Sáng sớm hôm đó, người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là Phó Đồng Văn.
Anh cố ý chọn hướng quay về phía cô, ngồi trên ghế da hai chân bắt chéo, dùng tay không bóc vỏ hạt thông rang muối. Hình như hạt thông đã được người làm dùng kìm tách sẵn nên rất dễ bóc.
Rèm cửa rủ một bên, được cơn gió sớm mai thổi ra ngoài.
Một ngày đẹp trong tháng Ba, trên bàn là những mảnh vỏ vụn, Phó Đồng Văn đang thong thả ăn hạt thông, áo sơ mi không cài cúc trên cùng, ám thanh nhỏ xíu phát ra từ chiếc máy hát màu đen. Anh bóc "lách tách" một hạt, ăn một hạt, lấy răng ngậm hạt thông nhỏ, dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng, khẽ ngâm nga một câu kịch mà chỉ anh nghe thấy.
Chỉ ăn hạt thông thôi mà đẹp như công tử trong tranh.
Nhưng trên tay công tử không phải là trà, mà là cà phê, không mặc áo dài truyền thống, mà mặc sơ mi và quần tây.
Thẩm Hề gối đầu lên cánh tay,nhìn anh từ xa xa, nhìn đến mê say.
"Tỉnh rồi à?" Anh cười, xoa tay phủi mảnh vụn đi.
Cô nhẹ nhàng đáp "ừ", vùi mặt vào trong chăn: "Anh không ngủ một lát sao?"
Suy nghĩ bay xa hơn, hôm nay là mấy mươi năm sau, tóc bạc già nua, hai người đã bầu bạn bên nhau hơn nửa đời người.
Phó Đồng Văn cầm tách cà phê bằng sứ trắng lên, nhấp một ngụm: "Đang đợi đưa Thẩm tiểu thư của chúng ta tới bệnh viện, nhưng em ngủ đến giờ này, có lẽ không cần đi nữa."
Đương nhiên không cần đi nữa.
"Em xin nghỉ ba ngày rồi." Cô vui vẻ.
"Ồ." Anh mỉm cười, "Càng tốt, anh đỡ phải đứng bên ngoài bệnh viện trong ngóng em."
Thẩm Hề ôm chăn bông, nhắm mắt lại, đây là chăn và gối của anh, thấm đượm mùi hương chỉ thuộc về anh.
Trong mơ màng vang lên tiếng bước chân, đệm giường lún xuống.
"Em muốn về nhà thu dọn quần áo hay là mua quần áo mới luôn?" Anh hỏi nhỏ.
"Thu dọn quần áo?" Cô mở choàng mắt.
"Tạm thời anh ba và em không thể ngủ riêng được, dù không ngủ chung, cũng phải nhìn em ngủ trên giường của anh." Anh nói, "Hôm nay chúng ta làm cho xong chuyện này, em chuyển qua đây."
"...Căn nhà đó em thuê đến sang năm đấy."
"Nhà thì không gấp, cứ thuê tiếp đi, em chuyển đến đây là được rồi."
Thẩm Hề lặng lẽ tính toán, không lên tiếng.
Anh nói thẳng: "Vậy quyết định thế nhé, anh ba đi sắp xếp xe."
Cô vội vàng rửa mặt, sau đó ăn bữa trưa.
Tâm trạng của Phó Đồng Văn khá tốt, anh đích thân giúp cô nướng bánh mì.
Thẩm Hề trét bơ đậu phộng, cắn một miếng nhỏ, sau đó uống cà phê anh pha, nhớ ra một chuyện: "Lát nữa em mượn điện thoại trong nhà anh nhé."
"Gọi đến bệnh viện à?" Anh ngồi bên cạnh cô.
Cô lắc đầu cười cười, đây là một bất ngờ, cũng là một bí mật.
Cô không muốn nói, đương nhiên anh cũng không gặng hỏi, đưa cô đến căn phòng tầng một, tự tay đóng cửa lại cho cô. Nửa phút sau, Thẩm Hề ra khỏi phòng, nhìn đồng hồ để sàn: "Chờ một tiếng nữa, chúng ta đi từ đây."
Anh không có bất cứ thắc mắc nào: "Vạn An, dặn lái xe nửa tiếng sau đến chờ ở ngoài ngõ."
"Chúng ta đi bộ thôi." Thẩm Hề ngăn anh lại, "Hiếm có ngày trời đẹp thế này mà."
"Được, vậy chúng ta đi bộ."
