Mùa hè năm 2010, Tô Khởi ở lại trường ôn thi nghiên cứu sinh.

Nghỉ hè, trường học vắng vẻ, vô cùng thích hợp để học hành.

Lương Thuỷ đến Châu Hải thực tập, còn có tăng cường tập huấn. Cách đó không lâu, Tô Khởi biết được cuối học kỳ 2 năm nhất anh thi được hạng nhất môn văn hoá và cả môn thực hành bay.

Lộ Tử Hạo nhắn trong nhóm chat: "Cỡ cậu tốt nghiệp xong thì làm cơ trưởng luôn rồi còn gì."

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Mới tốt nghiệp cùng lắm chỉ làm cơ phó thôi. Sinh viên top 2, nghe thấy hơi bình thường."

Lộ Tử Hạo đã đến Mỹ du học hè, Lộ Tử Thâm và Lâm Thanh cũng đi. Lộ Tử Thâm học tiến sĩ ở đại học Princeton, nhân dịp nghỉ hè dắt Lâm Thanh đi du lịch.

Lâm Thanh đăng rất nhiều ảnh lên Weibo, từ viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan đến Broadway, Las Vegas và cả vườn quốc gia Yellowstone.

Năm ngoái, sau khi mạng xã hội Xiaonei đổi tên thành Renren thì càng ngày càng kém. Weibo vừa mới được phát hành gần đó trở thành ngôi sao đang lên, rất nhiều người trẻ tuổi dời trận địa.

Lâm Thanh đăng ký đầu tiên, sau đó cả nhóm lần lượt đăng ký theo. Weibo của họ chỉ theo dõi lẫn nhau và một vài người bạn quen thân, bạn cùng lớp cũng không nhiều, cho nên tự do ngôn luận hơn nhiều.

Lộ Tử Hạo thậm chí còn đăng một tấm ảnh của Tiếu Ngọc, chụp ở bậc thang của viện bảo tàng.

Tô Khởi nói: "Mấy cậu ngược hội đồng Phong Phong hả?"

Sau khi gửi bình luận thì sáng ngày hôm sau, tức là buổi tối bên Mỹ, trong nhóm QQ có tin nhắn.

Lộ Tử Hạo @Flower dance, nói: "Tự cậu nói đi."

Thâm Thanh @Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả, @Luna giữa hoa lulu, nói: "Đến đây hết nào, có chuyện lớn!"

Luna giữa hoa lulu: "Mấy cậu làm gì đó?"

Thâm Thanh: "Ăn liên hoan (cười thầm)"

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Đừng nói là Lý Phàm thông suốt rồi nhá. (cười ầm)"

Vài giây sau, Flower dance gửi một bức ảnh.

Trong nhà hàng, sau người trẻ tuổi lần lượt xếp hàng ngang, từ trái sang phải: Tiếu Ngọc và Lộ Tử Hạo, Lâm Thanh ôm cánh tay của Lộ Tử Thâm, tựa đầu vào vai anh, cười tươi ngọt ngào.

Lý Phong Nhiên đứng cạnh Lộ Tử Thâm, cười nhẹ, còn ngoài cùng bên phải là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người mảnh khảnh, hơi nghiêng người về phía Lý Phong Nhiên, nhưng không cởi mở như Lâm Thanh và Lộ Tử Thâm. Tuy vậy, hai bàn tay của cô ấy nắm tay trái của Lý Phong Nhiên, mỉm cười, đôi mắt sáng rực, trông rất vui vẻ.

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Đệt!"

Luna giữa hoa lulu: "Trời ơi! Hồi nào đây!"

Flower dance: "Mới đây."

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Có phải người ở nhà hàng hồi năm ngoái?"

Thâm Thanh: "Chuẩn!"

Luna giữa hoa lulu: "Cô bé đó thi vào Juilliard?"

Lộ Tạo: "Ừa. Người ta múa giỏi lắm, căn bản không cần Lý Phàm làm người đề cử. Haha. Chỉ là muốn xin số thôi."

Luna giữa hoa lulu: "Nể thiệt. Vậy mà cua được Phong Phong luôn."

Flower dance: "Hình tượng của tớ trong mắt cậu là gì hả? Tớ cũng đâu phải Lộ Tử Thâm."

Thâm Thanh: "....."

Thâm Thanh: "Thất Thất, Vu Vãn được lắm đó. Mới nãy ăn cơm với cô bé, siêu đáng yêu siêu nhiệt tình, ngây thơ nữa. Rất xứng với Lý Phàm! Lúc cười cực kỳ đẹp luôn."

Luna giữa hoa lulu: "Wow, Vu Vãn? Tên cũng hay nữa."

Lộ Tạo: "Tính cách tốt thật sự."

Luna giữa hoa lulu: "Ấy? Vu Vãn, cá viên [1]? Cá viên nhỏ của Phong Phong? Huhu, dễ thương quá!"

[1] Vu Vãn (于晚) và cá viên (鱼丸) đều đọc là /yú wán/

Flower dance: (cười ngố) Tên Weibo của em ấy là Cá viên nhỏ của Phong Phong."

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Chậc chậc chậc."

Luna giữa hoa lulu: "Nghỉ đông dắt về cho tớ với Thuỷ Tạp gặp!"

Flower dance: "Ừm."

Tám chuyện trong chốc lát, Lương Thuỷ chú ý đến một chuyện: "Ủa? Cậu đổi sang Iphone rồi?"

