Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 49: 49 Thừa dịp không có mình, bám dính lấy dì Cố

Tháng 9, Trường Trung học Số 6 Lâm An.

Hôm nay là ngày thứ ba đi học, đến nhà ăn dùng bữa trưa xong, Thời An ngồi thẫn thờ dưới gốc đại thụ.

Có là là bởi ánh nắng nơi đây chưa đủ ấm.

Nó có chút nhớ nhà, nhớ dì Cố.

Nhưng sự yên tĩnh này lại bị người khác quấy rầy.

Ba bốn nam sinh mượn cớ nhặt bóng rổ, đến nhìn Thời An mấy lần.

Cậu trai tóc húi cua: "Đm, xinh dữ."

Tóc dài: "Đừng giành, đây là gu tao."

Mấy người đang ba hoa thì Lục Thính Nghiêu đi tới, ném quả bóng rổ ra xa, đám nam sinh mất mặt, chửi thề rồi bỏ đi.

Lúc này, Thời An mở hờ mắt, nhìn thấy Lục Thính Nghiêu, nó nói: "Giáo viên giáo dục chính trị đang đứng ở tầng hai nhìn."

Trường số 6 kỷ luật nghiêm, đặc biệt chú trọng vấn đề yêu sớm, nam sinh và nữ sinh không được nói chuyện riêng, chỉ cần bị phát hiện sẽ bị gọi phụ huynh.

Lục Thính Nghiêu: "À, được."

Thời An: "Mình không muốn bị hiểu lầm."

Lục Thính Nghiêu nghe theo, đi đến một gốc cây khác, lén nhìn Thời An.

Cậu đi chưa được bao lâu, lại có người đi tới, Thời An tưởng lại là cậu, giọng điệu mất kiên nhẫn, "Lại chuyện gì nữa?"

"Phụtt——" Là giọng cười của con gái.

Rất quen tai, Thời An mở mắt nhìn, là Kiều Dữ, lớp trường hồi sơ trung, Thời An cười nhạt nhẽo: "Ngại quá, mình tưởng là Lục Thính Nghiêu."

Kiều Dữ không để bụng, ngồi xổm xuống trước mặt Thời An, "Thái độ đối xử với con trai và con gái của cậu, không giống nhau chút nào."

Thời An cong mắt, "Vậy ư?"

Kiều Dữ gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng, nói: "Mình rất may mắn vì mình là con gái, nếu không cậu nhất định sẽ không thèm để ý đến mình."

Thời An cười trầm.

Kiều Dữ nhướng mày, "Thời An, cậu thấy Lục Thính Nghiêu phiền như vậy, hẳn là vì cậu ta quấn lấy cậu cả ngày hả?"

Khưng lại, Thời An bất động thanh sắc: "Một chút."

Kiều Dữ giơ tay, nhặt lá rơi trên tóc Thời An, "Vậy mình biết rồi, sau này không được bám theo cậu nhiều quá."

Thời An kinh ngạc, "Hả?"

Kiều Dữ thẳng thắn, "Mình đã muốn làm bạn với cậu tự lâu rồi nhưng mà mãi không được." Cậu ta cúi đầu cười, "Không dám."

Thời An sững sờ, Kiều Dữ....

Xinh đẹp, thông minh, duyên dáng, đều là người khác đổ rạp vì cậu ta, cậu ta vậy mà lại dám nói câu "Không dám".

Thời An mỉm cười chân thành, "Mình khá nhàm chán mà."

Hai mắt Kiều Dữ sáng lên, "Không hề, mình cực kỳ thích tính cách ngầu lòi của cậu."

Thời An: "Ngầu?"

Kiều Dữ: "Đúng, cậu rất ngầu đó."

Thời An nghiêng đầu, cười híp mắt: "Thôi được."

Nụ cười của nó rất dễ lây lan, Kiều Dữ cũng cười theo, "Bây giờ không ngầu, nhưng rất đáng yêu."

Thời An vẫn tiếp tục cười, "Nên về lớp rồi."

Kiều Dữ mời, "Muốn cùng đi không?"

Thời An: "Được thôi." Đứng dậy, đi về phía trước, nó gầy, bộ đồng phục vừa vặn, toát ra vẻ đẹp mỏng manh.

Phía sau họ, Lục Thính Nghiêu rụt rè đi theo.