Toàn bộ yêu cầu của cô đều được báo ứng, giống như bù đắp trước đây anh đã không theo đuổi cô nghiêm túc.
Một tiếng sau, Vạn An cầm áo khoác ngoài của Thẩm Hề ra.
Phó Đồng Văn sờ chất liệu trên áo: "Trời hơi nóng, không cần phải mặc, anh giúp em cầm. Lát về nhà lấy thêm mấy bộ quần áo mỏng hơn." Thẩm Hề chưa trả lời, Vạn An đã tiếp lời: "Tôi sắp xếp lại tủ quần áo, gối cũng phải một đôi, tôi đi chuẩn bị."
Đàm Khánh Hạng đang ở trên tầng, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người: "Phải chuẩn bị nhiều lắm, nếu cô Thẩm ở đây, đồ đạc của phụ nữ không ít đâu. Vạn An cậu lên đây, tôi đưa cậu danh sách, cậu và Virtue cùng nhau đi mua sắm đủ, tiền tính hết cho cậu ba."
Hai người kẻ xướng người họa, chọc ghẹo đến khi cô đỏ mặt mới thôi.
Ngẫm kỹ lại, đây là lần đầu tiên Thẩm Hề và Phó Đồng Văn công khai ở bên nhau.
Anh dặn người đi theo họ nhưng giữ khoảng cách xa, không được lộ diện, bởi vậy thoạt nhìn chỉ có hai người sánh vai bước đi. Hàng xóm vẫn như trước, đang xào rau nấu cơm, dưới dàn hoa, bà Chúc đang nhặt hành, tách lớp lá dính bùn khô bên ngoài ra, cắt sach rễ, rồi vứt vào trong chậu nhôm.
Bà ngước mắt nhìn thấy Thẩm Hề, lập tức nở nụ cười: "Cô Thẩm."
"Bác Chúc." Cô cũng cười.
Phó Đồng Văn đứng bên cạnh cô, áo khoát vắt trên khuỷu tay, tư thế rất lịch lãm. Khi bà Chúc nhìn mình, anh mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi.
"Đây là..." Da mặt Thẩm Hề không dày như anh, chưa đính hôn không thể nói là vợ chưa cưới chồng chưa cưới được ấp úng giây lát, cô giới thiệu: "Phó tiên sinh, bạn trai của cháu ạ."
Bà Chúc cười gật đầu, chằm chằm nhìn Phó Đồng Văn. Ông Chúc làm việc trong ngân hàng, bà cũng từng gặp một số người có thân phận nên chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra xuất thân của vị Phó tiên sinh đây không hề tầm thường. Cách ăn mặc này, khí chất này, chắc hẳn phải có biệt thự ở Thượng Hải, nhưng lại định sống ở đây... Lẽ nào cô Thẩm thật sự không danh không phận đi theo người ta?
Phó Đồng Văn bổ sung: "Chúng cháu chuẩn bị đính hôn, vào tháng sau."
Thẩm Hề không ngờ anh cũng nói chuyện này với người hàng xóm không quen, cô cúi đầu, vén tóc ra sau tai, không biết phải làm thế nào.
"Tốt quá, tốt quá, xin chúc mừng trước nhé." Bà Chúc thầm trách mình đã nghĩ quá nhiều, "Phó tiên sinh thật có phúc, cô Thẩm là người tốt bụng hiếm có, chắc Phó tiên sinh không biết, khi quyên góp cứu nước, cô Thẩm đã ủng hộ không biết bao nhiêu tiền đâu."
Phó Đồng Văn mỉm cười.
Thật ra anh biết, trong nhà họ Phó, chuyện của Thẩm Hề dù to hay nhỏ anh đều dặn dò cẩn thận.
Nhưng người ngoài khen cô, anh thấy rất vui vẻ.
Thẩm Hề lo cứ tiếp tục, không biết Phó Đồng Văn sẽ nói gì thêm, bèn giục anh đi.
Đến đầu ngõ cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao anh gặp ai cũng nói sắp đính hôn thế?"
Anh đổi chiếc áo khoác của cô sang tay khác: "Anh sống ở đây cũng được mấy ngày, em lại còn tối vào sớm ra, rõ ràng đang sống chung." Anh cười, "Nơi này không giống New York, con gái nhà đàng hoàng muốn hẹn hò với bạn trai phải có người trong nhà đi theo, chứ đừng nói là..."
Giọng nói nhỏ xuống: "Đã xảy ra quan hệ."
