Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 10: Mẫu Đơn, nàng thật nhẹ!

Tiểu Hắc áp tay vào hai má ta và hôn lên, ta sững sờ, thứ chất lỏng nóng hổi đắng ngắt từ thuốc kia theo bờ môi hắn truyền vào trong miệng ta.

Đây là tình huống gì đây? Ta hết sức rối bời.

Hắn nâng cằm ta lên nhanh chóng truyền xong một ngụm, ngụm thuốc kia được ta nuốt xuống. Ta bị đắng đến nỗi nhăn nhó mặt mày, đang định mắng hắn thì không biết hắn từ đâu lấy ra một viên đường, bóc giấy ra rồi nhét vào miệng ta.

Ta ngồi trên giường, ngậm viên đường ngọt, mắt trợn trừng lên.

“Còn đắng không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Ta ngẩn người, chầm chậm lắc đầu như một con rối.

“Vậy nhanh uống thuốc đi, ngoan.”

Hắn cầm chén thuốc đặt vào tay ta, còn mình thì đi ra ngoài.

Trên môi vẫn còn ẩm ướt, ta liếm liếm, hơi đắng lại hơi ngọt, lại phát hiện ra động tác này bị Tiểu Hắc trước khi ra ngoài nhìn thấy hết, mặt lập tức đỏ ửng lên, ánh mắt hắn như có như không liếc qua đường cong của đôi môi xinh đẹp.

Sau khi hắn đi khỏi rồi, gian phòng mới trở lại vẻ yên tĩnh.

Ta mím môi, tay bưng chén thuốc, viền mắt có chút cay cay.

“Đàn ông các người…đều giống nhau cả, chẳng phải là thứ gì tốt đẹp hết.”

Chuyện thế này, lúc còn sống Thương Âm cũng từng làm với ta. Khi đó ta mang thai, không muốn uống thuốc, chàng cũng mớm cho ta sau đó lại nhét cho ta một viên kẹo đường. Đắng trở thành ngọt, những ngày sau đó dù chàng có đối xử với ta thế nào ta cũng đều vui vẻ chấp nhận.

Con gái đều là như vậy cả, đàn ông đối xử với mình tốt một chút, dù chỉ một chút thôi cũng đều ghi nhớ kỹ.

Nhưng mà bất kể là thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào xóa bỏ được hiện thực.

Sau chuyện hôm ấy ta trốn tránh Tiểu Hắc mấy ngày liền, mãi đến một hôm đầu bếp Lục Liễm trong phủ quá bận việc ở phòng bếp nên ta tự đến lấy đồ ăn, hắn thấy ta liền cười nói: “Hoa Nhi gia hôm nay sớm vậy, đồ ăn sáng vẫn chưa xong, ngài muốn ăn gì tiểu nhân sẽ làm cho ạ.”

(Lục Liễm: mặt xanh)

Mặt đầu bếp mập mạp tươi cười, lúc còn sống hắn làm việc trong Ngự Thiện phòng ở nước Lỗ gần biên giới với nước Lung, sau đó vì lỡ nếm phải thuốc được sắc cho vị phi tử nào đó mà trúng độc chết, lúc chết khuôn mặt là màu xanh lét.

“Không cần, cứ có cái gì cho ta ăn luôn bây giờ là được.” Sau khi câu hồn trở về ta đói đến mờ cả mắt, mở cái mẹt ra thấy một lồng bánh bao chay nóng hổi, lập tức lấy thêm thịt kho tàu ăn cùng, mùi vị thật ngon.

Vừa ăn vừa tán gẫu cùng đầu bếp.

“Hoa Nhi gia thật sự là có phúc lớn.”

“Gì cơ?”

“Chẳng phải lần trước Hoa Nhi gia trở về từ dương thế bị thương ư, Cố đại nhân ở đây cả một đêm mà.” Hắn giậm chân, ánh mắt liếc qua khu vực bếp, nói tiếp: “Hầm thuốc cho ngài suốt bốn canh giờ đó. Thuốc kia là thứ dược liệu tốt nhất trong số mười ba vị thảo dược mà năm đó Địa Tạng Vương Bồ Tát đã ban thưởng cho Cố đại nhân, bởi danh tiếng trừ yêu diệt ma lập được công lớn của ngài ấy đấy ạ. Bản chất chủ yếu của nó là điều trị nội thương mà.”

