Vienna cũng có bầu trời đầy nắng

A Hoành mở cửa sổ, nhìn lớp băng đóng ở mái nhà, trong lòng cảm thấy kì lạ.

Chẳng mấy chốc đã sang mùa đông thứ hai kể từ khi cô đặt chân đến thành phố B. Năm đầu tiên, cô luôn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, sang năm thứ hai lại thấy thời gian trôi quá nhanh.

Trước khi được nghỉ đông, Ngôn Hi nhận được một lá thư.

Đó là một tấm thiệp màu trầm, sang trọng, bên trên chỉ viết: “Ở nhà không có tuyết, Vienna năm nay tuyết rơi dày đặc. Tư Hoán, Tư Nhĩ, Ngôn Hi, Tân Đạt Di cùng thưởng thức nhé.” Giữa tấm thiệp có kẹp một chiếc vé máy bay.

Gam màu giản dị đó ánh trên ngón tay Ngôn Hi, vừa lạ lẫm vừa rực rỡ.

A Hoành mỉm cười, hỏi đó là ai.

Ngôn Hi thì ho khù khụ, vào đông là anh lại bị cảm cúm. Anh ho nhưng mặt không đỏ mà vẫn nhợt nhạt như thường. “Lục Lưu.”

Đó là lần đầu tiên A Hoành nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên Lục Lưu.

Tư Hoán từng nói, Lục Lưu là bạn chơi với bọn họ từ thời để chỏm. Đạt Di cũng nói, đó là anh chàng có thể nhìn thấy ngàn ánh sao trong đáy mắt. Tư Nhĩ thì nói, đó là ông anh thần tiên của cô. Ông nội thì bảo, đó là một cậu bé ngoan mà đến cả Tư Hoán, Tư Nhĩ, A Hoành cộng lại cũng không bằng.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên này. Kể cả khi người khác nhắc đến, anh cũng vờ như không nghe thấy.

A Hoành nhét cốc nước ấm vào trong lòng bàn tay anh, thở dài rồi nói: “Anh uống nước đi rồi nói sau.”

Ngôn Hi ngẫm nghĩ một lát rồi nói với giọng ngạt mũi: “Bạn thân của anh.”

“Gì cơ?” A Hoành hỏi lại.

Ngôn Hi cười rồi gật đầu, khẳng định lại ý kiến của mình: “Người anh nói là Lục Lưu, bạn thân của anh.”

“Vậy à.”

A Hoành cầm tấm vé máy bay lật qua lật lại. “Rơi đúng vào hôm bọn mình được nghỉ đông.”

Ngôn Hi dù cười nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.

A Hoành định hỏi thêm câu nữa thì chuông cửa reo, tiếng chuông sắc lạnh trong ngày đông giá rét. Cô ra mở cửa, Tư Hoán đang đứng bên ngoài, anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, môi nhợt nhạt vì lạnh.

“Anh từ đâu về vậy, không lạnh à?” A Hoành vô cùng sửng sốt, âm độ C mà ăn mặc thế này thì không tài nào lí giải nổi.

Sắc mặt Tư Hoán rất khó coi nhưng ánh mắt anh nhìn vào A Hoành khá dịu dàng, rồi anh bước nhanh vào phòng khách. Tư Hoán nhìn tấm thiệp màu xanh chằm chằm, sau đó giở tấm thiệp giống hệt như thế đang cầm ở tay trái lên. “Hóa ra cậu cũng nhận được à?”

Ngôn Hi hắng giọng rồi cười, đầu mày nhướng lên. “Tư Hoán. Lục Lưu mời bọn mình sang Vienna nghỉ đông nhỉ? Hắn có nói với cậu sẽ bao toàn bộ việc ăn ở không? Nếu không tôi không đi đâu.”

Nét mặt Tư Hoán không còn vẻ xúc động, anh đút tay vào túi quần, cúi đầu, phát hiện mình vẫn đang đi dôi dép bông trong nhà, liền cười buồn. “Chắc chắn là như thế rồi. Từ xưa đến nay, Lục Lưu đã làm ai phải lo lắng gì đâu. huống chi lần này cô Lục cũng sang cùng.”

Ngôn Hi quay lại, ngập ngừng hỏi: “Cô ấy không về Mỹ à?”

Tư Hoán đáp: “Hình như công ty con ở Mỹ hoạt động vẫn tốt, cô Lâm cũng gần hai năm nay không được gặp Lục Lưu rồi nên cũng nhớ.”

A Hoành đang ngồi trên xô pha cuộn len, nghe thấy vậy liền ngước mắt lên.

Lại là... hai năm ư?

Ngôn Hi không đáp lời, đứng trước cửa sổ, ấn lòng bàn tay lên cửa kính lấm tấm hơi nước.

Tư Hoán nhìn anh, mặc dù cảm thấy không ổn nhưng vẫn hỏi: “Cậu... có muốn đi không?”

Ngôn Hi thể hiện rõ thái độ thờ ơ. “Thế nào cũng được, ăn tết ở đâu cũng ok. Chỉ có điều, phải bổ sung thêm một vé máy bay.”

“Cho ai?”

Ngôn Hi liền chỉ vào xô pha, cười cười. “Còn ai vào đây nữa? A Hoành đã chết đâu.”

Tư Hoán lặng lẽ nhìn theo hướng ngón tay Ngôn Hi, cô gái ấy đang lặng lẽ ngồi ở đó.