Thẩm Hề dùng khuỷu tay húych vào anh: "Còn không phải do anh sao?"
Phó Đồng Văn cười thành tiếng: "Nếu như ở đây, xảy ra quan hệ chính là món "canh hải sâm hầm quá nhừ" là hư hỏng, là đạo đức suy đồi. Đâu chỉ đơn giản nhue em nghĩ. Vậy nên cô Thẩm chỉ có thể đính hôn với tôi, không còn cách khác."
"Nếu em không đồng ý thì sao?" Cô lẩm bẩm.
"Vậy lại theo đuổi em một thời gian." Anh thầm thì, "Nếu anh ba mới chỉ ba mươi tuổi, theo đuổi em mấy năm cũng được. Nhưng bây giờ không chờ nổi nữa rồi. Ương Ương của chúng ta xinh đẹp trẻ trung, hết cậu chủ Đoàn thì lại đến cậu chủ Đỗ, cậu chủ Vương... anh ba không chịu nổi đâu."
Nói xong, anh còn cười bổ sung: "Tim anh ba không tốt, không ghen tuông được."
Thẩm Hề biết rõ anh giỏi ăn nói, nhưng vẫn thấy buồn cười: "Mấy giờ rồi?"
Phó Đồng Văn lấy đồng hồ quả quýt trong ngực áo ra, vẫn là chiếc năm xưa, anh là người cực kỳ hoài cổ: "Hai giờ."
"Sắp muộn rồi."
Vừa hay có chiếc xe điện chạy ngang qua.
Thẩm Hề sợ không kịp, bèn kéo anh lên xe điện: "Ngồi xe điện nhé."
Giờ này trên xe điện không nhiều người, họ cũng không phải ngồi lâu, vì vậy Thẩm Hề tìm một ghế đơn, vừa định ngồi xuống Phó Đồng Văn đã ngăn lại, kéo cô về hàng ghế bên cửa sổ.
"Mười lăm phút nữa tới rồi."
Anh chợt cười, "Chúng ta là một đôi, phải ngồi cùng nhau mới đúng chứ, nếu không yêu đương đâu còn ý nghĩa gì."
Tâm trạng của anh rất tốt, anh vắt chiếc áo khoác của cô lên tay vịn trước mặt rồi mở rộng vòng tay, choàng lấy tay cô. Anh đang nhìn những cửa hàng san sát bên đường, trong mắt phản chiếu chốn đô thị xa hoa của Tô giới Pháp. Thành phố phồn thịnh đến nhường ấy, quê hương xinh đẹp xiết bao, nhưng lại gắn liền với hai chữ: "Tô giới"... Nghĩ tới đây, cảnh sắc cũng ảm đạm đi.
Ngồi trên xe điện, Phó Đồng Văn nhận ra hướng đi của chiếc xe hơi kỳ lạ, xuống xe, hai người đứng trước một nhà hàng Tây có mặt tiền khá lớn. Anh thắc mắc, nhưng không hỏi ra miệng.
"Anh có thể bảo họ không vào đây được không?" cô nhẹ nhàng hỏi.
Phó Đồng Văn ra dấu tay với bảy người phía sau, tỏ ý muốn họ chờ ngoài cửa.
Hai người bước vào cửa xoay bằng gỗ, tấm kính mờ ngăn cách ánh nắng, cũng ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài.
Xoay vào bên trong là một khung cảnh náo nhiệt khác.
Thẩm Hề đã đặt chỗ trước, không có phòng riêng, đành phải ngồi bên cạnh cửa sổ, hai hàng ghế bọc da dài hẹp, ở giữa có một chiếc bàn dài, thoạt nhìn đủ chỗ cho ít nhất tám người.
Họ vừa được đưa tới chỗ mình, anh còn chưa kịp đặt áo khoác xuống, chợt nghe thấy phía sau có giọng nói hơi run rẩy đang gọi mình: "Cậu ba..." Là giọng của phụ nữ không quá quen tai.
Phó Đồng Văn ngoảnh đầu lại, cách anh nửa bước là Thẩm Hề, phía sau nữa là bốn người.
Hai nam hai nữ, anh hơi suy tư, nhớ ra khuôn mặt đó.
"Đậu Uyển Phong?" Anh cười, "Tôi không gọi nhầm tên chứ?"
"Không, không ạ." Uyến Phong mất ngấn nước, cổ họng nghẹn lại, lúng túng vừa muốn chào hỏi anh theo kiểu cũ, vừa muốn bắt tay anh, nhưng cuối cùng hai tay cô vẫn đan chặt vào nhau, chọn cách khẽ cúi đầu với Phó Đồng Văn: "Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cậu ba, món quà này thật tuyệt."
