Editor: Mèo ™

Khi Minh Lam trở lại buổi tiệc trên bãi biển, những vị khách đã dần rời đi. Các nhân viên cấp trung và cấp cao của khách sạn đang tiễn bước đợt khách cuối cùng. Các nhân viên phục vụ đã bắt đầu thu dọn bàn ăn. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Nam Khánh, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi – Anh vẫn còn ngồi trên ghế, cầm một cây gậy mù trong tay, tư thế có chút lười biếng.

“Nam Khánh.” Cô đến gần và ngồi xổm xuống bên cạnh anh. "Thật may anh vẫn ở đây. Chúng tôi bỏ anh ở đây mà không nói lời nào, thật không phải.” Suốt chặng đường cô có chút lo lắng, sợ không tìm thấy anh, trong đầu cô luôn xuất hiện cảnh anh đứng một mình giữa bãi biển, đối mặt với khung cảnh ồn ào xung quanh mà không biết phải làm sao.

“Minh Lam.” Anh quay đầu về hướng giọng nói của cô. “Giang Hoài thế nào rồi?”

“Dạo này anh ấy làm việc quá vất vả, nên vừa rồi đột nhiên bị co giật.” Giọng cô lộ ra một cảm giác bất lực, sau đó cô lấy lại tinh thần, nói: “Giang Hoài nhờ tôi đến tìm anh, anh ấy nói trời đã khuya rồi, nếu anh đồng ý thì hãy ở lại biệt thự một đêm. Còn nếu anh muốn quay về Hội An, anh ấy cũng sẽ sắp xếp xe đưa anh về.”

Nam Khánh không từ chối: “Tôi cũng muốn đến thăm Giang Hoài. Nếu như không làm phiền anh ấy, tôi rất vui lòng.” Anh cúi đầu, nói: “Nhưng mà, nếu đến một hoàn cảnh lạ lẫm, tôi sợ không tránh được sẽ gây rắc rối cho mọi người.”

Minh Lam lập tức hiểu được ý anh là gì: Mắt của Nam Khánh không thể nhìn thấy, tất cả các vật dụng trong nhà anh đều được sắp xếp theo trình tự, mà khi đến nhà của người khác, anh sẽ không biết vị trí của những vật dụng ở nơi đó. Sẽ rất khó để anh thích nghi với hoàn cảnh xa lạ một cách nhanh chóng.

Cô vô thức nắm lấy tay đang cầm gậy mù của anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ giúp anh.”

Nam Khánh ngẩn ra, mặt anh hơi ửng hồng nhưng dưới ánh đèn sẽ không thấy rõ. Anh đột nhiên nói lãng sang chuyện khác: “Tay cô lạnh thế.”

Minh Lam cũng giật mình nhận ra mình và Nam Khánh hơi thân mật, cô vội vàng rút tay về, đứng dậy: “Đi thôi.”

Nam Khánh đứng dậy, gọi cô: “Minh Lam.”

Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự của anh đối diện với khuôn mặt cô, cô bỗng cảm thấy hơi có lỗi vì đã buông tay anh đột ngột, không biết đó là do ảo giác hay hiện thực chính là như thế: Những lúc thế này, có vẻ anh cần sự giúp đỡ.

Cô lại nắm tay anh, ngón tay anh khô ráo mà ấm áp. Lần này, cô nắm chặt một chút, nhưng giọng cô lại rất khẽ: “Đi theo tôi.”

Nam Khánh nói: “Nếu cô không quen, tôi... tôi có thể tự mình đi.”

“Tôi không nói là không quen.”

Anh cười khẽ: “Cô cũng biết đấy, trực giác của người mù khá nhạy cảm.”

Nghe thấy anh nói ra hai từ “người mù”, trái tim cô chợt nhói đau, cô không thể không nói: “Anh đã bảo Giang Hoài đừng tự xem mình là “phế nhân”, vậy anh cũng không được nói mình như vậy.”

Nam Khánh vừa đi vừa nói: “Tôi đã mất một thời gian dài để chấp nhận sự thật không thể thay đổi này, tôi thừa nhận mình là một người mù. Đối với người khác, "người khiếm thị" nghe có vẻ hay hơn "người mù", nhưng kì thật, đối với tôi, hai từ này có gì khác nhau đâu? Chỉ là nghe có vẻ lịch sự hơn một tí. Tôi nghĩ, thà lãng phí thời gian với những cách gọi này, chi bằng cố gắng làm những việc khiến bản thân mình có giá trị hơn. Nhưng mà tôi hoàn toàn không thể chấp nhận nổi những lời Giang Hoài tự nói về mình kia.”

