Từ ngày hôm ấy, Cô Ấu Vi không bước chân vào viện này nữa.
Sau khi Phó Đồng Văn đính hôn lại với nhà họ Cô, anh có thêm nhiều cơ hội ra ngoài, ban ngày thường không ở nhà.
Bộ mạt chược đựng trong chiếc hộp gỗ lim trở thành môn học bắt buộc hằng ngày của Thẩm Hề. Đấu Tước, Đông Tây Nam Bắc, Long Phượng Bạch, Đồng Sách Vạn¹ là thú vui thịnh hành nhất trong kinh thành, hôm nay cô mới bắt đầu học từ đầu. Cuốn sách Minh họa mạt chược bài bản² được cô dùng để luyện tập, Đàm Khánh Hạng và Vạn An là hai bạn bài cố định. Nhưng khi chơi thật sự, hai vị bác sĩ cộng vào cũng không bằng một chàng Vạn An.
¹Đều là thuật ngữ của mạt chược.
²Tên gốc là Hội đồ ma tước bài phổ.
"Rốt cuộc cậu luyện thế nào mà chơi giỏi vậy?" Thẩm Hề vô cũng tò mò.
"Cậu ba giao cho tôi học, đến bây giờ đã được ba, bốn năm." Vạn An giơ tay phải lên, để họ nhìn đốt ngón tay mình, sáu trên mười cái đã biến dạng, "Đầu óc tôi không lanh lợi bằng những người ăn học như hai vị. Nhưng tôi đã bỏ công sức luyện tập."
Thẩm Hề cầm tay cậu ta nhìn kỹ.
Cô nhận ra điểm khác thường: "Xương tay của cậu từng bị gãy ư?"
Vạn An cười, "ừm" một tiếng coi như trả lời, rụt tay về, bồn chồn xoa xoa đầu ngón tay.
Lúc ở Nhân Tế cô đã gặp nhiều bệnh nhân như vậy khi đến kiểm tra, phần lớn là ở khoa Ngoại và khoa Sản, đặc biệt bệnh nhân nữ ở khoa Sản chiếm đa số, khá nhiều người bỏ chạy giữa đường. Vạn An giống hệt một cô gái chưa chồng, khác xa vẻ hung dữ với cô lúc ở New York.
Về sau vào một buổi tối, cô lén hỏi Phó Đồng Văn, mới hau cậu ta trẻ tuổi nóng vội, tự làm bản thân bị thương. Cậu ta thấy mình học không đến nơi đến chốn, lại không có năng khiếu, thầm trách mình làm lãng phí sự bồi dưỡng của cậu ba, nên đập tay vào tường.
"Là một cậu bé ngốc." Anh nhận xét.
Cuối tháng Mười hai, Vân Nam ra ngoài nhiều hơn. Cơ thể anh gầy gò, hao tâm tổn sức đi xã giao, cứ cách nửa tháng lại sốt nhẹ mấy ngày. Thẩm Hề và Đàm Khánh Hạng luân phiên chăm sóc anh, mỗi khi cơn sốt lui, cô cũng giống như đổ bệnh nặng.
Là bệnh trong lòng, bệnh do thương xót mà ra.
Nhà họ Phó bắt đầu chuẩn bị đón Tết từ Tết ông Táo.
Ăn Tết đến thàng Giêng mới kết thúc, cách năm ba ngày lại tổ chức yến tiệc và diễn kịch xã giao. Trong nhà họ Phó, chỉ có cậu cả và cậu ba là con bà cả, năm ngoái cậu ba đã lấy cớ bị ốm để tránh mặt.
Năm nay không cần tìm lý do, dù sao cũng không có ai để ý đến anh.
Hiện giờ người được cả nhà ủng hộ nhất là cậu cả, mà cậu cả lại không hợp với Phó Đồng Văn nhất. Dù Phó lão gia không ra lệnh phải đối xử lạnh nhạt với cậu ba, người trong nhà cũng rất ít khi qua lại. Duy chỉ có cậu năm không kiêng dè gì, thường xuyên lui tới chỗ Phó Đồng Văn thì lại bị cậu cả sắp xếp đưa đến quân đội chính quy Bắc Dương, tháng Giêng mới được về nhà.
Ngày Tết ông Táo.
Mới sáng sớm Thẩm Hề đã dậy, bên cạnh không có ai.
