Sau cơn mưa luôn khiến con người ta có cảm giác mới mẻ.

Mượn mấy cuốn tiểu thuyết từ thư viện trường, Bạch Mão Mão đi lòng vòng, quyết định vòng qua vườn cây trở về kí túc xá.

Nhắc đến cái vườn cây to trong trường Đại học La Gia, trong đôi mắt Bạch Mão Mão khó nén cảm giác ưu thương. Vì sao đây?

Vườn cây nơi đây của trường, bọn cô không sinh viên nào không biết biệt danh của nó —— Tàu Nô-ê (hay Noah). Vì sao đây?

Theo wiki thì Tàu Nô-ê là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này là để tự cứu ông và gia đình, bảo tồn thế giới động vật, thực vật khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.

Lại nói, diện tích của Tàu Nô-ê tới mấy chục hecta, bên trong trồng đủ loại cây cối, dù là Xuân Hạ Thu Đông, thì phong cảnh bên trong cũng đều cực kỳ phong tình. Mấu chốt chính là, bên trong giống như một cái mê cung nhiều lối u tối, không đếm nổi có bao nhiêu chỗ vắng vẻ trên mấy lối mòn ấy, còn có vô số khu nghĩ mát đủ loại được tạo hình ở đó, bàn đá hay ghế đá cũng có, dần dần, nơi này là được các đôi nam nữ yêu nhau nồng nhiệt chọn làm nơi hẹn họ hoặc làm thánh địa tụ tập.

Không biết có phải do hoàn cảnh gây họa hay không, hay do tuổi thanh xuân nhiệt huyết, mỗi sáng sớm, cô nhân viên dọn về sinh có thể quét ra từ chỗ này vô số bao cao su đã qua sử dụng hoặc chưa, điều này làm cho một nhân viên vệ sinh có tuổi như cô làm sao chịu nổi chứ? Dưới cơn nóng giận, họ liền đệ đơn khiếu nại lên nhà trường, yêu cầu nghiêm cấm chỉnh đốn tác phong trường học, nghiêm cấm ở nơi công cộng tằng tịu với nhau ——

Vốn chuyện như vậy chỉ có các cặp đôi sinh viên biết được, giờ bị các cô nhào qua nhào lại, Đại học La Gia chợt nổi lên cơn sóng gió, vườn cây bí mật đã bị người người ta biết được. Dưới áp lực, nhà trường thành lập một đội giám sát bao gồm những giảng viên nam trẻ đầy chuyên môn, mỗi đêm trước khi ngủ thì họ phân tổ nhỏ cầm đen pin đi tuần tra khu vực vườn cây này. Cái đội giám sát này, trong giới sinh viên cũng có một biệt danh riêng —— Đội Quét tước.

Đội Quét tước này chỉ có hành động là nhìn, quả thật cũng khiến cho họ hơi ra vẻ một tí, nhưng dần dà, giáo viên hay sinh viên cũng chả chịu nổi nữa. Rốt cuộc cũng có một ngày, một dũng sĩ đã viết một bài văn dài vạn chữ đăng lên diễn đàn của trường học, nghiêm túc chứng minh việc xây dưng vườn cây này trở thành nơi để cho nam nữ yêu nhau là đúng, thử nghĩ, ban đêm gió lớn, mọi thứ đều ngủ, một đôi đôi nam nữ độc thân tiến vào bên trong, đưa mắt nhìn khắp nơi, không người cũng không gió, giống như bước lên chiếc tàu Nô-ê vậy, và bọn họ tựa như Adam và Eva, nếu như ban đầu Adam và Eva không xảy ra chuyện gì, thì bây giờ sẽ có loài người sao? Cho nên mới nói, tất cả đều vì tính người mà thôi. Thân là phần tử trí thức cao cấp như Giáo sư hay giảng viên của Đại học, nếu bản thân cũng không tôn trọng tính người thì làm sao lấy được khoan dung độ lượng hay một tấm gương sáng cho người khác được . . . . .

Mặc dù bài văn này chủ yếu là ngụy biện, có vô số chỗ sơ hở, trên diễn đàn trường có rất nhiều bình luận phản biện lại, nhưng đội giám sát và các thầy cô trong trường đã sớm mệt mỏi về vấn đề này nên đồng ý chấp nhận những hành vi của sinh viên ở đây, chỉ là nhấn mạnh lần nữa là nên hạn chế, phải ăn nói có văn hóa, nhưng nếu thật sự không nhịn được, cũng xin tự động xử lý tốt mấy thứ đồ bỏ đi kia, không cần thiết phải tăng thêm lượng công việc cho mấy dì làm vệ sinh. . . . . .

