Lời tác giả:

Tới giờ update rồi ~*^^*

Tối nay…

Tiểu Tùng đang coi trên pc tự nhiên cảm thấy choáng đầu, nhìn chữ mà hoa hết cả mắt… hù chết chym tôi rồi, không biết là bệnh gì nữa (T T)

Tiểu Tùng sợ nhất là đi bệnh viện… 55555

Cảm ơn mọi người ủng hộ! Lên giường nằm mà tim đập bịch bịch, nhất định hôm nay phải ngủ liền! OT2

9.

“Đã tới đây rồi thì phải uống nhiều một chút mới vui chứ~” Tần Lập Vân đột nhiên chen miệng vào, vừa vặn đẩy ly kia đến gần hơn một chút, “Mới uống một chút thôi mà, không sao.”

Không quen với sự nhiệt tình như vậy, Tống Vũ nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt đã bớt xuống một nửa, lại nhìn chai rượu đặt âu mỹ trên bàn.

Chất lỏng trong ly có mùi vị không quen thuộc với mình, thế là y cười vung vung tay, “Tôi không quen uống loại này.”

“Uống ngon lắm, cũng không có mùi rượu.” Tần Lập Vân đã năm lần bảy lượt kiên trì mời khiến cho tầm mắt mọi người tập trung trên người Tống Vũ.

Y cau mày chân chính nhìn chén rượu trước mặt.

Thật sự đúng là chỉ có một chút, nhìn qua thì uống một hớp một xong rồi, nếu như bởi vì y không uống rượu mà làm người khác mất hứng, vậy thì…

“Tôi uống thay anh.”

Thẩm Nhiên Phi cầm ly rượu lên đưa vào miệng, Tần Lập Vân đưa tay ra định ngăn lại nhưng cứng đờ giữa không trung…

Không kịp.

Ly rượu sau một hồi đã thấy đáy, Tần Lập Vân dùng một vẻ mặt “quái lạ” nhìn hắn, không chuyện gì làm hay sao mà nhiệt tình thế.

Thẩm Nhiên Phi hoàn toàn không quan tâm xem có gì không đúng, buông ly xuống hỏi Tần Lập Vân áo sơmi, đã nhìn thấy nó bị vò thành một cục như dưa muối.

Hắn vừa định nói không cần, Tống Vũ đã đưa tay nhận lấy, “A, đem đi ủi là được rồi.” Sau đó đưa cho Thẩm Nhiên Phi.

“Phụt...” Vội vàng dùng tay bịt miệng lại, rút khăn giấy lau tay hai lần, vì che đi ý cười của mình Tần Lập Vân thành thật nghiêng người qua ôm hôn người phụ nữ bên cạnh.

Tống Vũ bất ngờ nhìn thấy, nhíu nhíu mày, lại cầm về áo sơmi trong tay Thẩm Nhiên Phi, “Cậu không phải là không biết ủi đó chứ? Tôi có thể …”

“Ha ha ha!!” Bạn học Tần hôn được một nửa thì không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, lập tức bị người đẹp đánh cho một cái.

“Tôi biết.” Thẩm Nhiên Phi lất áo sơmi về, ngón tay chạm tới ngón tay.

Tần Lập Vân cười đến tới rớt nước mắt, chỉ vào Thẩm Nhiên Phi, “Mày…”

“Câm miệng.” Liếc thằng bạn tốt một cái, thuận tay kéo khóa áo khoác ra.

Từ ban nãy đã bắt đầu cảm thấy nóng rồi, bây giờ thì càng ngày càng nóng hơn.

Thẩm Nhiên Phi cầm cái ly, nhờ vào nhiệt độ của ly thủy tinh để hạ nhiệt cho mình, nhưng hiệu quả rất ít.

Thân thể nóng lên, tiếng âm nhạc và hò hét lộn, mồ hôi cùng với hô hấp.

Nơi nào đó đột nhiên không hề báo trước bắt đầu trở nên sung huyết.

Thẩm Nhiên Phi nhận ra gì đó, cắn răng nghiêng người sang nhìn về phía Tần Lập Vân, vẻ mặt Tần Lập Vân “ai bảo mày giành, tao cũng đâu biết làm sao đâu” nhìn hắn.

