Nhiếp Vân Thâm cong môi, nhấc chân rời đi.

8 giờ 50 phút, hắn bước vào văn phòng của mình, thay bộ âu phục dự phòng, thắt tốt cà vạt, nhìn gương sửa sang lại dung mạo, xác định không hề có chỗ nào sai lệch mới ngồi vào bàn làm việc mà mở máy tính ra.

Nhiếp Vân Thâm xử lý mấy bưu kiện khẩn cấp và phúc đáp vài ý kiến Review, uống xong một ly cà phê, 9 giờ 20 phút hắn cầm theo máy tính đứng dậy đi đến phòng họp.

Nói một cách chính xác, ông chủ lớn Đỗ Thành trong miệng hắn cũng không phải là ông chủ lớn của toàn bộ ngân hàng F, mà là ông chủ của bộ phận kinh doanh. Jerome Chan – người kiểm soát rủi ro cao nhất của ngân hàng F ở Trung Quốc, là lãnh đạo trực tiếp của Nhiếp Vân Thâm.

Bởi vì ngân hàng F là ngân hàng nước ngoài nên cơ bản lãnh đạo cao cấp đều là người nước ngoài. Vậy nên các phương pháp kiểm soát rủi ro được áp dụng quá chênh lệch so với đặc điểm của địa phương Trung Quốc. Họ phụ thuộc quá nhiều vào kiểm toán ngân hàng mà bỏ qua các điều kiện kinh doanh thực tế của công ty. Khái niệm trên phương diện kiểm soát rủi ro không giống với Nhiếp Vân Thâm chút nào. Nhưng cũng may vị Jerome Chan này rất tốt, ông khá coi trọng và tín nhiệm Nhiếp Vân Thâm, trừ phi xảy ra tình huống đặc biệt, nếu không tuyệt đối không đưa ý kiến kiểm soát rủi ro cho bộ phận kinh doanh, khiến trên mặt công tác Nhiếp Vân Thâm giảm đi rất nhiều khó khăn.

Hôm nay nội dung hội nghị là báo cáo hiệu suất quý hai, phân tích doanh thu của bộ phận kinh doanh và tiến độ công việc bảo quản tài sản. Ngoài bộ phận kiểm soát rủi ro và bộ phận kinh doanh, còn có một số thành viên chính của bảo vệ tài sản. Cuối cùng, theo thông lệ, bộ phận kinh doanh sẽ nêu ra một số vấn đề gần đây với CASE để mọi người thảo luận với nhau.

Nội dung trước đó đều là quá trình cơ bản thôi, việc cuối cùng này mới nơi sẽ giải quyết các vấn đề thực sự. Trên cơ bản về CASE Đỗ Thành đã thảo luận với Nhiếp Vân Thâm xong rồi. Bởi vì tính chất của ngành sản xuất này khá đặc thù, phương thức thu lợi nhuận đặc biệt, ngân hàng F phải dựa vào điều kiện tiêu chuẩn nước ngoài mà làm. Nhưng tình trạng của công ty không tồi, bộ phận kinh doanh không nỡ bỏ đi nên chỉ có thể đưa ra tại cuộc họp, xem xét mà thương lượng ra phương án Credit hợp lý không, để CRO phê duyệt.

Loại hội nghị này một khi mở chắc chắn sẽ mất một buổi sáng luôn. Trước nay bộ phận kiểm soát rủi ro và bộ phận kinh doanh đều đối lập, tuy Nhiếp Vân Thâm với Đỗ Thành có quan hệ ngầm không tồi, nhưng tất cả mọi người ở ngân hàng F đều biết, mỗi lần hai người gặp nhau đều sẽ đưa ra ý kiến khác nhau, tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng. Thậm chí có khi còn biến thành chụp cái bàn, vén tay áo cơ đấy. Nhưng ngay sau khi tan họp lại lập tức trở thành anh em tốt kề vai sát cánh với nhau, người xem đành bất lực chửi thầm.

Đương nhiên, loại tình huống này chỉ xuất hiện mỗi tuần một lần khi tiến hành cuộc họp xem xét cho vay của phòng tín dụng doanh nghiệp thôi. Chứ khi ở trước mặt Jerome Chan thì hai người đều giả vờ nho nhã lễ độ lắm. Khi Nhiếp Vân Thâm nói: “Độ nguy hiểm quá cao” mà từ chối đơn xin nhập kiện của Đỗ Thành, ở dưới bàn cậu ta hung hăng giẫm Nhiếp tổng một cái, ngoài mặt vẫn hòa hoãn bình thản mà tỏ vẻ: “Nhiếp tổng nói đúng.”