Mặc dù vấn đề này không giải quyết được gì, nhưng vườn cây Tàu Nô-ê được lưu truyền rộng rãi, mà tác giả của bài viết kia —— địa chỉ ID Khinh Hứa Ưu Thương cũng bất chợt được vang danh. Toàn bộ máy vi tính ở Đại học La Gia đều kết nối chung với nhau, đã có người tìm hiểu người đó là ai, nhưng vẫn không tra ra được đó là ai, bất đắc dĩ phải thừa nhận rằng, người này còn hơn cả hacker trong trường, nhân tài ....!

Đối với một người độc thân như Bạch Mão Mão thì cô chú ý từ đầu đến đuôi, ngoài sự khiếp sợ, từ đó đến bây giờ cô cũng không dám bước chân vào nơi này, mặc dù cô biết ban ngày không có mây cũng chả có mưa, nhưng ngộ nhỡ có người ban ngày không nhịn được thì sao? Cô cũng không muốn bị đau mắt hột đâu ——

"Không được nhìn không được nhìn, nó đáng sợ lắm. . . . . ." Nghĩ đến đây, Bạch Mão Mão cảm thán, đúng là lựa chọn cách dùng từ của giáo viên rất có trí tuệ!

"Hahaha——"

Nghe được người con gái đang đi qua trước mặt thở dài, nam sinh đang ngồi trên ghế bên đường đi nghe điện thoại bỗng mở miệng cười thành tiếng.

Nhạy cảm quét ngang qua bên cạnh, Bạc Mão Mão nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười không chút kiêng kỵ, nhất thời có chút cứng người. Đầu óc chuyển động một cái, cô quyết định không nhìn nữa mà đi ngang qua, cô cũng đâu là Nhiễm Sênh Sênh, còn chưa có cái dũng khí trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi nhìn cái cọng lông gì đâu!

"Bạn học Bạch Mão Mão?"

Nam sinh này vẫn mang theo giọng nói non nớt, hắn ta mấy tuổi rồi chứ? Còn chưa có qua cái thời kỳ dậy thì à? Nghe được âm thanh, Bạch Mão Mão theo bản năng oán thầm trong lòng , bước chân còn chưa đi được bao nhiêu, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Anh gọi tôi?"

"Giáo viên ở đại học La gia nói không có ai cùng tên với cô." Trên mặt anh đẹp trai lộ ra nụ cười sáng chói, nam sinh đứng lên, hai bước đi tới bên cạnh Bạch Mão Mão.

"Anh là ai?" Cảnh giác nhìn người đang đi tới bên cạnh và chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, Bạch Mão Mão bắt đầu kiểm điểm chính mình, loại người giống như cô ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, vẻ thùy mị cũng không đến mức tuyệt diễm khiến kinh thiên động địa hay là cực kỳ bi thảm làm người ta siêu lòng, ở Đại học La Gia này cô chỉ như một người tàng hình, tại sao lại có người biết tên cô?

Cúi đầu nhìn chiếc váy màu xanh dương nhạt điểm vài bông hoa bé tí trên người, Bạch Mão Mão có phần chột dạ, đã hai tuần nay cô không dám mặt áo T-shirt kiểu rộng thùng thình rồi, không dám đi Học viện Thương mại rình coi Hắc địa nhân, sự kiện kia chắc cũng trôi qua rồi chứ? Chắc không có người nhận ra cô chứ? Ô ô, kích động quả nhiên chính là ma.

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Uyển Hữu Tông ở hệ tin học, vừa học năm thứ hai giống như cô vậy, vẫn còn là người mới ở đại học này." Nhìn bạn gái Bạch Mão Mão trước mặt mình, đáy mắt Uyển Hữu Tông lộ ra nụ cười.

"Vậy tìm tôi có chuyện gì?" Bị nụ cười của anh ta làm cho tim đập mạnh, Bạch Mão Mão cứng đờ cũng cố gặng nặn ra nụ cười.

"Không có việc gì." Chỉ là muốn xem nữ sinh nào dám cả gan gây án, dấu hình lão đại bọn họ trong nhà mà thôi.

Trán xuất hiện mấy vạch đen, Bạch Mão Mão càng cảm thấy anh ta cười rất quỷ dị, nhìn cô tựa như khỉ vậy: "Ặc, nếu không có chuyện gì, vậy hẹn gặp lại."

Sửng sốt một chút, Uyển Hữu Tông không nhịn được cười tiếp, phản ứng của nữ sinh này thật kỳ quái, bình thường nữ sinh khác không phải đều đuổi theo hỏi không có việc gì thì tìm họ làm cái gì sao? Người này đúng là khác biệt. Chỉ là, anh quả thật không có việc gì, cũng không cần thiết phải gây rắc rối: "Ừ, hẹn gặp lại."

Khóe mắt co giật một hồi, Bạch Mão Mão xác định lần nữa, quả nhiên anh ta đến xem khỉ mà. Tự nhận mình cực kỳ ngu ngốc trợn mắt lên, cô ôm chặt sách trong ngực, bước thật nhanh đi về hướng ký túc xá.

