Ngày mai sẽ phải cùng Hắc đại nhân tiếp xúc gần gũi rồi, Bạch Mão Mão khó nhịn ý xuân xoay vòng vòng trong phòng ký túc.
Hồng Quả Quả lười biếng dựa vào thành giường, gặm táo bên nghiên cứu mặt mày đỏ ửng của Bạch Mão Mão.
"Mão Mão, Hắc đại nhân so với quả táo ăn ngon hơn à?"
"Này, con nít thì biết cọng lông gì? Tại sao có thể đem đàn ông so với táo hả? Đàn ông là dao thớt, còn quả táo là như thịt cá, hiểu không?" Giống như một người từng trải, Bạch Mão Mão làm ra vẻ.
"Như vậy, phụ nữ vừa là táo vừa là thịt cá?" Hồng Quả Quả khốn hoặc hỏi.
". . . . . ." Tắc nghẽn trong chốc lát, Bạch Mão Mão không nhịn được nổi giận: "Người nhỏ bé à, cậu giả heo ăn cọp à? Sao hỏi mình vấn đế sâu xa như vậy, rất căng rồi! Mình làm sao biết được phụ nữ là táo hay là thịt cá, dù sao đều là đồ trên thớt."
"Không phải còn có chuyện nữ trên nam dưới đó sao?"
Nghe được Hồng Quả Quả trả lời, Bạch Mão Mão lần nữa tắc nghẽn rồi, cái tên ngốc này chẳng lẽ nhìn trộm mấy thứ kia trong máy tính cô?
"Cậu nhìn lén máy tính mình?"
"Không có, ban đêm cậu coi Anime làm mình ngủ không được, nên ngồi sau cậu coi mấy bộ. Ừ, rất kịch liệt." Hồng Quả Quả có tiếng cũng có miếng trả lời, thái độ chuyện chú làm cho Bạch Mão Mão ngạnh lại. . . . . .
"Làm ơn, cậu ấy là không có trải qua Mosaic AV cấp Anime, xin cộng thêm định ngữ, Hồng Quả Quả, bằng không mình lầm tưởng cậu rất thuần khiết và trong sạch." Nhiễm Sênh Sênh vốn một bên chơi trò chơi, nghe được lời nói của Hồng Quả Quả, lòng căm phẫn nói xen vào.
"Nói bậy, không cần tự oan uổng!" Lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão nhận lại sự khinh thường, cười xấu xa cãi lại nói: "Lão đây cũng có thực hành Mosaic đấy!"
"Đúng rồi, cho nên mỗi lần cậu chạy đi Học viện Mỹ thuật, tìm cao thủ Anime kết giao. Mình hiểu rõ mục đích của cậu, thỏ trắng, cậu không phải chính là đang hi vọng còn có người giúp cậu trở lại cuộc so tài của ngựa hay sao?"
". . . . . ." Không nói gì mà nhìn Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão hoàn toàn bế tắc. Thật lâu, cô rốt cuộc không nhịn được rối rắm mở miệng: "Sênh Sênh, cậu thầm mến mình sao? Vì sao biết hành tung của mình. . . . . ."
". . . . . ." Đôi tay đang chơi game bỗng cứng đờ, Nhiễm Sênh Sênh hung hăng trừng mắt Bạch Mão Mão: "Bà đây muốn đánh chết cậu! Thầm mến cậu cái cọng lông ấy! Là Tịch Nghiền nói cho mình biết, gần đây cậu cứ quấn lấy cô ấy, cũng không nói rõ muốn nhờ chuyện gì, cậu ấy bảo mình nói với cậu, có chuyện gì thì nói thẳng, nếu cứ quấy nhiễu cô ấy, cô ấy sẽ xử lý cậu."
"Cậu biết Tịch Nghiền đại nhân?" Phát ra tiếng thét chói tai, trong nháy mắt Bạch Mão Mão đến bên cạnh Nhiễm Sênh Sênh, mặt tràn đầy sao đổi ngôi.