Khi Hội nghị kết thúc thì đã 11 giờ 45 phút, Jerome Chan và trợ lý dẫn rời đi rồi nhưng Nhiếp Vân Thâm vẫn ngồi trên ghế không động đậy.

Tất cả mọi người xong rồi, Đỗ Thành cũng đứng lên khép máy tính lại.

“Sao mông vẫn còn dính trên ghế thế?”

Nhiếp Vân Thâm thong thả tắt giao diện bưu kiện trên máy tính, khinh khỉnh nhìn cậu ta.

“Tôi nhớ rõ hôm nay bộ phận kinh doanh có 4 đơn xin gia hạn, 3 Review thường niên.”

“Ta thao!” Đỗ Thành lập tức phản ứng, đá văng cái ghế dựa mà ngồi xổm xuống, rút khăn giấy ra lau giày cho hắn, “Ngại quá ngại quá, hình như tôi mới không cẩn thận mà giẫm vào cậu rồi. Nhiếp tổng đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, xin hãy thủ hạ lưu tình!”

Nhiếp Vân Thâm cười lạnh hai tiếng rồi đứng dậy liền đi.

Đỗ Thành nhanh chóng đuổi theo hắn, vừa đuổi vừa kêu: “Thâm ca, tôi sai rồi, cậu đừng nóng giận! Nếu không thì cậu dẫm lại đi, ngày hôm qua tôi vừa mới mua Ferragamo, hôm nay cho cậu giẫm đủ thì thôi!”

Bộ phận kinh doanh cách 3 phòng không xa, cấp dưới của Đỗ Thành đều nghe được âm thanh tiết tháo của lão đại nhà bọn họ rớt rầm rầm.

Có RM mới tới kinh ngạc đến mức không khép miệng được, các anh chị đứng bên cạnh đều không hề áp lực mà xoay đầu mình lại, nói một câu: “Quen rồi sẽ tốt.”

Đỗ Thành đuổi tới cửa văn phòng giám đốc kiểm soát rủi ro thì Nhiếp Vân Thâm mới quay đầu lại nói: “Cậu đặt đơn xin gia hạn của Lance lên hệ thống đi, mấy cái khác để tôi xem xét xong thì nói tiếp. Ba Review thường niên tôi đã phê duyệt Extension vào tháng trước, cậu đừng có mà được voi đòi tiên.”

Đỗ tổng không ngờ hắn sẽ đứng lại, chân còn chưa kịp thu về, suýt chút nữa đụng đầu vào lưng hắn luôn.

“Đại ca, tháng trước cậu phê duyệt Extension là muốn thay đổi tiêu chuẩn kiểm soát rủi ro mà. Khách hàng của chúng ta phải đến một lần nữa để đàm phán đấy. Trong đó có một người ra nước ngoài tham gia triển lãm đến bây giờ vẫn chưa trở về, một cặp vợ chồng khác đang đâm đơn ly hôn, tôi còn cách gì chứ?”

Nhiếp Vân Thâm vặn chốt cửa để đi vào văn phòng: “Người tham gia triển lãm kia cậu đem thời gian cụ thể và sản phẩm mới đến cho tôi nhìn. Extension nháo ly hôn kia trước không nói, năm nay còn có thể hợp tác không là cả một vấn đề đấy. Hai vợ chồng ly hôn chắc chắn sẽ chia tài sản rồi, có khả năng cổ phần công ty sẽ có biến hóa rất lớn.”

Đỗ Thành nhắm mắt theo đuôi mà bước vào, kiên trì muốn dùng chính miệng lưỡi ba tấc không vấp – đã từng giơ dao lên với khách hàng – mà xin Nhiếp tổng thủ hạ lưu tình.

“Chính là vì vấn đề này, chúng ta mới có thể xin Extension à ? Cậu không thể vì đôi vợ chồng kia ly hôn mà phủ định tất cả khách hàng được. Vợ của ông ta là nội trợ, không chiếm cổ phần gì ở công ty hết. Cá nhân tôi cho rằng khi họ ly hôn thì cùng lắm là chia bất động sản trong tay ra thôi, cổ phần sở hữu hẳn sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn đâu.”