Phó Đồng Văn mỉm cười, nhìn những gương mặt còn lại: "Vương Kỳ Phương, Ngụy Quân?"
Một người đàn ông và một cô gái được gọi tên đều đỏ hoe, gập nhẹ đầu.
Chỉ còn một người, thật sự anh không nhận ra.
"Đây là chồng em." Uyển Phong khoác tay người đàn ông đó, "Cùng làm việc ở Đại Công Báo, nghe nói cậu ba đến đây nên muốn gặp một lần, em chưa được phép đã mang anh ấy tới đây. Nếu cậu ba không muốn gặp, em lập tức bảo anh ấy về."
"Vậy thì không lịch sự lắm, chỉ một bữa trà chiều thôi mà." Phó Đồng Văn chỉ ghế ngồi: "Nào, ngồi đi."
Thẩm Hề ngồi bên cạnh anh, nhìn anh mà cười.
Đây là niềm vui bất ngờ cô dành tặng cho anh.
Một năm trước, cô ôm tâm lý "thử xem sao", viết một lá thư cho Trần Lận Quan đang học tiến sĩ ở Mỹ, mong muốn giữ liên lạc với anh ta để bệnh viện có thể nhận được những tin tức y học tiên tiến nhất. Trần Lận Quan viết thư chế giễu cô là người theo chủ nghĩa vụ lợi, chỉ khi cần mới nhớ đến người bạn cùng cực khổ dùi mài sách vở năm xưa, mỉa mai thì cứ mỉa mai, nhưng ở cuối thư vẫn cảm ơn cô ngày xưa đã tạo điều kiện tốt nhất cho anh ta học hành, giúp anh ta gặt hái thành tích trong học tập, tốt nghiệp tiến sĩ trước hạn.
Thư trả lời của Trần Lận Quan không chỉ khôi phục lại mối quan hệ của hai người, mà còn giúp có biết tin tức của Uyển Phong.
Rất nhiều thanh niên yêu nước từng được Phó Đồng Văn giúp đỡ đều len lỏi vào ngành nghề sau khi về nước, Uyển Phong vốn là người thích náo nhiệt giỏi xã giao, cô ấy vẫn giữ liên lạc với những người quen cũ.
Bởi vậy vừa mới đặt chỗ xong, Thẩm Hề lập tức báo cho Uyển Phong biết tin Phó Đồng Văn đang ở Thượng Hải. Uyển Phong nhanh nhẹn như sấm rền gió cuốn, thông báo cho từng người đến gặp cậu ba.
Phó Đồng Văn để mọi người vào, anh ngồi bên cạnh Thẩm Hề trên chiếc ghế ở phía ngoài cùng.
Vừa ngồi xuống, Uyển Phong mới phát hiện mối quan hệ giữa Phó Đồng Văn và Thẩm Hề không hề bình thường, mang theo cảm giác rất là kỳ lạ, không phải người từng trải sẽ không nhận ra được. Cô giẫm nhẹ lên giày cao gót của Thẩm Hề, hỏi nhỏ: "Cậu và cậu ba rốt cuộc cũng ở bên nhau rồi sao?"
Rốt cuộc? Cách dùng từ này thật kỳ diệu.
Thẩm Hề hơi ngẩn người, cũng thì thầm: "Lát nữa chúng ta nói chuyện riêng nhé, trước đây không nói với cậu là vì có nguyên nhân."
Khi chia tay Phó Đồng Văn đã dặn dò, trừ Đoàn Mạnh Hòa tự đoán ra, còn những người khác, dù là ai, cô cũng chưa từng nhắc tới nửa chữ.
Uyển Phong cười gật đầu.
Chồng Uyển Phong gọi nhân viên phục vụ tới, nhận lấy quyển thực đơn.
"Chỉ có những người đi du học như các vị mới quen dùng trà chiều." Anh ta mỉm cười đưa thực đơn cho Uyển Phong.
"Em gọi một phần bánh ngọt và cà phê, các anh thì sao?" Cô ấy nói.
Mọi người đều khách sáo, để Uyển Phong gọi món.
Thẩm Hề và Uyển Phong chụm đầu xem thực đơn, một lát sau có ba người đàn ông đến, nhìn thấy Phó Đồng Văn đều vô cùng xúc động, một mực gọi cậu ba. Khó có lúc anh gặp được nhiều gương mặt cũ như vậy, anh mỉm cười đứng lên trao cho họ cái ôm thật chặt.
