Sau đó là hai tia chớp rạch trời, xé đôi tầng mây.

Phó Đồng Văn cởi áo vest xuống khoác lên bờ vai gầy guộc của cô. Cũng vì vậy mà buông tay cô ra.

Tiếng hỗn loạn ở đầu kia boong tàu bắt đầu to dần, có nhân viên trên tàu bị rơi xuống nước. Khoảng chừng mười phút sau, người cứu và người rơi xuống nước đều được đưa lên, người bị rơi xuống nước lâm vào hôn mê, được đặt thẳng người trên boong tàu để cấp cứu. Có người tới, khuyên họ lui về phòng nghỉ nửa lộ thiên để tránh mưa.

Gió quá to. Hai người trở về nơi tránh mưa gió. Phó Đồng Văn bỗng nhiên xin bác sĩ Đàm điếu thuốc, bác sĩ Đàm nghe xong yêu cầu của anh, nét mặt thảng thốt. Nhưng khi nhận được điếu thuốc rồi, anh vân vê lớp vỏ ngoài, chỉ ngắm nghía, rồi gõ lên lan can kim loại, vụn thuốc rơi xuống giầy bác sĩ Đàm.

Anh ta nổi cáu: "Cậu đúng là tay chuyên phá đồ."

"Ghi nợ, sẽ đền hết cho cậu." Phó Đồng Văn nhét điếu thuốc nát bấy vào tay chủ nhân ban đầu của nó.

Đàm Khánh Hạng vừa nhìn thấy hình như hai người nắm tay nhau, nhưng lại nghi mình nhìn nhầm, do dự, cuối cùng vẫn không hỏi.

"Em đi thay quần áo." Thẩm Hề uyển chuyển nói.

Phó Đồng Văn đáp lại, rồi rời khỏi đây cùng cô.

Boong tàu chung dùng cho tất cả mọi người, trong ngoài có hai cánh cửa, bên kia cánh cửa phía trong là nhà vệ sinh. Còn bên kia cánh cửa phía ngoài là một nửa phòng nghỉ, cũng coi như là phòng thay quần áo.

Trong phòng vệ sinh, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cô gái tóc nâu, rằng hôm qua khi cập bờ thì nhìn thấy quản gia khoang thượng hạng mua hoa quả và sữa tươi cho khách hạng sang. "Khoang hạng nhất cũng thế." Cô gái kia nói thầm.

"Bạn yêu à, chi bằng thế này đi, hành trình hẵng còn dài, chúng ta nên tìm một chàng trai đáng yêu để yêu đương," Hai người cười khúc khích, "Một tháng nữa tôi mới đến nơi, còn cô thì sao?"

"Bến sau tôi phải xuống rồi, bọn họ nói như thế."

Trong tiếng cười đùa ấy, Thẩm Hề nghe rõ hai cô gái thẳng thắn nói sẽ đi tìm quý ngài sống ở khoang hạng nhất, trong đầu cô không hiểu sao hiện lên khuôn mặt của Đàm Khánh Hạng. Cô bật cười bởi chính suy nghĩ của mình, rời khỏi nhà vệ sinh.

Phòng thay đồ là một hành lang hẹp và dài, cánh cửa của các gian đều mở toang, Thẩm Hề không thấy Phó Đồng Văn trong ấy. Cô nghĩ, có lẽ anh đang ở chỗ xa hơn, vì vậy chọn một gian mà vào, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt và đầu tóc mình qua chiếc gương đồng bán thân kiểu cũ, khi nhìn bọng mắt phía dưới, thì cô nghe thấy tiếng khoá cửa phòng bên cạnh, rất nhanh sau đó, tiếng Anh bằng giọng London cất lên...Không, trọng điểm không phải là giọng, mà là nội dung.

"Anh yêu, đừng sợ, em yêu anh." Là giọng nói của một cô gái.

"Xin lỗi, em yêu, tôi làm đau em rồi," Người kia trả lời lại, mang theo sự ngượng nghịu pha giữa đàn ông và sinh viên, " Tôi thực sự chưa từng thử, khi còn học ở Eton College (1), tôi sống cùng với cô ruột, hầu nữ bên cạnh rất thích tôi, nhưng chúng tôi thật sự chưa làm gì cả..."

Thẩm Hề đoán sơ sơ được nội dung, cô định im lặng rời khỏi.

Trong gương chợt xuất hiện bóng hình Phó Đồng Văn, trong tay anh cầm hộp thuốc lá mới mua, đến đón cô.