Tô Khởi mở khung trò chuyện riêng, quả nhiên bên dưới Flower Dance có hàng chữ nhỏ "đang online bằng Iphone".

Cô nói: "Người có tiền."

Flower dance: "Dùng tốt lắm."

Lộ Tạo: "Tớ cũng chuẩn bị mua đây. Cậu muốn mua không tớ mua dùm cho, ở Mỹ rẻ hơn trong nước."

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Đắt quá. Di động tớ còn dùng được."

Luna giữa hoa lulu: "Công nhận đắt ghê á. Mọi người xem tin tức chưa? Có ông kia bán một quả thận để mua Iphone....."

Thâm Thanh: (khủng bố)"

Lộ Tạo: "(đổ mồ hôi)"

Flower dance: "....."

Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "....."

Tô Khởi chưa từng nhìn thấy điện thoại Iphone, không hiểu được vì sao người trẻ tuổi lại phát cuồng, cứ như nó tượng trưng địa vị, ai dùng Iphone thì chính là người cao cấp. Cô không hiểu được.

Tô Lạc thi vào Đại học Khoa học Kỹ thuật của Bắc Kinh. Bố mẹ mua cho cậu một chiếc Nokia, trượt lên có bàn phím to. Tô Lạc chẳng hề cân nhắn đến Iphone, cậu nói điên lắm mới bỏ ra năm sáu ngàn tệ mua một chiếc điện thoại di động.

Thế nhưng Trình Anh Anh hỏi Tô Khởi có muốn đổi sang một chiếc Nokia khác tốt hơn không, Tô Khởi nói không cần. Di động của cô đến giờ vẫn dùng rất tốt. Khả năng chịu rơi của Nokia rất tốt, rơi từ giường suốt đất mấy chục lần vẫn chưa hỏng.

Vì Tô Lạc đến để nhập học, Tô Khởi bảo bố mẹ đến Bắc Kinh chơi cho vui. Lúc cô mới vào đại học là lúc nhà mới cất xong, tài chính eo hẹp, cả nhà đến tiễn cô đi học chứ không đi chơi, lần này đúng lúc đi bù.

Giữa tháng 8, Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh đến Bắc Kinh.

Tô Khởi dắt bố mẹ và em trai đi chơi khắp thủ đô, từ Cố Cung đến Di Hoà Viên, từ Tiền Môn sang Hậu Hải, rồi từ Quốc Mậu đến Water Cube ở tổ chim.

Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh rất tận hưởng, rất hào hứng với phong cảnh các nơi, dù là kiến trúc cổ xưa hay hiện đại, đặc biệt là Thiên An Môn. Hầu hết các bậc cha mẹ đều có cảm giác phức tạp với nơi này, nhưng hai vợ chồng lại chụp rất nhiều ảnh ở quảng trường.

Ngoài chuyện đó ra, thêm một điều khiến Tô Khởi bất ngờ nữa chính là bố mẹ rất tò mò về tàu điện ngầm, rất thích ngồi tàu điện.

Lúc mới đi lần đầu, bố mẹ không biết cách quẹt thẻ để vào cửa, còn không cho Tô Khởi chỉ, hai vợ chồng thắc mắc cả buổi. Tô Miễn Cần chỉ vào chỗ cảm ứng, nói: "Chắc để vào đây nè." Nói xong, tay vô thức đặt lên.

Cửa kêu "lạch cạch" rồi mở ra.

Hai người trung niên giật cả mình, Trình Anh Anh nhanh tay đẩy chồng: "Đi qua nhanh lên nhanh lên!"

Tô Miễn Cần sợ cửa đóng lại trúng mình, đi qua ngay lập tức.

Cửa khép lại, Tô Miễn Cần thở phào.

Tô Khởi cười: "Cảm ứng mà! Người chưa qua thì nó không đóng nhanh vậy đâu. Không kẹp trúng bố đâu."

Nói thì nói thế, nhưng khi Trình Anh Anh quẹt thẻ xong thì vẫn chạy bước nhỏ nhanh qua cửa. Tô Miễn Cần ở phía bên kia đón bà, hai vợ chồng vô thức nắm tay nhau, bày ra dáng vẻ thành công vượt qua khó khăn.

Thiếu niên Tô Lạc cũng là lần đầu ngồi tàu điện, nhưng người trẻ tuổi có khả năng tự học cao, thản nhiên như bỏ tiền xu khi đi xe buýt. Chờ khi ra trạm, quẹt thẻ chuyển thành nhét thẻ, Tô Lạc vừa nhìn một lần đã hiểu, vé tàu điện ngầm được thu hồi lại sau khi dùng một lần.

Tô Miễn Cần nhìn con trai làm, bắt chước theo tìm được chỗ nhét thẻ. Khi tấm thẻ được đút vào, ông đi qua cửa cảm ứng, thở dài: "Này là lấy mất luôn rồi. Chậc chậc, thu về để dùng lại, hay ho ghê."

Tô Khởi ở phía sau cười cười, nhưng khi thấy mái tóc của bố đã điểm bạc, thấy Tô Lạc đã cao hơn bố một cái đầu, trái tim cô khẽ thắt lại.

Trình Anh Anh đứng bên cạnh nói với Tô Miễn Cần: "Đất nước phát triển nhanh ghê, thời đại này của bọn nhỏ tốt quá."