“Có phải cậu không thoải mái không?” Tống Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Nhiên Phi, ban nãy hắn dựa vào lại thở ra một hơi rất nóng, rất gấp gáp.

“Ha ha ha... Cậu ta đâu chỉ là không thoải mái, mà là rất không thoải mái.” Tần Lập Vân cúi đầu muốn cười, vẻ mặt không có chút nào gọi là thông cảm.

“Tôi không sao!” Mắt thấy y định nhích người sang mình, Thẩm Nhiên Phi dịch người qua bên, hít sâu một hơi, “Tôi đi vệ sinh.”

“Tao cũng đi.” Tần Lập Vân đi theo hắn, kề sát Thẩm Nhiên Phi đi về hướng WC.

Hành lang đi tới WC rất yên tĩnh, Thẩm Nhiên Phi nhìn chằm chằm Tần Lập Vân, “Mày làm bậy gì nữa?!”

“Ai bảo anh ta lên sân khấu phá game, mà ai biết được  mày lại nhiệt tình như vậy, cướp ly uống thay rượu cho người ta, tao chỉ muốn chỉnh anh ta một chút mà thôi, bọn mày quen thân lắm à?” Tần Lập Vân mở tay ra, dáng vẻ trông đếnlà vô tội, “Hơn nữa anh ta còn đánh mày một cái.”

“Anh ta là người mà bữa đó chúng ta cá cược.”

Cửa nhà vệ sinh bị một lực mạnh đẩy ra, Thẩm Nhiên Phi để lại một câu nói rồi vọt vào phòng riêng, khoá cửa.

Cởi quần ra, có chút gấp gáp vội vàng an ủi dục vọng của mình.

Thật ra Tần Lập Vân nói không sai.

Trước đây bọn họ cũng thường hay chơi như thế, chỉnh người khác như vậy, hơn nữa còn không có cảm giác tội lỗi gì.

Hắn và Tống Vũ đúng thật là không quen, nhưng không thể không thừa nhận, thời điểm mà hắn được nhìn thấy người đàn ông đó lần thứ hai, trong lòng hắn thật sự vui vẻ.

Chỉ là những lời y nói sau đó làm hắn thực sự rất bực mình, buột miệng cãi hai câu, trong lòng lại có chút băn khoăn, cho nên lúc y té ngã xuống hắn mới chậm mất một nhịp rồi mới nhớ ra là phải chạy tới đỡ.

“Ừm...” Tiếng rên rỉ trầm thấp.

Tần Lập Vân ở bên ngoài ồn ào, “Có cần tao hỗ trợ không?”

“Cút.” Cao trào qua xong, Thẩm Nhiên Phi phun ra một chữ, nhưng không chờ hắn nghỉ ngơi được bao lâu thì lại tiếp tục cứng nữa.

“Ai ai, tao đâu có biết mày sẽ uống thay đâu, nếu không thì đã không bỏ nhiều thuốc như vậy.” Tần Lập Vân ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu, cuối cùng chạy ra ngoài, “Tao đi tìm một người giúp mày, không thì mày không giải quyết được đâu.”

Tựa lên tường, nhiều lần an ủi dục vọng của chính mình.

Vẫn còn may, y không phải là người uống ly rượu kia, y không giống với bọn họ, hẳn là y sẽ khó chịu lắm.

Chỉ là, mặc dù đã đổi thành mình, nhưng tư vị này vẫn cứ khó chịu vô cùng, nếu như không có người giúp hắn, e rằng hôm nay thật sự sẽ chết trong cái nhà vệ sinh này mất.

“Cậu ta sao vậy? Không sao chứ?” Tống Vũ nhìn Tần Lập Vân từ hành lang WC chạy ra, nhưng không nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi, thấy anh lôi chàng trai ban nãy mới nhảy thoát y kia đi vào WC, cũng không đoái hoài chuyện không quen biết gì anh, kéo áo anh, “Có phải là đau bụng không?”

“Không phải.” Tần Lập Vân vội vã dẫn người đi, vẩy vẩy cánh tay, “Chúng ta nói sau.”

Liếc Tống Vũ một cái, Tần Lập Vân mang theo chàng trai chạy nhanh đến WC.

Gấp cứu người như cứu hỏa, mà cũng trùng hợp không sai ── dục hỏa.