Thẩm Hề nhìn anh trong giây lát, đoán anh sẽ mở miệng, bèn bước lên phía trước hai bước, đặt tay trên sống mũi anh, che miệng đi. Phó Đồng Văn ngạc nhiên cụp mắt xuống, cô nắm lấy bàn tay mà anh cầm thuốc, đỏ mặt lắc đầu.

"Tôi chỉ sờ ngực cô ta mà thôi..." Giọng nói chàng trai cất lên.

...Thưa chàng thanh niên quý tộc học trường Eton College, xin anh đừng miêu tả lại cảnh nhập môn giữa mình và cô hầu nữ nữa.

Mặt Thẩm Hề đỏ tới tận mang tai, cầu khẩn Phó Đồng Văn đừng hiểu lầm ý cô, hai người không thể làm phiền đôi tình nhân đang hẹn hò này để thoát ra ngoài. Nhưng căn phòng bên cạnh bỗng dưng yên tĩnh, cô cảm nhận được làn da dưới tay mình là môi anh, hơi thở nóng rẫy phả ra từ mũi cũng vấn vít quanh mu bàn tay cô. Hơi thở anh ổn định nhịp nhàng, còn làm cô lúng túng hơn cả khi nghe cuộc trò chuyện của đôi tình nhân ấy.

Trong yên lặng, Phó Đồng Văn đặt hộp thuốc lên trước gương đồng, một tay đỡ lấy eo cô, tay kia kéo nắm cửa. Anh cũng khóa luôn cửa phòng thay quần áo "giúp" họ.

Tay Thẩm Hề từ từ trượt khỏi khuôn mặt anh, không biết để tay vào đâu, bèn nắm hờ lại, bắt đầu suy nghĩ viển vông về hai người.

Ca vát màu bạc của anh được ghim lại bởi một cái kẹp bằng ngọc đắt tiền màu vàng. Thoạt nhìn, cùng là một bộ với khuyên tai, vòng cổ của cô.  

Chàng trai phòng bên cạnh đang nói: "Đương nhiên, cô ta cũng làm mấy chuyện như thế với tôi, như chuyện em đang làm lúc này, vu0t ve, cô ta rất nhiệt tình..."

Tại sao người phương Tây lại thích nói toạc ra hết như vậy, chỉ làm thôi không được sao. Rồi, tốt rồi, không còn tiếng động nào cả. Hả? Không phải đã ngừng lại rồi sao, vẫn còn đang thực hành à.

Chàng trai thì thầm nói tôi yêu em, hơi thở nặng nề, cô gái không phát ra âm thanh nào, xem ra còn chưa phá vỡ phòng tuyến đầu tiên, đang chọn một cách khác. Thẩm Hề bắt đầu tự trách, không nên nghe Uyển Phong và các cô gái người Anh chia sẻ kinh nghiệm, hiểu biết thu hoạch được trong chuyện này quá nhiều rồi.

Thời gian dài đằng đẵng, dài đến nỗi cô phải tự hỏi rằng, tại sao lại phải chờ, lúc nãy cứ trực tiếp đi ra có phải tốt hơn không...Nhưng chờ cho đến bây giờ, bên ấy có thể "hạ màn" bất cứ lúc nào, rời khỏi thì không tiện lắm. 

Phòng thay quần áo không có cửa sổ, một mặt là gương một mặt là cửa, hai bên tường còn lại đều là thuỷ tinh nhiều màu. Phía sau là một ngọn đèn, ánh sáng xuyên qua tấm thuỷ tinh, rơi xuống khuôn mặt hai người, khiến cô mông lung.

Căn phòng này còn nhỏ hơn cả tủ quần áo trong phòng họ, dù hai người không muốn đứng sát vào nhau thì cũng phải đứng sát. Bàn tay Phó Đồng Văn nóng rẫy, đầu cô cũng bắt đầu mơ màng...Thẩm Hề định đẩy l0ng ngục anh ra, muốn rời khỏi anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được tư thế. Tay phải của Phó Đồng Văn vẫn đặt trên nơi ấy, nắm chặt eo cô. Dần dần, anh dịch chuyển tay ra sau, nâng cao lên một chút, chuyển thành động tác ôm eo vô cùng thân mật giữa trai gái, cũng rất tự nhiên.

Vở kịch bên kia đã hạ màn. Cánh cửa bên cạnh được mở tung, người bước ra ngoài, cô gái sửng sốt nói nhỏ bằng tiếng Anh, hoá ra có vệ sĩ bắn tỉa đứng ngoài cửa. Không lẽ trong này còn người khác nữa ư? Bước chân hai người ấy vội vã, bỏ lại hai vị khách nghe trộm ở đây. Bị nhốt trong này, bị nhốt trong bầu không khí đôi trai gái ấy để lại.