Dù cho sau này, có rất nhiều cô gái thích cậu, nhưng cậu vẫn không thể quên được Thời An sở hữu khí chất trong trẻo.

Thời An, cách rất xa.

Nhưng Lục Thính Nghiêu không biết rằng, Thời An khó gần vẫn luôn nhung nhớ tới dì Cố của nó.

Đến lớp, Thời An trở về chỗ ngồi.

Trường số 6 xếp lớp dựa trên điểm số, Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu đều học rất tốt, đương nhiên cùng một lớp với nó.

Chỗ ngồi cũng được sắp xếp theo điểm tuyển sinh.

Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu nằm trong top 10, nên được xếp chỗ ở phía trước, Thời An vì lỡ mất một thời gian dài trước khi thi chuyển cấp, thành tích không quá lý tưởng, xếp thứ 6 từ dưới lên trong lớp trọng điểm.

Lúc này, Thời An ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đầu rất đau, bởi lại được phát rất nhiều sách mới, chất thành đống bừa bộn, nó hít một hơi, bắt đầu dọn dẹp bàn học, trước tiên lấy sách ở trong ngăn bàn ra, đồ đạc nhiều, Thời An cúi người thò đầu xem.

Ấy? Trong kẽ bàn có nhét một tờ giấy, một đầu lộ ra ngoài, nó đưa tay, lấy tờ giấy ra.

Thời An vốn tưởng là giấy lộn, định vứt đi, nhưng từ phía sau nhìn thấy, mặt chính có nét chữ, bèn lật qua xem——

Trong khoảnh khắc, hơi thở gấp gáp, kiểu chữ này, nó không chỉ không nhận ra mà còn từng bắt chước, hàng vạn từ ngữ hóa vào trong tim.

Thời An phủi bụi trên giấy, đọc dòng chữ: 【Đại học Y Bắc Châu】

Dì Cố, con đã thấy được lý tưởng của dì rồi. Có cảm giác là định mệnh, giống như Thời An sớm muộn gì cũng sẽ gặp được Cố Thiên Quân.

Gió thu, lửa.

Sâu thẳm trong tim Thời An, tình ý đang lan rộng, gió không dập tắt được lửa, gió biến thành ngọn lửa mãnh liệt, nhanh chóng thiêu đốt thân thể.

Thời An nhắm mắt, liên tục nói thầm.

Dì Cố, dì Cố, con nhớ dì rồi.

Cuối cùng, gắt gao đè nén quả cầu lửa này, Thời An lặng lẽ cất tờ giấy ố vàng đi, nó biết, nó vẫn cần phải đọc những cuốn sách thật dày, thật dày thì mới đủ để đạt được lý tưởng của dì Cố.

Vậy nên, nó viết ở mặt sau: 【Con không biết mệt mỏi, con trèo đèo lội suối, chỉ để mai sau, quỹ đạo cuộc sống của con được trùng với dì.】

*

Mấy ngày nay, Cố Thiên Quân sau khi tan làm, trở về nhà, trong nhà trống rỗng, không có một tia nhân khí.

Trước đây tan làm lúc 6 giờ, cô ấy sẽ rất vui mừng.

Nhưng hôm nay, hiếm khi tan làm sớm, cô ấy lại thở dài, không muốn về nhà, đúng lúc Cố Thiên Nhiên gọi điện tới, "Chị, đang làm gì thế?"

Cố Thiên Quân: "Vừa đi làm về."

Phía bên Cố Thiên Nhiên rất ồn, "Em đang uống rượu, chị tới đi, cùng nhau uống vài ly."

Dù sao cũng không có việc dì, Cố Thiên Quân đồng ý, "Được." Lại hỏi, "Vị trí ở đâu?"

Cố Thiên Nhiên: "Rượu Không Say."

Cố Thiên Quân: "Được."

Nửa tiếng sau, Cố Thiên Quân bước vào quán rượu, thời gian vẫn còn sớm, không đông người, mắt đảo một phòng liền tìm thấy Cố Thiên Nhiên.

Cố Thiên Quân đi tới, ngồi đối diện cô nàng, "Sao vậy, người em hẹn vẫn chưa tới à?"

Cố Thiên Nhiên ngước mắt, mặt đỏ ửng, "Ừ."

Cố Thiên Quân rót rượu, bờ môi đỏ diễm lệ, vẻ mặt cô ấy lơ đãng, lười biếng, "Nếu em muốn hẹn hò thì chị đi đây, chị khoogn muốn làm bóng đèn."

