Lúc này, Y Vân đưa mắt nhìn ra cổng lớn của vương phủ, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ.

-Nè Tú Linh, hay là chúng ta...đi chợ kinh thành đi.

-Ngày đầu ở Đại Chu đã rời khỏi vương phủ như vậy, e rằng không hay đâu công chúa.

-Có gì mà không hay, ta muốn đi đâu, làm gì hắn quản được sao?

Y Vân đưa mắt liếc sang Tú Linh, khẽ nhếch mép.

Rõ ràng trong lời nói của nàng chính là đang có vài phần khinh thường Chu Thiên Lăng.

-Ngày trước ở Đông Hạ cũng đã từng cải trang thành cung nữ để xuất cung, sợ cái gì.

Đi theo ta.

Dứt lời, Y Vân liền một mạch bước lên phía trước.

Tú Linh nhìn nàng khẽ cười rồi lại thầm nghĩ:

-Người cần gì phải che giấu cảm xúc thật?

Dù chưa từng chia sẻ nhưng Tú Linh biết rằng ẩn sau vẻ yên bình của nắng hạ ấy chính là cả bầu trời đầy giông bão.

Chủ tử hai nàng chưa kịp bước chân qua bậc cửa thì liền bị hai tên lính canh ngăn lại:

-Vương phi thứ tội, không có lệnh của vương gia không ai được quyền xuất phủ.

Người lên tiếng là A Lộc, trong lúc này hắn thực sự chẳng biết làm thế nào.

Sợ đắc tội với vương phi nhưng lại càng sợ đắc tội với vương gia.

Y Vân vẫn đứng đó chưa có ý định xoay người trở vào, thấy thế tên còn lại là A Phúc bèn nói thêm vào:

-Xin vương phi tha mạng, hai nô tài cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh.

-Lời của hắn là mệnh lệnh vậy lời của ta không phải mệnh lệnh? Hai ngươi là đang xem nhẹ lời ta nói?

Y Vân giọng đầy thản nhiên hỏi A Phúc và A Lộc.

Lúc nãy là Lâm Doãn cô cô giờ lại đến hai tên lính canh, mở miệng một tiếng cũng là vương gia, hai tiếng cũng là vương gia căn dặn, mệnh lệnh của vương gia.

Bản thân Y Vân chỉ nghĩ Chu Thiên Lăng thì ghê gớm lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một chức vương nhỏ nhoi thế mà người trên phố rồi đến người trong phủ, ai nấy đều tỏ ra cung kính khi nhắc đến hắn ta.

-Nô tài không dám, xin vương phi tha mạng.

A Phúc và A Lộc nghe lời nói của nàng mà cảm thấy căng thẳng bèn quỳ xuống xin tha.

Ngay lúc không biết làm thế nào thì A Lộc lại nhận thấy cái gật đầu của Triệu Tuấn đứng gần đó, hắn liền hiểu ý mà cất giọng:

-Là nô tài to gan, đã cản trở việc làm của vương phi.

Y Vân gật đầu hài lòng rồi ừm nhẹ một tiếng sau đó liền dẫn theo Tú Linh rời khỏi Trấn Định vương phủ đi đến chợ kinh thành.

Triệu Tuấn cũng nhanh chóng mà bám theo sau chủ tử Y Vân.

Đợi khi nàng đi hẳn, cả hai người họ mới dám đứng lên.

Hiện giờ cũng đã vào thu, tiết trời mát mẻ vậy mà A Lộc và A Phúc chỉ cảm thấy trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngày dài tháng rộng, không biết vị vương phi này sẽ còn đáng sợ đến mức nào.

Y Vân và Tú Linh đã vào đến khu chợ.

Hai bên con phố là những cửa tiệm san sát, thương nhân đông đảo.

Tiếng chào mời, tiếng trả giá, ồn ào không dứt.

Người qua kẻ lại tấp nập vô cùng, họ giao dịch mua bán, thưởng rượu hưởng lạc, du ngoạn ngắm cảnh.

Thật sự là một quang cảnh rộn ràng.

Tất cả đều được thu vào tầm mắt của nàng và Tú Linh.

Y Vân kinh ngạc đến mức chẳng thể khép nổi miệng.

Quả thật khung cảnh bây giờ náo nhiệt hơn rất nhiều so với năm đó nàng đến Đại Chu cùng đại ca Hạ Nhất Nguyên.

Nàng kéo tay Tú Linh tham quan các cửa tiệm, cuối cùng lại dừng chân ở quầy trang sức.

Y Vân đưa mắt quét qua các món đồ được bầy bán, nhìn qua nhìn lại một hồi bèn đưa tay cầm lên một cây trâm bạch mai, xem xét thật kĩ lưỡng.

Tú Linh thấy thế thì lấy làm thắc mắc hỏi:

-C...tiểu thư, trâm cài lão gia tặng người còn rất nhiều mà.

-Ai nói ta mua cho ta.

Y Vân thản nhiên đáp lại, nàng đưa cây trâm sang phía Tú Linh nhìn một lát rồi cất giọng:

-Rất hợp với ngươi, hay là để ta mua tặng ngươi?

Dường như có thứ gì đó ngăn lại khiến Tú Linh không thể nói thêm gì nữa.

Mắt nàng cũng đã sắp đỏ lên vì cảm động.

