“Mộc Dao, đến khu A rồi, chúng ta ở nhà số mấy?” Thảo Nguyên đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Môc Dao.

“Số 17, chắc nằm ở bên trái.” Mộc Dao chỉ căn màu đen cuối đường: “Chính nó đấy.”

Các kiến trúc được xây dựng ở khu vành đai hầu hết đều chỉ là một căn nhà 2 tầng với 4 bức tường trống rỗng. Đương nhiên Học Viện Minh Chí không rãnh rỗi đến mức dành thời gian trang hoàng nhà cho đẹp đẽ gì.

Thực tế thì ngoại trừ cung cấp chỗ ở thì các đội ngũ phải lo mọi thứ còn lại, từ quần áo, thức ăn đến nhu cầu năng lượng cung cấp để tu luyện nguyên tố.

Mộc Dao đẩy cửa ngoài bước vào, cô khá hài lòng vì bên ngoài vẫn có một khoảnh sân rộng lớn, đây cũng là do Học Viện có đề phòng từ trước nếu đội ngũ có bất kì dược sư nào.

“Dao, tôi với Hà lấy phòng bên trái ở tầng 1 nhé!” Nói rồi Thảo Nguyên phóng vèo chạy thẳng lên trên, tiện thể kéo theo Ngân Hà vẫn còn đang ngơ ngác.

Mộc Dao với theo nói: “Để phòng bên phải cho tôi là được rồi!”

Phòng bên phải có thể hứng nắng, vì nó nằm ở phía Đông.

Mộc Dao đứng giữa phòng khách rộng lớn thênh thang trống rỗng thở dài một hơi. Cái gì cũng không có cả, lại phải dành chút thời gian sắp xếp lại chỗ này. Vậy thì trước tiên lập một kết giới bên ngoài cái đã.

Nói rồi bạch bạch chạy ra ngoài.

Trên lầu, Thảo Nguyên nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt cũng hết nói nổi rồi, quay sang khóc huhu với Ngân Hà: “Hà ơi, tớ không mang theo cái gì hết, làm sao bây giờ...”

Ngân Hà vẫn không cảm xúc, liếc nhìn Thảo Nguyên một cái rồi lấy một cái giường to đùng ra từ trong cái túi nhỏ đeo trước người, sau đấy là một cái tủ, một cái bàn, một cái sofa...

Thảo Nguyên nhìn đống đồ vật trước mặt rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Ngân Hà, đang định nhào tới tình thương mến thương thì bên ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một vệt sáng đỏ.

Hai người ló đầu ra ngoài nhìn, vừa lúc trông thấy Mộc Dao đang thu tay lại, những tia sáng đỏ vừa nãy Thảo Nguyên trông thấy phát ra từ một bông hoa sen màu đỏ thẫm in dưới nền đất của toàn bộ ngôi nhà.

Bông hoa này lớn gấp 10 lần đóa sen đỏ vừa nãy Mộc Dao dùng để chặt thịt con Cuốn Chiếu ra thành từng khúc nhỏ.

Mộc Dao vừa thấy hai người ló đầu ra thì ngoắc tay bảo hai người xuống đất, Thảo Nguyên và Ngân Hà thấy thế cũng gật đầu, lần lượt ra khỏi phòng.

Xuống dưới phòng thì thấy Mộc Dao đang ngồi trên một cái ghế dựa màu đen bọc da, trong tay đang cầm một quả táo cắn rộp rộp.

Thấy hai người xuống tới thì Mộc Dao chỉa hai cái ghế bên cạnh bảo ngồi xuống, đồng thời quăng cho mỗi người một trái táo.

“Tôi vừa lập một kết giới ẩn cho nhà của chúng ta, kết giới này có thể đỡ được tấn công của tất cả các nguyên tố dưới cấp 11, đồng thời cũng có thể trả lại gấp đôi sức mạnh nguyên tố nếu như bị tấn công. Kết giới này khoảng 2 tháng cần trùng tu lại, nhưng nếu bị tấn công quá nhiều thì cùng lắm chỉ có thể trụ được 1 tháng mà thôi.” Mộc Dao nói.

Thảo Nguyên lại thắc mắc: “Trả lại gấp đôi là lúc nào cũng thế sao?”

“Đương nhiên không phải. Cái này tôi cũng không biết khi nào thì kết giới tự trả lại đâu, con bé nhà tôi trái gió trở trời lắm không đoán được.” Mộc Dao nghiêm túc lắc đầu.

“Tôi thấy cô trái gió trở trời thì đúng hơn…” Thảo Nguyên vừa cắn táo vừa lầm bầm.

Mộc Dao đang định đáp trả thì thấy Ngân Hà nhìn mình, cô chớp mắt nhìn lại.

Ngân Hà cúi người lấy thứ gì đó trong túi ra đưa đến trước mặt cô. Phải nhìn kỹ một hồi cô mới nhận ra cái cục đá ghồ ghề trước mặt chính là quả tim của con Cuốn Chiếu.

Mộc Dao chỉ chỉ Thảo Nguyên: “Nhờ cô ấy nướng chín nó lên, sau đó đập vỡ lớp vỏ bên ngoài ra.”

Thảo Nguyên cũng rất tò mò bên trong cục đá này là cái gì nên cô bắt tay vào làm ngay.

Một đốm lửa nhỏ màu đỏ rực leo theo ngón tay của cô bám vào cục đá. Ngay lập tức lớp vỏ cứng ghồ ghề của nó lóe lên ánh sáng màu cam đỏ, những đường vân tựa như tia sáng bắt đầu xuất hiện chạy dài khắp bề mặt bên ngoài.

Ngân Hà vẫn im lặng nhìn cục đá trong tay Thảo Nguyên dần dần đổi màu, tới khi nó chuyển sang màu đỏ thẫm thì Mộc Dao hô lên: “Dừng. Đập vỡ nó ra đi.”

Thảo Nguyên rất ngoan ngoãn đặt cục đá xuống đất, lấy thanh kiếm đeo trên lưng chặt xuống thật mạnh.

Tảng đá quả thật vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Ngân Hà chớp chớp mắt, Thảo Nguyên lại nghi ngờ nhìn Mộc Dao, trực tiếp chỉ đống đá dưới đất hỏi: “Cô không lừa tụi này đấy chứ? Sao bên trong không có gì vậy?”