Tô Khởi nhìn sang Trình Anh Anh, cô cũng đã cao hơn mẹ rồi. Nếp nhăn ở khoé mắt của mẹ cũng rõ ràng hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Khởi nhớ về thời thơ ấu, muốn tìm kiếm dáng vẻ của mẹ khi còn trẻ từ trong trí nhớ.

Đáng tiếc, không nhớ ra.

Trong những ký ức về quá khứ, có rất nhiều hình ảnh của mẹ —— mẹ xách cô đứng dậy từ dưới đất rồi phủi cái mông dính bụi cho cô, mẹ đan áo len cho cô trong đêm đông, mẹ cầm xẻng cơm nói: "Mẹ chả quan tâm đến mẹ của Hàn Hàn hay Nhiệt Nhiệt", mẹ khiêu vũ trong phòng nhảy, mẹ hát "Chưa từng cúi đầu trước sai lầm của vận mệnh" ở nhà Lương Thuỷ.

Những chuyện trong quá khứ còn rất rõ ràng, nhưng gương mặt của mẹ thì mờ đi. Nếu không đưa cho Tô Khởi một tấm ảnh, cô không thể nhớ nổi dáng vẻ Trình Anh Anh thời còn trẻ.

Đêm đó về khách sạn, Tô Khởi ở cùng phòng với Trình Anh Anh.

Tô Khởi nằm trên giường, nhìn Trình Anh Anh gấp quần áo.

Quần áo cô mặc bây giờ đều là mẹ mua cho. Tô Khởi nhớ, năm ngoái về nhà xem ảnh cũ, Trình Anh Anh của hai mươi tuổi uốn tóc xoăn, mặc áo thun và quần jeans, áo đóng thùng, nhìn cực kỳ chất.

Thấm thoát hơn hai mươi năm đã qua, bà ở Vân Tây gần như cả một đời rồi.

Tô Khởi chợt phát hiện, trong mắt cô, bà vẫn luôn là mẹ, là một cách gọi, mà không phải là Trình Anh Anh.

Bà là bậc bề trên, là một người mẹ, là nơi dựa vào. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới mẹ là một Trình Anh Anh đầy đủ vui buồn mừng giận yêu ghét. Mẹ đã trải qua cuộc sống thế nào?

Làm con gái, hình như cô chẳng biết gì cả.

Tô Khởi hỏi: "Mẹ thấy Bắc Kinh tốt không mẹ?"

Trình Anh Anh gấp quần áo, cười: "Đương nhiên tốt rồi. Bây giờ tốt thật, thế hệ này của mấy đứa quá hạnh phúc."

Tô Khởi lại hỏi: "Mẹ có thấy chút tiếc nuối nào không?"

Trình Anh Anh ngạc nhiên: "Tiếc nuối?"

Tô Khởi nói: "21 tuổi mẹ đã sinh con rồi, sau đó chỉ ở Vân Tây, chăm sóc nhà cửa, mẹ có thấy lãng phí tuổi xuân không?"

Trình Anh Anh lấy một chiếc đầm, ngồi lên giường, hơi ngẩng đầu. Đèn trần rọi vào mặt bà, so với người cùng lứa thì bà trẻ đẹp hơn, nhưng năm tháng vẫn công bằng để lại dấu ấn trên gương mặt này.

Bà suy nghĩ một lát, nói: "Ở ngoài đường nhìn thấy người trẻ tuổi, cũng sẽ hâm mộ. Hình như lúc còn trẻ, không có nhiều thời gian hưởng thụ. Chưa kịp làm chuyện gì cả, mà nháy mắt, đã già rồi."

Tô Khởi buồn bã, không biết nên nói gì.

Trình Anh Anh lại nói: "Haiz, vấn đề này, mấy bữa trước mẹ cũng mới nói với bố con đó. Kết hôn sớm quá, hồi đó không chịu học hành đàng hoàng, không có kiến thức gì, dành cả đời ở Vân Tây."

"Bố nói sao ạ?"

"Ổng nói Lạc Lạc vào đại học rồi, điều kiện trong nhà cũng tốt rồi, đợi chừng nào về Vân Tây thì mua chiếc xe dã ngoại chở mẹ đi chơi. Năm nay đi Vân Quý Xuyên [2] trước, sang năm thì đi Tây Tạng với Tân Cương." Trình Anh Anh bật cười, "Ổng nói để bù đắp cho mẹ. Mẹ mày chả tin, bù được mới lạ."

[2] Vân Quý Châu: gọi tắt của 3 thành phố Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên

Tô Khởi phụt cười, nhảy sang cạnh mẹ: "Mẹ ơi, lấy bố mấy chục năm rồi, mẹ hài lòng không?"

Trình Anh Anh nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, nên là lâu lâu cũng hâm mộ người trẻ tuổi. Nhưng mà, cũng không phải là cực kỳ tiếc nuối. Ở thời của mẹ, mẹ cũng từng cùng bố con oanh liệt ra trò rồi ấy chứ. Người trẻ tuổi tụi con bây giờ, chưa chắc bằng đâu."

Tô Khởi chậc chậc vài cái, nói: "Vậy chúc hai người bạch đầu giai lão nha."

Tối đó, Tô Khởi trò chuyện với mẹ rất nhiều, hỏi bà làm thế nào để xác định được Tô Miễn Cần là một người yêu bà thật lòng, sẽ không phản bội bà.

Cô tưởng mẹ sẽ đưa ra một đáp án tiêu chuẩn, truyền đạt kinh nghiệm, nhưng Trình Anh Anh nói, không có cách xác định.

