Edit: Aya Shinta

"Ch... Chúng tôi từ lâu đã... A..." Phương Cửu trợn to mắt, trong lòng vừa mắng ta thao, một bên dùng tay nhéo eo anh, sau đó thấp giọng nói: "Muốn chết a!"

Triệu thích bên kia dường như nghe được thanh âm gì, không khỏi nghi ngờ nói: "Cô đang nói chuyện với người nào sao?"

Cố tích đoạt lấy di động trong tay cô, trầm giọng nói: Sáng sớm quấy nhiễu mộng đẹp của người khác!"

Nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó thuận tiện tắt máy.

"Cố tích... anh... tên lưu manh này!" Phương Cửu đỏ mắt cắn một cái trên vai anh.

Mãi đến khi vị rỉ sắt lan tràn trong miệng thì cô mới nhả ra, nhưng nhìn thấy những giọt mò hôi đẫm trên vầng trán anh...

"Rất nhanh sẽ không đau..." Giọng anh khàn khàn, sau đó bắt đầu chuyển động...

Phương Cửu đến giờ vẫn không nghĩ ra làm sao bọn họ lại đến mức này, rõ ràng vừa nãy cô còn đang lướt di động...

Mà cùng lúc đó Triệu thích đang ngơ ngác nhìn điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, đều là đàn ông, sáng sớm một đôi tình nhân cùng nhau, tối hôm qua làm cái gì cũng rất dễ dàng đoán được...

Anh cười khổ một tiếng, chỉ cảm giác vận may của mình không phải là kém bình thường, có điều xem chừng Cố Tích rất tốt với Phương Cửu, lại là thanh mai trúc mã, chắc chắn đã ở bên nhau từ lâu...

Mặt trời chiều ngả về tây, Phương Cửu tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài trời đã tối tăm, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy đầu trống rỗng.

Nhìn phòng mờ mờ, cô tiện tay bật đèn bên cạnh đầu giường, trong phòng lập tức sáng lên.

"Tê..." Cô che eo trở mình, sau đó cầm điện thoại di động khởi động máy.

Vừa mở lên thì trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, Phương Cửu không muốn nhìn nữa, bình luận dưới weibo của cô cũng rất nhiều, cũng có thêm rất nhiều lời mắng.

Võng hữu A: Bối cảnh của Phương tiểu thư thật lợi hại, chẳng trách chẳng trách, bạn trai có bối cảnh như vậy, Phương tiểu thư hoàn toàn có thể nghênh ngang đi trong giới giải trí quốc nội a!

Võng hữu B: Tự nhiên nhớ tới Chu Tuyền bị hắc, cảm thấy chắc chắn là đắc tội Phương tiểu thư rồi...

Võng hữu C: Có mấy người thực sự là buồn cười, nói như thể Phương Cửu trèo cao, người ta là thanh mai trúc mã, cha mẹ hai bên là bạn bè, hơn nữa gia thế cũng rất trâu bò được không? (ha ha)

Võng hữu D: Ba ba là chủ tịch công ty, ông ngoại là thư pháp gia, mẹ là nhà thiết kế trang sức nổi danh, ta liền hỏi một chút, người ta trèo cao chỗ nào?

Võng hữu E: [ trợn mắt ngoác mồm ] ta xưa nay không biết thân thế Phương Cửu trâu bò như thế...

Võng hữu F: Phương tiểu thư một tay che trời, ảnh đế ảnh hậu là công công bà bà, đạo diễn nổi danh là bạn trai, ba ba còn có tài sản hơn trăm triệu, mẹ ở giới thời trang quan hệ trải rộng. Bối cảnh này, trực tiếp đưa vai diễn cho cô là được rồi, miễn cho sau này lại bị cho là cướp tài nguyên của người khác (ha ha)

Võng hữu G: Có cái bối cảnh bạn trai như vậy còn không quý trọng, lại cùng Triệu Thích chơi trò mập mờ, thật là cái lục trà kỹ nữ [ nôn mửa ]

Võng hữu H: [ Ảnh ] Có cảm giác Cố đạo diễn chẳng mấy chốc sẽ bị cắm sừng.