Nghĩ đến Giang Hoài, tâm trạng của Minh Lam chìm xuống, chìm xuống và chìm xuống dưới đáy sâu không thể chạm đến được. Sau một lúc lâu, cô nói: “Thật ra, những lời Giang Hoài nói lúc nãy, có một câu tôi không thể không đồng ý.”

“Câu nào?”

Cô nhìn vào mắt anh: “Nếu anh có thể nhìn thấy dáng vẻ khi Giang Hoài dùng cơm, có lẽ anh sẽ tha thứ cho lời nói của anh ấy. Chưa kể, trong cuộc sống hàng ngày, có nhiều lúc còn khó khăn hơn thế nữa.”

“Đó là cách mà cô dung túng anh ấy?” Nam Khánh nghiêm giọng hỏi.

Minh Lam sững sờ trước giọng nói thay đổi đột ngột của anh, vì vậy cô không dám nói gì, cũng quên không bước tiếp.

Giọng Nam Khánh dịu đi đôi chút, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Bây giờ cô định đưa tôi về nhà Giang Hoài đúng không?”

“Ừm.”

Nam Khánh giữ tay cô lại: “Đợi đã”. Giọng anh không cho phép phản đối. “Chúng ta nói chuyện trước đã.”

“Chúng ta?” Minh Lam bối rối nhìn anh.

“Đúng! Chỉ có chúng ta thôi.” Anh gật đầu.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi đột nhiên tò mò, những năm này rốt cuộc cô đã sống chung với Giang Hoài như thế nào.”

Rõ ràng cô có thể từ chối "sự tò mò" của anh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại để mặc anh tự quyết định, thậm chí cô còn chủ động dắt anh đến dưới gốc cây dừa trên bãi biển để họ có thể nói chuyện riêng với nhau.

Anh tựa lưng vào thân cây dừa, sau khi giơ tay trái ra lần sờ xác nhận vị trí, mới nói với cô: “Ngồi đi.”

Cô nắm tay anh từ từ ngồi xuống. Hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở ngắn, thực sự không thích hợp để ngồi trên bãi cát, nhưng ở đây chỉ có cô và Nam Khánh, cô không cần phải lo lắng về điều đó.

“Cô có muốn cởi giày cao gót ra không?” Anh hỏi.

Cô hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi đang mang giày cao gót?”

“Đoán.” Anh mỉm cười. “Được rồi, tôi cho cô biết lý do. Chúng ta đã gặp nhau hai lần và cả hai lần đều có cơ hội đứng gần cô, bởi vậy tôi có thể phát hiện được chiều cao của cô thay đổi.”

Giọng anh rất thản nhiên, nhưng mặt của Minh Lam lại nóng hổi.

Nam Khánh không chú ý đến sự khác thường của cô, chỉ nói tiếp: “Khi nói về những chủ đề quan trọng, cô cần để tinh thần thoải mái.”

Minh Lam không tin lắm lời anh nói có đúng hay không, nhưng cũng nghe lời cởi giày ra. Vì để thuận tiện làm việc, bình thường cô rất ít khi mang giày cao gót, cả ngày hôm nay mang đôi giày cao bảy phân đã là cố gắng hết sức rồi. Cô dựa lưng vào thân cây, duỗi thẳng chân, thật thoải mái. Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm”.

“Cô chưa bao giờ hỏi tôi, sao tôi và Giang Hoài quen biết nhau.” Nam Khánh nói.

“Tôi... chưa từng có ý định hỏi việc đó.”

Nam Khánh chơi với cây gậy của mình, thâm ý nói: “Có phải dù anh ấy muốn làm việc gì, cô cũng không hỏi lý do, chỉ cần nghe theo lời anh ấy là được, đúng không?”

Giọng Minh Lam rất khẽ, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy: “Ừm.”

Ánh trăng mờ ảo, những chiếc bóng của lá cây đan xen trên mặt anh: “Khó trách anh ấy biến thành như thế.”

Minh Lam khoanh chân lại, im lặng không nói gì.

Bỗng dưng anh nghiêng người, đôi mắt rõ ràng không có tiêu cự, nhưng lại khiến cô có ảo giác rằng anh đang lạnh lùng nhìn thẳng vào mình. Cô hoảng hốt cúi đầu xuống, nhịp tim đập thình thịch liên hồi mất tự nhiên.

“Sao? Đối mặt với một người lạ vô duyên vô cớ bất lịch sự chỉ trích người thân của mình, thậm chí cô không định phản bác lại câu gì luôn sao?” Trong giọng nói của anh, mang sự thương hại hơn là tức giận.