Bà nói, hồi mấy cặp vợ chồng trẻ mới dọn đến hẻm Nam Giang, cặp nào cũng rất thắm thiết, cũng có vấn đề nhỏ của mỗi nhà. Lúc mới bắt đầu, con người không thể nào biết trước tương lai.

Tựa như bà vốn không thể tưởng tượng được Lương Tiêu và Khang Đề sẽ ly hôn, bác sĩ Lý và cô giáo Phùng lại mâu thuẫn không ngừng, còn Lộ Diệu Quốc thì làm ra chuyện động trời.

Bà cũng không ngờ cuộc hôn nhân bình yên chỉ có một vài trắc trở nhỏ của mình lại hạnh phúc đi đến cuối cùng.

Trình Anh Anh nói: "Chuyện tương lai không ai nói rõ được, đừng có mục đích nào quá to lớn, cứ sống tốt từng ngày, quý trọng hiện tại, mới là quan trọng nhất."

Sống tốt từng ngày.....

Trong bóng tối, Tô Khởi trở mình, hơi nhớ Lương Thuỷ ở Châu Hải.

Di động ở gối đầu cô sáng lên, Tô Khởi chui vào chăn lén xem, là tin nhắn của Lương Thuỷ, hỏi hôm nay cô dắt bố mẹ đi đâu chơi.

Tô Khởi nói đến tổ chim và Water Cube, rồi kể bố mẹ ngồi tàu điện cực kỳ buồn cười.

Nói chuyện một lát, Lương Thuỷ nhắn đến một tin: "Thất Thất, anh sẽ đối xử với em tốt hơn bố em đối xử với mẹ em."

Tô Khởi mỉm cười: "Vâng~"

Trình Anh Anh nằm bên cạnh buồn ngủ, mắng một câu: "Tô Thất Thất, con có cần cặp mắt nữa không hả?"

"....Lớp trưởng con hỏi chút chuyện, xong liền." Tô Khởi đánh chữ thật nhanh, "Mẹ em buồn ngủ rồi."

Thuỷ Tạp: "Ừm, ngủ ngon. Tuần sau anh về rồi."

"Ừm nè."

"=3="

Cuối tháng 8, Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh về lại phía Nam.

Tô Lạc thuận lợi nhập học.

Hai ngôi trường cách nhau một con phố, Tô Khởi chạy đến trường đãi em trai một bữa, mới ăn được một bữa cơm, Tô Lạc nói: "Sau này chị đừng tới nữa."

Tô Khởi chẳng hiểu gì cả: "Tại sao?"

Tô Lạc gãi đầu không nói gì, lặng lẽ tạo khoảng cách với cô.

Tô Khởi lập tức hiểu ra, nhào đến ôm cánh tay cậu: "Em làm anh mất mặt hả? Tìm được bạn gái tốt như em, cũng coi như anh hay lắm rồi đó."

Tô Lạc hất tay cô ra, nhưng hất không được, nói: "Thôi đi, bà có phải là con gái đâu. Em tìm đại một người còn tốt hơn chị."

Tô Khởi đẩy cậu ra: "Được. Bốn năm đại học, mày đừng có liên lạc với chị á."

Kết quả là sau hôm khai giảng, Lương Thuỷ gọi điện thoại cho Tô Khởi, nói chiều nay mình về đến Bắc Kinh, bảo cô ra ngoài ăn cơm, anh đã mời Tô Lạc ăn lẩu Haidilao rồi.

Tô Khởi nhíu mày: "Anh mời nó ăn làm gì?"

Lương Thuỷ sửng sốt, cười nói: "Không phải nó là em vợ anh sao?"

"....." Mặt Tô Khởi đỏ bừng, "Em vợ cái đầu ấy. Nó là thằng nhãi ranh!"

"Hai chị em cãi nhau à?" Lương Thuỷ buồn cười, hỏi: "Nếu nó là thằng nhãi ranh, vậy em là gì?"

Tô Khởi: "Lương Thuỷ!"

Lương Thuỷ: "Ơi!"

"....." Cô nhịn không nổi nữa, bật cười, "Chừng nào anh về tới, em đi đón anh."

"Đừng. Cuối tuần kẹt xe lắm, anh sợ em say xe. Gặp ở tiệm luôn đi."

"Ừm."

Ăn lẩu thì cả người sẽ có mùi lẩu, nhưng Tô Khởi vẫn tắm rửa gội đầu, thay một chiếc đầm. Cô canh đúng giờ vào quán, tìm được bàn số 103 thì thấy nồi lẩu đã được bưng lên.

Tô Lạc không có ở đó, chắc là đi lấy nước chấm.

Lương Thuỷ cúi đầu chọn món, ngón tay thon dài. Anh mặc áo thun trắng, hình như tóc đã được cắt ngắn một chút.

Tô Khởi đến ngồi đối diện anh. Anh ngẩng đầu, cười tươi với cô, đưa thực đơn cho cô: "Nhìn xem muốn thêm gì không?"

Tô Khởi cầm menu, những món cô thích đều đã được chọn rồi: "Lát nữa hãy thêm." Cô ngẩng đầu lên, "Sao anh đến sớm vậy?"

"Máy bay đáp trước nửa tiếng. Chắc là phi công bị cái gì đó kích thích, bay nhanh siêu tốc."

Tô Khởi nói: "Anh tới sớm mà cũng không nói với em một tiếng."