Cả đêm không về ư? Chắc chắn bị chuyện quan trọng gì quấn chân rồi.
Thẩm Hề tự tìm cho mình 1 đáp án hợp lý, cô rút một quyển sách từ dưới gối ra, là cuốn Lý hư nguyên giám¹ lấy trong thư phòng hôm qua. Cô và Đàm Khánh Hạng đều có cùng một ý kiến, nếu y học phương Tây đã không giúp ích gì nhiều cho bệnh của Phó Đồng Văn, vậy thì dựa vào Trung y thử xem, rất nhiều triều đại thay đổi phương pháp dưỡng sinh trị bệnh, ắt sẽ có chỗ kỳ diệu. Ví dụ như cuốn sách này nhấn mạnh ảnh hưởng của thời tiết, khí hậu và cảm xúc đối với bệnh tình... mải đọc, khi nhìn đồng hồ đã mười một giờ.
¹Một quyển sách Trung y nổi tiếng, được viết vào thời Minh, tác giả Uông Y Thạch.
Anh định bao giờ mới về đây?
Thẩm Hề xuống giường, cô hầu đứng chờ bên ngoài cửa lập tức giúp cô rửa mặt.
"Cậu ba vẫn chưa về sao?" Cô hỏi.
"Đang ở thư phòng ạ, hôm qua cậu ba hơn nửa đêm mới về, nhưng không vào phòng ngủ." Cô hầu cười trả lời, dường như đoán được cô sẽ hỏi gì, "Cậu ba còn nói với bác sĩ Đàm, sắp Tết rồi, phải về với cô Thẩm nữa."
Thẩm Hề soi gương bất giác nở nụ cười. Tết thật ấm áp.
Cô hầu nhìn thấy hết, thầm cười trộm.
Cô đến thư phòng tìm anh.
Tấm rèm được vén lên, có cơn gió thổi qua chậu than trong phòng, xoay tròn thành một vòng xoáy nhỏ, mang theo tro bụi.
Trong thư phòng vẫn còn bày bàn mạt chược, Phó Đồng Văn ngồi một mình bên bàn, tay phải xoa bài không theo quy luật nào, nghe thấy tiếng cô đến, anh ngước mắt lên nhìn:"Tối qua về muộn quá, không muốn đánh thức em."
Cô nói cho qua chuyện:"Thật ra em ngủ rất sâu, anh lên giường em cũng không biết đâu."
Anh không đáp lại, khung cảnh giống như cô mới là người hôm qua về muộn, anh là người vợ trẻ lẻ loi đơn bóng.
Mặt trước mạt chược được làm bằng ngà voi, mặt sau được làm bằng gỗ mun, va chạm nhau tạo thành những tiếng lách cách dưới tay anh:"Nhưng anh thấy mặt em đẫm nước mắt, đã mơ thấy gì sao?"
"Vậy ư?" Thẩm Hề vô thức sờ mặt.
Nếu đã khóc, qua một đêm chẳng phải mắt sẽ sưng húp lên sao? Có điều không thấy đau đầu, không giống như đêm qua đã gặp ác mộng.
Cuối cùng người đàn ông đang chơi mạt chược nở nụ cười:"Anh nói gì em cũng tin, lừa em chẳng thú vị gì cả."
"...Khó có bữa gặp nhau, vừa mở miệng đã lừa em rồi."
Anh cười xin lỗi:"Mấy ngày rồi chưa nói chuyện tử tế với em. Nào, để anh ba xem em học thế nào."
Ngày hai mươi bảy tháng Một năm 1916, Tết ông Táo.
Hôm ấy, bốn người một bàn, đấu mạt chược.
Cách tấm giấy dán cửa sổ có thể nghe tiếng gió, mỗi lần cô hầu bước vào, vén rèm lên đều mang theo hơi lạnh. Mới đầu Thẩm Hề không nhận ra, sau đó Phó Đồng Văn thắng nhiều, trong đầu cô bắt đầu có suy nghĩ học sinh cố gắng tiến bộ nhưng học mãi không khá được, cảm thấy mỗi cơn gió lướt tới, sau gáy đều lạnh buốt. Cuối cùng Đàm Khánh Hạng bỏ cuộc đầu tiên, nhoẻn miệng cười:"Đồng Văn, cậu không biết xấu hổ gì cả, lừa hết tiền người phụ nữ của mình."