-Ông chủ, ta lấy cây trâm này.

Vừa nói Y Vân vừa lấy bạc từ trong túi ra.

Nàng hào phóng đến mức chẳng cần hỏi giá đã liền đưa một thỏi bạc cho ông chủ tiệm.

-Đa tạ, đa tạ.

Chủ tiệm nhận lấy thỏi bạc, khuôn mặt hiện lên nét mừng rỡ, liên tục cúi đầu nói.

Y Vân chỉ khẽ mỉm cười sau đó dúi cây trâm vào lòng bàn tay Tú Linh rồi tiếp tục dạo quanh khu chợ.

Mọi chuyện đều được Triệu Tuấn đứng ở gian hàng bên cạnh thu vào tầm mắt.

Hắn không tin những gì mình thấy, lấy làm ngạc nhiên rồi tự hỏi bản thân:

-Công chúa Đông Hạ này có thật sự giống với lời vương gia nói không vậy?

Vị công chúa trong lời nói của chủ tử hắn là một người mưu mô, thâm sâu.

Còn vị công chúa mà hắn theo dõi lại là người ngay thẳng, lương thiện.

Nhìn qua nhìn lại thì đã mất dấu hai người Y Vân và Tú Linh.

Quay về phía Y Vân, nàng đang cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô nhìn sang Tú Linh thì thấy nàng ta cứ nắm chắt chiếc trâm trong tay.

Y Vân xoay người lại, tặc lưỡi một cái.

-Không nỡ đeo lên?

-Cây trâm này cũng đâu đáng giá một thỏi bạc, tiểu thư cần gì phải tốn tiền như thế.

Giọng điệu của Tú Linh mang vài phần tiếc nuối.

Y Vân vì lời nói của nàng ta mà phải bật cười, cuối cùng lấy cây trâm trong tay Tú Linh cài lên tóc cho nàng, thản nhiên bảo:

-Một thỏi bạc đối với ta thì có đáng gì, cho thì ngươi cứ nhận không cần phải tiếc...!Xem nào, đẹp rồi đấy.

Hai nàng nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập, thấy đám đông ở phía trước Y Vân hiếu kì bèn kéo tay Tú Linh chen vào đó.

Hóa ra là họ đang xem biểu diễn tạp kĩ.

-Kính thưa các vị, tiếp theo đây đoàn tạp kĩ của chúng tôi xin biểu diễn tiết mục xếp ghế trên mây.

Nghe thấy màn giới thiệu không khỏi tò mò, Y Vân bèn xoay qua nói khẽ với Tú Linh:

-Thú vị như vậy hay là chúng ta xem một chút đi.

-Dạ.

Người biểu diễn là một đứa trẻ chỉ tầm mười lăm tuổi.

Điều ấy càng làm Y Vân và Tú Linh càng thêm khâm phục nhưng cũng không kém phần lo sợ.

Nhìn đứa bé đứng trên những hàng ghế lỏng lẻo, lơ lửng giữa không trung Tú Linh liền nhăn mặt khẽ bảo:

-Nguy hiểm quá.

Cùng với những tràng vỗ tay cao hứng, ghế xếp lên ngày một cao, nét mặt đứa bé cũng ngày một khó coi.

Y Vân dường như cũng nhận ra điều đó.

-Aaaaaa

Bỗng một chiếc ghế rơi ra khỏi đường thẳng, người biểu diễn vì thế mà cũng mất điểm tựa rơi thẳng xuống.

Y Vân kịp thời dùng khinh công bay lên ôm lấy đứa trẻ nhẹ nhàng tiếp đất.

-Không sao chứ?

Thanh âm của nàng ôn nhu, đưa mắt quan tâm hỏi:

-M-muội không sao...đa tạ tỷ tỷ.

-Không sao là tốt, sau này phải cẩn thận hơn biết chưa?

Khi nãy rời khỏi phủ là giờ Thìn bây giờ cũng đã qua giờ Tỵ, dù không muốn nhưng cũng phải trở về vương phủ.

Triệu Tuấn bám theo phía sau nàng mà không khỏi ngờ người, ngạc nhiên:

-Vương phi biết võ công?

Hắn nhanh chóng trở về bẩm báo tất cả cho Chu Thiên Lăng.

Sau khi biết rõ mọi chuyện ở khu chợ, thần sắc Chu Thiên Lăng vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm, giọng nói mang vài phần kinh ngạc:

-Võ công? Còn gì nữa?

-Thuộc hạ thấy vương phi đơn giản chỉ là gả đi hòa thân hoàn toàn không mưu tính gì.

Vương gia...có phải người đa nghi quá rồi không?

Chu Thiên Lăng không nói, chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Triệu Tuấn.

Biết mình đã nhiều lời, hắn liền khôn khéo xin lui xuống.

Chu Thiên Lăng nhàn nhạt hóp một ngụm trà, nhắm hai mắt lại rồi khẽ thở dài.

-Cũng mong là bổn vương tự đa nghi.

Với một người đứng ở đỉnh cao như hắn, mỗi một bước đi, mỗi một việc làm đều phải hết sức thận trọng.

Huống hồ lại còn là nữ tử địch quốc, ai biết được cô ta có mưu đồ gì.

Làm sao mà không đa nghi cho được..