Diêu Lương đối với đại hội thể thao không có hứng thú, anh đi dạo vòng quanh, giáo viên đều chú ý tới hoạt động bên kia, không ai để ý đến Diêu Lương.

Đi tới đi lui, trùng hợp lại đi tới cuối đường chạy, Diêu Lương nhìn theo lan can, nhìn một cái liền thấy cảnh tặng hoa Vương Húc Thăng nói.

Trương Dịch Văn nhận nước từ tay nữ sinh kia, một tay cầm khăn lau mồ hôi cổ, đầu hơi nghiêng về hướng nữ sinh đó, đang nghiêm túc nghe cô ấy nói.

Diêu Lương không thấy rõ mặt nữ sinh, ánh nắng quá chói mắt, Diêu Lương phải nheo mắt mấy lần mới miễn cưỡng thấy được vài đường nét, chỉ thế thôi cũng biết cô ấy rất xinh đẹp.

Xứng đôi.

Hai chữ này tự động bật lên trong đầu Diêu Lương.

Hai người kia đang tiến đến chỗ anh, Trương Dịch Văn lúc này mới nhìn thấy Diêu Lương, liền vẫy tay với anh, cười xán lạn, khiến Diêu Lương không phân biệt được rốt cuộc là ánh mặt trời hay nụ cười của Trương Dịch Văn khiến anh chói mắt hơn.

Trương Dịch Văn giơ tay chào nữ sinh bên cạnh, không đợi cô ấy kịp nói gì đã chạy về hướng Diêu Lương.

Từ góc độ của Diêu Lương, nữ sinh đó dường như không muốn nhanh như vậy đã phải nói lần sau gặp lại, tay nắm góc áo Trương Dịch Văn, đáng tiếc chỉ chụp được một mảnh hư không, ngẩng đầu lên đã thấy người chạy xa rồi.

Diêu Lương thấy cảnh tượng này, cảm thấy mình như một kẻ độc ác chia rẽ uyên ương, nhưng khi thấy Trương Dịch Văn mỉm cười chạy về phía mình, sự kích động khó giải thích lại xuất hiện.

"Sao cậu lại ở đây? Không tham gia thi đấu à?"

"Ở đây hóng gió chút đã."

Trương Dịch Văn mắt tròn mắt dẹt, không biết đang nghĩ đến chủ ý quái quỷ gì, hướng về Diêu Lương giả vờ thần bí kêu anh đi theo mình.

Diêu Lương nhíu mày, nghĩ tên con nhà giàu này hăng hái như thế, mình phối hợp một chút cũng không có gì, thế là Diêu Lương cũng xoay người đi theo.

Trương Dịch Văn dắt Diêu Lương quẹo trái quẹo phải, đến khi Diêu Lương cảm thấy mình sắp đi hết một vòng quanh sân vận động, vị thiếu gia mới dừng lại và dẫn Diêu Lương vào một căn phòng tối.

Diêu Lương vừa bước vào đã ngửi thấy mùi mồ hôi, nhìn một vòng mới phát hiện Trương Dịch Văn dắt mình tới phòng thay đồ.

"Ở đây hạ nhiệt."

Trương Dịch Văn dường như không thể ngửi thấy mùi mồ hôi tràn ngập trong không khí, vừa bật điều hòa đã lập tức nằm lên ghế trong phòng thay đồ, Diêu Lương không thể làm gì khác hơn là ngồi bên cạnh hắn.

"Mát thật nhưng mùi quá."

Trương Dịch Văn đột nhiên phiên đứng lên, đem khoảng cách hai người kéo gần, Diêu Lương bị dọa nhảy dựng, theo bản năng muốn lùi lại.

Trương Dịch Văn dường như không để ý đến những cử động nhỏ của Diêu Lương, tiếp tục tiến lại gần hơn.

"Nói trời nóng mà sao cậu cứ mặc áo khoác, cởi ra mát mẻ hơn chứ, gần hè rồi, không sợ say nắng."

Trương Dịch Văn vừa nói vừa đưa tay chạm vào áo khoác Diêu Lương, như thể lập tức muốn giúp Diêu Lương cởϊ áσ khoác ra.

Diêu Lương hất tay Trương Dịch Văn và lùi người lại đầy cảnh giác, tay Trương Dịch Văn huơ giữa không trung, đại khái là bị động tác kháng cự của Diêu Lương dọa sợ, ngây ngô nhìn Diêu Lương.

Cảnh tượng như vậy, không biết còn tưởng vì Trương Dịch Văn làm chuyện khiếm nhã gì với Diêu Lương.