Trước đó... gần như anh quên mất sự tồn tại của cô.

A Hoành ngẩng đầu nhìn Ngôn Hi rồi khựng lại. “Em hả? Em không đi được.” Rồi cô cười, giải thích: “Hôm qua cha gọi điện cho em, bảo tết năm nay cha không về được, nói em đến ăn tết cùng cha.”

Tư Hoán cũng cười. “Nhanh vậy hả? Hôm qua cha cũng mới nói với nhà tết năm nay không về được.”

Ngày bắt đầu kì nghỉ đông, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, sương giăng mờ trời nhưng vân74 chưa có tuyết rơi, đúng như những gì Lục Lưu nói.

Khi cô đưa Ngôn Hi về đến cửa nhà, vì phải ra sân bay gấp nên Tân Đạt Di giục anh lên xe. Trước khi lên xe, Ngôn Hi nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại, đứng trước cửa, nhìn trân trân hồi lâu.

“Anh nhìn gì vậy?” A Hoành hắc mắc.

Ngôn Hi liền cười, nheo mắt nhìn tấm biển sắt. “09-68, nhớ rồi.”

“Nhớ gì cơ?”

“Số nhà của anh.”

“Nhớ cái này làm gì?”

“Chẳng may quên đường về nhà...”

“Lãng nhách.” A Hoành dẩu môi rồi dắt tay anh, chạy thục mạng. “Nhanh lên, anh không nhìn thấy Tân Đạt Di cáu xì khói trên đầu rồi à?”

Chiếc túi giấy trên tay phải A Hoành liền có tiếng sột soạt.

Ngôn Hi chỉ vào túi giấy, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

A Hoành liền cười rồi buông tay anh ra, đưa chiếc túi giấy cho anh rồi nói với Tân Đạt Di đang thò đầu ra ngoài cửa xe: “Đạt Di, đúng hai phút thôi.”

Tân Đạt Di hậm hực nói: “Chỉ đi chơi mấy ngày mà hai người cậu quyến luyến, bịn rịn thế?”

A Hoành liền lấy từ trong túi giấy ra một chiếc khăn quàng lông thỏ màu xám rồi đưa cho anh.

Mắt Ngôn Hi sáng rực, câu đầu tiên của anh không thể hiện sự vui mừng mà là một câu chất vấn: “Tư Hoán có không, Đạt Di có không?”

A Hoành đáp lấy lệ: “Có, em đưa hết rồi.”

Và thế là anh chàng liền trề môi.

Tự nhiên cô lại nổi hứng muốn trêu anh một chút, bèn lấy một chiếc khăn với gam màu dịu mắt ra buộc lên cần cổ trắng ngần của anh. Chiếc khăn được điểm bởi hình hoa hướng dương chìm, đang nở rực rỡ giữa trời. Rồi cả một đôi găng tay màu xám có họa tiết ngộ nghĩnh treo lủng lẳng trên cổ.

Ngôn Hi liền dẩu môi: “Cái gì mà trẻ con vậy?”

A Hoành bèn nheo mắt, đáp. “Anh ngườ lớn lắm hả? Không thích thì trả lại cho em.”

Ngôn Hi liền cầm khư khư đôi găng tay như đề phòng kẻ trộm. “Đã vào địa bàn của anh rồi thì là đồ của anh!” Miệng thì phàn nàn vậy nhưng anh vẫn cười rất tươi.

“Trời đất! Vẫn chưa xong hả?” Tân Đạt Di hậm hực lôi Ngôn Hi lên xe rồi vẫy tay với A Hoành.

Ngôn Hi vừa trợn mắt vừa vỗ tay lên ghế ngồi. “Bà mợ kia, cậu đừng có mà được đà lấn tới, A Hoành nastrong ta đã đan khăn, găng tay tặng bọn cậu rồi mà còn đòi hỏi gì nữa! Càu nhàu thêm cu6 nữa tôi cho cậu một trận đấy!”

Tân Đạt Di ngân ngấn nước mắt. “Mẹ kiếp, đã ai biết mặt mũi khăn quàng cổ với găng tay như thế nào đâu! Cô ấy chỉ hỏi tôi thích cái gì, sau đó có thấy động tĩnh gì đâu...”

Tư Hoán bất lực, đành cho xe lăn bánh.

Ngôn Hi ghé sátm ặt vào kính cửa sau, khuôn mặt điển trai bị ép lại trên tấm kính, cười trông như ngố, rồi anh ra sức đập cửa. “A Hoành, A Hoành, đợi anh nhé, anh sẽ về sớm thôi!”

A Hoành thầm nghĩ, cuối củng cũng tiễn được anh chàng đi. Sau đó, cô ranh mãnh nghĩ, tốt nhất là anh bị lạc đường ở Vienna, về muộn vài ngày cũng không sao.

Sau đó, cô... chỉ muốn bóp cổ mình chết.

Hai mươi tám tết, một mình A Hoành đến thành phố mà cha cô đang sống, cô không ngờ thời tiết miền Nam lại lạnh giá như thế. Cô ngồi trên tàu mất gần ba ngày.

Lúc đầu mẹ định cho cô đi máy bay, nhưng vì trước đó A Hoành chưa đi máy bay bao giờ, đi một mình không yên tâm nên đành thôi.