Quái thú lông xanh cũng rất quan trọng

Hôm ấy là ngày cuối tuần cuối thu, mặc dù có nắng nhẹ nhưng gió thu vẫn làm lá ngô đồng rụng lả tả.

Ngôn Hi buông máy game xuống để nghe điện thoại, sau đó lại cúp máy, vội vã khoác thêm chiếc áo gió màu kem và lao ra khỏi nhà.

“Sao mà phải vội như thế, đến cơm cũng bỏ ư?” Tư Hoán thắc mắc. Anh và Ngôn Hi chơi game cả buổi sáng, đầu óc mụ mẫm, vừa nãy bà Trương vào giục mấy lần, bảo họ xuống ăn trưa, ai ngờ đang đến hồi gay cấn, không thể nào mà dứt ra được.

“Ăn cơm!” Ngôn Hi gầm lên.

Tư Hoán giật bắn mình.

Sau đó, anh chàng kia liền phi huỳnh huỵch xuống lầu, vừa chạy vừa ca thán: “Haizz, con nhỏ này phiền phức quá, quái thú lông xanh của ta vừa mới qua mười tám cửa đã bị điện thoại của con nhỏ chặn lại. Tư Hoán, cậu mang em gái về đi, lão tử trả hàng, trả hàng đấy!”

Sau đó anh loạng choạng đi giày, thoắt cái đã không thấy tăm hơi.

Chắc là A Hoành gọi điện bảo Ngôn Hi về nhà ăn cơm. Tư Hoán cau mày lẩm bẩm: “Trả hàng, cậu có dám không?”

Tháng ngày của hai cô cậu đó vẫn như xưa, không tốt không tệ. Mặc dù tiếng nói nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp của A Hoành là giai điệu chính của câu chuyện nhưng khi Ngôn Hi chơi game đến mức để cơm canh nguội ngắt thì chắc chắn sẽ bị ăn mắng.

“Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều em phải phụ đạo cho Tép.” A Hoành đã hâm nóng thức ăn xong xuôi, vừa cầm ba lô vừa đi ra cửa.

“Mấy giờ em về?” Miệng Ngôn Hi nhồm nhoàm thức ăn. “Vẫn bốn giờ chứ?”

A Hoành nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày đáp: “Chưa chắc. Hôm nay em muốn trông hàng cho cụ Hà một lát. Nhưngchắc chắn sẽ về trước bữa tối.” Không đợi Ngôn Hi trả lời, cô đã vội vàng ra khỏi nhà.

Ngôn Hi tận mắt nhìn thấy A Hoành ra khỏi nhà trong trạng thái gọn gàng, sạch sẽ. Sau đó, anh vô cùng hối hận, nếu như mình không tập trung chơi game để tên quái thú lông xanh qua được cửa thứ mười tám thì tốt biết bao, nếu như mình đến quán cụ Hà sớm hơn thì tốt biết bao.

Mặc dù anh biết tính mình lập dị nhưng trên thực tế những lần anh thực sự tức giận lại không phải là nhiều. Tuy nhiên, ngày hôm ấy, anh chỉ muốn trút hết mọi bực dọc lên những kẻ đó.

Buổi chiều, kim đồng hồ chỉ bốn giờ kém, anh nhận được một cú điện thoại, giọng rất nghiêm nghị: “Anh là người nhà của Ôn Hoành đúng không, cô ấy gặp tai nạn...”

Lúc ấy, Ngôn Hi đang chơi game, đầu óc không tập trung. “Gì cơ, anh nói gì cơ?” Đến khi sực hiểu ra vấn đề, đầu óc anh ù đi, tựa nhưbị ai đó giội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân. Anh gầm lên trong điện thoại, cảm thấy tim phổi mình đang run lên bần bật: “Mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa xem nào!”

Đầu bên kia giật bắn mình. “Ờ...Khi cô ấy dọn hàng, chiếc xe ba bánh hỏng phanh nên đâm vào một chiếc xe Benz.”

Ngôn Hi chưa bao giờ cảm thấy trí tưởng tượng của mình lại phong phú như thế, thậm chí anh còn tưởng tượng ra cảnh A Hoành đạp chiếc xe ba bánh của cụ Hà rồi đâm vào con quái vật bốn bánh chạy với tốc độ cao, sau đó một tiếng va chạm cực lớn vang lên, cuối cùng là đống sắt vụn...

Trong đầu như có cuốn phim tua đi tua lại nhiều lần.

“Bệnh viện nào?”

“Hả?” Đầu bên kia ngơ ngác.

“Mẹ kiếp, tôi hỏi anh là A Hoành đang ở bệnh viện nào?” Anh cầm ống nghe mà lòng bàn tayướt nhẹp mồ hôi.

“Mời anh đến ngay đồn công an XX, cô ấy đang ở đây.” Trực giác mách bảo người đó rằng anh ta đang gặp phải một đối tượng khó chơi, thế nên anh ta chỉ nói vắn tắt như vậy rồi cúp máy và lấy tay quệt mồ hôi.