Lừa? Anh đã làm gì vậy?
Vạn An vùi mặt vào cánh tay, cười khùng khục:"Cô Thẩm, cô mà bị lừa sạch tiền, tôi sẽ bị cậu ba phạt mất."
Thẩm Hề ù ù cạc cạc, đá vào giày anh ở dưới bàn:"Anh làm gì ấy?"
Phó Đồng Văn bỗng cúi đầu mỉm cười.
Anh ra vẻ bâng quơ, hai bàn tay đảo bài, Thẩm Hề không nhìn ra được gì khác lạ, anh giơ hai tay lên, trên mỗi lòng bàn tay có hai quân Đông¹.
"Vừa rồi anh toàn chơi ăn gian à?" Cô hoàn toàn không tin.
Anh mím môi cười, chọn bài ngay trước mắt Thẩm Hề, nhanh chóng xếp thành một con rồng dài rồi dựa vào phương thức của bốn người chia thành hai hàng. Cuối cùng lật bài, mở ra một bộ hoa Mai²...
¹ ² Tên quân bài trong mạt chược.
Không chờ Thẩm Hề kịp hiểu, Đàm Khánh Hạng và Vạn An đều bật cười ha hả.
"Ba người các anh bắt tay nhau lừa em hả?" Thẩm Hề thua thảm hại, "Bảo em học đánh mạt chược là để anh lừa em à?"
Vạn An an ủi Thẩm Hề:"Mấy mánh khóe nhỏ này vẫn thường có trong sòng bạc. Người phát minh ra nó không được học hành, chỉ dùng để lừa gạt kiếm miếng cơm thôi, cô Thẩm thông minh như vậy, muốn học không khó. Cậu ba đùa đấy mà."
"Đúng vậy." Đàm Khánh Hạng tiếp lời, "Mấy ngón nghề tay trái của cậu ta chỉ dùng ở nhà để dỗ cho cô vui thôi."
Dỗ người ta vui đáng lẽ phải để người ta thắng tiền chứ, sao lại để cô thua liên tục như vậy?
Thẩm Hề liếc anh, anh cũng liếc lại, đảo quân bài trong tay hai cái. Lần này không cần dùng suy nghĩ và mánh khóe, anh thong thả xếp quân lên, mặt trước mặt sau không giống nhau, màu trắng của nhà voi và màu đen của gỗ mun xếp đan xen, anh lật mặt trước xuống, chồng từng quân bài lên:"Hồi hơi hai mươi tuổi, trong lúc chờ ra nước ngoài, ngày nào anh cũng chơi mạt chược. Đồng Quyến còn giỏi ăn gian hơn cả anh." Anh kể.
Anh rất ít khi kể lại những ngày còn đi học.
Thẩm Hề muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng anh đã dừng lại.
"Năm đó Thượng Hải, vẫn là năm Quang Tự." Anh bổ sung.
Vậy họ sống ở nơi ấy ư? Ánh mắt hai người giao nhau.
"Thật ra em học rất khá, anh thấy sắp đủ dùng rồi." Bất chợt anh cười.
"Phải đi làm gì ư?" Cô tóm ngay điểm quan trọng.
Phó Đồng Văn gieo xúc xắc:"Để sau hãy nói, hôm nay Tết nhất, chúng ta chỉ nói chuyện trước mắt thôi."
Buổi tối, sân khấu kịch ngoài viện diễn tới nửa đêm, tiếng ồn ã truyền tới tận trong viện, mấy cô hầu gã hầu không thể đi xem, bèn túm năm tụm ba nghe hóng. Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, lão phu nhân sai ngưòi đưa đồ ăn tới, hoàng quỳ nấu mai tuyết, cá vàng giỡn sen, chân ngỗng chưng, thịt đông, đuôi hương nướng, Phật nhảy tường, vịt hầm, thịt kho, nem váng đậu, đậu phụ Bát Bảo, từng món ăn được dọn lên, hương vị đều đậm đà.
"Lão phu nhân nói biết cậu ba không nên ăn mặn, nhưng sắp Tết rồi, nên thưởng cho những người khác."
Dẫu sao mẹ đẻ cũng thương con trai mình.
Bên ngoài viện tràn ngập bầu không khí đón năm mới, chỉ riêng viện này bị cô lập, lão phu nhân không đành lòng, vì vậy ban thưởng ít đồ ăn.