"Hả, này cũng phải nói hả? Anh tưởng chuyện nhỏ thôi." Cách ánh đèn trắng mờ, ánh mắt anh trong trẻo, giọng nói trầm thấp. Tô Khởi bỗng đỏ mặt, chợt thấy giọng nói oán trách của cô ban nãy quá kiêu căng, giống như đứa trẻ bị chiều hư.

Trong chốc lát không biết nên nói gì, anh lại nói: "Vậy lần sau đến trước năm phút anh cũng báo cho em nhé, được chưa?"

"Ò." Tô Khởi mơ hồ đáp, cắn một miếng dưa hấu. Ừm, ngọt thanh. Ngon thật.

"Nó đi lấy nước chấm hả?"

"Ừm." Lương Thuỷ nhìn cô, chợt nghiêng đầu, dùng cằm chỉ chỉ vào bên cạnh mình.

Tô Khởi ra vẻ không biết: "Gì?"

Lương Thuỷ lại hất cằm: "Qua đầy ngồi."

Tô Khởi nhai dưa hấu: "Qua ngồi làm gì? Anh ngồi với Tô Lạc đi, em một mình rộng rãi...."

Cô chưa nói xong thì Lương Thuỷ đã đứng lên, vòng sang bên cô ngồi xuống.

Tô Khởi: "....."

Có hơi chột dạ. Cô sợ Tô Lạc phát hiện.

Hai người đã hẹn là tạm thời không nói cho người nhà biết, đặc biệt là bố mẹ.

Ngay sau đó, anh dịch người về phía cô, ôm eo cô, thò đến nhanh chóng hôn lên mặt cô. Cô giật cả mình, rồi tay anh sờ đến sau cổ cô, ôm đầu cô, mút mạnh môi cô.

Tim Tô Khởi run rẩy, lấy tay đánh anh vài cái, rồi lại nhìn về phía quầy nước chấm. Tô Lạc đưa lưng về phía họ, không phát hiện anh Thuỷ của cậu đang gặm chị hai mình.

Lương Thuỷ cười không ngừng, bàn tay tinh nghịch đặt lên đùi cô.

Tô Khởi đập "bốp" một cái, hất tay anh ra: "Nhúc nhích nữa thì anh qua bên kia."

Anh không đùa cô nữa, dừng lại một lát.

Tô Khởi ăn dưa hấu, vài giây sau, đá chân anh: "Đứng lên."

Lương Thuỷ không chịu: "Sao em hung dữ vậy? Anh không ngồi ở đây được hả?"

Tô Khởi liếc anh: "Em muốn đi chọn nước chấm."

"....." Lương Thuỷ đứng lên, dịch ra bên ngoài. Tô Khởi cũng đi ra ngoài, nhưng nào ngờ Lương Thuỷ chỉ dịch một nửa, người dựa vào bên cạnh bàn. Tô Khởi thò người đi ra, đi ngang qua trước mặt anh. Bỗng nhiên gần nhau trong gang tấc làm tim cô căng thẳng và tê dại. Cô còn ngửi được hơi thở nam tính quen thuộc trên người anh.

Tô Lạc quay lại rồi.

Cô rũ mi, cằm chạm vào trán anh, đi qua khe hở giữa góc bàn và người anh.

Ánh mắt Lương Thuỷ nhìn theo bóng dáng cô, nhìn bước chân nhỏ lúng túng của cô, trái tim cũng rối loạn theo những bước chân đó.

Vừa rồi tựa quá gần nhau, anh ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô, chợt có hơi bồn chồn.

Anh chậm rãi ngồi xuống, im lặng cong môi dưới.

"Anh Thuỷ, anh cười gì vậy?" Tô Lạc ngồi đối diện hỏi. 

Lương Thuỷ hoàn hồn, sờ sờ mũi: "Không có gì."

Tô Khởi chọn nước chấm xong quay về, Lương Thuỷ đứng dậy để cô ngồi xuống. Tô Lạc không có bất cứ nghi ngờ gì khi thấy hai người ngồi cùng băng ghế.

Ăn được một nửa thì hai chị em bắt đầu đấu võ mồm. Tô Khởi vẫn còn ghi thù chuyện Tô Lạc ghét bỏ mình, kiên quyết cho rằng cái kiểu đần như cậu không thể tìm được bạn gái bì được với cô.

Giống như tất cả người em trai trên đời, Tô Lạc cho rằng, bà chị nhà mình là một người thiếu nữ tính nhất trên thế giới: "Thật ấy. Chị nghĩ lại xem, Bắc Hàng có cả đống con trai, tỉ lệ bảy một đó. Chị cũng năm tư rồi, vậy mà vẫn chưa yêu đương, sau này gả không được thật luôn."

Lương Thuỷ vừa ăn rong biển vừa cười.

Tô Khởi cảnh cáo: "Mày ngậm miệng lại cho chị nhé Tô Lạc."

Tô Lạc: "Em nói thật mà. Chị hai, còn một năm cuối cùng thôi, nhanh chóng tìm một đàn em nam trong đó đi. Đừng nhỏ hơn em là được."

Lương Thuỷ vớt đồ ăn, nói: "Em thấy anh phù hợp với điều kiện không, nếu không bảo chị hai em tìm anh này?"

Tô Khởi ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lại véo chân Lương Thuỷ ở dưới bàn. Anh bắt lấy tay cô, gãi vào lòng bàn tay cô, không chịu buông ra. Tô Khởi lại không thể làm gì quá rõ ràng, chỉ có thể dùng năm đầu ngón tay cào anh.

