Ngày đi săn thứ hai cũng đã chính thức bắt đầu.

Trong lúc đi săn, Y Vân và Chu Thiên Lăng đều cao hứng giống như nhau.

Những con vật ôn thuần như thỏ, nai, gà rừng làm sao có thể lọt vào mắt hai người bọn họ.

Nàng và hắn liền bị con gấu đen ở đằng xa gây cho sự chú ý.

Cả hai không ai nói ai câu nào nhưng lại cùng giục ngựa về phía trước.

Vốn dĩ con gấu kia chính là con mồi mà Hạ Nhất Nguyên đang nhắm đến nhưng vì nhận thấy Y Vân cũng thích thú với nó nên hắn tình nguyện nhường cho muội muội mà chuyển hướng sang con mồi khác.

Một tiễn e rằng không hề hấng với con gấu to lớn kia, Y Vân bèn cài hai mũi tên lên ngắm bắn.

Cùng lúc bốn mũi tên nhắm thẳng vào người của con gấu đen.

Nó kêu lên một tiếng thống khổ rồi ngã xuống.

Phu thê Trấn Định vương cùng săn được một con gấu đen lớn, Khánh Uyên quận chúa săn được một con gà rừng và một con cáo.

Kết quả khác xa nhau càng khiến nàng ta thập phần căm hận Y Vân.

Kết thúc buổi săn, Y Vân ngay tức khắc liền trở thành nhân vật để người khác nịnh nọt.

Bỗng nhiên bị bỏ lại phía sau, Khánh Uyên đương nhiên là không cam tâm.

Đến lúc yến tiệc, nàng ta cũng cáo bệnh quay về lều.

Khánh Uyên điên cuồng la hét, đập luôn cả lọ hoa và những đồ trưng bày quý giá.

Tỳ nữ thân cận của nàng ta là Ái Liên, nhìn thấy chủ tử như thế thì không khỏi xót xa lên tiếng:

-Quận chúa, người đừng đập.

Nếu truyền ra ngoài khác sẽ nghĩ sao về quận chúa đây?

-Đồ của bổn quận chúa tại sao bổn quận chúa không được đập? Cô ta...cô ta dựa vào cái gì mà nhận hết tâm điểm đáng ra phải thuộc về bổn quận chúa.

Dứt lời, tiếng ném đồ lại một lần nữa vang lên thật chói tai.

Ái Liên liền quỳ xuống nắm lấy góc váy của nàng ta:

-Nếu quận chúa nổi giận thì hãy đánh nô tỳ, đừng làm tổn thương đến ngọc thể.

-Ta thuyết phục phụ thân dạy cưỡi ngựa chính là đợi đến ngày này thể hiện, hy vọng Thiên Lăng ca ca sẽ chú ý đến ta.

Nhưng...nhưng tại sao ả ta...ả ta...

Khánh Uyên như vô lực, khuỵu người xuống.

Kỳ thực đây là lần đầu tiên sau khi được phong quận chúa, nàng mới tự xưng "Ta".

Ái Liên hầu hạ bên cạnh nàng ta nhiều năm không khỏi xót xa thay chủ tử.

Nàng ta gạt đi nước mắt trên gương mặt kiều diễm, suy tính một hồi liền quay sang tỳ nữ thì thầm vào tai:

-Ái Liên, ngươi làm cho ta việc này...

-Dạ.

Ái Liên cúi đầu, đỡ nàng ta đứng dậy rồi nhanh nhẹn rời đi.

Khánh Uyên nhìn theo bóng lưng của tỳ nữ thì bèn nhếch mép cười nham hiểm:

-Hạ Y Vân, bổn quận chúa không để cô đắc ý được nữa đâu.

Ngày thứ ba của đại lễ thu tiễn, khi mặt trời sắp lặng xuống mọi người đều giục ngựa trở về lễ đài thì Y Vân lại một lúc đuổi theo con sói hoang vào tận trong rừng.

Khánh Uyên thấy thế cũng giục ngựa đi phía sau nàng.

Khu rừng rậm rạp, cây cối cao lớn, ánh sáng mặt trời chỉ có thể le lói chiếu vào.

Đường đi dần nhỏ hẹp, không thấy bóng dáng con sói kia đâu, nàng cho ngựa cưỡi chậm rãi đi bộ.

Đi thêm một đoạn vào sâu bên trong, con ngựa bỗng lồng lên dữ dội, Y Vân không kịp trở tay mà bị ngã khỏi yên ngựa, đập đầu vào một tảng đá lớn.

Khánh Uyên đứng ở sau một thân cây lớn nhìn thấy cảnh tượng kia thì không khỏi sợ hãi.

Chỉ muốn cô ta mất mặt trước mọi người sao lại thành ra thế này?

Lúc này tất cả mọi người đã quay trở về nhưng Uyển Anh mãi vẫn không thấy bóng dáng Y Vân đâu bèn đi đến chỗ Chu Thiên Lăng:

-Bát ca, muội không thấy tỷ tỷ đâu hết.

-Cô ta đi đâu làm sao bổn vương biết được.

Miệng thì cất lời thờ ơ, thập phần không để tâm nhưng hắn lại quét mắt nhìn khắp nơi, thật sự không thấy nàng đâu liền chau mày.

Bên này hoàng hậu và đại hoàng tử Nhất Nguyên cũng lo lắng không kém.

Một lúc nhanh sau, Chu Thiên Lăng liền thu vào tầm mắt thân ảnh Khánh Uyên cưỡi ngựa quay về, gương mặt lấm lét, không còn chút huyết khí thì bất giác chau mày sinh nghi.

Một khắc nhanh chóng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Y Vân đâu, hai người nam nhân sốt ruột cùng lúc trèo lên yên ngựa, cửu công chúa vội đuổi theo bóng lưng Chu Thiên Lăng:

-Muội đi với huynh, bát ca.

Chu Thiên Lăng, Uyển Anh, Hạ Nhất Nguyên rong ngựa khắp thảo nguyên nhưng chẳng thấy nàng đâu.

Lúc này, nàng cửu công chúa nghĩ ra gì đó bèn cất giọng:

-Có khi nào tỷ ấy đang ở khu rừng phía bắc?

Chu Thiên Lăng chẳng hiểu sao bản thân lại có chút lo lắng và sốt ruột khi không tìm thấy nàng nhưng khi nghe thấy lời nói của Uyển Anh cũng không quên mắng Y Vân:

-Khu rừng đó nổi tiếng có sói hoang, về đêm lại càng nguy hiểm, cô ta bị điên hay sao mà lại đi vào đó.

Dù độc miệng nhưng vừa dứt lời hắn đã phi ngựa thật nhanh về cánh rừng phía bắc.

Từng lời của Chu Thiên Lăng, Hạ Nhất Nguyên lại chẳng thể nghe lọt tai, hắn trừng mắt nhìn Trấn Định vương nhưng vì muội muội nên rất nhanh chóng liền đuổi theo hắn ta..