Phó Đồng Văn không tiện ăn nhiều, chỉ ăn lấy lệ mấy miếng thịt, mấy gắp rau, mấy hạt sen, uống ấm trà xanh.
Anh đang nghe theo lời dặn dò của giáo sư Đàm Khánh Hạng, nghiên cứu thí nghiệm trên thỏ của vị giáo sư nàu nói rõ, nên cố gắng hấp thụ mỡ và cholesterol ít nhất có thể, đương nhiên kết luận này vẫn đang trong thời gian chứng thực. Mới đầu Phó Đồng Văn không coi là thật, trên tàu cũng không chú ý đến vấn đề ăn uống, nhưng sau khi trở về sức khỏe không bằng năm ngoái, anh đành nghe theo biện pháp này.
Duy chỉ trà là không bỏ được.
"Cứ thế này, anh sẽ càng ngày càng gầy." Cô đau lòng khôn xiết.
"Ăn không cần no, mặc không cần ấm, miệt mài cần mẫn, mất công suy nghĩ. Lúc bằng tuổi em anh ba ăn thế là đủ rồi."
Thẩm Hề thương xót nhìn anh, đưa đũa vào bát canh Phật nhảy tường:"Nếu không anh nếm thử chút canh thịt đi."
Phó Đồng Văn cười giễu cợt, gắp một hạt sen vào bát cô:"Khánh Hạng, cậu thấy không, vợ tôi còn chưa về làm dâu, vậy mà cô ấy ăn thịt còn bắt tôi uống nước canh đấy."
"Nguy quá, đây chính là cô vợ hung hãn trong tương lai." Đàm Khánh Hạng cười thành tiếng.
Thẩm Hề không để ý hai người này, miệng ngậm đũa, mím môi cười.
Hai ngày này mà tụ họp với nhau thì chỉ đem cô ra đùa bỡn.
Hôm sau, ban ngày Phó Đồng Văn không ra ngoài.
Cho đến khi trời sẩm tối, anh dặn Vạn An chuẩn bị xe.
"Tối thế này còn ra ngoài ư?"
Phó Đồng Văn không trả lời ngay mà mở tủ quần áo của cô ra, tay gạt mấy bộ quần áo, chọn một chiếc váy dài màu trắng sữa:"Cái này thế nào?" Thẩm Hề ngạc nhiên, từ khi cô bước vào viện này, trừ lần đi xem kịch thì chưa bao giờ bước ra cửa thùy hoa:"Em cũng đi sao?"
Anh chẳng nói đúng sai, giục Thẩm Hề đi thay váy rồi lấy 1 hộp trang sức mới tinh.
Mở ra, trên tấm lót bằng vải nhung đặt một chuỗi dây chuyền ngọc trai. Những viên ngọc trai nhỏ trắng muốt với đường kính khoảng hai milimet, có bốn hành rủ xuống như chiệc quạt nhỏ đang mở. Trên chiếc khóa tráng men điểm xuyết viên ngọc trai nhỏ hơn.
Dây chuyền này có từ lúc nào? Hình như từ lúc nhìn ra cô thích ngọc trai, anh luôn tìm được món quà vừa ý cô như đang diễn ảo thuật.
"Năm 1905, được làm ở Chicago." Anh cười.
Có vẻ giống công tử ăn chơi để có được niềm vui của người đẹp mà nhớ cả xuất xứ và năm chế tạo.
"Có vài câu nghiêm túc phải nói với em."
"Vâng."
"Trước khi vào Tứ Xuyên, quân Điền¹ chỉ nhận hai tháng lương bổng, đến bây giờ không có bất cứ tiếp tế nào." Phó Đồng Văn tháo chiếc khóa tráng men ra, giúp cô đeo dây chuyền lên cổ, "Tướng sĩ áo rách quần manh, quân lương thiếu thốn, nhưng vẫn đánh trận ở tiền tuyến."
¹Hay quân phiệt Điền hệ, là quân phiệt miền NamTrung Quốc thời Dân Quốc (Điền là tên gọi khác của tỉnh Vân Nam). Chính quyền quân sự tỉnh Vân Nam được thành lập ngày 30 tháng 10 năm 1911, do Thái Ngạc làm Đốc quân, từ đó hình thành Điền hệ.