Phương Cửu đã quen những này hắc phấn ở nơi đó bịa đặt, ở buổi tuyên truyền cô phủ áo của Triệu Thích lên, hiện tại bị đồn thổi. Cô cũng không phải người ngu, muốn nói bên trong không có ngăn chặn, chắc hẳn đã mau chóng bùng nổ rồi!

Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, khập khễnh đi tới bên cửa sổ, kéo mành, cô liền thấy mấy chiếc xe núp ở trong góc bên ngoài kia, không cần nghĩ cũng biết là những paparazi kia lại đuổi tới cửa, chỉ nói riêng tới thân phận là con trai của nữ chủ cũng đáng giá nổi bão lên thật lâu.

Cô nhớ tới đã từng đóng kịch cùng với một tiểu hoa đán có tiếng, bởi vì có cảm giác cp khá mạnh, người ta cho rằng cô ấy cùng rất nhiều người ở bên nhau, vì lẽ đó liền có một ít paparazi theo dõi mỗi ngày, theo đủ nửa năm rốt cục chụp được hình cô ấy cùng một nam diễn viên trong đoàn phim đi ăn cơm, do thế nên Phương Cửu rất lo lắng những người này sẽ vẫn theo cô.

Kéo rèm cửa sổ lại, cô lại khập khễnh đi ra ngoài, xuống lầu một, cô liền nhìn thấy Cố Tích đang gọi điện thoại cho một người, hơn nữa ngữ khí dường như rất nghiêm túc.

Khóe mắt thoáng quét qua, nhìn thấy Phương Cửu đi xuống, Cố Tích lập tức quay về điện thoại nói: "Như vậy đi."

Nói xong, lập tức cúp điện thoại đi tới bên người cô, "Thế nào?"

Nói xong, còn quét trên người cô một chút.

"Còn xem!" Phương Cửu che mắt anh, tức giận nói: "Anh là tiểu nhân nói không giữ lời!"

Rõ ràng nói sẽ không động vào cô, kết quả còn đụng vào nhiều lần như vậy!

Cúi người ôm eo cô, anh cúi đầu chôn ở giữa cổ cô lẩm bẩm nói: "Nếu như em là người đàn ông, liền biết tôi khó khăn tới cỡ nào."

Nếu như anh lại nhịn nữa, thật không phải một người đàn ông!

"Lấy cớ! Tất cả đều là lấy cớ!" Phương Cửu vẫy vẫy quả đấm nhỏ nên trên vai anh mấy lần, "Đàn ông các anh không có ai tốt cả!"

Có được liền không biết quý trọng, giấy hôn thú làm sao bây giờ!

"Được được được, tôi là đồ tồi." Cố Tích đỡ cô đi tới trên ghế salông ngồi xuống, sau đó lại đi nhà bếp hâm nóng cho ly sữa bò.

Phương Cửu tựa trên ghế ngồi thẳng người, sau đó một bên xoa eo nói: "Là ai tiết lộ thân phận của anh ra ngoài vậy?"

Có gan tiết lộ, hơn nữa còn xào lên, mặt sau nhất định có người tiếp tay.

"Em không cần phải để ý đến, tôi sẽ xử lý." Giọng anh lạnh nhạt, dường như cũng không muốn cô tiếp xúc nhiều với những mảng tối ở giới giải trí.

Ngẫm lại chuyện lần này thật là đúng dịp, đầu tiên là tình yêu của bọn cô bị công bố, sau đó chính là thân phận của Cố Tích bị tiết lộ, mặt sau trái lại những võng hữu kia đều đến mắng cô?

Nhưng cô lại không có đắc tội người nào, Chu Tuyền, cô ta hẳn là không có năng lực lớn như vậy, trừ Chu Tuyền ra thì cô có thể đắc tội ai?

