Nhiếp Vân Thâm nhéo cái khung ảnh mang dấu ấn thời gian kia mà trầm mặc một lát, ngón cái chậm rãi sờ lên mặt ảnh có cảm giác tinh tế đến kì lạ. Hắn rũ mắt nhìn ảnh chụp người phụ nữ và đứa trẻ, nhớ lại tướng mạo của ông chủ lớn Lance – Hoắc Khải Chính mà đưa ra kết luận: Hóa ra Thư Ngạn giống mẹ.
Trên ảnh Thư Ngạn mới khoảng một hai tuổi thôi, với mi mục thanh tú và nụ cười rạng rỡ đầy ngây thơ khiến y trông như một tiểu thiên sư đáng yêu đúng chuẩn vậy. Tuy rằng bộ dạng lúc đó đã có thể nhìn ra sau khi thành niên sẽ rất tuấn mỹ nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tia thanh cao lãnh đạm nào. Nhưng người phụ nữ trẻ ôm y kia thì lãnh đạm không khác Thư Ngạn sau khi thành niên mấy. Trong mắt đứa bé tràn đầy niềm vui hồn nhiên nhưng cô lại trông uể oải mệt mỏi lắm. Ngũ quan của hai mẹ con gần như là hai phiên bản lớn nhỏ giống nhau, nhưng cái loại cảm giác chán ghét và xa cách mơ hồ có thể phá giấy mà ra được luôn ấy chứ. Thoạt nhìn cô ấy như đang hận không thể ném bé con trong lòng văng ra ngoài. Nhiếp Vân Thâm nghiến răng hàm lại, nghĩ thầm vị Hoắc phu nhân này không giống một trưởng bối dễ ở chung chút nào, có phải Thư Ngạn hồi nhỏ cũng từng bị dùng bạo lực đối xử không? Không biết vì sao hắn có hơi thương xót baby này, rất có loại cảm giác xúc động muốn đảo ngược quá khứ trong bức ảnh, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ngoan ngoãn trả đồ về. Theo lý thì không nên đụng vào đồ vật trên bàn người khác, nhưng hắn không biết lúc mình để lại khung ảnh đã lỡ tay làm sai chỗ nào mà khiến chồng giấy “rầm” một cái rơi đầy đất. Nhiếp vân thâm xấu hổ vài giây, vô cùng chột dạ mà ngồi xổm xuống nhặt. Chân tay của hắn rất nhanh nhẹn, cũng tự giác tránh hiểu lầm mà tận lực không xem nội dung tài liệu. Nhưng có một quyển trong đó có bìa rất quen làm hắn ngây ngẩn cả người. Nhiếp Vân Thâm ngốc luôn tại chỗ, trừng mắt nhìn cái Logo lớn đại diện cho trường cũ của mình—— đó là cái giấy thông báo trúng tuyển bằng tiếng Anh đã rất cũ kĩ rồi. Nếu trên giấy trúng tuyển không phải hai chữ “Thư Ngạn” bằng tiếng Trung thì Nhiếp Vân Thâm sẽ cho rằng đây là tờ giấy năm đó mình nhận được. Cùng thời gian trúng tuyển, cùng một trường…… Nhiếp Vân Thâm nhăn chặt mày, bối rối mê mang mà ngồi xổm như vậy suy nghĩ một lát, không lâu sau hắn đã có thể bình tĩnh đứng lên rồi. Hắn gom các tập tài liệu khác lên, cơ bản đều là hồ sơ công tác của tập đoàn Lance, chi chít số liệu khó hiểu. Mặt Nhiếp Vân Thâm không đổi sắc quét lại một lần, xếp gọn cái đống này vào rồi ném cái thư thô g báo kia lên trên cùng, xoay người đi vào phòng thay đồ. Trước đây hắn chưa từng tới nhà Thư Ngạn cũng chẳng biết gì về sinh hoạt cá nhân của Thư đại