Dưới bài thì làm trò, ngoài mặt cả hai thì bình tĩnh.

Tô Lạc nói: "Được đó! Chị Thanh Thanh cũng quen với anh Tử Thâm rồi, sao hai người không quen nhau?"

Hai người cùng "khụ" một tiếng, quay đầu đi.

Tô Lạc còn rất tiếc nuối cơ, nói: "Hồi còn nhỏ em cứ nghĩ chị em thích anh."

Tô Khởi: "Mày im mồm được không?"

Lương Thuỷ: "Hồi nhỏ lúc nào?"

"Lúc em tiểu học á. Hai người cấp 2. Chị hai giặt băng cổ tay cho anh. Anh không biết đâu, mẹ em kêu đi đổ rác mà bả còn sai em, lười chả khác gì con sâu, vậy mà giặt đồ cho anh mới ghê."

Tay đang cầm đũa của Lương Thuỷ chợt dừng, nhớ tới Lý Phong Nhiên từng nói, Thất Thất thích mình lâu rồi, còn lâu hơn so với mình nghĩ.

Lâu hơn chuyện hạc giấy.

"Mày vớ vẩn!" Tô Khởi đã quên rồi, "Căn bản không có chuyện này."

"Có! Em nhớ rất rõ, bóng ma thời thơ ấu!" Tô Lạc nói.

"Anh cũng nhớ." Lương Thuỷ chợt nói.

Tô Khởi ngẩn người, quay sang nhìn anh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mềm mại: Anh nhớ. Hôm đó em ở trong lớp, anh quét lớp giùm em."

(Editor: Thật ra xưng hô trong tiếng Trung chỉ có "wo" với "ni" thôi, ở đây tiếng Việt mình dịch "anh-em" thì cũng không đúng mà "cậu-tớ" thì cũng sao sao":()

Cũng là hôm đó, cô xách cây lau nhà nhảy nhót bên cạnh bồn nước, hát "Nói yêu anh" của Thái Y Lâm.

"Vậy hả?" Tô Khởi nhíu mày. Hôm đó anh làm trực nhật giùm cô?

Anh quét lớp giùm cô rất nhiều lần rồi, sao cô có thể nhớ rõ hôm đó là hôm nào?

Ăn lẩu xong, Tô Khởi và Lương Thuỷ cùng tạm biệt Tô Lạc ở ngã tư. Lúc đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ, Lương Thuỷ không nhịn được, duỗi tay móc vào lòng bàn tay cô, nắm lấy bàn tay nhỏ.

Tô Khởi cuống quýt quay đầu lại nhìn theo hướng của Tô Lạc. Lương Thuỷ chẳng quan tâm, ôm chặt cô từ sau lưng, giọng nói có chút trêu ghẹo: "Tô Thất Thất, hai tháng không gặp, em không nhớ anh hả?"

"Nhịn chút xíu thì chết hả?" Nói thì nói thế, nhưng cô không tránh anh ra, vì nhớ cái ôm của anh.

"Chết." Giọng nói trầm thấp của anh rơi vào tai cô, "Sắp chết rồi."

Tô Khởi kiên trì hai giây, cuối cùng nhịn không nổi nữa, bật cười ra tiếng. Đèn đỏ ở đối diện còn 60 giây.

Cằm Lương Thuỷ dán nhẹ vào thái dương cô, ôm cô, khẽ lắc lư. Gió mùa hè lướt qua, anh hỏi: "Thất Thất, em thích anh từ bao giờ?"

Tô Khởi quay đầu nhìn dòng xe: "Quên rồi."

Anh kéo cằm cô quay lại: "Không tin."

Cô không thèm phối hợp: "Vậy anh đoán đi."

Anh thật sự bắt đầu đoán: "Lần phạt đứng?"

"Lớp 8?"

"Lớp 7?"

Anh nói một tràng, cô nói: "Ngày 29 tháng 8 năm 2003."

Lương Thuỷ sửng sốt.

Tô Khởi quay đầu nhìn anh, cười nói: "Chắc chắn anh không nhớ."

"Nhớ." Anh nói, "Hôm đi xem phim."

Đến lượt Tô Khởi ngẩn ra, tựa như bất ngờ có được câu trả lời.

"Nhưng anh không nhớ mình đã làm gì để em thích." Anh nói, hít sâu một hơi, "Lâu vậy rồi à."

Suốt bảy năm rồi.

Ngón tay cô khẽ sờ anh: "Ò. Lâu lắm rồi."

Anh chợt cúi xuống hôn mặt cô, cô xoay đầu lại ngẩng lên nhìn anh. Anh hôn môi cô thật sâu, lưng cô dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, ngửi thấy hơi thở của anh, hơi mê mẩn.

Vì đang ở ngoài đường nên anh nhanh chóng kiềm chế lại, buông cô ra, rồi hôn từng cái lên mặt và tai cô, lấy cằm cọ cô gãi cô, cô nhột nên cười khanh khách, rụt cổ lại.

Anh còn đang đùa thì chợt ngừng lại một giây, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, nhưng đôi mắt thì nhìn về một phía....

Tô Lạc đứng cách đó vài mét, hoá đá rồi.

Lương Thuỷ: "....."

Tô Khởi: "....."

Người đi đường tò mò nhìn, chỉ sợ nghĩ rằng Tô Lạc là bạn trai đến bắt gian.