Ha ha, nữ sinh này quả nhiên là người dễ đùa. Đáy mắt lướt qua ánh sáng giảo hoạt, Uyển Hữu Tông lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đem tấm ảnh vừa chụp gửi đi, còn kèm theo bốn chữ: đầu sỏ gây chuyện. Về phần xử lý như thế nào, thì không cần anh phải ra tay giải quyết, chỉ là, anh rất chờ mong.

Thế gian không ai không xem cuộc vui chứ, xem cuộc vui này chưa chắc chỉ có một mình anh?

——— —————— Bỉ Ngạn Hoa phân cách ——— ——————

Không quá mấy ngày, người không tim không phổi như Bạch Mão Mão cùng đã quên mất nam sinh kỳ quái kia, mấy ngày nữa sẽ phải nộp bài sáng tác cho thầy rồi, cô cũng không có thời gian trì hoãn thêm.

Mở máy tính lên, Bạch MÃo Mão nhìn bài của Vương Duy lần nữa, đeo tai nghe, bắt đầu đánh máy.

Một bên, khó có được ngày Loan Hoảng Hoảng rãnh rồi nằm chơi trên giường, đôi tay chống cằm, nghẹo đầu xem xét kỹ lưỡng Bạch Mão Mão.

"Hoảng Hoảng à, cậu nhất định phải che giấu Hồng Quả Quả, hy sinh Bạch Mão Mão sao?" Nhiễm Sênh Sênh nghiêng mặt nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng, trong đôi mắt long lanh hiện lên vẻ lo lắng.

"Yên tâm đi, Sênh Sênh, mình đã hỏi anh mình rồi, ổng nói việc này chuúng ta không nên khoa trương ra bên ngoài làm chi, thì không chọc lên mấy ông lãnh đạo nhà trường, lão đại bọn họ thật ra cũng chả có thời gian đi để ý mấy cái vụ cỏn con này đâu. Ban đầu góp tiền cho nhà trường để họ ban bố nội quy này ra, chỉ là vì muốn dẹp tình trạng phong trào chụp ảnh anh ta thôi, đối với việc nhỏ của Hồng Quả Quả và Bạch Mão Mão, Hắc lão đại cũng chả thèm để ý làm gì." Loan Hoảng Hoảng chăm chú nhìn Bạch Mão Mão đang siêng năng đánh máy bên kia, đột nhiên rất muốn gạt tai nghe của cậu ấy ra. Nếu như cậu ấy biết mình và Sênh Sênh đang tính toán trước mặt cậu ấy vậy, không biết cái con thỏ phúc hắc này sẽ trưng ra bộ mặt như thế nào?

"Nếu Hắc Thương Kình không để ý đến mấy chuyện này, thì cậu tại sao còn muốn đẩy Bạch Mão Mão ra ngoài?" Nhiễm Sênh Sênh cau mày, đối với tư tưởng xấu xa của Loan Hoảng Hoảng mà đau đầu.

"Mình không phải là làm chuyện xấu đâu, mình là vì đồng chí Mão Mão thành toàn đó chứ!" Ngồi ngay ngắn lại người, Loan Hoảng Hoảng không nhịn được phun cười: "Sênh Sênh, cậu có nghe tới chuyện Hắc Thương Kinh bị một con quái vật nhỏ tỏ tình hay không?"

"Biết a, mọi người trong Đại học La Gia đều biết, mình sao lại không biết chứ?" Nhiễm Sênh Sênh đối với mấy chuyện bái quái, thật ra thì cũng không cảm thấy không hứng thú cho lắm.

"Lúc ấy có hình của con quái vậy kia đấy, có anh hùng kịp thời chụp đuợc, bị anh em đưa tới tay mình, cậu xem này." Loan Hoảng Hoảng đưa điện thoại qua cho Nhiễm Sênh Sênh nhìn, sắc mặt có phần căng ra.

"Bạch Mão Mão!" Thấy ảnh, Nhiễm Sênh Sênh đột nhiên hét lên.

"Cậu gọi mình à? Sênh Sênh. Có chuyện gì hả? Nhanh chóng tấu." Hoảng hốt lấy tai nghe xuống, Bạch Mão Mão đang tập trung viết bài, cực kỳ khó chịu vì bị quấy nhiễu.

"Không có chuyện gì, Mão Mão, cậu tiếp tục viết đi, bọn mình ra ngoài nói chuyện chút, tránh cho quấy rầy cậu." Loan Hoảng Hoảng ghìm chặt lấy Nhiễm Sênh Sênh, nửa kéo nửa lôi cô ra khỏi phòng ký túc.