"Xì." Cố Thiên Nhiên hơi nheo mắt lại, "Có còn là chị em không thế, tham mưu giúp em chút đi."

Khẽ cười, Cố Thiên Quân hỏi: "Đã là bạn gái rồi à?"

Cố Thiên Nhiên chĩa ngón tay xinh đẹp ra, lắc nhẹ, "Tạm thời thì chưa."

Cố Thiên Quân uống rượu, "Vậy thì là sắp có chuyện tốt hả?"

Cố Thiên Nhiên tươi cười: "Không, chị, chị dám nghĩ rằng, ông cụ sắp xếp cho em xem mắt không?"

Nghe vậy, Cố Thiên Quân lẩm bẩm, "May là không phải chị."

"Chị đừng hả hê." Cố Thiên Quân nửa nằm trên bàn, mắt hơi khép lại, "Ông nội đã lựa người cho chị rồi."

Cố Thiên Quân kháng cự, "Chị đâu cần."

Cố Thiên Nhiên tặc lưỡi: "Em cũng nào muốn, vẫn bắt buộc phải tới đó thôi, tính tình cộc cằn của ông cụ, em không đấu lại được."

Cố Thiên Quân tự an ủi, "Ông lớn tuổi rồi, có thể khiến ông chấp nhận việc chúng ta thích phụ nữ đã không phải chuyện dễ, miễn là ông vui thì cứ kệ ông, gặp đại cho rồi."

Cố Thiên Nhiên: "Đúng."

Họ đang nói chuyện thì có người cắt ngang, "Cho hỏi cô có phải cháu gái của ông Ngưu không, tôi từng xem ảnh của cô rồi."

Cố Thiên Nhiên ngước mắt, "Ừ."

Nghe giọng nói này, Cố Thiên Quân ngẩng đầu——

Người phụ nữ dáng dấp cao ráo, mặc váy dài đen, phần lưng khoét rỗng một nửa, vòng eo thon gọn không kỳ lạ mà trông rất quyến rũ, phong tình.

Mỹ nhân yêu diễm như vậy, hóa ra lại là Trình ngôn, Cố Thiên Quân lên tiếng thăm dò, "Cảnh sát Trình?"

Trình Ngôn cúi đầu, "Lại gặp rồi." Cười tươi, cô nói thêm: "Tôi ngồi cạnh cô được không?"

Cố Thiên Nhiên nhường chỗ, "Đương nhiên là được."

Trình Ngôn lịch sự nói: "Cảm ơn."

Lúc này, Cố Thiên Nhiên bị bỏ rơi chen lời, "Như vậy là hai người quen nhau hả?"

Cố Thiên Quân: "Ừ, vụ án của gia đình An An, nhờ có cảnh sát Trình nên mới phá được."

Trình Ngôn: "Cô Cố khách sáo rồi, tôi chỉ tiện tay giúp thôi, nếu không có cô thông minh sáng suốt thì vụ án này không dễ dàng giải quyết vậy đâu."

Cố Thiên Nhiên tiếp tục uống rượu giải sầu, trêu chọc: "Chị, em thấy hai người khá hợp đấy, hay là hai người nói chuyện đi."

Cố Thiên Quân: "Đừng nói linh tinh."

Trình Ngôn cười mà không nói, sau khi trao đổi ánh mắt với Cố Thiên Nhiên, Cố Thiên Nhiên ôm đầu, "Chị, đầu em hơi choáng."

Cố Thiên Quân lo lắng nói: "Lại lên cơn chóng mặt hả?"

Cố Thiên Nhiên vẻ mặt không thoải mái, "Ừ, chắc vậy, em gọi cho chú Lý, bảo chú ấy tới đón em vậy."

Cố Thiên Quân: "Chị đưa em về."

Cố Thiên Nhiên từ chối, "Không cần đâu, chị, chị uống rượu rồi, hơn nữa, cô Trình khó lắm mới tới đây, chị tiếp đãi cô ấy cho tốt đi."

Cố Thiên Quân nghĩ cũng thấy đúng, "Thôi được." Đứng dậy, cô ấy lấy điện thoại ra, "Thiên Nhiên, chị ra ngoài gọi điện cho chú Lý."

Trình Ngôn chủ động nhường đường, mỉm cười gật đầu.