Ta chỉ nghe mà không nói câu nào, cảm giác miếng thịt kho tàu cùng với bánh bao chay trong miệng ăn càng ngày càng khó chịu.

“Hoa Nhi gia, dẫu sao ngài cũng chỉ là một cô gái thôi, tuy Cố đại nhân mặt hơi đen nhưng đối xử với ngài rất tốt đó ạ. Tiểu nhân nói thật nhé, có rất nhiều cô gái ở Phong Đô này thích Cố đại nhân, đến nỗi ngày nào cũng ngóng chờ đấy ạ. Có điều Cố đại nhân chỉ nhìn nhận mỗi ngài, mấy kẻ đó còn có thể làm gì được đâu, chết rồi không phải chỉ còn là một cái xác hỏng hay sao.”

Mùi vị thịt kho tàu quả nhiên trở thành khô như sáp, ta liếc tên đầu bếp một cái hắn lập tức á khẩu.

Tiểu Hắc họ Cố, tên Thương, Cố Thương, hắn mang lòng yêu thương một cô gái, là một đào yêu đã chết cách đây rất lâu, tên là Diệp Hoa Thanh.

***

Năm ấy Thương Âm mười chín, cha của y, Đại tướng quân nước Lung một đời đã tạ thế – vì đắc tội với quan lớn nên bị Tể tướng bỏ độc vào rượu mà chết trong đại lao.

Trên dưới triều đình rung chuyển đầy bất ổn, trên đài ngọ môn xử trảm chưa từng được yên tĩnh, dấu vết máu tươi trên người ngấm đầy trên ván gỗ mục nát.

Không lâu sau đó, trong cung có một vài người biết chuyện mà thánh thượng đã che giấu nói ra, thì ra tướng quân mới qua đời đó là con riêng của Hoàng Thái Tổ cũng đã qua đời, có cả tín vật và cẩm thư của Thái Tổ làm chứng. Hắn thận trọng từng bước đi lên chức Tướng quân, càng gần với triều chính trong cung hắn sẽ càng dễ dàng cướp đoạt ngôi vị hoàng đế hơn.

Như một lẽ đương nhiên, Thương Âm là con trai của Tướng quân thì cũng là con cháu hoàng thất chính thống truyền lại. Trong lúc nhất thời bách quan quần thần thổn thức, không hiểu vì sao tin tức lại truyền ra khắp nơi, trong cung ngoài phố, chỗ nào cũng bàn tán sôi nổi.

Hơn nữa, tin tức càng truyền ra nhiều hơn, nói rằng hoàng đế hiện tại ngu ngốc lại hung ác, tiếng oán than vang dậy khắp trời đất, chưa bao giờ thấy ồn ào như vậy cả.

Ta nghĩ, bây giờ Thương Âm mới thực sự bắt đầu hành động rồi đây.

Hôm ấy sinh nhật y ta có đến gặp, thế nhưng y lại ở trong một tòa thành lớn ở Giang Nam đợi ta. Sức xuân nảy nở trong đêm khi mùa đông mới qua đi vẫn còn chút lạnh, hơi nước ẩm ướt lành lạnh trong đêm, đang là tiết Thanh minh trước khi đến lễ hội hoa đăng.

Đường phố trong thành cực kì náo động, đình đài thủy tạ, dòng sông uốn lượn lập lờ yên ả trôi giữa thành nhỏ, khúc xạ những ánh lửa trở nên lung linh một cách khác lạ hơn so với bình thường, dường như trải một lớp vàng mỏng óng ánh trên mặt nước tựa như bầu trời đầy sao vậy.

Các thiếu nữ ăn vận xiêm y mùa xuân túm năm tụm ba cười đùa, trong tay cầm đèn lồng hoa mẫu đơn đi tới bờ sông rồi thả xuống mặt nước. Nhìn theo ngọn lửa nhỏ cháy trong lồng đèn, chiếc đèn mang theo tâm tình thiếu nữ mà nhẹ nhàng trôi theo dòng nước qua vòm cầu đá về phương xa dưới ánh trăng trong màn sương mù mờ ảo.