Mãi đến tận khi Cố Tích bưng một ly sữa bò nóng cùng vài miếng bánh mì đi tới, lúc này Phương Cửu mới không nhịn được cau mày nói: "Đều đã buổi tối, đừng tưởng em không biết!"

Cô hiện tại đói bụng đến không còn cảm giác, nếu không phải tại Cố Tích thì làm sao bây giờ cô mới dậy!

"Em ăn một chút, tôi gọi người đưa cơm đến." Cố Tích đặt đồ trước mặt cô, đối với sự chế giễu này không hề để tâm.

Phương Cửu trừng mắt, sau đó duỗi hai tay ra, "Em muốn đi đánh răng!"

Dứt lời, Cố Tích lập tức ôm cô lên lầu, độ cong treo bên khóe miệng làm sao cũng không ép xuống được. Phương Cửu nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của anh thì có chút không nhìn nổi, dựa vào cái gì cô như người bán bại liệt như vậy, mà người này vẫn có sức lực như thế?

Có điều đêm đó Cố Tích thật không làm cái gì với cô, chỉ là mấy ngày sau Phương Cửu cũng không dám xuống lầu. Bởi vì dưới lầu đều là paparazi đang ẩn nấp, tuy rằng ngôn luận trên internet đã biến mất đi rất nhiều, thế nhưng cô có cảm giác độ nóng vẫn không có hạ thấp. Những paparazi kia đối với bối cảnh của Cố Tích còn có quan hệ giữa hai người bọn cô tựa hồ cũng vô cùng lưu ý, ngày đêm không chờ ở dưới lầu.

Có điều Phương Cửu không thể nghỉ ngơi quá lâu, bởi vì sau này cô còn có một số hoạt động cần đến dự họp, đây là một gameshow, đã ký từ lâu. Bởi vì cô có vai nữ số 3 trong một bộ chính kịch lịch sử sắp phát sóng, vì vậy lúc này cần phải tham dự.

Ngày đó Lưu tỷ còn dẫn theo rất nhiều bảo tiêu, sắc mặt của cô ấy cũng rất kém. Đối với loại nghệ sĩ tự chủ trương như Phương Cửu, nếu như không phải nhìn thấy nhưng người sau lưng cô, cô ấy là nhất định sẽ không quản Phương Cửu nữa.

Cho nên nhìn thấy cô ấy thì Phương Cửu cũng rất hổ thẹn, có điều Lưu tỷ cũng không cho cô cơ hội giải thích, chỉ là bị Cố Tích gọi đi nói chuyện.

Một lát sau cô ấy mới đem theo vẻ mặt dị thường trở về, không nói hai lời liền mang theo Phương Cửu đi ra ngoài. Vừa ra cửa lớn biệt thự, cô cũng cảm giác được có cái gì lóe lên trong bụi cỏ, không cần nghĩ, khẳng định lại bị chụp trộm.

"Chuyện đã thành như vậy, say này tôi sẽ đi công ty bàn về chuyện giải trừ hợp đồng với cô." Lưu tỷ ngồi ở trong xe lên tiếng.

Phương Cửu vốn đang nhìn chiếc xe vẫn đang theo xe mình, đột nhiên nghe được lời này của Lưu tỷ nhất thời có chút mơ hồ, cô nói muốn giải trừ khi nào?

"Lấy góc độ của một người dại diện, tôi cảm thấy cô đúng là lãng phí tài nguyên. Lấy gốc gác của cô, đường đi của cô chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cô lại lựa chọn tự đoạn đường lui!" Lưu tỷ nhíu chặt lông mày, âm thanh hơi trầm xuống, "Đương nhiên, là một người phụ nữ, tôi biết tâm tư của cô, con gái mà, một lòng chỉ có ái tình cái này tôi có thể hiểu được. Có điều tôi cũng nói cho cô, tài nguyên của người khác đó là của bọn họ, chờ có một ngày cô tự mình nắm giữ được những mối quan hệ sâu rộng, cô sẽ biết dựa vào người khác so với dựa vào chính mình khác nhau."