“Tôi không có gì để phản bác lại cả.” Cô ngẩn đầu lên, có lẽ rốt cuộc cô cũng nhớ đến anh không thể nhìn thấy, lúc cô nhìn anh, vừa thoải mái vừa không cần kiêng nể. “Tôi chỉ muốn kể anh nghe một câu chuyện cũ.”

“Mười hai năm trước, mẹ của một cô gái bị bệnh nặng, cần phải phẫu thuật ghép gan. Bác sĩ nói tổng cộng chi phí cho ca phẫu thuật với chi phí theo dõi điều trị là năm mươi vạn. Tất cả số tiền gom góp được trong nhà chỉ có mười vạn. Cha của cô gái đó đi cầu xin ông chủ của mình, hy vọng ông ta có thể cho vay tiền, nhưng đó là một khoản tiền rất lớn, không thân cũng chẳng quen, đối phương dựa vào đâu mà đồng ý? Sau khi bị từ chối, cha cô gái bí quá hoá liều, lợi dụng việc đưa đón con trai của ông chủ đi học để bắt cóc tống tiền. Cha cô gái tự biết mình có tội, gọi điện thoại yêu cầu đối phương mang bốn mươi vạn đến thẳng bệnh viện, chỉ cần vợ ông ấy có thể thuận lợi làm phẩu thuật, ông ấy sẽ thả đứa bé ra và tự thú. Nhưng không ngờ đối phương đã chọn báo cảnh sát, rất nhanh đã bị cảnh sát phát hiện nơi trú ẩn. Ông ấy hoảng loạn mang theo đứa bé lái xe chạy thoát, trên đường chạy trốn xảy ra va chạm với một chiếc xe khác. Chính ông ấy và người tài xế lái chiếc xe đó chết tại chỗ, đứa bé bị bắt cóc và hai người ngồi trong xe kia cũng bị thương nặng.” Cô cong hai chân, vùi đầu sâu vào đầu gối, dường như không thể tiếp tục nói thêm điều gì nữa.

Hai tay Nam Khánh siết chặt cây gậy trong tay, một lúc lâu sau mới buông ra: “Giang Hoài là một trong những nạn nhân đó?”

“Anh ấy ngồi trong chiếc ô tô bị đâm kia.” Nước mắt cô thấm ướt chiếc váy. “Một phút trước anh ấy còn đang toả sáng biểu diễn trên sân khấu, một phút sau vận mệnh đã tàn nhẫn phán quyết quãng đời còn lại của anh ấy vĩnh viễn bị vây chặt trên xe lăn.”  

“Nếu tôi là Giang Hoài, tôi sẽ không trách cô.” Tay Nam Khánh dần dần thả lỏng, đặt cây gậy dò đường trên đùi mình. “Tục ngữ nói: ‘Tội không trách cha mẹ, hoạ không trách vợ con’. Cô không làm sai gì cả, sao lại tự trách mình như thế?”

“Tôi nghĩ Giang Hoài cũng không trách tôi.” Cô mỉm cười cay đắng. “Nhưng, anh ấy không biết phải đối mặt với tôi như thế nào. Từ tận đáy lòng, những năm qua anh ấy đối với tôi không tệ. Chỉ là…”

“Chỉ là anh ấy cũng không đối tốt với cô.” Nam Khánh nói. “Cho nên, cô càng muốn làm Giang Hoài hài lòng, luôn làm theo mọi yêu cầu của anh ấy, cô thản nhiên chấp nhận mọi hành vi vô lý của anh ấy, rồi kết quả thế nào? Giang Hoài không hề vui vẻ, mà càng trở nên đau khổ hơn!”

“Vô lý?” Minh Lam thì thào lặp lại.

Nam Khánh quay mặt sang hướng cô: “Cho tới bây giờ, cô vẫn nghĩ đến những khi tuỳ hứng, những tự ti không cam lòng của Giang Hoài không phải là vô lý ư? Cô cho rằng một người tàn tật như anh ấy nhất định sẽ sống rất bi thảm, sau khi bị vận mệnh hành hạ, tính tình thay đổi cũng là điều bình thường! Đặc biệt đối với cô, anh ấy có quyền trút giận vào cô như một thùng rác ư?” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.

Minh Lam á khẩu không trả lời được. Người đàn ông trước mặt cô lại có thể dễ dàng vạch trần điều chất chứa sâu thẳm tận đáy lòng cô. Cô có thực sự đối với Giang Hoài như vậy không? Sao cô có thể đối với Giang Hoài như thế được? Cô đứng bật dậy, muốn chạy trốn thật xa, nhưng không cách nào lê nổi bước chân, cô thấy xấu hổ và ảo não vô cùng.