thiếu gia hết. Nhưng suy đoán một chút về phòng ở của ông chủ tập đoàn địa ốc thì theo lý chắc là phải hết sức xa hoa rồi. Nhiếp Vân Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng để được mở rộng tầm mắt khi tiến vào phòng thay đồ rồi. Kết quả thật sự thấy được một số thứ làm hắn có hơi kinh ngạc. Phòng giữ quần áo chỉ là một căn phòng bình thường thôi, ánh sáng chiếu qua cửa sổ lên chiếc gương thay đồ lớn. Cả hai cánh đều là tủ quần áo, phân theo mùa mà sắp xếp. Quần áo bên trong đều đã được giặt sạch là phẳng, chỉnh tề treo gần cái quạt bên cửa. Hắn duỗi tay lấy một bộ trong đó, vừa cài cúc vừa đi đến gương để sửa sang lại dung mạo. Tùy ý nhìn sang bên cạnh, hắn phát hiện ngoài chính trang ở ngoài thì Thư Ngạn còn có một khu vực là quần áo hưu nhàn và trang bị thể thao, một ít quần Jersey và võ phục Taekwondo. Nhiếp Vân Thâm suy nghĩ một chút, lấy thể hình Thư Ngạn ra ướm thử thì cảm thấy y mặc vào sẽ rất đẹp đấy. Hắn đi qua tiện tay hạ móc áo xuống, sau đó lập tức thấy được một bộ quần áo rất quen. Áo xanh trên quần dài đen, mô hình thể thao tốc độ, là phiên bản giới hạn vào thời điểm đó bởi vì chất vải thật sự rất mềm mại thoải mái. Cũng do vậy nên hồi cao trung Nhiếp Vân Thâm rất thích mặc cái này. Về sau muốn mua cũng không tìm lại được nữa, thì ra đã ngưng sản xuất khiến hắn ảo não thật lâu. Nhưng không ngờ nhiều năm sau lại nhìn thấy bộ này một lần nữa, phảng phất chúng nó dừng lại trong dòng thời gian ấy, vẫn cứ duy trì trạng thái lúc trước khi mất tích một cách kì lạ. Nhiếp Vân Thâm nắm lấy cái áo cũ mà lâm vào trầm tư, hình như nghĩ tới cái gì nhưng vẫn không tài nào thắt nốt những nút nhỏ trong xâu chuỗi câu chuyện được. Hắn còn chưa kịp cẩn thận cân nhắc việc nhỏ này một lần thì cửa phòng thay đồ đã bị mở ra rồi. Nhiếp Vân Thâm bình thản buông quần áo xuống, đi ra ngoài như không có việc gì vừa xảy ra hết. Thư Ngạn mặc quần áo ở nhà, một hai sợi tóc trên trán rũ xuống, cả người nhìn qua có loại cảm giác mềm mại khác thường lắm. Nhiếp Vân Thâm nhìn người đàn ông này vài giây rồi bỗng nhiên hít hít ngửi ngửi mấy cái. “Tôi đói.” Mấy chữ này nói ra cực kì vô tội luôn. Thư Ngạn cười rộ lên, ôn nhu chạm vào môi Nhiếp Vân Thâm nói: “Nghỉ ngơi thế nào rồi? Bữa sáng ở dưới nhà, rửa mặt đi, tôi giờ cậu ăn cùng.” Nhiếp Vân Thâm cũng cười theo, há miệng cắn lên đầu ngón tay y mà vui đùa liếm một cái, sau đó mới đáp lại: “Sau khi ăn xong tôi có thể làm chết cậu.” Nói xong câu này còn rất kiêu ngạo liếc nhìn Thư Ngạn nữa, vài giây mình mới là người không chịu được nữa mà cười ha ha đi vào toilet rửa mặt. Thư Ngạn đứng bên ngoài chờ hắn. Sau khi Nhiếp Vân Thâm đi ra mới phát hiện ông chủ Thư hoàn toàn không phải