Không thể không nói, lời của Lưu tỷ kỳ thực rất có lý, xác thực phụ nữ là muốn tự đi lên. Có điều Phương Cửu luôn luôn không có nghiệp tâm, hơn nữa hiện tại đi vào cái vòng luẩn quẩn này không thể tránh khỏi bị xào cp, đi trên con đường thanh y thì lại quá trẻ. Nhưng sống dựa vào cái nhìn của người khác, còn không bằng thuận theo tự nhiên, diễn những gì mình thích, sống cuộc đời mình mong muốn.

Tựa hồ biết cô cũng nghe không lọt, Lưu tỷ cũng không có nói thêm nữa.

Lúc xuống xe đã đến cửa đài truyền hình, lần này bên ngoài lại vây quanh bởi rất nhiều phóng viên, dường như đã sớm ngờ tới ngày hôm nay cô sẽ xuất hiện ở đây, thế nên đã thủ rất sớm ở chỗ này.

Vừa mở cửa, bảo tiêu lập tức dẫn đường ở phía trước, Phương Cửu mang khẩu trang cùng một kính mát được Lưu tỷ che chở đi vào, những phóng viên kia ngay tức khắc chen tới.

"Phương Cửu xin hỏi cô cùng Cố đạo diễn đã cùng nhau bao lâu?"

"Cô biết quan hệ giữa Cố Tích và Cố ảnh đế sao?"

"Các ngươi tính toán lúc nào kết hôn? Đối với những bình luận trên internet nói cô có quan hệ không bình thường cùng Triệu Thích có ý kiến gì không?"

Tuy rằng có bảo tiêu ngăn chặn, nhưng những phóng viên kia vẫn đang điên cuồng chen chúc tới, microphone đều muốn đưa đến bên miệng Phương Cửu.

Sau khi đưa Phương Cửu tiến vào, Lưu tỷ liền đứng vung tay với những phóng viên kia, "Tiểu Cửu cùng Cố Tích có cảm tình rất ổn định, có tin tức tốt gì cũng sẽ thông báo mọi người, liên quan với những bình luận internet kia chỉ là ác ý phỏng đoán, nếu nghiêm trọng thì chúng tôi sẽ dùng pháp luật để giải quyết!"

Nói xong, không chờ những phóng viên kia hỏi nữa, Lưu tỷ liền đi vào, cửa có bảo an, thế nên những phóng viên kia không vào được, Phương Cửu lấy kính râm xuống không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Đi theo một nhân viên vào phòng nghỉ, một ít chuyên gia trang điểm cũng theo lại đây, sau đó đến diễn tập, cô lập tức đến trang điểm.

Kịch bản đều đã được chuẩn bị tốt, tuy rằng vai diễn của cô không cao, nhưng hiện tại mọi người đều biết gốc gác của cô, bình thường đều sẽ ôn tồn nói chuyện với cô, tổng giám đài truyền hình kia còn đùa giỡn hỏi cô có thể mời Hạ Khê cùng Cố Hạo theo hay không.

Hai người kia cùng xuất hiện, tỉ lệ người xem khẳng định là không cần nhiều lời, có điều Phương Cửu chỉ là ha ha cười bồi hai tiếng, cũng không có nhận lời nói của ông ta.

Buổi chiều diễn tập vẫn tính thuận lợi, chờ đến lúc tối chính thức thu lại thì dưới đài đã ngồi đầy khán giả. Hôm nay Phương Cửu mặc vào một cái quần dài thêu hoa, xem ra đúng quy đúng củ, cô cũng không muốn cướp sự nổi tiếng của nữ chính vào lúc này, bây giờ chỉ cần phụ trách biết điều là tốt rồi.

Nhưng là chờ cô vừa ra trận thì dưới đài khán giả nhất thời lại rít gào lên, sau khi dàn diễn viên đứng thành hàng, người chủ trì kia mới để mọi người lần lượt tự giới thiệu mình.