"Này, cô ấy là bạn học lâu năm kiêm đồng hương của mình, cô ấy cao hơn một cấp, mỗi khi trường nghỉ hè hay nghỉ đông thì bọn mình luôn về nhà cùng nhau." Nhiễm Sênh Sênh định đóng máy tính, dù bận vẫn ung dung nhìn cái mặt vô cùng nhăn nhó của Bạch Mão Mão ngay trước mặt.
"Vậy. . . . . . Vậy cậu có thể giúp mình cầu xin cô ấy một tay được không? Sênh Sênh, mình đối với cậu thâm tình như keo, cậu nhất định phải giúp mình thành toàn tâm nguyện này." Bạch Mão Mão a dua nịnh bợ đi tới trước mặt Nhiễm Sênh Sênh, ân cần bưng lên một ít nước .
"Tịch Nha là thiết kế của Học viên Nghệ thuật, cậu vì sao mà chú ý tới cô ấy? Hệ của người Anime thì mới hiểu cái này hơn chứ." Nhiễm Sênh Sênh cũng kỳ quái suy nghĩ rốt cuộc trong đầu con thỏ này đang chứa thứ gì, tổng quát cũng không đưa ra được đáp án.
"Lão đây coi trọng chính là trí tưởng tượng." Rất tự hào ngẩng đầu lên, Bạch Mão Mão cười đến vô cùng bỉ ổi: " Mấy người ở hệ Anime mình đã xem qua một lượt rồi, quá thiếu trí tưởng tượng, nhưng Tịch Nghiền đại nhân thì khác, dường như tất cả không làm khó được cô ấy, mình tin tưởng cô ấy nhất định có thể vẽ ra nhiều động tác có độ khó cao hơn mà người thường không thể tưởng tượng ra được, những chi tiết kia rất đẹp, cô ấy nhất định có thể thể hiện được sự tinh tế của vẻ đẹp đến tận cùng."
"Cậu nói động tác khó hơn?!" Nhiễm Sênh Sênh nhìn ánh sáng bắn ra bốn phía của Bạch Mão Mão, thiếu chút nữa hộc máu: "Làm ơn, không cần thẳng thắn như vậy, người đang nói chính là xử lý xong sau tình cảnh Mosaic, đều là vị trí mấu chốt, thỏ trắng à, YY vô tội, buôn bán vàng mới có tội."
"Một câu thôi, có giúp hay không?" Cũng không để ý lời chỉ bảo của Nhiễm Sênh Sênh, đồng chí Bạch Mão Mão cũng rất cố chấp.
"Có thời gian mình gọi cô ấy đến phòng kí túc chơi, chính cậu nói với cô ấy đi, nhớ đấy, tự gánh lấy hậu quả."
"Được, lão đây bất cứ giá nào cũng . . . . ."
"Mão Mão, cậu không phải đang rối rắm về vấn đề khiêu vũ sao? Hắc đại nhân chắc không đá cậu đâu nhỉ?" Hồng Quả Quả vừa gặm táo, lành lạnh mở miệng.
". . . . . . Này người bình thường, giờ cậu cũng học cái xấu à? Không nên đả kích chị nghe chưa, ô ô." Quả khinh khí cầu trong nháy mắt bị chọc thủng, Bạch Mão Mão trợn mắt nhìn Hồng Quả Quả, nhớ tới Loan Hoảng Hoảng, cô càng u buồn hơn rồi, bùn nhão không nặn thành tường, chính cơ hội cho cô học tập, cô cũng không thể học được điều gì.
"Hay mình tìm anh mình tới dạy cậu nha?" Hồng Quả Quả ngược lại có tâm muốn giúp một tay.
"Cậu còn có anh trai? Có đẹp trai hay không? Nhân phẩm có được hay không?" Ánh mắt Bạch Mão Mão, lại tới tinh thần.
"Ừ, có một người, không thể không thua Hắc đại nhân, có muốn anh ấy đến đây hay không?" Hồng Quả Quả trong miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ, hiếm khi xuất hiện sự không tập trung.
"Vậy còn mè nheo cái gì? Tốc độ lên đi nào."
"Bây giờ anh ấy ở thành phố Lâm Phong, giờ ngồi máy bay chắc cũng cỡ 2 tiếng đồng hồ, cậu chờ một chút nha."