Cố Thiên Quân: "Cảm ơn." Cô ấy vừa bấm số vừa đi ra ngoài, khí chất cao quý khiến người ta không thể rời mắt.

Trình Ngôn ngẩn ngơ.

Cố Thiên Nhiên "Này" một tiếng, giọng rất lớn, Trình Ngôn bị dọa sợ, không khách khí: "Cậu muốn chết hả?"

Cố Thiên Nhiên chớp mắt, hưng phấn: "Ngôn Ngôn, mình giúp cậu đến đây thôi, cậu phải chinh phục chị mình cho bằng được đấy."

Trình Ngôn: "Nói quá rồi, mình chỉ muốn làm bạn với cô ấy thôi."

"Làm bạn?" Cố Thiên Nhiên không nể nang vạch trần, "Cảnh sát Trình cậu đây bình thường là người có quy tắc, hôm nay ăn mặc sexy như vậy, lẽ nào không phải vì chị mình hả?"

Trình Ngôn giả vờ bình tĩnh, "Đương, đương nhiên không phải."

Thực tế, Trình Ngôn căng thẳng không thôi.

Hôm ấy sau khi rời khỏi phòng điều khiển, cô luôn nhớ nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Cố Thiên Quân, ma xui quỷ khiến, cô nhét USB vào máy tính, theo dõi video an ninh đã được copy, xem đi xem lại.

Trong lòng rối bời.

Bởi cô phát hiện, trên màn hình đầy ắp người nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy mình Cố Thiên Quân, đóng phập máy tính lại, vò rối mái tóc.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Xong rồi, chỉ mới gặp hai lần mà đã đổ gục rồi, cô nhìn tờ giấy chi chít nét bút của Cố Thiên Quân, trên mu bàn tay viết: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Trình Ngôn đã trải qua hai cuộc tình, nhưng chưa một lần nào, khiến con tim cô ấy đập bịch bịch như lúc này.

Hít thở sâu, cô lại mở máy tính lên.

Xem được nửa chừng, cô ấn nút tạm dừng. Phóng to màn hình rồi lại phóng to, cuối cùng cũng nhìn rõ người đi cạnh Cố Thiên Quân, chính là bạn của cô, Cố Thiên Nhiên.

Trình Ngôn che mặt cười, sau đó, quyết đoán gọi điện cho Cố Thiên Nhiên, hai người trò chuyện gần một tiếng đồng hồ.

Cố Thiên Nhiên: "Nếu cậu muốn hẹn chị ấy thì chị ấy chắc chắn sẽ rủ ăn cơm, ăn cơm chán lắm."

Trình Ngôn: "Vậy đi đâu đây?"

Cố Thiên Nhiên: "Đến quán bar, đương nhiên là đến bar rồi, rượu cồn đê mê, không khí thích hợp, những thứ còn lại, khỏi cần mình nói thêm ha."

Trình Ngôn do dự.

Quyết tâm, cô nói: "Được, nhưng, mình nên lấy lý do gì để hẹn cô ấy?"

Cố Thiên Nhiên: "Nghe mình."

Cô nàng nhiều mưu mô, nảy ra ý tưởng ngay tức khắc, thế nên mới có chuyện "cơn chóng mặt".

20 phút sau, chú Lý tới, sau khi tiễn Cố Thiên Nhiên ra về, Cố Thiên Quân ngồi về chỗ, hai người nhìn nhau cười rồi im lặng.

Mỗi người uống rượu của mình.

Trình ngôn cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, nói, "Thời An đã bắt đầu đi học rồi nhỉ?"

Cố Thiên Quân: "Ừ."

Trình Ngôn: "Con bé học trường nào thế?"

Cố Thiên Quân: "Trường số 6."

Trình Ngôn: "Trường tốt, con của đồng nghiệp tôi cũng ở đó, phải ở nội trú nhỉ?"

Trong nháy mắt, vẻ mặt Cố Thiên Quân ảm đạm, "Phải, không biết An An có quen được không."  

Nghe đến đây, Trình Ngôn hắt xì một cái.

Cố Thiên Quân cẩn thận, cởi áo khoác dài tay ra, "Cảnh sát Trình, trời lạnh, cô mặc vào đi."

Trình Ngôn đỏ mặt, "Không, không cần đâu."

Cố Thiên Quân trực tiếp đặt áo vào tay cô, "Mặc vào đi, tôi mặc nhiều lắm, không lạnh."

Trình Ngôn mừng thầm, "Được."