Nhiếp Vân Thâm trợn trắng mắt, ném máy tính lên bàn làm việc, giơ tay kéo cà vạt ra: “Bà ta cũng không phải kẻ ngu. Hồi trẻ đi theo ông ta chịu gian khổ để gây dựng sự nghiệp, thật vất vả mới mở rộng quy mô công ty như hiện tại, thế mà lại phải ly hôn. Nếu cậu là vợ ông ta thì có cam tâm từ bỏ cổ phần sở hữu không?”

Đỗ Thành buông tay: “Cho nên chúng ta phải chờ đến khi chuyện này chấm dứt, xem xét tình huống rồi lại nói……”

“Loại sự tình ly hôn này có thể kéo dài đến ba bốn năm đấy. —— hô, nghẹn chết lão tử rồi.” Nhiếp tổng vừa nói vừa kéo cà vạt xuống ném sang một bên, không hề giữ chút hình tượng nào mà mở hai cúc áo ra, thoải mái hô lên một tiếng mới tiếp tục nói, “Tôi cảm thấy cái CASE này các cậu vẫn làm Review trước đi, nhưng mà thêm một điều kiện, nếu cổ phần sở hữu của công ty biến đổi vượt 20% thì chúng ta có quyền kết thúc hợp tác sớm, thu hồi toàn bộ số tiền đã cho vay.”

Đỗ tổng trợn mắt há mồm kháng nghị: “Cái này hà khắc quá, chắc chắn khách hàng sẽ không đồng ý.”

“Tại sao không đồng ý?” Nhiếp Vân Thâm liếc cậu ta một cái, nâng ly sứ trên bàn lên uống, tiếp tục nói, “Không phải cậu nói chuyện bọn họ ly hôn chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ với cổ phần sở hữu sao? Nếu thật sự như vậy thì điều khoản này đối với ông ta không hề có lực ước thúc gì; nếu không phải như vậy thì tôi cho rằng sự nguy hiểm gặp phải trong kinh doanh của công ty sẽ tăng cao. Vợ ông ta chỉ là nội trợ, sẽ không điều hành công ty. Nếu trên tay của bà ta có cổ phần lớn, quan hệ của hai người lại không quá hòa thuận, nhất định trên lĩnh vực kinh doanh sẽ có những quyết sách khác nhau. Việc này đối với bất kì công ty nào cũng là sự tình nguy hiểm.”

Tuy rằng Đỗ Thành là ông chủ của bộ phận kinh doanh, có nghĩa vụ phải dùng hết sức mình để giữ khách hàng lại, nhưng hắn cũng biết điều Nhiếp Vân Thâm băn khoăn không phải hoàn toàn sai. Cuối cùng hai người đều lui một bước, Nhiếp vân Thâm phê duyệt thêm nửa tháng Extension, xem như cho bọn họ thời gian giảm xóc. Nửa tháng sau bộ phận kinh doanh phải nộp tất cả văn kiện Review và báo cáo phân tích nguy hiểm đến bộ phận kiểm soát rủi ro, cũng đồng ý điều khoản bổ sung mà Nhiếp Vân Thâm đề xuất.

Còn đàm phán với khách hàng như thế nào là chuyện của Đỗ tổng.

Thảo luận xong Đỗ Thành muốn mời hắn ăn cơm, nhưng Nhiếp Vân Thâm từ chối thẳng thừng luôn.

Đỗ Thành nhướng mày: “Thật sự không đi?”

“Thật sự không đi.” Nhiếp Vân Thâm nghĩ đến cái mông còn ẩn ẩn đau của mình mà kiên định từ chối, “Khi nào cậu đi thì tùy tiện mua giúp cái gì đó là được.”

“Cơ thể cậu không thoải mái à?”

“Hai ngày nay dạ dày không tốt lắm.”

Nhiếp tổng nghiêm trang nói hươu nói vượn*, kỹ thuật mười phần cao minh, mặt không đỏ tim không nhảy.

[ Nói hươu nói vượn: Nói nhiều, không thật lòng, dối trá. ]

Đỗ Thành: “Vậy tôi cùng cậu đi ăn cháo nóng, làm ấm dạ dày.”