Nam Khánh vịn thân cây đứng lên, mở gậy dò đường ra, vừa di gậy vừa bước đi, sau khi đầu gậy chạm vào chân cô mới dừng lại: "Minh Lam, nếu cô thực sự muốn nhận trách nhiệm Giang Hoài bị liệt vào mình, cô đừng nghĩ đến việc đã qua, thậm chí là dừng lại những việc đang làm hiện tại.”

Minh Lam xoay người lại, vô thức nắm lấy tay cầm gậy của anh như một vị cứu tinh: “Xin hãy giúp anh ấy! Hãy giúp Giang Hoài!!!”

“Một người sắp chết đuối, không muốn nhanh bơi vào bờ thoát thân mà còn muốn cứu người khác đang ở dưới sông sao?” Nam Khánh cười nhạo. “Trước khi làm bất cứ điều gì cho Giang Hoài, cô phải vứt bỏ suy nghĩ anh ấy là chủ nợ của cô đi đã. Cô chỉ nên xem mình là một hộ lý bình thường, quá lắm là một người bạn. Nếu cảm thấy có việc gì Giang Hoài có thể làm được, thì hãy cổ vũ anh ấy làm, còn lúc nào anh ấy muốn làm điều gì đó không hợp lý, thì đừng nhắm mắt làm theo.” Anh hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào cô như nam châm, giọng anh trở nên dịu dàng hơn: “Hiểu chưa?”

Trái tim cô run rẩy, quay lưng lại để thoát khỏi ánh mắt của anh, tay cô vẫn luôn nắm lấy tay anh. Ngay lúc cô chuẩn bị bỏ tay ra, anh giữ chặt tay cô: “Cô còn đang do dự điều gì?”

“Tôi... “ Cô ấp úng, không thể nói lí do tại sao, cô biết những lời Nam Khánh nói có ý gì, nhưng cô thật sự khó đảm bảo rằng mình có thể làm được.

“Cô quay đầu lại đây!” Nam Khánh nói: “Nhìn tôi!”

Minh Lam sốc, vừa tự hỏi sao Nam Khánh biết cô không nhìn anh, vừa ngoan ngoãn quay mặt sang nhìn anh.

“Cô đang căng thẳng sao?”

“Anh...” Bàn tay đang bị anh nắm của Minh Lam cứng đờ. “Đây có phải sự thay thế kì diệu của cơ thể anh không? Trực giác của anh thực sự rất nhạy bén.”

Anh mỉm cười: “Bàn tay cô đang đổ mồ hôi, giọng nói hơi run – Cô nghĩ đây là do trực giác của tôi nhạy hay do phản ứng của cô quá rõ ràng?”

Minh Lam nhẹ nhàng nghịch cát dưới chân, nhưng không lên tiếng đáp lại.

“Nghe này, tôi không tin một người vẫn có thể viết ra tác phẩm tuyệt vời như vậy lại đang chìm trong sự tuyệt vọng.” Nam Khánh nói. “Tác phẩm ‘Mưa trước mái hiên’ được anh ấy sáng tác sau khi bị liệt đúng không?”

“Vậy anh cũng biết, khúc nhạc đó bi thương đến nhường nào.” Cô nói. “Sau khi bị liệt, mặc dù anh ấy đã hoàn thành album ‘Mưa rơi như tố’, nhưng đối với Giang Hoài, chuyện đó là dấu chấm hết cho sự nghiệp âm nhạc của anh ấy. Không giấu gì anh, cây đàn nhị hồ yêu thích của anh ấy là do chính tay tôi đập nát.”

“Anh ấy yêu cầu cô huỷ đàn của mình ư?”

“Đúng vậy.” Cô nói. “Khi anh ấy sáng tác ‘Mưa trước mái hiên’, tuy anh ấy không thể tự chơi đàn, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ phấn chấn trở lại, nhưng không ngờ…”

“Bi thương cũng chỉ là một loại tâm trạng nhất thời.” Nam Khánh nói. “Giang Hoài mất hết hi vọng vì anh ấy không thể chịu được việc thứ gì đó đang trong tầm tay lại chợt vụt mất. Mà cô, không những không nhắc nhở anh ấy nắm lấy hiện tại, trân trọng những gì đang có, ngược lại còn tuỳ ý anh ấy sống trong quá khứ, cứ mãi hối tiếc những điều đã mất. Điều đó đối với anh ấy là hoàn toàn vô ích.”