là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước như hắn nghĩ. Trong lúc hắn đánh răng rửa mặt thì Thư Ngạn đã dọn dẹp nhà cửa rồi. Mở cửa sổ ra, sách đang mở trên bàn cũng khép lại đặt sang một bên, phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp, quả thật có thể lập tức chụp ngay một pô ảnh để post lên Weibo luôn. “Nhìn không ra nha Thư tổng, trừ sinh con thì cậu có việc gì không làm được không?” Nhiếp Vân Thâm tiện miệng cười hề hề nói đùa với y. Thư Ngạn dẫn Nhiếp Vân Thâm xuống nhà ăn dưới phòng ngủ, từ từ nhả chữ: “Nếu cậu không ngại thì thật ra sinh con tôi cũng có thể làm được.” Nhiếp Vân Thâm suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết tại chỗ: “Đừng đừng, tôi chỉ đùa thôi.” Hai người bọn họ đi vào nhà ăn, Nhiếp Vân Thâm liếc qua hai người hầu mặc đồng phục đứng hai bên phải trái, cảm thấy rất áp lực. Hắn cạn lời nhìn một dì trông có vẻ lớn tuổi mang bữa sáng vào, thử dò hỏi Thư Ngạn: “Có phải nhà cậu thường xuyên xem phim Hongkong không?” Thư Ngạn đeo khăn ăn lên, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Hồi đó ông nội của tôi sống rất có kỷ luật, đến thời phụ thân làm kinh doanh thì vẫn không chịu sửa nên cứ để như vậy thôi. Về sau sao……” Y nhìn Nhiếp Vân Thâm rồi cười mỉm, “Cậu không thích thì có thể thương lượng lại. ” Nhiếp Vân Thâm bối rối cười ha ha thật to hòng lấp liếm: “A, gió lớn quá tôi không nghe rõ, ăn cơm ăn cơm đi——” Hắn cắm đầu vào ăn, phải nói là bữa sáng thật sự rất phong phú luôn. Cháo gạo thơm ngon, các món ăn phụ đi kèm cũng cực kì ngon, trừ những cái đó ra thì Nhiếp Vân Thâm rất thích hai giỏ điểm tâm nóng hầm hập, gạo nếp trộn một ít đậu nành, sủi cao nhân thịt heo nữa. Hắn ăn xong tâm tình tốt đến mứ muốn bay lên luôn rồi, miệng còn chưa lau đã hỏi Thư Ngạn: “Đầu bếp nhà cậu không tồi, có thể mượn về để chỉ giáo đầu bếp khách sạn nhà tôi không?” Trước kia Nhiếp gia mở nhà hàng hải sản, bây giờ lại mở thêm vài nhà hàng cao cấp nữa, đều là do anh cả Nhiếp Vân Kỳ của hắn quản lý hết. Thư Ngạn nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng cũng ăn xong còn nâng chén trà bên cạnh lên súc miệng, sau đó mới mỉm cười nhìn Nhiếp Vân Thâm: “Có thể, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” Nhiếp vân thâm bị những lời này của y làm hết hồn luôn, dạ dày đang chậm rãi tiêu hóa hết đồ ăn ngon và nhận thức “Ông chủ Thư toàn năng”. Trong đầu hai nhóc con không hề có tí tiết tháo nào lại chạy ra phất cờ hò reo: “Trời ạ! Đẹp trai lắm tiền ôn nhu thâm tình còn biết nấu nướng! Thư tổng quả thật là nam thần! Anh mau nhanh chóng gả đi đi!” Nhiếp Vân Thâm rất tức giận mắng nó: “Vì sao không phải tôi cưới!” Nhóc A buông tay: “Bởi vì trước mặt Thư tổng anh chỉ có