Hai tháng này, Thẩm Hề đã nghe Phó Đồng Văn nói rất nhiều về chiến sự miền Nam.
Sau khi Vân Nam giành độc lập, đại quân phản Viên chia làm ba nhánh, quân Điền của tướng quân Tùng Pha là quân chủ lực đầu tiên. Tám nghìn binh sĩ, lấy ít địch nhiều, thề lấy máu cứu nước. Cuộc chiến này cả nước đều dõi theo.
"Hai nhánh quân còn lại cũng vậy, không có lương thực quần áo, chỉ dựa vào dòng máu nóng không thôi thì trụ thế nào được?" Anh nói tiếp.
"Anh muốn đến đưa tiền sao?" Cô đoán.
Phó Đồng Văn mỉm cười ngầm thừa nhận.
"Nhưng đưa thế nào? Mỗi việc anh làm đều bị cha anh giám sát."
"Chuyện này anh ba phải nhờ Ương Ương rồi."
Nhờ vào cô? Có thể nhờ vào cô để làm à?
Đáp án được công bố ngay trong tối đó.
Trời sẩm tối, Thẩm Hề ngồi trên ghế sau xe hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần trước khi tìm cậu hai Phó, lòng nóng như lửa, trong đầu đều là sáu chữ "cậu ba bệnh nặng khó khỏi" không còn tâm tư ngắm khung cảnh bên đường. Hôm nay tuy trong lòng thắc mắc, nhưng Phó Đồng Văn khỏe mạnh ngồi bên cạnh, cô có tâm trạng ngắm cảnh bên ngoài.
Tấm màn các cửa hàng buông xuống, "Cửa hàng xì gà Luzon¹ Thanh Hoa", "Quán cơm Bách Cảnh Lâu", "Nhà hàng thịt dê Mãn Tam Nguyên", "Cửa hàng hoa quả khô Thông Tam Ích", "Cửa hàng đồ điện Hoa Thái"... càng đi càng tấp nập.
¹Vào đầu thế kỷ 20, phần lớn người Thượng Hải, Trung Quốc đều chuộng xì gà, đặc biệt là xì gà Luzon đến từ quốc đảo Philippines, sau đó Luzon được dùng để gộ xì gà nói chung.
"Nhìn từ Bắc vào Nam, cách hàng ngàn cây số ngoài kia là khói lửa chiến tranh, nhưng nơi đây lại phồn hoa hưng thịnh."
Phó Đồng Văn cùng cô ngắm hai bên đường, có đôi phần bùi ngùi. Thẩm Hề rời tầm mắt đi.
Cô nhìn chăm chú gương mặt anh, đã gầy hơn rồi, hai bên gò má đều hơi hõm xuống, khi nói chuyện cũng không còn sức sống. Thợ may quần áo kiểu Tây mấy ngày trước đến cũng nói eo anh gầy hơn trước kia hai tấc, toàn bộ áo vest phải mang đi sửa lại. Nhớ lại những chuyện ấy, dường như Thẩm Hề không còn để ý tới chuyện "công chúa hòa thân". Để anh không còn bệnh tật đau đớn, sống lâu thêm chút nữa mới là điều quan trọng nhất.
Tuy nói người học y không sợ sống chết, nhưng cô không muốn anh chết trước mắt mình.
Hai người đến trước một nhà hát, xe rời đi, chỉ còn lại Phó Đồng Văn, Thẩm Hề, Vạn An và hai người của Phó lão gia.
Cô ngước đầu nhìn: Nhà hát kịch Quảng Hòa.
Xung quanh đều là nhà hàng, Thiên Thụy Cư, Thiên Phúc Đường, có cả cửa tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức,thịt chần nướng Chính Dương Lâu. Đi sâu vào trong chính là chốn mất hồn của ngõ Bát Đại. Ăn chơi đều đủ cả.
Phó Đồng Văn quen đường quen lối đưa cô bước vào cánh cửa lớn sơn đen. Trong ánh đèn, trên đường đi là tiếng chào hỏi lao xao, những gương mặt tươi cười vui sướng nịnh nọt tiếp đón họ, hết sức cung kính gọi "Cậu ba".
Trong nhà hát, phía trước là bức bình phong bằng gỗ, sau khi đi vòng qua tầm mắt liền quang đãng hẳn ra.