Khi Ngôn Hi phi tới đồn công an thì cô bạn anh đang ngồi thụp ở góc tường, khuôn mặt trắng trẻo lấm lem bùn đất, nhìn thấy anh vào, tự nhiên A Hoành có cảm giác vô cùng ấm ức, rồi cô mỉm cười nhìn anh vẻ áy náy.

Một anh cảnh sát trẻ bước đến, hỏi: “Cậu là Ngôn Hi đúng không, cô bé này nhờ tôi thông báo cho cậu đến. Chiếc xe ba bánh của cô ấy đâm vào một chiếc ô tô đang đỗ.” Nghe giọng thì biết anh ta chính là người gọi điện thoại lúc nãy.

A Hoành có vẻ luống cuống, cảm thấy thực sự phiền cho Ngôn Hi. “Anh Ngôn Hi, em xin lỗi, xin lỗi...”

“Đứng dậy.” Ngôn Hi không để mắt tới anh cảnh sát mà trợn mắt với A Hoành, cảm giác đôi mắt đó gần như chiếm nửa khuôn mặt.

A Hoành ngập ngừng một lát rồi đứng dậy.

“Bị đau ở đâu không?” Ngôn Hi nhìn cô, hỏi khẽ.

A Hoành cười mỉm, vừa lắc đầu vừa giấu cánh tay ra đằng sau.

“Đưa tay ra xem nào.” Ngôn Hi vừa dỗ dành vừa ra lệnh.

A Hoành liền mỉm cười. “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu anh.”

Ngôn Hi nhìn cô chăm chú. A Hoành không biết làm thế nào, đành thở dài rồi đưa tay ra. Mu bàn tay có hai vết sưng rớm máu, còn cổ tay thì bị trượt da, sưng vù lên. Anh ngẩng lên, A Hoành lại mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

Phía sau có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào, vẻ mặt hầm hầm. “Con bé này là người nhà cậu hả? Cái xe ba bánh của con bé đâm vào chiếc Benz mới mua của tôi, cậu bảo giải quyết kiểu gì đây?”

A Hoành tỏ ra vô cùng áy náy, từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu nhìn xuống. “Cháu xin lỗi chú ạ, phanh xe bị hỏng. Không phải cháu cố tình làm như vậy, cháu thành thật xin lỗi chú.”

Người đàn ông kia vẫn hằm hằm quát: “Nói xin lỗi suông thì có tác dụng gì? Phanh xe hỏng là lí do ư? Phanh xe hỏng thì đừng ra dọn hàng!”

A Hoành khẽ kéo áo người đàn ông đó, rụt rè nói: “Chú đừng giận, cháu sẽ đền cho chú ạ.”

Ông ta lại hất tay A Hoành ra và nhìn cô với ánh mắt dè bỉu, giọng hằn học: “Sửa xe đầu đường nghèo kiết xác làm sao mà đền nổi? Con Benz đó tôi mua cả trăm nghìn tệ chứ không ohair con xe rách nhà cô! Không phải tôi coi thường đám người nghèo như cô đâu, đã nghèo thì thôi, tiếng phổ thông còn nói chưa sõi, chẳng có chút tố chất nào, cái thành phố B này sớm muộn gì cũng bị đám người nghèo các cô làm cho dơ bẩn!”

A Hoành cúi đầu, không hề hé răng nửa lời.

Viên cảnh sát hắng giọng mấy tiếng, chắc cũng cảm thấy người đàn ông kia đã quá lời.

Ngôn Hi lập tức túm cổ áo người đàn ông đó và gầm lên, gân xanh nổi rõ trên các đốt ngón tay. “Mẹ kiếp, ông là cái thá gì chứ! Cũng chỉ là con xe Benz mà dám thể hiện ta đây đại gia với lão tử! Đừng nói là xe Benz, kể cả cô bé nhà tôi đâm vào BMW, Rolls-Royce, Bentley hay Bugatti, kể cả bốn con cùng bị đâm một lúc, lão tử cũng dư sức đền!”

Người kia giật bắn mình, vừa chỉ tay vào viên cảnh sát vừa lắp bắp: “Đồng chí cảnh sát, nhìn thằng nhãi này xem, các đồng chí có trách nhiệm gì không thế?”

Ngôn Hi gầm to đến nỗi đỏ mặt tía tai, miệng thở hổn hển: “Lão tử như thế đấy, có vấn đề gì không! Lão tử, cha lão tử, ông lão tử đều là người thành phố B, tổ tông tám đời của lão tử đều là người thành phố B, người thành phố B bản chất là như thế đấy, có vấn đề gì không? Mẹ kiếp ông rêu rao ông là người thành phố B, khi ông nội lão tử đi đánh nhau để giải phóng thành phố B, có khi ông đang ngồi gặm đất chứ chẳng chơi!”