Tòa trạch viện của Thương Âm rất đẹp. Trên mái nhà là bầu trời đầy sao, ngồi trên đó nhìn ra còn có thể thu tất cả khung cảnh đường phố náo nhiệt cùng với những ánh lửa và tiếng người vào trong mắt, càng tôn lên vẻ tĩnh mịch của trạch việc trong màn đêm u tối.

Ta đứng trên nóc nhà, chân giẫm lên hàng ngói, thở ra một hơi. Quả nhiên không khí rất trong lành, phong cảnh lại đẹp như vậy, đúng là thời tiết thuận lợi để thanh niên nam nữ tâm sự với nhau, cũng không biết hôm nay sẽ tạo ra được bao nhiêu trẻ con nữa.

“Mẫu Đơn.”

Bên trong sân nhỏ không thắp đèn, trong màn đêm, mấy cây hoa đào nở ra những nụ hoa màu hồng nhạt. Hôm nay ta đến hơi muộn, nếu không đã có thể nhìn thấy cả rừng hoa đào ban ngày rồi, ta nghĩ những đóa hoa này hẳn là sẽ rực rỡ và tươi đẹp hơn rất nhiều. Hương thơm từ đó thoang thoảng tỏa ra, trong lành như vậy, kể cả trầm thủy hương cũng chẳng sánh được bằng.

Ta cúi đầu, nam tử áo bào trắng đứng dưới một gốc cây đào, trong tay cầm một cuốn sách cổ.

Y ngẩng lên khuôn mặt tựa như ngọc, những sợi tóc mai bên tai bay bay, đôi mắt đen như mực, ngũ quan hình như là sâu sắc hơn, đúng là giống như người bước ra từ tranh vẽ vậy.

Cơ thể đã trở thành một chàng trai anh tuấn phiêu dật, nhìn thế nào cũng không phải là tướng quân nữa.

Gặp lại sau một năm, ta cúi đầu cười với y, chỉnh lại ống tay áo màu đỏ, hôm nay ta không búi tóc mà để mái tóc đen xõa xuống.

“Ôi chao, tham kiến Thái tử Điện hạ.” Ta nhướn mày nở nụ cười.

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của y vì lời chào đầy khách khí của ta mà lập tức bị hủy trở nên đen sì luôn.

“Vết thương đã lành lặn cả rồi chứ?”

“Khỏi rồi.”

“Điều trị tận gốc ấy.”

Ta nghịch mấy lọn tóc, ngoắc tay gọi y: “Này, ngươi lên…”

Ta còn chưa nói hết, bên tai đã có tiếng gió khe khẽ, y đã yên lành đứng cạnh ta rồi, nhiệt độ từ bờ vai dày rộng mơ hồ truyền qua.

Ta ngẩn người, khóe miệng cong lên: “Khinh công thật lợi hại.”

Cuối cùng thì y cũng đã lớn rồi mà.

Trong màn đêm tiết Thanh minh, ta nhìn ra cảnh sắc xa xa ngoài phủ.

“Sao không đi xem hội thả hoa đăng? Ta thấy thuộc hạ và tỳ nữ của ngươi đều ra ngoài cả rồi mà?”

“Chờ nàng.” Âm thanh của y hơi trầm, lại dịu dàng nữa.

“Hội hoa đăng ấy…” Ta duỗi người một cái, cố ý không nhìn vào y: “Nghe nói chỗ này của ngươi có vườn hoa mẫu đơn, còn có loại hắc mẫu đơn cực kỳ quý hiếm nữa. Nếu một cây nở hoa mà cống lên triều đình sẽ được mười vạn lượng bạc trắng đấy.”

“Muốn xem hả?”

“Trời đã tối rồi nhìn cũng vô vị.”

“Đúng là có một cây đã nở hoa.”

“Ồ, thật hả?” Ta không nhịn được mà nhìn y, nhưng lại nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của y tràn đầy ý cười. Dáng vẻ ôn hòa mà khí khái, gần đến như vậy, ngay cả hàng lông mi đen dài của y ta cũng nhìn rất rõ ràng.