Tô Khởi không nhúc nhích, Lương Thuỷ cũng không nhúc nhích, ôm bạn gái của mình, hết sức bình tĩnh, cất giọng: "Anh với chị em quen nhau lâu rồi, tạm thời không nói cho người trong nhà, sợ hỏi nhiều."

Tô Lạc lập tức hoàn hồn: "Ờ, được, ừm. Hai.... hai người vui nhé. Em về trước đây." Chàng thiếu niên gãi gãi đầu, quay đầu chạy ngay.

Hai bả vai cứng đờ của Tô Khởi thả lỏng ra, nói: "Nó nghe lời anh ghê á, nếu mà là em, nó uy hiếp đòi tiền chắc luôn!"

Lương Thuỷ đưa cô qua đường rồi vào khách sạn. Tô Khởi vẫn còn hồi hộp, nhìn khắp nơi. Lương Thuỷ không thèm nói gì, kéo cô vào sảnh lớn.

Khai giảng năm tư, quá trình ôn thi nghiên cứu sinh của Tô Khởi tiến vào giai đoạn đếm ngược. Hai cô bạn người Bắc Kinh của phòng cô không học nghiên cứu sinh mà trực tiếp tìm việc. Tiết Tiểu Trúc thì chuẩn bị thi công vụ, thời gian còn gấp hơn Tô Khởi.

Lộ Tử Hạo đang do dự giữa việc học nghiên cứu sinh và tìm việc, nhưng dù là con đường nào thì cũng rất nhẹ nhàng với cậu.

Lâm Thanh lúc này cảm thấy chuyện học nghiên cứu chuyên ngành không có ý nghĩa lắm, cũng chưa xác định được hướng khác, nên toàn tâm toàn ý đi tìm việc. Năm tư của Lý Phong Nhiên thì không có nhiều môn chuyên ngành lắm, phải bận bịu đi khắp thế giới biểu diễn và thi đấu.

Về Lương Thuỷ, năm hai của anh học rất nặng.

Con người anh, nếu đã được hạng nhất rồi, thì sẽ không dễ dàng nhường vị trí này cho người khác. Dù gì cũng xuất thân là vận động viên, khát vọng chiến thắng cực kỳ mạnh mẽ, lên đại học thì mong muốn chiến thắng cũng không hề giảm đi. Các học bổng nhận được đủ để trả hết tiền huấn luyện đã mượn từ Lý Phong Nhiên.

Mỗi tuần anh vẫn dành thời gian để trượt băng tốc độ. Tô Khởi bận bịu thi nghiên cứu sinh, không thể đi cùng anh, nhưng thường xuyên thấy anh mang giày trượt, trượt như bay ngang qua khuôn viên trường, dáng vẻ ngầu ngầu khiến nhiều người quay đầu lại nhìn.

Tháng 11, Tô Khởi đến văn phòng tuyển sinh của Thanh Hoa để làm xác nhận tại chỗ, Lương Thuỷ cũng đã vượt qua vòng loại của đại hội thể thao, xếp thứ sáu.

Cuối tháng 12, buổi độc tấu piano của Lý Phong Nhiên đến hẹn lại lên.

Tô Khởi cười bảo rằng buổi độc tấu của cậu giống với "nhạc dạo mừng xuân", nghe xong là bắt đầu qua năm mới rồi.

Hôm đó ở hậu trường, lần đầu Tô Khởi nhìn thấy Vu Vãn.

Lý Phong Nhiên đang đàn, Vu Vãn đứng bên cạnh, một tay chống cằm, nghiêng đầu nghe. Một chân của cô gái duỗi thẳng tắp, vô thức chuyển động theo tiếng nhạc, làm ra những động tác ba lê rất nhỏ.

Tóc cô gái xoã dài trên vai, ánh mắt sáng ngời và chăm chú, mỉm cười nhìn vào đôi mắt đang rũ xuống để đánh đàn của Lý Phong Nhiên, không hề chớp mắt một cái nào.

Hình ảnh kia quá đẹp đẽ, thu phục được Tô Khởi ngay lập tức.

Cô mỉm cười, khẽ gọi: "Cá viên nhỏ~"

Vu Vãn quay đầu lại nhìn, hai cô gái cùng cho nhau một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy không hề ngượng ngùng, đã nghe nói đến Tô Khởi và Lương Thuỷ từ lâu, thoải mái đến chào hỏi họ.

Tô Khởi cười: "Hoan nghênh gia nhập tiểu đội Nam Giang."

Vu Vãn hỏi: "Em vẫn luôn muốn biết ai là đội trưởng, Lý Phàm nói không phải anh ấy." Cô cũng gọi là Lý Phàm theo mọi người.

Tô Khởi vỗ ngực: "Tất nhiên là chị."

Lộ Tử Hạo: "Còn lâu, tính theo tuổi, là tớ."

Lương Thuỷ nói: "Cứ tính theo chiều cao đi."

Cả nhóm bật cười.

Lên sân khấu phải thay quần áo, Lý Phong Nhiên khoác chiếc áo sơ mi bên ngoài chiếc áo thun, mới vừa mặc vào, Vu Vãn liền sang đó sửa lại cổ áo cho anh, gài nút tay áo.

Lý Phong Nhiên không làm nữa, khẽ dang hai tay cho cô làm.

Chỉ là, chàng trai trẻ hơi xấu hổ. Có lẽ là trong lòng tràn đầy hạnh phúc nên khoé miệng nhịn cười có chút vất vả.