thể bị đè thôi.” Nhóc B ha hả: “Hơn nữa còn chỉ quan tâm đến vấn đề gả hay cưới nữa.” Nhiếp Vân Thâm: “…… Cút. ” Thư Ngạn sai người pha trà đưa đến căn phòng nửa ngoài trời. Nơi có ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống đất. Nhiếp Vân Thâm dùng phương thức bạo lực đàn áp dã man hai nhóc con xem náo nhiệt kia, lười biếng duỗi thẳng chân trên cái giường được bao quanh bởi hoa và cây, nheo mắt lại nhìn trần kính trên đỉnh đầu. Qua tấm kính, bầu trời xanh biếc hiện lên rõ ràng, hắn làm giơ tay xách cái chung trà nhỏ lên, uống trà Phổ Nhị giúp giải dầu mỡ trong ruột vào, sau đó cười tủm tỉm quay đầu nhìn Thư Ngạn. “Ông chủ Thư, chúng ta nói chuyện chút đi?” Thư Ngạn gật đầu nhìn Nhiếp Vân Thâm buông chung trà xuống, bèn chậm rãi rót đầy một chén, không nhanh không chậm. Nhiếp Vân Thâm đi thẳng vào vấn đề, hỏi trực tiếp luôn: “Năm đó cậu cũng xin H đại, là vì tôi sao?” Một chén trà thơm vững vàng dừng lại lúc đầy được bảy phần, y “Ừ” một tiếng. Hắn hỏi tiếp: “Sau lại không đi nữa cũng vì tôi?” Y lại “ừ” một tiếng. Nhiếp Vân Thâm trầm mặc một lát mới mở miệng lần nữa: “Cái đó, hồi còn đi học hiếu thắng ganh đua quá mức nên vẫn luôn coi cậu là đối thủ. Xin lỗi……” Thư Ngạn cười rộ lên: “Ngốc.” Nhiếp Vân Thâm cũng cười theo, vươn đầu lưỡi ra liếm nước trà dính trên cánh môi rồi nói tiếp. “Tủ quần áo của cậu có bộ quần áo của tôi, mua chỗ nào?” “Lấy ở nhà cậu mặc về.” Nhiếp Vân Thâm sửng sốt. Hương trà lượn lờ, hai con chim đuôi dài ríu rít trên ngọn cây, tranh cãi nhau cái gì mà kịch liệt lăm, như thể sắp đánh nhau tới nơi luôn rồi ấy, lông cánh tung bay anh chạy tôi đuổi một lát rồi lại trốn sau cành lá xanh mát mà mổ lông cho nhau. Hiếm khi có ngày cuối tuần thanh nhàn yên tĩnh như vậy nhưng thật ra lại có loại thoải mái thích ý khác. Nhiếp Vân Thâm vừa nghe Thư Ngạn kể chuyện xưa vừa nhớ lại đoạn trí nhớ xa xăm mơ hồ kia mà nghiệm chứng lại. Ngày tổ chức buổi tiệc tốt nghiệp cao trung…… Khúc hát tạm biệt thuở mười bảy mười tám tuổi, cùng cười cùng khóc, sắp sửa chia xa nhau rồi, nghĩ tới cảnh mỗi người một ngả mà tất cả đều khóc không thể kiềm chế nổi, những anh em sau này sẽ có tiền đồ vô lượng cứ cười vui hát vang mà mời rượu liên tục. Những lời chưa kịp thổ lộ đều phải nói ra hết trong đêm nay, thù mới hận cũ cũng rộng lượng cười lớn cho qua hết. Nhiếp Vân Thâm nhớ rõ bản thân đã cản rượu cho hoa hậu giảng đường – người mình vẫn không thể theo đuổi được, đôi mắt hồng hồng của thiếu nữ xinh đẹp nhìn hắn, thế mà lại phát cho hắn một cái thẻ người tốt. Thời điểm ý thức của hắn trở nên mê mang thì vô ý quay đầu lại, nhìn thấy một người bên trong cái đám láo nháo kia – người làm hắn nghiến răng nghiến lợi hận đủ ba năm