"Anh ba..." Cô muốn nói rằng...Bọn họ đã đi được chưa, để bác sĩ Đàm đợi lâu cũng không hay, anh xem, đến vệ sĩ cũng chờ ở bên ngoài. Người không biết còn tưởng hai người họ chen chúc trong chốn này giải quyết nỗi sầu trên quãng đường dài đằng đẵng.

"Vừa rồi, hãy coi như "Du Viên Kinh Mộng" (2), em đừng để tâm." Anh nói.

Trong đầu Thẩm Hề ong lên. Cô chỉ biết vở kịch "Du Viên Kinh Mộng" là giấc mộng xuân vô bờ khi một vị tiểu thư gặp gỡ chàng thư sinh tuấn tú, cô còn nhớ một câu hát trong kịch: "Cùng chàng áo lỏng vạt rơi...Chờ chàng say một giấc mơ trưa..."

Phó Đồng Văn mỉm cười: "Cũng không hợp lý lắm nhỉ, coi như tôi chưa nói gì đi. Lát nữa ra ngoài, Khánh Hạng sẽ hỏi chúng ta đi đâu, hãy nói chúng ta đến tiệc rượu, nơi ấy mở cửa trước cho khách khoang hạng sang."

Cô khẽ đáp vâng. Nhưng anh không hề buông cô ra.

Trên tàu, anh như đang ngồi tù chịu phạt.

Vì chiến tranh Anh - Đức nổ ra, nên mối liên hệ giữa các nước trong Trung Quốc bị phá vỡ, hành trình trên biển lâu như vậy, khi cập bờ cũng là sáu tháng sau, sáu tháng không một tin tức trong tay, anh lo lắng cho cục diện trong nước. Nhưng lo lắng cũng không làm gì được, chỉ thêm phiền não, nên đành phải chờ đợi, chờ đến ngày cập bờ.

Những ngày trên biển là khoảng thời gian anh nhàn rỗi nhất trong những năm gần đây, có thể đọc sách, cũng có thể ngồi nghỉ ngơi uống trà, tán gẫu mấy câu. Câu chuyện giữa con người và con người luôn là nhân duyên. Đặt trong quá khứ, anh chắc chắn không có suy nghĩ đi làm chuyện này, hiện giờ...

Tiếng gõ cửa của vệ sĩ cắt đứt cuộc trò chuyện của họ, người bên ngoài dùng tiếng Anh sứt sẹo nói rằng, trên boong tàu xảy ra chuyện, đổ máu. Thẩm Hề vội vàng rời khỏi anh, Phó Đồng Văn mở khoá. Khi cô cùng anh ra ngoài, trên khuôn mặt vẫn còn sắc đỏ mờ ám.

Vệ sĩ thấy nhưng không tò mò, nói với anh, dù hai người làm gì trước mặt y, y vẫn sẽ quay lưng lại đứng bảo vệ họ. Vả lại, trong phòng thay quần áo chỉ để giải trí một lát mà thôi. Y đề nghị Phó Đồng Văn nhanh chóng đưa Thẩm Hề về khoang hạng sang, đừng đến boong tàu chung nữa: "Thủy thủ rơi xuống nước tỉnh lại rồi, nghi ngờ có người đẩy anh ta xuống, nội bộ đang có mâu thuẫn. Dao đâm xuyên bụng, ba người đổ máu." Nơi này không còn an toàn.

Đàm Khánh Hạng cũng tìm được tới nơi: "Đúng vậy, hai người mau lên."

Có hai người đàn ông mặc âu phục đang đi vào phòng nghỉ cách đó hơn mười mét, cũng có người ra ngoài, tay đầy máu.

"Được rồi, nhưng sao anh ta lại nghi ngờ có người đẩy mình?" Thẩm Hề cảm thấy kì lạ.

"Vừa rồi một vị khách trên thuyền biến mất, họ nghi anh ta giết người ấy để cướp của, nên đẩy xuống biển," Vệ sĩ đáp, "Cũng có thể là mượn cớ, thuỷ thủ đoàn xích mích với nhau là chuyện rất bình thường."

Một vị khách biến mất...Là tối qua. Là người hát khúc kịch ấy.

Tim Thẩm Hề nặng trĩu, Phó Đồng Văn và Đàm Khánh Hạng không hề thể hiện gì thêm.

Đàm Khánh Hạng thấy lại có người ra khỏi phòng nghỉ, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đi xem thế nào."

"Cùng đi đi." Phó Đồng Văn cũng muốn đi xem xét tình hình.