Ra khỏi cửa túc xá, Nhiễm Sênh Sênh vẫn còn trong sự kinh hoảng: "Hoảng Hoảng à, thì ra Mão Mão chính là cái người trong truyền thuyết kia, bảo sao mình thấy mấy hôm nay nhìn thấy áo T-shirt mà cứ như gặp đại dịch vậy."

"Chớ để lộ, con thỏ trắng kia lôi thôi lếch thếch dễ sợ, ngoại trừ mình ra thì đoán chắc chắc chẳng có ai nghĩ đó là cậu ấy đâu." Loan Hoảng Hoảng cười như tên trộm, phong cách hành sự của Mão Mão đúng là khó hiểu thật.

"Cậu nghĩ nên làm sao đây? Hoảng Hoảng." Nhiễm Sênh Sênh cuối cùng không phản đối nữa, lấy can đảm của thỏ trắng, cậu ấy lại dám lấy kiểu đó đi tỏ tình với người ta, chuyện này thì chứng tỏ thích nhiều cỡ nào rồi. Nhiễm Sênh Sênh vô cùng ưu thương mà nghĩ, có lẽ, họ thật sự nên tác hợp cho thỏ trắng.

"Mình cũng từng nghĩ qua rồi, Hồng Quả Quả là tên thích táo, coi như khai cậu ấy ra thì sao, chẳng lẽ Hắc địa nhân mua táo cho cậu ấy ăn?".

Rất khó tưởng tượngkhuôn mặt lạnh lùng của Hắc Thương Kình sai người đi mua táo. . . . . Trán giăng đầy vạch đen, Nhiễm Sênh Sênh lắc đầu nặng nề một cái

"Bạch Mão Mão thì khác, điểm khác nhau rõ ràng của cậu ấy với Hồng Quả Quả là ở đây, cậu ấy có thể phân biệt được đàn ông với táo khác nhau chỗ nào. Đối với Hồng Quả Quả mà nói, đàn ông hay phụ nữ đều không khác nhau, chỉ cần cho cậu ấy táo để ăn, đó chính là một người tốt. Mà Bạch Mão Mão thì chung tình với Hắc đại nhân như thế, nếu bọn mình có thể tạo cơ hội cho cậu ấy tiếp xúc với Hắc đại nhân, nên không thể chối từ được." Loan Hoảng Hoảng bày ra bộ mặt tươi cười vì nhân dân phục vụ một cách miễn phí.

"Nhưng Hắc Thương Kình là loại đàn ông cấp bậc gì chứ, tiêu chuẩn có thể quá cao hay không? Mình sợ con nhỏ ngốc này thật sự yêu."

"Vậy thì đưa thật nhiều cho cô ấy mấy tên cực phẩm, nhìn chết chán rồi cũng có sức chống cự lại thôi."

Khẽ cau mày, Nhiễm Sênh Sênh hoài nghi nhìn Loan Hoảng Hoảng: "Cậu lấy đâu ra nhiều cực phẩm nam giờ?"

"Ôi giời, cái khác thì mình không dám nói, nhưng ở trong đại học La Gia này, các học viện đều có tai mắt và chân chó của mình, muốn biết hành tung của mấy tên cực phẩm kia à, đây còn không phải là bị tóm gọn trong tay? Biết hành tung còn không sắp xếp cuộc gặp lãng mạn sao? Sênh Sênh, cậu chỉ cần nhìn là được rồi." Bắt chéo chân, Loan Hoảng Hoảng vô cùng hài lòng, cô mà đã nghĩ giúp người nào, thì không có gì là không thành công.

"Hoảng Hoảng, cậu không đi làm má mì, đúng là nhân tài không được sử dụng rồi." Thực tâm thực ý khen ngợi, nhưng Nhiễm Sênh Sênh cũng hiểu rõ mình nên cách xa Loan Hoảng Hoảng ra một chút.

"Hì hì, nếu như mình mở tiệm, cũng là mở khách điếm, hơn nữa, chỉ cho mấy em hủ kinh doanh thôi, tuyệt đối kiếm lời!" Trơ mắt nhìn Nhiễm Sênh Sênh lui về phía sau một bước, Loan Hoảng Hoảng bật cười: "Cậu sợ cái gì? Sênh Sênh, mình sẽ không ép cậu làm hủ."

Nhưng cậu sẽ hướng dẫn..... Ở đáy lòng oán thầm một câu, Nhiễm Sênh Sênh cũng không muốn trêu chọc cô gái đáng sợ này: "Hoảng Hoảng, tài hoa của cậu khiến bà đây chùn bước, cúi đầu ngưỡng mộ."

"Quá khen quá khen!" Tự giác khoe khoang nhưng hoàn toàn xứng đáng, đáy lòng Loan Hoảng Hoảng gào thét!

Thỏ trắng, khó chịu của cậu đến đây là hết rồi.....