiều so với người béo. Vài thằng nhóc gần như quét sạch bách cả một xe đồ ăn. Một xe nhôm hai tầng đựng đồ ăn ở bên bàn bọn họ, cứ liên tục đổi hết đĩa này đến đĩa khác, tiêu diệt sạch đồ ăn, ăn đến đã đời no nê…
Từ ven bến tàu Thiếu Đường mượn chỗ thân tình một con tàu nhỏ làm từ sắt tây có mái che nắng, là tàu du lịch kiểu xưa đơn sơ nhất, trên tàu có sơn dòng chữ màu đỏ: “Hiệu thanh niên”.
Tàu bắt đầu rời bờ, tự do tự tại trôi nổi, phiêu du trên mặt hồ.
Trên tàu, mấy người họ đều ăn mặc rất phóng khoáng, cởi trần xỏ quần xà lỏn rộng thùng thình, đi chân trần.
Kỳ Lượng cởi áo, cơ thể gầy gầy hơi trơ xương, Mạnh Tiểu Bắc cười to: “Gà trắng còi!!!”
Kỳ Lượng thô tục chửi: “Cút mẹ mày đi.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Lượng Lượng mày là con gái! Mày sinh lộn rồi!”
Kỳ Lượng cúi đầu nhìn cơ thể chính mình, hai tay kéo hai đầu ngực đỏ đỏ của bản thân, còn cố ý nhéo nhéo: “Đệch mẹ, tao lớn lên không có hai bầu ngực, tao giống con gái chỗ nào?”
Thân Đại Vĩ cởi đồ lộ ra cả người béo núc ních, cơ thể to lớn phúc hậu. Đặc biệt là cái bụng đó, từ nhỏ đã có dáng dấp ông chủ rồi.
Thân Đại Vĩ đi lại trong boong tàu, Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Trời ơi, mày quá nặng làm tàu đung đa đung đưa!”
Thân Đại Vĩ đi đến bên trái, dựa vào mép tàu nhặt dây thừng, ba người còn lại gần như đồng thời cùng chạy về bên phải, thân tàu lay động dữ dội! Thiếu Đường cười to: “Không được rồi Thân Đại Vĩ, lần sau chuyển về chỗ nào nhớ báo trước, ba bọn chú còn ở bên còn lại giúp cháu cân bằng, chứ không là lật tàu đó!
Thiếu Đường mở rộng hai chân, hai khuỷu tay chống ra đằng sau, tự do thảnh thơi ngồi ở đầu boong tàu, nhìn về phía non xanh nước biếc xa xa, dưới kính râm là đôi mắt thẳm sâu tĩnh lặng.
Trong mấy người, Thiếu Đường là người có màu da sẫm nhất, trước ngực sau lưng đều bị nắng cháy thành màu đồng đẹp đẽ. Dưới ánh mặt trời cả người anh tỏa sáng rung động lòng người, giống y chang màu ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Mạnh Tiểu Bắc bạo dạn từ sau lưng ôm chặt lấy cổ Thiếu Đường. Mọi người cùng nhau chơi đùa, không cần kiêng kỵ, có thể công khai ăn đậu hũ cha nhỏ.
Cơ bắp trên người Thiếu Đường rắn chắc, nhưng không quá thô to khiến người khác sợ hãi. Giữa vùng rốn và lưng quần lộ ra mảng lông gợi cảm hơi xoáy, lan dần vào sâu bên dưới đũng quần.
Mạnh Tiểu Bắc cũng đã phát triển đầy đủ, trước mặt cha nhỏ tự hào cởi trần khoe cơ ngực cơ bụng. Hai người ngồi sóng đôi dang chân, cẳng chân cứ thỉnh thoảng lại cọ vào nhau.
Cũng chẳng biết Mạnh Tiểu Bắc nghĩ gì, như thể lên cơn động kinh, cậu cũng vươn tay qua bóp đầu v* hồng nhạt của Thiếu Đường, bóp xong còn kéo ra!
Thiếu Đường dùng tay chắn, ánh mắt nghiêm khắc: Thằng nhóc thối bây vừa vừa phải phải thôi!!!
Mạnh Tiểu Bắc niết xong cười phá lên, tếch lên boong tàu. Cậu cười đến mức lăn lộn, bị cha nuôi hung dữ đạp vào mông cho hai đạp.
Thiếu Đường cởi quần xà lỏn rộng, trên người chỉ còn mỗi quần lót, chui qua tay vịn, cơ thể gần sát mép tàu chìm xuống làn nước.