Hôm nay ở đây không có cậu ba Phó hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, chỉ có cậu ba nhà họ Phó từng giúp đỡ vô số sinh viên.
Anh vui mừng, nhìn những gương mặt tươi cười. Mọi người sôi nổi nói chuyện, tranh nhau kể lại cho Phó Đồng Văn những năm gần đây của mình, họ đều cố gắng chứng minh không phụ sự mong đợi và cất nhắc của anh.
"Cố Nghĩa Nhân đâu?" Thẩm Hề chợt nhớ tới người bạn này, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Năm ngoái Cố Nghĩa Nhân đã về Thượng Hải, giờ không rõ tung tích, ngay cả Thẩm Hề cũng chưa gặp lại anh ta.
Trời tối rồi, nếu không đến e rằng trời mưa mất.
"Cậu ấy nói sẽ đến." Khi nhắc đên người bạn thân ngày trước này, Uyển Phong hơi lo âu, "Tôi muốn cậu ấy đến, cũng sợ cậu ấy đến. Từ lúc về nước cậu ấy luôn ở trong chính phủ miền Nam..."
Vậy là đi theo sự nghiệp cách mạng.
Thẩm Hề thầm đoán suy nghĩ của Uyển Phong, ý cô ấy là danh tiếng của Phó Đồng Văn trong lòng người dân rất xấu ư?
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi lộp bộp, trời bỗng nhiên đổ mưa lớn.
"Còn ai sắp tới à?" Phó Đồng Văn nói xen vào, "Có phải là Cố Nghĩa Nhân không?"
"Là cậu ấy, cậu ấy sắp đến rồi." Uyển Phong trả lời.
Vừa dứt lời, cô ấy vui vẻ vẫy tay về phía cửa xoay: "Cố Nghĩa Nhân."
Trong cửa xoay, một người đàn ông ướt sũng vừa bước vào, từng hàng nước chảy xuống từ mái tóc cắt ngắn, áo vest cũng ướt nhẹp, phục vụ đưa một chiếc khăn trắng, anh ta nhận lấy gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhìn sang phía bên này. Đúng là Cố Nghĩa Nhân. Cậu thiếu niên sôi nổi ngày xưa đã không còn vẻ bồng bột ngây ngô, thay vào đó là sự trưởng thành chín chắn.
Cố Nghĩa Nhân cầm chiếc khăn trắng đi tới bên bàn, gật đầu chào hỏi với hai người đàn ông đã quen từ trước, sau đó thản nhiên ngồi xuống, không nước mắt tràn mi như tưởng tượng, cũng không có sự xúc động khó kìm nén, đối mặt với Phó Đồng Văn, anh ta rất lạnh nhạt.
Uyển Phong cười nói, "Cậu đến muộn rồi, tự gọi món đi."
"Không cần đâu." Anh ta nói.
Uyển Phong cười: "Vậy lát nữa cậu nhìn chúng tôi ăn uống sao?"
"Hồ Nam vẫn đang đánh trận, vẫn đang nội chiến, tôi đau đáu, không nuốc trôi, các bạn ăn đi."
Mọi người vốn đang hòa hứng nói chuyện, ngửi thấy mùi thuốc súng trong lời nói của Cố Nghĩa Nhân đều dần dần im bặt.
Cố Nghĩa Nhân ngồi trên chiếc ghê dài đối diện Phó Đồng Văn, hai người đều ngồi ngoài cùng, vừa hay đối mặt. Anh ta tháo kính xuống, dùng áo sơ mi lau nước mưa.
Bầu không khí đang ấm áp, bỗng nhiên biến thành ao tù nước đọng bởi gương mặt lạnh lùng của anh ta.
Chỉ duy nhất Phó Đồng Văn không thay đổi sắc mặt, anh cầm tách cà phê của mình lên, hớp một ngụm nhỏ, mỉm cười hỏi: "Về nước từ khi nào vậy?"
"Giờ này năm ngoái." Cố Nghĩa Nhân đáp.
Anh vui mừng: "Về được là tốt rồi, dù sao đã về nước cũng nên báo tin cho cậu ba."
Cố Nghĩa Nhân lại đeo kính vào, không lên tiếng.
Đùi Thẩm Hề bỗng nhiên nóng rần, tay trái của Phó Đồng Văn đặt lên đùi cô.