Ta nhất thời thất thần, vội vàng chuyển đề tài: “Nghe nói có tiểu thư phủ Thượng Quan ở đây rất coi trọng ngươi. Nếu ngươi thành thân với nàng ta sẽ có rất nhiều việc được thuận lợi, cô nương kia lớn lên cũng rất xinh đẹp, Vương gia Thượng Quan lại có cả gia tài quyền thế, nếu phò trợ cho ngươi…”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi…”

“Ta không cần.” Y bình thản đáp lời, cùng ta ngắm nhìn những ngọn đèn hoa đăng lấp lánh trôi bồng bềnh trên dòng sông uốn lượn, ánh mắt như lóe lên: “Không cần ông ta, ta cũng vẫn có thể làm được.”

“Ngươi thật quá kiêu căng, về điểm này thì ngươi vẫn còn trẻ con quá.”

Ta vỗ vỗ y một hồi: “Ngươi cho rằng mình đang chơi đùa ư?”

“Tất nhiên không phải là chơi đùa.”

Y bắt lấy cái tay ta vẫn còn đang vỗ y lại, những ngón tay nam tử thon dài trắng trẻo nắm lấy tay ta.

Trong lòng ta nảy lên một nhịp, kiềm chế sự kích động muốn rút tay về, từng có quãng thời gian ta rất mẫn cảm đối với chuyện này, bởi vì ta không có mạch đập. Có điều bây giờ thì tốt hơn rồi, ta biết lúc Thương Âm tập võ cũng từng học qua y thuật, ta cũng chẳng có hơi sức đâu mà suy nghĩ xem giờ y sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Y cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ cứ nắm lấy tay ta, những vết chai mỏng trên bàn tay to rộng bao bọc lấy tay ta rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi y. Làn hơi ấm rất nhẹ thuộc về con người khi sống, thật ấm áp.

“Mẫu Đơn, lời ta từng nói rằng chỉ cưới một người, đó không phải là nói đùa.”

Tim ta loạn nhịp, y nói từng chữ từng chữ như từng tiếng gõ khiến tim ta đập thình thịch thình thịch, ta mím môi cười cười, cuối cùng cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian ước định, hắn đối với ta vẫn rất có lòng.

“Lại nói, ngươi thật sự là cháu của Thái Tổ hả?”

Y nhìn ta một chút: “Nàng quan tâm chuyện này ư?”

“Híc, không.” Thật ra những chuyện đó đều không quan trọng, y chỉ muốn vị trí kia mà thôi.

Ngồi trên nóc nhà một chút nữa, người đi lại trên phố xá dần thưa, cuối cùng chỉ còn lại những vầng sáng từ những chiếc đèn lồng treo trên mái hiên của các ngôi nhà. Những ngọn đèn trên sông lập lờ trôi về phương xa, nhìn từ xa quả thật chỉ giống như những đốm sao nhỏ trong màn đêm mà thôi.

Đêm xuống hơi hơi lạnh, ta đẩy đẩy y: “Xuống thôi, lần trước ngươi mới bị cảm lạnh, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn đâu.”

Y nhìn ta, buông tay ta ra rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, sau khi xuống rồi lại xoay người lại, gió khẽ thổi qua, vài cánh hoa đào trong đêm mềm mại lướt qua khuôn mặt và đuôi tóc y.

“Mẫu Đơn.”

Y đưa tay về phía ta.

“Nhảy xuống đi.”

Y đã lớn rồi, đã thành một đàn ông trưởng thành, trở thành đúng dáng vẻ của y khi ta gặp chàng lần đầu tiên.

Lúc rơi vào lồng ngực của y, hơi thở ấm áp của y lướt qua môi ta, cánh tay của Thương Âm vững vàng mà mạnh mẽ cứ ôm lấy ta như vậy. Hai tay ta vịn vào bờ vai y, tầm mắt có cao hơn y một chút, mái tóc đen của ta buông xuống và mái tóc y quấn lấy nhau, bóng tối lọt vào đôi mắt của y.

Y mỉm cười với ta ở khoảng cách rất gần, tựa như cả trời hoa đào tháng tư vậy.

“Mẫu Đơn, nàng thật nhẹ.”