Ba người cùng ra ngoài, vệ sĩ thấy bên trong trừ người bị thương ra, thì còn có bác sĩ trên tàu và bác sĩ bên ngoài, ngoài ra không có người ngoài, vì vậy đứng ở cửa bảo vệ cho bọn họ.

Trong phòng nghỉ, ba người bị thương đều chảy máu rất nhiều, bác sĩ trên thuyền sơ cứu đơn giản, nhỏ giọng trao đổi ngắn gọn với hai hành khách cũng là bác sĩ, Thẩm Hề nghe ra hai người ấy là bác sĩ ngoại khoa, một người trong đó còn có kinh nghiệm trên chiến trường Pháp, cũng từng khâu miệng vết thương và nội tạng, ông ta lập tức chuẩn bị để khâu vết thương cho bệnh nhân.

Một người bị thương ở đùi, một người bị thương ở cánh tay, người còn lại khá nghiêm trọng, bị thương ở bụng.

Đàm Khánh Hạng bước vào, nói rằng anh ta cũng là bác sĩ, vì vậy có quyền ở lại đây. Thuyền trưởng vội vã tới, gật đầu với vị khách hạng sang là Phó Đồng Văn, đề nghị anh nên đưa vợ mình rời khỏi, dù họ có ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn khiến phòng nghỉ đã chật càng thêm chật.

"Mau dùng băng cầm máu!" Vị bác sĩ chiến trường ấy thúc giục.

"Không được dùng băng cầm máu, phải khâu mạch máu lại!" Thẩm Hề hét to ngăn lại, "Hãy giao người này cho tôi, tôi có thể phối hợp với các ông, tôi rất thành thạo về khâu nối mạch máu."

Bác sĩ trên thuyền và bác sĩ chiến trường nhìn nhau, bác sĩ phụ sản cũng chau mày. Phương pháp mới này, dù ở New York cũng khó có thể tìm thấy bác sĩ nào làm được. Huống hồ là cô bác sĩ Tây y đến từ Trung Quốc này?

Dù là nam hay nữ, trước ngày hôm nay mấy người bọn họ đều chưa từng nghe thấy. Hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện hai người. Nếu không phải là hành khách khoang hạng sang, họ rất giống mấy tên giả danh lừa lọc.

"Tôi không thể để cô tiếp xúc với bệnh nhân của mình, trừ phi cô chứng minh cô đã từng học y, hoặc có tư cách hành y." Dưới ánh mắt ra hiệu của thuyền trưởng, bác sĩ trên thuyền chọn một cách từ chối uyển chuyển nhất.

Thẩm Hề nghẹn họng không nói được gì. Hai thứ ấy cô đều không có.

Thậm chí vì gấp gáp "chạy trốn" với Phó Đồng Văn, giấy chứng nhận trình độ học vấn của mấy năm nay cô còn không lấy. Cô chỉ có thể cứng nhắc nài nỉ: "Xin hãy tin tôi."

"Xin hãy tin vợ tôi," Phó Đồng Văn cũng dùng tiếng Anh giọng London lên tiếng, "Quả thật cô ấy có thể giúp các vị."

"Thưa ngài," thuyền trưởng không muốn kéo dài thêm thời gian, "Tôi chưa từng gặp người Trung Quốc học y phương Tây, tôi đã đến rất nhiều nơi, làm thuyền trưởng cũng được mười năm rồi," Ông ta nhớ tới Đàm Khánh Hạng, lập tức đổi giọng: "Đương nhiên, ngài đây đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, ông ấy cũng là bác sĩ Trung Quốc học y học phương Tây đầu tiên mà tôi từng gặp.

"Tôi tin tưởng vị phu nhân này, cách đây không lâu kĩ thuật khâu nối mạch máu đã nhận được giải Nobel, cô ấy có thể nói chính xác tên gọi, ít nhất chứng tỏ cô ấy là người say mê y học." Bác sĩ phụ khoa nãy giờ vẫn luôn bàng quan rất lương thiện nói giúp Thẩm Hề.

Người say mê y học? Thẩm Hề cảm thấy bất lực hơn.

"Trên chiến trường tôi đã chữa trị cho rất nhiều binh lính bị thương," Vị bác sĩ chiến trường ấy không hề kiên nhẫn, "Xin giao nơi này cho chúng tôi."

"Nhưng tỉ lệ sống sót của những thương binh ấy là bao nhiêu?" Thẩm Hề chất vấn.

"Ồ, kính thưa phu nhân," Bác sĩ chiến trường ấy sầm mặt xuống, "Trong hoàn cảnh chiến trường, cô lại hỏi tôi tỉ lệ sống sót bao nhiêu, tôi nghĩ cô muốn kéo dài thời gian cứu người của chúng tôi."