Người đàn ông kia mắt chữ A mồm chữ O, chưa gặp người nào mồm miệng ghê gớm như vậy.

Viên cảnh sát cũng giật nẩy mình, thấy sự việc đã bị làm cho to chuyện, bèn bước đến giữa hai người, nói với Ngôn Hi: “Cậu buông tay ra, hơi quá đà rồi đấy!”

Ngôn Hi cười gằn, tay càng túm chặt hơn. “ Một cô gái ngoan ngoãn, chỉ vì đi dọn hàng mà thương tích đầy mình thế này, lại còn bị các ông bắt nạt, tôi quá lời ở đâu? Quá lời chỗ nào?”

Thấy người đàn ông kia bị Ngôn Hi túm cổ áo sắp nghẹt thở, viên cảnh sát bắt đầu nổi cáu, cầm gậy cảnh sát chỉ vào Ngôn Hi. “Cậu bỏ tay ra ngay!”

Ngôn Hi liền lôi ngay cây gậy của viên cảnh sát, ném thẳng xuống đất, nhìn anh ta với ánh mắt khinh miệt, quát: “Hôm nay ông ta không xin lỗi em gái lão tử, lão tử quyết không chịu buông!”

Viên cảnh sát cũng bắt đầu bực. “Cậu định hành hung cảnh sát đúng không?”

“Tôi hành hung cảnh sát đấy,anh định làm gì nào?” Ngôn Hi ngoái lại nhìn A Hoành, thấy chiếc áo gió của cô lấm lem bùn đất, tự nhiên mắt đỏ hoe. “Em gái tôi không chịu nổi sự ấm ức này!”

A Hoành bắt đầu cuống. “Ngôn Hi, anh buông tay ra, buông tay ra ngay!”

Ngôn Hi im lặng mấy giây, nhìn A Hoành chăm chú, ánh mắt vừa dịu dàng vừa có cái gì đó là lạ.

“Ngôn Hi, em không ấm ức, hông ấm ức chút nào.” A Hoành nhìn anh, nói nhỏ, giọng nghẹn ngào. Bất chợt nước mắt không chịu nghe theo sự điều khiển của não bộ mà rơi lã chã.

Ngôn Hi sững lại, buông tay ra rồi bước đến trước mặt A Hoành, ôm cô vào lòng. Sau đó, A Hoành gục vào lòng anh và khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Ngôn Hi chỉ biết đưa tay lau nước mắt cho cô, bàn tay còn lại vỗ nhè nhẹ trên lưng cô rồi trêu: “Không ấm ức thì em khóc cái gì?”

A Hoành vẫn tiếp tục khóc, vừa khóc vừa khịt mũi, giọng nghẹn ngào: “Em không biết, lúc đầu không ấm ức, nhìn thấy anh tự nhiên lại tủi thân.”

“Anh cũng tủi thân đây này. Con quái thú lông xanh của anh lại vì em mà tạch rồi!” Ngôn Hi cười rạng rỡ nhưng mắt vẫn đó hoe.

Chuyện lớn như thế, anh và em mạnh mẽ như thế mà lại dễ dàng bị đối phương đánh bại.

Những lúc nhàn nhã, Ngôn Hi rất hay suy nghĩ.

Mười năm qua, mặc dù có khá nhiều va chạm, xô xát, anh và cô, kể cả không ở bên nhau nhưng cả hai cũng vẫn sống một cách tích cực theo tấm chân tình của riêng mình. Thậm chí thỉnh thoảng còn lấy làm mừng vì không ở bên nhau nên nỗi ấm ức dù lớn đến đâu cũng không bị đánh bại.

Và thế là, cô gái thích mặc áo gió màu xám, với mái tóc đen và đôi mắt đen láy luôn sống một cuộc sống yêu đời, là một chiếc gai mềm mại trong đáy mắt mà không thể rút ra được. Thỉnh thoảng vì sự ấm ức của cô mà chạm vào chiếc gai đó, mắt lại tự đỏ hoe. Ông trời biết rõ ràng có một số cái không làm Ngôn Hi xúc động, nhưng vì nỗi ấm ức của cô mà chúng mới biến thành nỗi ấm ức của anh một cách vô điều kiện như vậy.

Giống như bệnh cảm bị lây lan, cô lây bệnh sang anh, cô gắng gượng mỉm cười, anh lại vì cảm thấy đau nhói trong mắt mà không thể không làm loạn và thổi phồng nỗi ấm ức này lên. Chỉ khi bắt người khác đền gấp bội, mọi thứ bình yên trở lại, khiến cô phải luống cuống dỗ dành anh quên đi mọi nỗi muộn phiền thì dường như trời mới yên, biển mới lặng.

Sau khi chiếc gai ấy lặng lẽ rụt về, đôi mắt anh mới trong sáng trở lại.

Sau cơn mưa trời sẽ chuyển nắng.