Thẩm Hề không hiểu, anh nghiêng đầu nói: "Anh quên không cầm tiền, em ra ngoài cửa gọi người vào thanh toán đi."
Trước khi ra ngoài, cô đã thấy anh cho ví da vào túi áo phía trong áo vest, lẽ nào anh quên rồi sao?
"Chẳng phải anh..." Cô toan hỏi.
Phó Đồng Văn nhìn cô, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng trong nụ cười có gì đó thật gượng gạo.
Thẩm Hề liếc nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi gần đấy. Phục vụ đưa cho họ quyển thực đơn, khẽ chào hỏi bằng tiếng Anh, nhưng hai người họ hiển nhiên nghe hiểu không được bao nhiêu, bập bõm trả lời.
Cũng vì vậy mà hai người họ rất khác biệt với những bàn khác.
Lẽ nào... Cố Nghĩa Nhân còn đưa người khác tới.
Tim Thẩm Hề run lên.
Phó Đồng Văn mỉm cười, vén những sợi tóc trên gò má cô ra sau tai: "Mau đi đi."
Cố Nghĩa Nhân gần với họ nhất, mặt đối mặt, chỉ cách một chiếc bàn dài hẹp, nếu thật sự định làm gì thì không ai có thể cản được, chưa nói đến chi bảy người đứng ngoài cửa hoàn toàn không kịp bảo vệ anh.
Anh muốn cô đi, có lẽ sợ cô bị liên lụy. Hoặc là bị bắt, hoặc là ám sát, rất phiền phức.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hề lập tức lắc đầu, cười đáp: "Mưa to quá, hơn nữa bây giờ chưa cần thanh toán gấp, lát nữa hãy đi."
Anh trầm ngâm mấy giây, giọng nói nhỏ lại: "Không nghe lời anh ba hả?"
Cô giả bộ cười: "Vâng, hôm nay không muốn nghe."
Cuộc đối thoại ngắn ngủi, thân mật bất thường, những người ngồi ở đây đều nhận ra.
"Nghĩa Nhân." Bất chợt Thẩm Hề nhìn người bên kia chiếc bàn, "Tôi và cậu ba sắp đính hôn rồi, vào tháng sau."
"Thật ư?" Uyển Phong cười, "Trời ạ, tin mừng bất ngờ."
Mọi người cũng cười phá lên.
Nhưng Cố Nghĩa Nhân chỉ sững người: "Cô và Phó Đồng Văn sao?"
"Anh cho tôi địa chỉ, tôi bảo người đưa thiệp mời tới." Thẩm Hề nói, "Lần chia tay bữa ấy anh say mèm, không kịp nói câu tạm biệt... những năm qua tôi rất nhớ mọi người."
Đáy mắt cô hoe đỏ.
Lời của cô làm bầu không khí dịu lại, khiến Cố Nghĩa Nhân mềm lòng, làm anh ta do dự, làm anh ta không dám manh động.
Nhưng không biết sao cô chỉ muốn khóc.
"Vừa nãy tôi bảo anh ba để người chờ ở cửa, anh ấy không nói gì hết. Bây giờ xã hội loạn lạc đến vậy, anh ấy cũng không muốn nghi ngờ ai." Nước mắt bỗng dưng rơi xuống mu bàn tay cô, Thẩm Hề cúi đầu cười định che giấu, "Anh ấy coi mọi người là anh em trong nhà, tuy qua lại rất ít, nhưng anh ấy đều khắc ghi tất cả trong lòng, cũng không mong được hồi đáp gì. Trong căn nhà Phó gia, mỗi bức thư mọi người viết anh ấy đều gìn giữ cẩn thận, dặn dò người làm buộc lại gọn gàng..."
Cô nghẹn ngào kể tiếp: "Anh nghĩ cậu ba là người giỏi ăn nói ư, thật ra anh ấy không hề giỏi biện bạch cho mình. Lúc anh còn chưa đến, anh đâu biết anh ấy gặp mọi người vui vẻ cỡ nào..."
Một Phó Đồng Văn được bảo vệ tầng tầng lớp lớp không phải là cuộc sống anh hằng mong.
Ở đây tạm gỡ bỏ lớp ngụy trang, anh mới là chính anh, nhưng dưới lớp bảo vệ kỹ càng ấy, con tim càng yếu đuối hơn. Thẩm Hề đè hai tay lên mắt, nước mắt không ngừng chảy ra: "Nghĩa Nhân, xin đừng làm tổn thương trái tim anh ấy..."