Chờ đến phiên Phương Cửu thì, dưới đài lại rít gào lên, dù sao trong bộ chính kịch này đều là dân lão làng, cô lại là một tiểu hoa đán, hơn nữa do chuyện gần đây, độ nóng của cô cũng dần tăng lên.

"Chào mọi người tôi là Phương Cửu, lần này đóng vai Nguyệt Thương, hi vọng mọi người sẽ thích." Cô nói xong khom lưng hơi cúi xuống.

Khán giả dưới đài lập tức nhiệt liệt hoan hô lên, người nữ chủ trì cũng tận dụng mọi thứ cười nói: "Đến đến đến, để tôi hưởng ké chút hỉ khí của cô, hi vọng nay nay sẽ thoát kiếp FA!"

Khán giả cười thành một mảnh, nam chủ trì cũng phụ họa nói: "Vân tỷ, lát nữa cô trức tiếp đi đến nơi ghi hình cách vách, bảo đảm một tháng liền thoát kiếp!"

"Biến đi!" Người nữ chủ trì giả vờ đạp nam chủ trì một cước, chờ bầu không khí trên sân náo nhiệt lên, mọi người lại tiến vào kịch bản trên đã sớm viết xong, đầu tiên là giới thiệu một chút về nội dung vở kịch, sau đó mọi người cùng nhau tán gẫu những chuyện lý thú ở hậu trường, cuối cùng mới bắt đầu chơi trò chơi.

Đây là một trò chơi đoán thật giả, một ngưỡi sẽ gọi điện thoại, sau đó để người khác đoán xem họ vừa gọi cho ai.

Phương Cửu vừa vặn là đoán mò, trò chơi nhỏ này không có diễn tập qua, cho nên cô thật sự không biết bọn gọi cho ai.

Vừa bắt đầu là nam chính gọi điện thoại, Phương Cửu trong lúc nhất thời không có đoán được, thế nhưng đội khác cũng đoán sai, cuối cùng đều hòa nhau, hóa ra anh đánh gọi cho một nam diễn viễn khác. (chém)

Chờ người kế tiếp gọi điện thoại chính là đạo diễn của bộ phim này, vị đạo diễn thường thường sẽ tham gia gameshow, mặc dù bề ngoài rất nghiêm túc, nhưng kỳ thực vẫn rất là khôi hài.

"Vương đạo diễn, vị nghệ sĩ mà ông gọi là nam hay nữ? Có hợp tác với ông bao giờ chưa?" Vị nữ chủ trì bắt đầu sắc bén đặt câu hỏi.

Đạo diễn vẻ mặt thần bí cười cợt, "Là nam, tôi rất muốn hợp tác với hắn một lần, có điều tạm thời không có cơ hội."

"Tuổi tác có vượt qua ba mươi tuổi chưa? Có bạn gái chưa?" Người nữ chủ trì lại sắc bén đặt câu hỏi.

Ở quốc nội, nam nghệ sĩ ba mươi tuổi trở xuống, đã có người yêu rất nhanh sẽ có thể đoán được.

"Không có ba mươi, có bạn gái." Đạo diễn cầm microphone, liền quay về điện thoại lặng lẽ nói câu gì, ngược lại các cô cái gì cũng không nghe được.

Nhưng phạm vi này lại được thu hẹp, ứng cử viên đã đoán được, Phương Cửu suy nghĩ một chút, cũng theo vấn đề nói: "Vậy anh ta công bố tình yêu có vượt qua một năm chưa?"

Phạm vi lại thu hẹp nữa, đến lúc này thì càng thêm dễ dàng đoán được.

"Chưa tới một năm." Đạo diễn vẫn đưa ra cái vẻ mặt thần bí khó lường.

Dứt lời, nữ chủ trì kia cũng đang suy tư điều gì, cuối cùng bỗng nhiên nhìn Phương Cửu một chút sau đó dò hỏi: "... Sẽ không phải là Cố Tích chứ?"