Phía trước sân khấu, không chỉ bàn dài và ghế ngồi,mà cả khu chính sảnh đều chật ních người. Người bán chỗ ngồi tay bưng bát trà, thoăn thoắt chia bát, rót trà, thu tiền từng người một. Kịch còn chưa mở màn, sân khấu vẫn vắng vẻ, câu đối viết bằng mực đen trên giấy đỏ dán ở hai bên cột thu hút ánh mắt cô.
Thẩm Hề đọc thầm về bên phải.
Học vua tôi, học cha con, học vợ chồng, học bạn bè, diễn lại trung hiếu tiết nghĩa nghìn năm, mạn đàm gặp dịp thì chơi.
Đọc xong, cô nhìn tiếp vế còn lại:
Hoặc giàu sang, hoạc nghèo hèn, hoặc mừng giận, hoặc buồn vui, nhìn kỹ vui buồn tan hợp một thời, bảo đảm vỗ bàn kinh ngạc.
Đọc hết, ấn tượng sâu nhất lại là "gặp dịp thì chơi" và "vui buồn tan hợp".
Bước chân Phó Đồng Văn hơi ngừng lại chờ người dẫn đường.
Một người làm mới từ hướng chếch chạy lại:"Thiếu gia à, ngài biết nhà hát Quảng Hòa chúng tôi chưa từng bán ghế cho phụ nữ mà. Nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể cùng nghe kịch..."
Người này không nhận ra Phó Đồng Văn.
Phần lớn những vị khách trong sảnh đều quay đầu lại, thấy là cậu ba Phó, dù quen hay không quen đều mỉm cười gật đầu với anh. Người rót trà thấy Phó Đồng Văn bị người mới chặn lại, bèn vội vàng vẫy tay ra phía sau, để hai người làm cũ đến giải vây. Hai người cũ tới, lập tức khom người cười xòa:" Cậu ba rốt cuộc đã tới rồi."
Người còn lại cũng cười:"Còn tưởng cậu ba quên Quảng Hòa chúng tôi, đi ủng hộ Quảng Đức."
Phó Đồng Văn cởi nút áo vest ra, không nói gì.
"Là ai dám cản anh ba của tôi vậy?" Lúc này, từ sau bức bình phong gỗ một cậu ấm trẻ tuổi bước vào. Anh ta thấy Thẩm Hề đi theo Phó Đồng Văn, bèn hiểu ngay tại sao anh bị cản. Cậu ấm nọ tươi cười, gật đầu với Thẩm Hề:"Sớm nghe bên cạnh cậu ba có người anh em mới, thích mặc trang phục con gái, là vị này sao?"
"Để cậu nhìn ra rồi." Phó Đồng Văn hờ hững trả lời, lấy chiếc mũ rộng vành trên tay Thẩm Hề giúp cô đội vào.
"Sở thích của anh ba đây chẳng lẽ em đây còn không hiểu?" Cậu nọ cười ha ha.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau trước tấm bình phong, giương mắt nói dối, đổi trắng thay đen.
Chuyện này có thể lừa được sao? Không thể nào, trừ phi ba người trước mặt đều là người mù.
Thẩm Hề lén nhìn người bên cạnh dưới vành mũ.
"Người của cậu ba xinh thật ấy, thoạt nhìn không nhận ra là con trai đâu."
Người làm cũ thản nhiên coi mình như kẻ mù.
Thật ra những cậu ấm này uống say rồi thường mang một vài cô gái từ ngõ Bát Đại đến nghe kịch. Người làm lâu năm như họ đã sớm học được cách phải ứng phó thế nào. Có trách thì trách người mới này, khi không lại đắc tội với mấy vị thiếu gia, không hiểu nguyên tắc mắt nhắm mắt mở.
"Tôi đã giữ đệ nhất quan¹ cho cậu rồi." Một người làm lâu năm cũng cười, vội vã đi trước dẫn đường, "Để tôi đưa cậu đi, cậu ba đi thong thả, người anh em cũng đi thong thả."
¹Sân khấu kịch tọa Đông hướng Tây, phòng riêng lầuhai tịn từ Tây sang Đông, chỗ ngồi đẹp nhất gọi là "đệ nhất quan", sau đó lần lượt là đệ nhị, đệ tam,... Chỗ ngồi cách sân khấu, góc nhìn không đẹp, bị khuất thì gọi là "đảo quan".