Lúc mặc áo, cô cuối cũng hiểu vì sao Cố Thiên Nhiên lại dặn cô ăn bận phong phanh chút.

"Cảnh sát Trình?"

"Hả?"

"Cô... cười gì thế?"

"Không, không có gì, chúng ta uống tiếp đi."

Sau đó, cô một câu, tôi một câu, chủ đề cơ bản là xoay quanh Thời An, từ khi cô 4 tuổi cho đến 14 tuổi, trò chuyện đến khi Trình Ngôn say khướt nằm trên bàn, trò chuyện việc Cố Thiên Quân đặc biệt nhớ Thời An.

Đã là 9 giờ tối.

Cố Thiên Quân bèn gọi điện cho Cố Thiên Nhiên, định hỏi cô nàng địa chỉ nhà Trình Ngôn, nhưng chẳng hiểu tại sao gọi mấy lần mà chẳng có ai bắt máy.

Hỏi Trình Ngôn, cô cũng không nói rõ ràng. Hết cách, chỉ đành đưa cô về nhà, Cố Thiên Quân đi thanh toán trước, sau đó lấy túi xách của họ, đỡ Trình Ngôn say bí tỉ đi bắt xe.

9 giờ rưỡi, về đến nhà.

Cố Thiên Quân đỡ Trình Ngôn đến sô pha, đặt túi xách lên bàn trà, cả người nồng nặc mùi rượu khó ngửi, cô ấy không chịu nổi, nên đi tắm trước.

*

9 giờ rưỡi, Thời An hết giờ tự học buổi tối.

Chuông vừa reo, nó liền ra ngoài, không được phép chạy trên hành lang, sau khi ra khỏi, nó lập tức chạy như bay đến bốt điện thoại.

Nhưng dù vậy vẫn không giành được điện thoại, nó chỉ có thể hụt hẫng xếp hàng ở phía sau một cô gái, lúc này, Kiều Dữ gọi cô, "Thời An, cậu đứng sau mình này, mình gọi nhanh thôi."

Thời An: "À, được."

Kiều Dữ quả nhiên nói không sai, chỉ nghe cậu ta nói ba câu, "Mẹ, con ổn, tối mai con gọi lại cho mẹ sau nhé."

Chẳng mất đến một phút, cậu ta rời khỏi vị trí, "Mình gọi xong rồi, cậu gọi đi."

Thời An: "Nhanh vậy à?"

Kiều Dữ cười: "Ừ, cậu đừng quẹt thẻ, phí thời gian, dùng của mình đi."

Thời An: "Cảm ơn nhé."

Kiều Dữ: "Khách sáo thế."

Kiều Dữ không rời đi mà đứng ở bên cạnh chờ Thời An, Thời An thuần thục bấm số, nhưng đổ chuông rất lâu mà không có người nhận, khi nó muốn cúp máy thì trong điện thoại vang lên giọng nữ quyến rũ, "Ai vậy?"

Thời An cau mày, nhìn dãy số, không sai. Lập tức, trong lòng nghẹn ngào, nó bất an dò hỏi, "Dì Cố đâu?"

Trình Ngôn nói không rõ ràng, "Cô, cô ấy đang tắm."

Nói xong, sắc mặt Thời An lạnh lùng, nó cúp máy, rút thẻ điện thoại trả cho Kiều Dữ, "Cảm ơn." Cúi gằm mặt bỏ đi.

Mấy bước đi này, vô cùng nặng nề.

Đêm hôm, say rượu, tắm táp, Thời An không muốn nghĩ lung tung, nhưng vẫn không nhịn nổi mà nghĩ sai lệch, giận dữ: "Gái đơn gái chiếc."

Thời An càng nghĩ càng gần, suýt chút nữa vấp ngã, nó trút giận lên hòn đá, đá một cái, hừ mạnh một tiếng, "Đồ đàn bà đáng ghét, thừa dịp không có mình, bám dính lấy dì Cố."

Bên trong biệt thự.

Trình Ngôn hắt hơi ba cái liền tiếp, hai phút trước, nghe điện thoại reo, cô tưởng là điện thoại của mình, mơ mơ màng màng nghe máy.

May là cô vẫn còn chút ý thức.

Đợi Cố Thiên Quân ra ngoài, Trình Ngôn nhọc nhằn mở mắt, "Vừa rồi Thời An gọi cho cô đấy."