Cố Thiên Quân ôm Thời An chặt hơn, "An An, chỉ cần có con, có dì, nhà của chúng ta sẽ luôn luôn tồn tại."

Thời An nức nở: "Dì Cố, sau này có thể đừng bỏ con ở nhà một mình được không?"

Giọng nó càng lúc càng líu nhíu.

"Được, sau này dì đi đâu cũng sẽ đưa con theo." Cố Thiên Quân nâng mặt Thời An lên, lau nước mắt cho nó, hỏi: "Vừa rồi có phải có người tới đây không?"

Thời An do dự.

Người phụ nữ đó chắc chắn quen dì Cố, nếu nói ra, liệu dì Cố có chất vấn dì ấy không, nếu dì ấy nói cho dì Cố, mình là một đứa nhóc nhát cáy, có khi nào dì Cố cũng sẽ cảm thấy mình rất nhát gan, sau đó không thích mình nữa không?

Không, mình không được để dì Cố ghét mình.

Tay trái Thời An nắm lấy tay phải, nhanh chóng lau nước mắt, "Không có ai tới đâu ạ."

Cố Thiên Quân không tin, ngoại trừ Thẩm My Khê, không ai có chìa khóa nhà, cô ấy thở dài, lại hỏi: "Cô ấy có bắt nạt con không?"

Thời An mím môi, lắc đầu lia lịa, "Không có."

Sắc mặt Cố Thiên Quân tối sầm, nhớ đến Thời An vẫn còn ở đây, cô ấy lập tức khôi phục vẻ dịu dàng.

"An An, chúng ta viết lại một tờ giấy cam đoan nữa đi, nhưng dì muốn thêm một điều vào trước đó nữa."

Dì Cố sao lại tốt đến vậy chứ?

Tâm trạng của Thời An đột nhiên tốt lên, nó nắm lấy hai ngón tay của Cố Thiên Quân, lắc trái lắc phải, nũng nịu: "Dì Cố, con muốn giống hệt như trước cơ."

"Như thế không được."

"Ơ?" Thời An có chút luống cuống, mắt không biết nên nhìn đi đâu.

"Được rồi, được rồi, đừng làm vẻ tội nghiệp, đáng thương, dì không chọc con nữa, dì nói là thêm một điều, vậy nên đương nhiên không giống hệt với cái trước rồi."

Hai má Thời An phồng lên, hừ một tiếng rất khẽ, sau đó tò mò: "Vậy dì muốn thêm cái gì?"

Biểu cảm của Thời An thật sự rất đáng yêu, Cố Thiên Quân không nhịn được cười.

Khi cười, dì Cố rất xinh đẹp, đặc biệt giống chị gái xinh đẹp trong phim truyền hình, Thời An càng nhìn càng thích, không nhịn được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc vào mặt Cố Thiên Quân.

Mềm quá.

Nụ cười của Cố Thiên Quân càng sâu hơn, "Làm gì thế?"

Thời An vội vàng thu tay về, tự trách mình vừa rồi thế mà lại vượt qua khuôn phép, nó kìm nén đỏ cả mặt, hồi lâu mới thốt ra được một câu, "Con muốn xem dì có phải thật không."

"Dì không phải thật, chẳng lẽ là giả sao?" Cố Thiên Quân nhìn thẳng vào mắt Thời An, dịu giọng nói: "Vậy con sờ rồi, con nói xem, dì có phải thật không?"

"Chắc là có ạ."

"Sao vẫn còn có "chắc là" hả?"

Thời An nghiêm túc nói: "Vì dì quá xinh đẹp, còn xinh hơn cả tiên nữ trên trời."

"Miệng ngọt quá cơ, sao giỏi làm người khác vui thế?"

Cố Thiên Quân đỡ Thời An đứng dậy, dắt Thời An vào phòng ngủ, Thời An lại được đặt trên chiếc sô pha nhỏ.

Cố Thiên Quân ngồi trước bàn máy tính, lấy giấy bút, vừa viết vừa nói: "Một điều dì muốn thêm là, Thời An không được giấu Cố Thiên Quân bất cứ điều gì."

Cố Thiên Quân viết xong, quay đầu nhìn Thời An.