“Tao mang người đến cho mày này!”

Mặc kệ trong nhà vệ sinh vẫn còn có những người khác, Tần Lập Vân gõ gõ cửa, chờ cửa vừa mở ra thì nhét người vào.

Trừng mắt nhìn những người đang tò mò, anh ôm tay đứng trước cửa cản trở tầm mắt của bọn họ, mãi cho đến khi có người nghe được tiếng phát ra từ trong phòng riêng mới xanh mặt đi ra ngoài.

Quán bar này không phải gay bar, nhưng trai bao gái bao gì cũng có, Thẩm Nhiên Phi cũng không kén ăn, Tần Lập Vân gấp gáp bắt người, liếc thấy vũ công nam, đứng bàn giá xong thì mang người vào luôn.

Bây giờ thử nghĩ một chút, mình đứng ở chỗ này mãi cũng kỳ, hơn nữa nghe tiếng bên trong hình như đến hồi cao trào rồi, đứng đây hồi lại đến phiên anh cứng nữa.

“Tao đi ra ngoài trước đây, mày xong việc thì tới tìm bọn tao.”

Bên trong không có phản ứng, Tần Lập Vân kéo tóc xuống, ho khan một cái rồi đi ra ngoài.

Vừa khép cửa lại, tiếng nhạc ầm ĩ, ồn ào lại một lần nữa vọt đến, Tần Lập Vân điều chỉnh tâm tình mình rồi trở về chỗ ngồi, thoải mái ngồi xuống, mới vừa định cầm ly lên uống, Tống Vũ vẫn đang chờ bên cạnh lập tức nhào đến hỏi.

“Cậu ta thế nào rời?”

Trong quãng thời gian ngắn mà Tần Lập Vân rời đi, y mặt dày hỏi cô gái bên cạnh là Thẩm Nhiên Phi uống bao nhiêu rượu, ăn gì rồi, kết quả bị cô ta trêu đùa cả buổi mà vẫn không biết đáp án.

Y rất lo lắng bởi vì có thể là do uống rượu quá nhiều nên dạ dày không thoải mái, lỡ mà xuất huyết bao tử thì làm sao.

“Không làm sao cả, rất ổn.” Tần Lập Vân không để ý lắm, nâng ly uống một hớp.

“Vậy sao còn chưa đi ra?” Tay Tống Vũ bắt lấy cẳng chân, nửa ngẩng đầu, vừa xoa vừa hỏi anh.

Tần Lập Vân nhìn y, cười mờ ám đến vô liêm sỉ, “Bây giờ nó đang trong WC mất khống chế rồi, tạm thời không ra được.”

Những người bên cạnh lập tức bật cười, Tống Vũ lại đứng lên, “Tôi đi xem cậu ta một chút.”

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng đi.” Anh co người ngồi trên ghế salon, ngẩng đầu lên.

Tống Vũ quay đầu đi chỗ khác, trên mặt không tỏ vẻ gì, chờ anh nói câu tiếp theo.

Tần Lập Vân vừa cười vừa nói, “Nó sẽ không muốn để anh thấy bộ dáng bây giờ của nó đâu.”

“Lẽ nào cứ như vậy mà mặc kệ sao?!”

Anh lừa biếng nằm trên ghế salon không nhìn lại, Tống Vũ đi qua người phụ nữ đi thẳng đến WC.

Đùa kiểu gì không biết, cho dù sĩ diện cũng không nên như vậy, lỡ ói nhiều quá rồi ảnh hưởng đến bao tử, thì không còn là chuyện có mất mặt hay không nữa đâu.

Nhìn y vội vội vàng vàng đi vào WC, Tần Lập Vân giả vờ giả vịt “ây” một tiếng, ôm người đẹpbên cạnh nói nhỏ, khẽ liếm tai đối phương, thầm nghĩ:

Thẩm Nhiên Phi, mày cũng đừng trách tao, tao cố sức ngăn cản rồi.

Được rồi, tao thừa nhận tao không làm hết sức.

Thế nhưng kiểu mấy ông già như vậy, hoàn toàn không biết thức thời, cũng không sống nổi trong cái vòng này, sớm hiểu rõ thì sớm biết đường mà cút.