Nhiếp Vân Thâm: “Cuối tuần tập thể hình bị ảnh hưởng đến eo, không muốn di chuyển.”

“……” Đỗ Thành hạn hán lời mà nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nói, “Được rồi.” Cậu ta nói xong thì xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, đơn xin gia hạn của Lance không cần phê duyệt.”

Nhiếp Vân Thâm ngước nhìn cậu ta đầy nghi hoặc: “Vì sao?”

“Sáng sớm nay người ta đã chuyển tiền qua rồi.”

Nhiếp Vân Thâm ngẩn người: “Hả?”

Đỗ Thành lại nói tiếp: “Tôi cũng chỉ mới nhận được tin trước khi mở họp thôi.”

=========== Tác giả tiếp tục có ít lời vô nghĩa =============

Có người đọc nói với tui chương hôm nay có hơi nhiều thuật ngữ chuyên ngành, xem không hiểu, nên ta giải thích một chút. Bởi vì bối cảnh giả thiết ngân hàng F là một ngân hàng nước ngoài, việc xuất hiện những thuật ngữ tiếng Anh rất bình thường, cá nhân tui cảm thấy viên chức trong một ngân hàng nước ngoài toàn nói tiếng Trung không thích hợp lắm. Trên thực tế, khi đề cập đến chuyên ngành trong truyện, tui đã tận lực viết dễ hiểu một chút để mọi độc giả đều hiểu được.

RM——Relationship manager: trưởng phòng quan hệ khách hàng;

CRO——Chief Risk Officer: Giám đốc quản lý rủi ro. Nhiếp tổng chỉ là giám đốc kiểm soát rủi ro trong bộ phận cho vay của doanh nghiệp, CRO chỉ người lãnh đạo trực tiếp của hắn – Jerome Chan;

Review thường niên—— phúc tra thường niên. Vì để có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp lâu dài với khách hàng, hàng năm bộ phận cho vay trong mỗi doanh nghiệp đều tiến hành một lần phúc tra. Thật ra chính là thẩm tra, bởi vì mỗi năm bên trong doanh nghiệp biến hóa rất lớn, có thể là thay đổi tốt, cũng có thể là thay đổi xấu. Trước khi đánh giá thường niên thì phải thu thập số liệu tài vụ, tư liệu doanh nghiệp năm nay, làm tốt đánh giá nguy hiểm mới. Người kiểm soát rủi ro cần cái này để hạch định năm nay có nên tiếp tục hợp tác với khách hàng không, và xác định phương án hợp tác có thay đổi gì không. Theo lý thuyết, việc này tuyệt đối không thể tùy ý sửa đổi.

Extension—— đơn xin gia hạn. Theo như Review thường niên, bởi vì nguyên nhân đặc thù ( ví dụ như trong truyện viết hai vợ chồng ly hôn, phương diện cổ phần sở hữu sẽ có thay đổi nguy hiểm, là tai hoạ ngầm ) không thể kịp thời báo cáo trong hệ thống thẩm tra, yêu cầu đề một cái Extension xin. Quản lý rủi ro sẽ xem xét tình huống mà quyết định có phê chuẩn Extension hay không.

Phương án Credit —— chính là phương án hoạt động tín dụng cử hộ khách. Đều từ bộ phận kinh doanh đưa ra, bộ phận kiểm soát rủi ro phê duyệt. Người kiểm soát rủi ro có quyền căn cứ vào cấp bậc nguy hiểm của khách hàng và những điểm mình cho rằng sẽ có rủi mà đưa ra phản đối. Cho nên Đỗ tổng và Nhiếp tổng thường xuyên cãi nhau vì phương án hợp tác với hộ khách. Do lý luận của bộ phận kinh doanh và bộ phận kiểm soát rủi ro đối lập với nhau. Bộ phận kinh doanh muốn công trạng, mà bộ phận kiểm soát rủi ro muốn khống chế nguy hiểm.

Còn không rõ cái gì thì có thể hỏi ta.

[ #Mật muốn nói đôi chút : Thực sự thì về mấy từ chuyên ngành mình cũng chẳng hiểu gì cả. Vậy nên khi edit có sai sót gì hay không logic ở đâu có thể nhắc nhở mình không? Chứ đừng ném đá, mình dễ nản lòng lắm. Làm ơn mà (っ- ‸ – ς) ]