"... ........Cậu định đùa mình à? Người bình thường, sau hai giờ chính là buổi tối mình không có ý định thức trắng đêm học đâu, người ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức đấy.... ...... ..." Bạch Mão Mão đang muốn phát uy, lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho sợ hãi, nhìn xa lạ kia mã dãy số xa lạ kia, đáy lòng cô đột ngột dâng lên chú lo lắng.
"Alo, ai vậy?"
"Bạch Mão Mão?" Giọng nói trầm thấp từ tính, hình như ẩn chứa sự lãnh lẽo.
"Phải . . . . ." Khí thế trong nháy mắt cách xa, chỉ là nghe được âm thanh của anh, Bạch Mão Mão cảm thấy toàn thân trở nên mềm nhũn, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, bụm mặt cúi đầu đáp.
"Bây giờ, đi ra ngoài."
Giọng nói chân thật ấy, vang vọng bên tai Bạch Mão Mão, cô mờ mịt ngẩng đầu liếc nhìn Nhiễm Sênh Sênh và Hồng Quả Quả đang tò mò bên cạnh mình, nháy mắt sau đó, cô kích động chạy về phía ban công ——
Mới vừa vào thu, cây ngô đồng nước Pháp tươi tốt lạ thường, đang giương cao lên trời.
Ngay ở màu xanh ấy, cả người anh là màu đen, đứng bên cạnh xe cúi đầu nói điện thoại.
Giờ phút này, vô số rèm che cửa sổ sát đất trên ban công không có gió mà bay, chúng nữ sinh rối rít thò đầu ra, nhìn về phía bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia; ở bên cạnh anh cách đó không xa, tụ tập vô số nữ sinh, họ tò mò ngắm nhìn, nhưng không có dũng khí chủ động đến gần anh; ở chỗ xa hơn, đập vào mắt có thể chạm được, có thể thấy nhiều nữ sinh giống như cắn phải thuốc lắc chạy loạn xa, sau đó thì càng ngày càng nhiều nữ sinh chạy tới nơi này ——
Da đầu Bạch Mão Mão tê dại, này, đây là cái tình trạng gì hả?! Thật sự muốn cô đi ra ngoài sao?!
Nhiễm Sênh Sênh vào Hồng Quả Quả đi sau lưng cô, thấy tình cảnh này, họ không nhịn được thương hại liếc nhìn khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ của Bạch Mão Mão. Vỗ vỗ bả vai cô, giọng nói Nhiễm Sênh Sênh cực kỳ dịu dàng: "Đi đi, nữ sinh chống kẻ địch, nhất định phải còn sống trở về."
Không cần . . . . . Ở đáy lòng điên cuồng gào lên sự đau xót, Bạch Mão Mão buồn vui ngồi xổm xuống, đấm lên nền nhà o(╯□╰)o
"Cho em một phút, xuống."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, động tác đấm nền nhà của Bạch Mão Mão ngưng lại, cô giống như thấy được sự lạnh lùng trên khuôn mặt không nhẫn nhịn kia, nháy mắt sau đó, giày cũng không đổi, cầm túi xách, vọt thẳng xuống lầu dưới ——
"Này, thỏ trắng cũng là tiểu thụ." Bạch Mão Mão gặp Loan Hoảng Hoảng che miệng, yểu điệu cười như điên.
"Cậu nói đi, Hắc Thường Kình kia thật sự sẽ không coi trọng thỏ trắng đúng không?" Thấy Loan Hoảng Hoảng đi vào cửa, Nhiễm Sênh Sênh không nhịn được lo âu hỏi.
"Cũng chưa chắc, loại đàn ông này bình thường thì mắt cao hơn đầu, thỏ trắng cũng không có dung nhan đẹp lắm." Loan Hoảng Ho ảng cũng đi tới ban công, thấy Bạch Mão Mão dưới ánh mắt ghen ghét của đống nữ sinh, run rẩy đi về phía tên đàn ông giống như thần linh kia.
"Hắc Thương Kình, thích thỏ." Hồng Quả Quả im lặng, đột ngột lên tiếng, lại đổi lấy nụ cười kinh thường của hai đứa con gái khác.
Hồng Quả Quả cũng cười một cái, cũng không cãi lại. Cô biết, họ không thấy được.