cũng đang nhìn chính mình. Nhiếp Vân Thâm cười lớn, xách theo chai bia còn mỗi một nửa đi qua mà thô lỗ chạm nó vào cái ly thủy tinh của Thư Ngạn, buột miệng thốt ra lời sâu trong lòng kia. Sắc mặt Thư Ngạn cứng lại, quang mang trong mắt chớp động không ngừng, buồn bã bi thương xẹt qua đáy mắt. Y trầm mặc vài giây rồi mới thấp giọng nói chuyện: “Cậu chán ghét tôi đến như vậy thì tôi sẽ đi thật xa.” Lúc ấy đầu óc Nhiếp Vân Thâm choáng váng đến mức không biết mình là ai nữa chứ nói gì đến việc phản ứng lại những lời này, lung lay buông tay ra. Nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc là định đi thẳng nhưng thực chất hắn đang bước theo tuyến đường hình chữ S luôn rồi, mắt thấy chân hắn mềm nhũn như sắp ngã xuống làm Thư Ngạn phía sau phải nhanh tay lẹ mắt ôm hắn lên. Sau đó bị tên ngốc say rối tinh rối mù kia nôn đầy ra đầy người. Người tỉnh táo trong đống anh em bên kia của Nhiếp Vân Thâm không nhiều lắm. Phong Hạo là một trong số ít đó, nhìn thấy tình huống bên này thì hoảng sợ chạy lại đỡ tay hắn. Thư Ngạn mặt không biểu tình cởi áo khoác ra, liếc Phong Hạo đang chăm sóc Nhiếp Vân Thâm rồi nhìn góc bên kia —— nơi vài phút trước hắn vừa thổ lộ tâm tình. Thư Ngạn duỗi tay qua: “Để tôi đưa cậu ta về nhà đi. Tôi không uống, yên tâm.” Phong Hạo lập tức chụp bả vai Thư Ngạn, nghiêm túc nói: “Anh em tốt, làm phiền cậu.” Nói địa chỉ Nhiếp gia xong rồi quăng con ma men này cho Thư Ngạn luôn. “Đi?” Nhiếp Vân Thâm hoang mang không thôi mà chọn lấy từ khóa trong số từ Thư Ngạn nói ra: “Thư thiếu gia, thiên chi kiêu tử, giàu có, đẹp trai, học giỏi, ngay cả đánh nhau cũng tốt nhất. Ai dám chán ghét cậu? Ai sẽ chán ghét cậu?…… Ngoại trừ tôi.” Mặt mày Thư Ngạn đạm nhiên ôn hòa, nghe xong một tràng khen khúc cuối thì cười rộ lên, hiển nhiên những chuyện cũ thời cao trung ấy cũng không để trong lòng nữa, ngay cả những lời Nhiếp Vân Thâm nói trong lúc thất thố vì say xỉn cũng kể lại một cách đơn giản được. Y nhìn Nhiếp Vân Thâm, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện của người khác vậy. “Đương nhiên là có.” “Khi đó tôi còn nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba tuổi hoặc bốn tuổi thôi.” “Người kia rất chán ghét tôi, chưa bao giờ trả lời điện thoại của tôi, cũng không kêu tên của tôi hay dùng loại xưng hô khác.” “Gần như chưa từng ôm tôi chứ đừng nói gì đến hôn má hay vuốt ve.” “Có một lần bà vì chuyện gì đó mà tức giận, ném rất nhiều đồ vật rồi nói mình phải đi. Tôi đứng trên cầu than tầng hai muốn chạt xuống đuổi theo bà, kết quả quá nóng vội mà bị sảy chân, lăn từ trên tầng xuân trước mặt bà, khóc lóc gọi bà.” “Bà lờ tôi đi mà nhấc chân ra ngoài không hề quay đầu lại.” “Người kia, là mẹ của tôi.”