"Không phải, tôi muốn giúp các ông," Thẩm Hề không tranh luận nữa, mà chạy tới trước mặt người bị đâm vào bụng, "Nhìn vào mắt tôi, tôi không nói chơi, hãy cho tôi quyền cứu anh!"

"...Cô có thể đảm bảo tôi sẽ không chết không?" Người kia đẫm máu, đôi mắt màu nâu nhìn cô chằm chằm.

Mất máu quá nhiều, không thể truyền máu, có thương đến nội tạng không cũng không biết, lại còn trong hoàn cảnh này, sau khi khâu xong cũng không đảm bảo anh ta có chết vì nhiễm trùng hay không. Cô lấy gì ra bảo đảm?

Người kia quay đầu đi, phớt lờ cô.

Thẩm Hề gần như tuyệt vọng, một thuyền viên bị thương khác bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô.

"Tôi vẫn đang chảy máu..." Người đó đã mất máu sắp đi vào hôn mê.

"Anh ta đang cầu cứu tôi, các ông có thấy không?!" Thẩm Hề tức giận nhìn chằm chằm bác sĩ trên tàu và bác sĩ chiến trường.

"Được rồi, cô có thể giúp, nhưng phải nghe theo sự chỉ đạo của tôi." Thuyền trưởng thở hắt một hơi, ông ta không muốn đắc tội với người ở khoang hạng sang.

Thẩm Hề xúc động gật đầu như trống bỏi, cô bảo bác sĩ Đàm lấy giúp mình một bộ dụng cụ y tế và kính lúp. "Chiến dịch" ngày hôm nay làm cô vui mừng hơn bao giờ hết, tiền của Phó Đồng Văn lúc đầu đủ cho cô tiêu xài, để cô thực hành nhiều lần, để cô có cơ hội quan sát, nếu không với lý lịch của mình, cô không thể xử lý được.

Bác sĩ Đàm đứng bên cạnh giúp đỡ, cũng để cô tự tay làm phần lớn. Cả quá trình khâu, Phó Đồng Văn đều đứng quan sát. Cô gái từng bị trói chặt, hờ hững ngồi trên nền đất bẩn thỉu trong động thuốc phiện, đã giành lấy cơ hội được thực hiện phẫu thuật cứu người như thế nào.

"Trời ạ, cô ấy có thể làm được." Bác sĩ phụ khoa không kìm lòng nổi mà thốt ra lời khen ngợi.

Giây phút đó, Phó Đồng Văn cũng thay cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đôi tay ấy mềm mại như không xương, đẹp lạ kì. Giờ này phút này càng hấp dẫn anh hơn.

Trước khi rời khỏi, Thẩm Hề nhắc lại lần nữa mình ở phòng nào với thuyền trưởng, nếu như cần, có thể tìm cô bất cứ lúc nào.

Cô quay về phòng, sức cùng lực kiệt, tựa vào bệ rửa mặt trong phòng vệ sinh để rửa tay. Cô vẩy tay qua loa mấy cái, toan tìm khăn bông, Phó Đồng Văn chợt đưa cho cô một chiếc khăn lau bằng sợi đay màu trắng. Một vật nhỏ bé, nhưng làm cô nhớ lại khung cảnh trong phòng thay đồ sáng nay, đối diện với người ngoài, đối mặt với anh, cô là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Khăn sạch." Anh nói.

Cô đương nhiên biết.

Thẩm Hề nhận lấy chiếc khăn, nhưng anh không thả tay ra, mà còn trùm khăn lên hai tay cô, lau khô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. 

Toàn bộ dây thần kinh đều căng lên, động tác này quá thân mật, thân mật đến nỗi cô buộc phải nói gì đó để làm nhạt đi cảm xúc này: "Vừa rồi em còn nghĩ, may mà anh vẫn hào hiệp như ngày trước."

Khi cô đang nói, anh bỗng kéo tay cô lên, đưa bàn tay ấy đến bên môi mình. Khi làm động tác này, ánh mắt anh luôn nhìn thẳng vào cô.

"Em của ngày hôm nay, rất khác biệt." Anh thầm thì.

(1) Eton College: nằm cách London 20 dặm, là một trong những ngôi trường nam sinh nổi tiếng nhất ở Anh do vua Henry VI thành lập vào năm 1440. Ngôi trường này đã sản sinh ra 19 vị thủ tướng Anh.

(2) Du Viên Kinh Mộng: là một kịch bản hí kịch Côn Khúc vô cùng nổi tiếng trong loạt tác phẩm "Mẫu đơn đình" của hí kịch gia Thang Hiển Tổ (1550 - 1616).