Vừa ngước mắt lên thì thấy ngay đám bạn đang nhìn chằm chằm mình cười xấu xa, cậu đỏ mặt ngay.

Tô Khởi che miệng, đột nhiên cười gập cả eo, nhưng không ra tiếng.

Lương Thuỷ lấy khuỷu tay thúc nhẹ cô: "Vui tới vậy hả?"

Tô Khởi đi ra ngoài, nói: "Có người lo cho Phong Phong rồi. Tốt quá đi."

Lương Thuỷ mở cửa phòng nghỉ ra, nhường cô đi trước, giọng điệu tiếc nuối: "Nếu bạn gái anh cũng lo cho anh như vậy thì tốt biết mấy."

"....." Tô Khởi liếc anh một cái. Anh làm động tác "mời", cô đi ra ngoài.

Lộ Tử Hạo ở đằng sau trợn mắt: "Đệt. Quá khứ nay còn đâu."

Lương Thuỷ giành ra trước, cố ý đóng cửa lại.

Lộ Tử Hạo tự mình mở cửa: "Cậu còn ba tuổi hả Lương Thuỷ?"

Sắp đến lúc mở màn, Vu Vãn đến ngồi cạnh Tô Khởi. Hôm nay Lâm Thanh không đến, cô đang bận viết CV tìm việc.

Buổi biểu diễn bắt đầu, Tô Khởi nhìn Lý Phong Nhiên chưa được bao lâu thì đã bị Vu Vãn ngồi cạnh hấp dẫn.

Trong bóng tối, cô gái ngắm nhìn chàng trai trên sân khấu, cả khuôn mặt như được ánh đèn thắp sáng. Tựa như bông hoa đuổi theo ánh mặt trời, trong tầm mắt cô chỉ có cậu.

Hôm đó sau khi về trường, Tô Khởi nói với Lương Thuỷ: "Vu Vãn thích Phong Phong nhiều lắm. Ánh mắt đó, y hệt ngôi sao luôn."

Lúc đó, Lương Thuỷ nắm tay cô, bỏ vào túi áo lông, đi về hướng ký túc xá trong cơn gió lạnh.

Anh nói: "Chả biết ánh mắt đó ra sao hết, em làm mẫu cho anh xem đi."

Tô Khởi nhún vai: "Em không còn cảm xúc gì với anh nữa hết, làm mẫu không được..... Á!" Lương Thuỷ véo mạnh vào eo cô: "Quen nhau mới được bao lâu hả?"

Tô Khởi ngẩng đầu: "Hai đứa mình là tái hôn. Tái hôn, hiểu không?"

Lương Thuỷ vỗ nhẹ vào miệng cô: "Ngứa đòn đúng không?"

Cô dựa đầu vào vai anh, than một tiếng: "Haiz, tuần sau thi nghiên cứu sinh rồi."

"Em ôn một năm rồi, không sợ." Lương Thuỷ hỏi, "Căng thẳng hả?"

Tô Khởi nghĩ ngợi: "Cũng bình thường, không căng thẳng như hồi thi đại học. Nhưng mà.... chuyên ngành này ở Thanh Hoa vẫn cạnh tranh cực cao."

Lương Thuỷ lùi một bước, choàng qua eo cô từ phía sau, ôm cô đi về phía trước, đặt cằm trên vai cô, áp vào tai cô, thấp giọng nói: "Đàn chị lo lắng hả? Có cần thuê phòng giúp chị thả lỏng chút không?"

Tô Khởi đánh tay anh: "Lưu manh! Không biết lớn nhỏ!"

Lương Thuỷ cười ha ha, thầm nói bên tai cô: "Có lớn có nhỏ, em không biết à?"

Tô Khởi nhột lỗ tai, quay ra sau cảnh cáo: "Lương Thuỷ!"

Lương Thuỷ vùi đầu trên vai cô, cả mặt lẫn tai đỏ bừng vì cười, cũng không thèm ngẩng đầu, đi theo bước chân cô.

Tô Khởi được anh ôm chặt, đi trong khuôn viên trường trong đêm đông lạnh lẽo. Lần cuối ra ngoài ngủ đã là chuyện của nửa tháng trước rồi, cô thỏ thẻ: "Đợi thi xong rồi thì ăn mừng."

Lương Thuỷ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh toả sáng trong đêm khuya, nhưng nghĩ ngợi một lát thì cúi đầu, than thở: "Đợi thi đấu xong đi." Đại hội thể thao mùa đông diễn ra vào cuối tháng một.

Tô Khởi không nghĩ đến anh sẽ từ chối, xấu hổ đáp: "Hả?"

Lương Thuỷ ảo não: "Kiêng cử"

Mặt Tô Khởi nóng lên, lấy lại thể diện: "Ăn mừng theo ý em là ăn cơm, anh nghĩ cái gì đó?"

"Ý anh là kiêng cử ăn uống." Lương Thuỷ phản ứng cực nhanh, khẽ cười, "Em nghĩ gì đó hả? Lưu manh!"

(Editor: Kiêng cử "禁欲 " còn có nghĩa cấm dục)

"....." Tô Khởi nói không lại anh, thẹn quá thành giận, đánh ba cái bốp bốp bốp lên tay anh.

Anh cười to, siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng chặt hơn nữa.

Đêm đông này, đèn đường mờ mờ, tiết trời lạnh buốt, nhưng đã bớt lạnh lẽo một nửa rồi.