Thời An đang cúi đầu nghịch con vịt hoạt hình trên dép, lớp keo trên mỏ vịt đã bong ra.

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

Bộ dạng Thời An đau lòng, nó mới 8 tuổi mà đã đa sầu đa cảm như vậy rồi, nhất định phải phải ở bên nó thật nhiều, thật nhiều, nó mới có thể trở thành một người vui vẻ, lạc quan.

Cố Thiên Quân nhẹ nhàng vỗ lên mặt bàn, "An An, đừng hành hạ vịt nhỏ nữa."

Thời An quyến luyến liếc nhìn con vịt nhỏ đã hoàn toàn biến đổi, hai tay khoanh trước người, nó ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bã: "Dì Cố, vịt nhỏ cũng bị hỏng rồi."

Nó lại đưa tay ấn, cố gắng làm cho vịt nhỏ đã bong keo dính trở lại.

Cố Thiên Quân đau lòng cho hành động ngây thơ của Thời An.

"Vịt nhỏ hỏng thì thôi, dì mua cho con một đôi mới, chắc chắn sẽ đẹp hơn đôi này."

Thời An lắc đầu nói: "Con không cần đôi mới, con chỉ cần nó."

"Vậy thì mua một đôi dép vịt nhỏ giống vậy."

Thời An vẫn lắc đầu.

"Như vậy đi, An An, chúng ta dùng keo dính vịt nhỏ lên nha."

Cố Thiên Quân cầm tờ giấy lên cho Thời An xem, "Con nhìn xem, nhà của chúng ta đã được dính vào rồi, vịt nhỏ nhất định cũng có thể dán lại được."

Thời An vừa mừng vừa ngạc nhiên nói: "Oa, dì Cố, con thích bản này."

"Thế à?"

Thời An chỉ vào trái tim nhỏ ở phía sau tên họ, thanh âm nhẹ nhàng: "Con thích trái tim nhỏ này."

Cố Thiên Quân kéo Thời An ngồi vào lòng cô ấy, "Vậy tiếp theo, chúng ta vẫn như trước đó, ký tên, đóng dấu nha."

"Dạ!"

Ký tên xong, đóng dấu xong, Thời An đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Đã hứa sau này không được giấu dì điều gì, nhưng vừa nãy con đã lừa dì, dì Cố, vừa rồi quả thực có người tới."

Cố Thiên Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, "Ngoan quá." Cô ấy đưa Thời An ngồi lên sô pha, "Con ở đây đợi dì, dì có quà muốn tặng con."

Thời An ngồi im ở đó đợi.

Cố Thiên Quân xách túi to túi nhỏ bước vào, cô ấy lấy hết áo, quần, và cả váy từ trong túi ra, đây rõ ràng là những thứ chưa mua vào ban ngày, thậm chí còn nhiều hơn mấy bộ.

Cố Thiên Quân nhẹ nhàng nói: "Nào, An An, con thành thật như vậy, đây đều là phần thưởng dành cho con."

Thời An liếc nhìn những bộ quần áo xinh đẹp, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, "Con không cần, quần áo này rất đắt, con sống ở đây là đã đủ phiền phức cho dì rồi."

"An An, chúng ta là người một nhà, sao con lại phân biệt rạch ròi với dì như vậy, nếu con không cần những bộ quần áo này, dì sẽ rất thất vọng đấy."

Con không muốn làm dì Cố thất vọng.

Thời An ngẩng mặt lên, cười vui vẻ, "Vậy con nhận, cảm ơn dì Cố."

Bên ngoài đổ mưa, nhưng Thời An cố Cố Thiên Quân ở bên cạnh, mưa cũng là nắng.

Sau khi Thời An ngủ, Cố Thiên Quân đóng cửa lại, gọi điện cho Thẩm My Khê.

Thẩm My Khê mệt đến mồ hôi nhễ nhại, cô ra hiệu trong người trong lòng đừng lên tiếng rồi mới nghe điện thoại.

"Thiên Quân, chị rất nhớ em, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, được không?"

Cố Thiên Quân nhàn nhạt nói: "Trước tiên không nói chuyện của chúng ta, em hỏi chị, có phải hôm nay chị tới nhà em không?"