Trước khi đi xuống Thiếu Đường dặn đi dặn lại ba thằng nhóc trên tàu: “Ông đây đi xuống bơi một lát, ba đứa bọn bây ở trên này, không được xuống dưới!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con cũng muốn xuống bơi.”
Thiếu Đường: “Đây là hồ chứa nước!!!”
Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ chắc chắn không dám xuống, nhưng Mạnh Tiểu Bắc dám. Từ nhỏ ở Tây Câu cậu đã suốt ngày đắm mình trong mấy nhánh sông Vị. Trong trường học, cậu cũng học môn bơi rất cừ, dễ dàng như không bơi nhẹ nhàng hết 1000 mét.
Thiếu Đường không chú ý, vừa mới quay lại nhìn trên tàu đã thấy chỉ còn có hai người! Mạnh Tiểu Bắc giống như một con cá nhẵn bóng, nhảy tùm xuống nước, đầu chúc xuống dưới. Tõm một tiếng, nước bắn tung tóe như tuyết trắng xóa, bọt nước nuốt chửng không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thiếu Đường: “Mẹ cái thằng này!!!…”
Mạnh Tiểu Bắc lặn hoàn toàn xuống chỉ trong vài giây đồng hồ, rất lâu sau không ngoi lên, mặt nước lại yên bình như trước.
Lượng Lượng và Thân Đại Vĩ ở trên tàu hét: “Mạnh Tiểu Bắc, làm gì đấy, mau lên đây!!!”
Thiếu Đường: “…”
Thiếu Đường: “Tiểu Bắc!!!”
Thiếu Đường đột nhiên biến sắc, cuống lên, cũng lặn xuống nước theo hướng Mạnh Tiểu Bắc lặn, muốn vớt người lên!
Từ chỗ của Thiếu Đường không nhìn thấy rõ nên anh vô cùng sợ hãi. Nhưng trên thực tế, bọn Kỳ Lượng, Thân Đại Vĩ ngồi xổm bên mép tàu, qua ánh sáng rọi chiếu vào màn nước xanh thẳm có thể lờ mờ nhìn thấy cơ thể Mạnh Tiểu Bắc đang chuyển động đẩy dòng nước, nửa ngồi nửa đứng trôi nổi trong nước, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng phiêu diêu trên mặt hồ.
Thiếu Đường lặn xuống bơi về phía Mạnh Tiểu Bắc. Anh mở to mắt tìm kiếm, ở trong làn nước nhìn thấy Bắc Bắc của mình, duỗi hai tay ra với cậu.
Ở trong làn nước, Mạnh Tiểu Bắc cũng mở to mắt, cơ thể hai người phiêu bồng trong làn nước xanh lục, như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, trên đầu những tia sáng rọi xuống, lấp lánh ánh vàng.
Mạnh Tiểu Bắc đang cười, khóe miệng cong cong, vẻ mặt tỏa ra sự sung sướng dễ chịu. Cơ thể cậu thả lỏng, hai chân dài bóng loáng duỗi ra như thả xuôi phiêu dạt theo làn nước, những sợi tóc xõa tung dập dờn, vầng trán lộ ra, cực đẹp trai.
Sâu trong nước là hình ảnh thiếu niên phóng khoáng tự do, rung động lòng người.
Thiếu Đường bơi qua chỗ Tiểu Bắc, khi cách cậu khá gần thì anh bỗng nhiên dừng lại. Đôi bên gần trong gang tấc, cứ nhìn nhau tha thiết sâu sắc.
Thời gian ngỡ như vội vàng trôi tuột bên tai, rủ nhau đi trốn. Xung quanh tĩnh lặng như tờ, lồng ngực phập phồng run rẩy, cả hai dường như có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của nhau.
Thiếu Đường cũng cười. Dưới nước mơ mơ hồ hồ, thế nhưng Mạnh Tiểu Bắc tin rằng có lẽ mình đã nhìn thấy nốt ruồi run run trên khóe môi anh. Quần lót Thiếu Đường dán chặt vào cơ thể, trong nước nhìn thấu màu sắc da thịt, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy chỉ trong một giây nữa thôi, cái quần đó sẽ bị nước cuốn trôi mất.
Mạnh Tiểu Bắc sải tay bơi trong nước, Thiếu Đường từ từ tới gần cậu hơn, ngón tay hai người khẽ khàng chạm tới, đan lồng vào nhau…
Giây phút ấy, ước ao xiết bao cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt ấy, ngỡ như đã chú định là vĩnh hằng.