Trương Dịch Văn một lát sau mới phản ứng được, hắn nhún vai, thu tay về, Diêu Lương cũng cảm giác mình phản ứng có chút thái quá, cẩn thận nhìn Trương Dịch Văn, quan sát biểu hiện của hắn.

Nào biết Trương Dịch Văn đột nhiên cười cười, răng nanh lộ ra, thêm vài phần vô lại, thấy Diêu Lương nhìn mình, liền ôm lấy Diêu Lương.

"Tên nhóc cậu sao giống con gái nhà lành quá vậy, chỉ là cởϊ áσ khoác thôi mà."

Diêu Lương vừa nghe lời này cho rằng Trương Dịch Văn lại muốn cởϊ áσ khoác mình, đang muốn phản kháng, người đã buông tay.

"Lui về sau làm gì, tôi cũng có đánh cậu đâu."

Trương Dịch Văn nghĩ động tác lui về của Diêu Lương là sợ hắn, vỗ nhẹ vào đầu Diêu Lương, nhỏ giọng nói.

Thanh âm thiếu niên không lớn, tiếng điều hòa không khí vang dội trong căn phòng thay đồ chật hẹp, có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Hai người yên lặng một lúc, cửa phòng thay đồ truyền tới tiếng bước chân, khi nặng khi nhẹ, vừa nghe liền biết không chỉ một người.

Trương Dịch Văn lập tức kéo Diêu Lương đi tới phòng tắm vốn chỉ chứa được một người, hai nam sinh chen chúc trong đó càng khiến không gian nhỏ hơn.

"Tại sao phải trốn?"

"Phòng thay đồ không phải chúng ta muốn dùng là dùng, lỡ bị người phát hiện, chúng ta sẽ phải đi gặp Bạch lão đầu."

Diêu Lương không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao với tính tình của Trương Dịch Văn, làm ra việc này cũng không lạ gì.

Phòng tắm chật hẹp, Diêu Lương phải dựa vào tường, Trương Dịch Văn cao lớn, tay chân cũng dài, không thể làm gì khác là một tay dựa vào vách tường bên cạnh Diêu Lương, hai người gần nhau tới mức khoảng cách chỉ còn nửa bước chân.

Trương Dịch Văn làm như không thèm để ý chút nào, hoàn toàn không nhận thấy được khoảng cách của hai người có bao nhiêu gần gũi.

Diêu Lương cảm nhận hô hấp của Trương Dịch Văn vang bên tai, tai anh đỏ bừng theo từng nhịp thở khi nhẹ khi nặng, tim đập nhanh như trống, cánh tay buông xuống không biết vô tình hay cố ý chạm phải tay Trương Dịch Văn, một khắc ấy, anh lập tức rút lại như bị điện giật.

Bên ngoài, đám kia người đang tranh cãi về trận đấu và thời tiết nóng như thế nào, Diêu Lương đều nghe rõ ràng, trong lúc phân tâm, một bên còn phải cẩn thận không để người bên ngoài phát hiện, một bên muốn đè nén nặng nội tâm nóng nảy của mình, nhìn qua còn có cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Đương nhiên, hết thảy những suy nghĩ miên man này chỉ có mình Diêu Lương biết, người trước mặt vẫn không biết, đang chăm chú lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

Diêu Lương thừa dịp Trương Dịch Văn không chú ý, bắt đầu không kiêng nể gì mà nhìn Trương Dịch Văn.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Dịch Văn, nếu như lúc này hắn quay đầu lại nhìn hắn, hẳn sẽ rất kinh ngạc.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đám người kia mới rời đi.

Nhưng Trương Dịch Văn vẫn ở đó, cũng không định mở cửa đi ra ngoài.

Khoá cửa vừa vặn bị Trương Dịch Văn ngăn trở, Diêu Lương muốn đi đẩy cửa ra cũng đẩy không được.

Không đợi Diêu Lương mở miệng, Trương Dịch Văn đã đứng lên.

Nhưng cũng không phải hướng tới cánh cửa, mà là hướng tới tay của Diêu Lương.

Trương Dịch Văn cầm chặt tay Diêu Lương, theo cánh tay hướng lên trên, chậm rãi vén tay áo khoác lên.

Diêu Lương dĩ nhiên bị hành động của Trương Dịch Văn làm hoảng sợ, định rút tay lại nhưng Trương Dịch Văn đã nắm lấy anh và kéo ống tay áo lên.

Diêu Lương muốn lập tức kéo tay áo về cũng không còn kịp nữa, cánh tay đầy vết sẹo xanh tím đã bị Trương Dịch Văn nhìn thấy.