Thẩm My Khê không những không cảm thấy không thích hợp, mà ngược lại còn cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đúng thế, chị còn gặp đứa trẻ kia."

Giọng điệu Cố Thiên Quân dần lạnh lẽo, "Chị đã nói với An An những gì?"

"Chị còn nói được cái gì đây." Thẩm My Khê cười khinh thường, ngón tay dò xét thân thể người phụ nữ trong lòng, "Chỉ vì một đứa trẻ ngốc, em vậy mà lại chất vấn chị?"

Cố Thiên Quân hoàn toàn mất kiên nhẫn, "Thẩm My Khê, ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ, chị trả chìa khóa cho em, sau này chị đừng đến nhà em nữa.""

"Cố Thiên Quân, em điên rồi à!" Thẩm My Khê rút tay ra khỏi người phụ nữ, tâm trạng kích động nói: "Em vì một đứa trẻ ngu ngốc kia mà thật sự muốn chia tay với chị?"

Cố Thiên Quân mệt mỏi xoa thái dương, "Không phải do An An, My Khê, chị không phát hiện chị chưa trưởng thành hay sao? Em mệt rồi, em không còn sức lực để chơi trò chơi tình cảm này với chị nữa."

Nói xong, cô ấy bổ sung nói: "Còn nữa, An An không phải đứa trẻ ngu ngốc, cô bé là đứa trẻ thông minh nhất thế giới."

Cố Thiên Quân vẫn không nỡ nói Thẩm My Khê quá đáng, cô ấy liền cúp điện thoại.

Thẩm My Khê tức giận ném hết chăn gối xuống đất.

Người phụ nữ khảo thân lại ôm cổ cô, "Người ta vẫn muốn."

"Muốn cái con khỉ." Thẩm My Khê đẩy người phụ nữ ra, cô nhanh chóng mặc quần áo, từ trong túi lấy ra một sấp tiền rồi ném lên giường, "Tôi đi đây, có duyên thì gặp lại."

.   

Ngày hôm sau.

Cố Thiên Quân đến quán sober bar ở phố Tây đúng giờ, Thẩm My Khê đã đợi ở đây rất lâu, cô ấy trông vô cùng thành tâm, chuẩn bị sẵn hoa tươi và rượu ngon.

Giọng nói Cố Thiên Quân không nóng không lạnh nói: "Trước đây em đã nói rất nhiều lần rồi, đừng chuẩn bị những thứ như thế này cho em, em thật sự không thích."

"Được, chị nghe em, sau này không vậy nữa." Thẩm My Khê ân cần rót rượu cho Cố Thiên Quân, cười thành khẩn, "Chúng ta làm lành đi."

Cố Thiên Quân không uống một ngụm rượu nào, cô ấy suy tư hồi lâu rồi nói: "Chị không cảm thấy tình cảm của chúng ta đã xuất hiện vấn đề rất lớn hay sao? Mấy tháng qua chúng ta chia tay bao nhiêu lần, chị còn đếm nổi không? Lần nào cũng là vì một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng mà chia tay, sau đó lại cẩu thả làm hòa, em thật sự rất mệt mỏi, tốt nhất chúng ta đừng tra tấn lẫn nhau nữa."

Thẩm Mỹ Khê hoảng sợ, "Thiên Quân, em đang nói cái gì vậy, trên đoạn đường này chúng ta có bao nhiêu gian khổ, em quên hết rồi ư? Chúng ta khó khăn lắm mới có được sự đồng ý từ bố mẹ hai bên, vì một đứa trẻ ngu ngốc mà chia tay, có đáng không?"

Cố Thiên Quân đứng dậy nói: "Chúng ta không cần nói tiếp nữa, chị trả lại chìa khóa cho em đi."

Mũi Thẩm My Khê chua xót, không lâu sau liền khóc đến lê hoa đới vũ [1], cô thở hổn hển nói: "Thiên Quân, gần đây tâm trạng của chị rất không tốt, nếu em rời xa chị, chị thật sự sẽ cảm thấy cuộc đời không còn đáng mong đợi nữa."

[1] Lê hoa đới vũ: Như hạt mưa trên hoa lê, khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp