Y Vân ôm con mèo Miêu Miêu, vuốt vuốt bộ lông đen tuyền của nó mà ngồi ở chính điện chờ đợi.

Nhưng cả một ngày rồi cũng chẳng thấy Trương tổng quản bên cạnh hoàng thượng đến.

Chẳng lẽ phụ hoàng vẫn còn đang đau đầu vì hôn sự giữa Đại Chu và Đông Hạ chăng?

Nàng cứ muốn thuận theo tự nhiên, chuyện gì đến thì ắt sẽ đến nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng chẳng phải là hay.

Tối hôm ấy, Y Vân lại một lần nữa suy nghĩ thật kĩ lưỡng.

Nàng tự biết người phù hợp cho hôn sự lúc này hơn ai hết chính là mình.

Đại ca không chỉ là hoàng tử mà còn là tướng quân ở doanh trại.

Nhị ca cũng coi như được phụ hoàng trọng dụng.

Tam ca luôn muốn hưởng thụ cuộc sống, làm sao có thể nghĩ đến chuyện lập thê tử.

Suy đi tính lại vẹn cả đôi đường cũng chỉ là nàng, Hạ Y Vân.

-Hay là...lợi dụng việc này để đến Đại Chu tìm chủ nhân của miếng ngọc bội, còn có thể gặp lại cô cô.

Cô cô của nàng là tam công chúa của Dương thái hậu, Hạ Bạch Yến.

Sau khi mẫu hậu mất, cô cô là người bên cạnh chăm sóc cho nàng.

Đối với Y Vân mà nói bà ấy chẳng khác gì dưỡng mẫu.

Nghĩ là làm, sáng hôm sau đợi khi đã thiết triều xong, nàng đến Dưỡng Tâm Điện để gặp hoàng đế.

-Gần đây có việc gì khiến phụ hoàng đau đầu không?

-Trẫm là vua một nước, có chuyện nào mà không làm trẫm đau đầu chứ.

-Chuyện...chuyện liên quan đến Đại Chu...không có sao phụ hoàng?

Nàng cứ úp mở nửa muốn nói nửa lại không.

Nhưng rồi cuối cùng Y Vẫn cũng quyết định hỏi.

Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng, giọng trầm trầm mà chắc nịch nói:

-Về chuyện hôn sự con cứ yên tâm.

Trẫm tuyệt đối không gả con đi xa.

-Không phải như vậy...con...con.

Ngay lúc này, Y Vân đang định nói ra suy nghĩ của mình thì nàng lại chần chừ.

Đột nhiên, nàng lại không biết quyết định này có đúng hay không.

-Con muốn đến Đại Chu.

-Vân nhi, con biết mình đang nói gì không?

Nàng nhìn phụ hoàng rồi mỉm cười, gật nhẹ đầu.

Giọng nói Y Vân nhẹ nhàng cất tiếng:

-Con biết...con biết phụ hoàng thương con, người không muốn gả Vân nhi đi xa nhưng sớm muộn gì thì con gái vẫn phải gả chi bằng bây giờ con đến Đại chu, cũng có thể giúp ích cho Đông Hạ.

-Con về cung trước đi.

Vẻ mặt hoàng đế trầm ngâm một lát, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói.

Y Vân thấy phụ hoàng như thế cũng chẳng nói gì thêm, nàng đành lui xuống sau đó rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Tổng quản thái giám Trương Hằng biết hoàng đế vì chuyện này mà đau đầu không ít.

Thế nên ông đành mạn phép góp vào vài câu.

-Hoàng thượng, nô tài xin phép cả gan nói một câu không biết nặng nhẹ.

-Cứ nói.

-Người vì lời hứa với tiên hoàng hậu mà không gả đại công chúa nhưng nay là chính công chúa đến nói...huống hồ ở Đại Chu còn có trưởng công chúa của thái hậu.

Sinh tiền, Trác Y Na từng xin hoàng đế: đừng gả Y Vân đi xa nếu nàng không muốn, và đương nhiên, ông đã đồng ý.

Người Đông Hạ quan trọng nhất là chữ tín làm sao có thể nuốt lời.

Nhưng dù cho hôm nay là Y Vân cam tâm tình nguyện muốn gả thì ông cũng không muốn điều đó diễn ra.

Bởi, nàng là người con mà hoàng đế yêu thương nhất, làm sao có thể đành lòng gả đi.

-Trẫm đương nhiên hiểu lời ngươi, gả Y Vân là lựa chọn tốt nhất nhưng con bé đó từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình ương bướng, kiêu ngạo...e rằng đến đó nó lại gây họa.

Hoàng đế thở hắc ra rồi lắc đầu.

Y Vân rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, chưa vội quay về cung, nàng nhất thời lại muốn đến ngự hoa viên thưởng hoa.

Tú Linh đi theo phía sau nàng, luôn khó hiểu về việc làm của chủ tử.

Nàng ta lấy làm thắc mắc mà hỏi Y Vân.

-Công chúa, có điều này muội vẫn chưa biết.

Y Vân ngắm mấy đóa hoa mẫu đơn đang đua nhau khoe sắc, nghe Tú Linh nói Y Vân liền quay sang nhìn nàng ta.

-Hoàng thượng yêu thương công chúa như vậy nhất định sẽ không gả người đi xa.

Hà cớ gì người lại đến tự mình đi xin?

Nàng nhìn cung nữ của mình mà cười nhạt, cất giọng rồi nói ra những lời trong lòng.

-Phụ hoàng dù có yêu thương ta đến đâu thì vẫn là hoàng đế của Đông Hạ, đương nhiên vẫn sẽ lấy đại cuộc làm trọng.

Ta thân là công chúa đâu thể để ông ấy vì ta mà nhọc lòng, chi bằng cứ tự mình đi nói về chuyện này vẫn tốt nhất.

-Nhưng còn có thái hậu, các hoàng tử, đại tướng quân và đại học sĩ...họ nhất định sẽ không đành lòng.

Có thế nào Tú Linh cũng không thể hiểu được những ý nghĩ của Y Vân.

Rõ ràng có thể không gả nhưng lại đi cầu xin để được gả.

-Không đành lòng thì cũng phải đành lòng thôi.

Trong cung này chung quy cũng chỉ có bốn chữ.

Ngươi biết bốn chữ đó là gì không?

Thanh âm của Y Vân có chút thê lương, đôi mắt đã hơi đỏ lên nhưng lại mỉm cười như thể đang cố nén nước mắt.

Nàng nhắm mắt một chút, điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói nhẹ nhàng nói tiếp:

-Bốn chữ đó chính là "Không thể lựa chọn".

-Không thể lựa chọn?

Tú Linh nặng nề nhắc lại lời của chủ tử.

-Phải, chính là bốn chữ ấy...!Xưa nay việc hòa thân nhiều không đếm xuể, có biết bao nữ tử không tình nguyện vẫn phải gả đi.

Vốn dĩ cũng không qua nổi số phận.

Thanh âm nàng đến vài phần thê lương, nói đoạn liền đi đến tiện tay ngắt một bông hoa phù dung, giọng nàng có đôi chút chua xót:

-Là công chúa thì vẫn phải gả đi, đó là điều đương nhiên có gì mà không đành lòng? May mắn thì tìm được một phu quân tốt còn không....cũng như đóa phù dung nhanh nở chóng tàn!

-Công chúa....

Tú linh nhỏ giọng gọi Y Vân, nàng biết chủ tử của mình tuy bề ngoài tươi cười, rạng rỡ là thế nhưng bên trong lại chất chứa rất nhiều tâm tư, phiền muộn.

Đột nhiên từ phía xa xa lại có ai đó đang lớn tiếng.

Y Vân tò mò nên bèn đi xem thử đó là chuyện gì.

Càng đi đến gần Y Vân nhận ra đó là giọng của nhị ca, nàng bèn nắp sau một thân cây lớn mà nghe ngóng.

-Ta dẹp loạn thổ phỉ ở phía nam trở về, phụ hoàng chỉ ban thưởng sơ xài, đại ca đi cứu tế thì ông ấy lại tặng riêng ngọc bội cống phẩm, ngươi nói xem đó là ý gì?

-Nhị hoàng tử người đứng tức giận.

Nói không chừng hoàng thượng đang muốn thăm dò thái độ của người thôi.

Hắn là Thiệu Huy, thuộc hạ của Hạ Nhất Duy.

Thấy chủ tử đang tức giận, Thiệu Huy bèn khuyên.

-Thăm dò gì chứ? Rõ ràng là đang thiên vị đại ca.

Hạ Nhất Duy bực tức, hắn bẻ một nhánh cây vứt mạnh xuống đất xem như trút giận.

Y Vân dường như đã biết lý do nhị ca tức giận, vẻ mặt nàng có đôi chút phức tạp, không biết là đang nghĩ gì nhưng rồi nhanh sau đó lấy lại nụ cười vốn có mà bước đến chỗ Hạ Nhất Duy.

-Nhị ca, huynh trở về rồi sao?

Thấy nàng, hắn liền thu lại vẻ mặt lúc nãy, xoa đầu Y Vân, Hạ Nhất Duy bèn trêu chọc:

-Ta vừa về cung đã nghe tin muội trốn học, kết quả là bị phạt quỳ.

Y Vân bĩu môi, chụp lấy bàn tay to lớn của nhị ca ra khỏi đầu mình.

-Ai nói với huynh chuyện đó vậy.

Đừng xoa nữa, rối hết tóc của muội bây giờ.

-Không nói với nhị ca nữa, muội về cung đây.

Nàng vuốt lại tóc sau đó cũng rời đi.

Thiệu Huy nhìn theo bóng lưng của vị công chúa cho đến khi khuất hẳn, hắn mới cất giọng:

-Thuộc hạ nghe được mấy hôm trước sứ thần Đại Chu đến để bàn về chuyện liên hôn.

Hạ Nhất Duy đưa mắt sang Thiệu Huy, ý chỉ tiếp lời.

Đã hiểu ý Thiệu Huy bèn nói tiếp:

-Triều thần đều muốn công chúa...đến Đại Chu ngay cả đại tướng quân và đại học sĩ về chuyện này cũng không dám bàn luận nhiều.

Nhà ngoại mà cũng không dám bàn luận?

Nhìn dáng vẻ vô tư, không âu lo đó liệu muội ấy đã biết việc này chưa?

Nhị hoàng tử trầm ngâm một hồi rồi quả quyết nói:

-Trước mặt phụ hoàng ta nói gì thì cũng thành sai, chuyện này xem như chưa nghe đi.

Một người sinh ra trong lúc Đông Hạ đang suy yếu, người dân đói khổ, hạn hán kéo dài.

Một người được xem là phúc tinh, sinh ra thì nhanh sau đó triều đại liền phồn vinh, thịnh vượng.

Một người là điềm xui xẻo, một người là vận may.

Thử hỏi hoàng đế yêu thương ai hơn?

Cùng là con nhưng trái với Y Vân, hắn đều phải lựa lời cẩn trọng trước mặt phụ hoàng.

Chuyện liên hôn gì đó giữa Đại Chu và Đông Hạ thôi thì cứ nhắm mắt cho qua..