Vứt chiếc túi xách đựng tập vở lên bàn. Nhật Phượng nằm vật xuống giường rã rời mệt mỏi. Một tuần lễ đánh vật với thi cử đã xong, cô gầy rộc người thấy rõ. Cô ốm o một phần vì thức đêm học bài, hai phần vì lo, vì nhớ.

Suốt thời gian qua cô không làm sao gặp được Nhã dù cô biết chắc anh đi Đà Lạt về lâu rồi.

Đã có một lần Phượng dẹp hết lòng tự cao, lẫn kiêu hãnh để tới nhà Thiên tìm Nhã. Lần này cô cũng gặp bộ mặt quỷ quái ranh ma khôn trước tuổi của Nguyệt. Thấy cô, nó chỉ hé vừa đủ cánh cổng để thò đầu ra cộc lốc:

- Cậu Nhã không có nhà, cậu Thiên cũng vậy! Tìm… thì cũng lựa giờ khác chứ!

Không đợi Phượng hỏi han nhắn gởi gì cả Nguyệt đóng sầm cánh cổng sát bít bưng lại như muốn thị uy với cô rằng ở đây nó là chủ.

Hôm đó Nhật Phượng giận run, cô tức tối vì cái câu thòng thêm “cậu Thiên cũng vậy” của Nguyệt. Nghĩa là sao chứ. Có thể đã có nhiều cô gái đến đây với cả Thiên lẫn Nhã, họ là hạng gái gì cô không dám nghĩ tới, nhưng để con bé Nguyệt quơ đũa cả nắm như vừa rồi thì Phượng nhục không sao chịu nổi. Cô muốn gặp Nhã để hỏi cho ra lẽ nhưng lời Thiên đã nói trước đây. Lẽ nào anh nỡ đùa với tình yêu đầu đời của em?

Dưới bếp vang lên tiếng Nhật Uyên hát thật vô tư yêu đời làm Phượng khốn khổ.

“Khi ta nói yêu lần đầu.

Ngôn từ chợt biến đi đâu.

Bao năm dùi mài sách vở.

Tình yêu chỉ cần một câu.

Tình đầu trái xanh chưa chín.

Chắt chiu ấp ủ để dành.

Tình đầu lá non nắng mới.

Ước vọng đầu đời tuổi xanh….

Tình dây không chuốc bùa ngãi.

Mà sao bỗng chốc si mê….

- Bà mà tình đầu hả? Uyên? Nghe bà hát tui muốn nóng lạnh quá!

- Vô duyên như mày sao con gái nó mê được cũng hay đấy Trung?

Giọng Trung tửng tửng:

- Em chỉ vô duyên khi nói thật. Với con gái thì ít gã đàn ông nào nói thật lắm. Nhất là em, bởi vậy em lúc nào cũng “Hữu duyên đối diện thấy thương liền” hết. Chị Uyên à! Đời nay người ta thích nghe nói dối, thích được phỉnh phờ, bởi vậy em giai của chị lúc nào cũng có giá hết.

Phượng nhăn mặt trở nghiêng người, anh Trung nói đúng đó! Ai cũng thích nghe những lời phỉnh phờ. Tiếc thay những lời nói dối ta thường nghe là những lời nói dối không nhận ai. Vậy thì giữa Thiên và Nhã ai là người nói thật?

Phượng nghe đầu mình buốt nhức, trái tim rối bời vì những hoài nghi. Cô không nghĩ Nhật Uyên có… gì với Nhã, vì dạo này chị cô đã trở lại với Sơn, anh chàng từng bị chê là cù lần nhưng dai dẳng đeo đuổi Uyên cũng đã ba bốn năm. Hai người lại quấn quýt như thuở ban đầu.

Hôm ăn cơm ở nhà Đan Tâm về, Phượng chưa thắc mắc gì thì Uyên đã nói trước:

- Chị chờ anh Sơn ở đầu ngõ nhà bạn anh, ai ngờ gặp bà Đan Tâm. Sao? Ăn cơm khách ngon không?

Nhìn gương mặt không chút gì dối trá của Uyên, Phượng bèn gật đầu đáp bừa:

- Ngon! Vì cậu Hoài Tú lịch sự lắm! Ông ta tiếp thức ăn cho em liên tục.

Phượng nhớ lúc đó Uyên đã phán một câu:

- Ông Thiên thuộc loại cậu trời than mà hôm nay cũng chịu khó galang. Phải cần cảnh giác đấy nhỏ!

Bữa đó Phượng không để ý lời của Uyên, nhưng hôm nay cô chợt thắc mắc: Tại sao chị Uyên lại biết Thiên. Anh ta tới đây mỗi một lần và lần ấy không có chị Ở nhà. Vậy là… đã có lần Uyên tới nhà anh để tìm Nhã. Điều đó cũng đâu có gì quan trọng, vì Uyên vẫn nói rằng rầt thường gặp Nhã kia mà! Rõ ràng Thiên đã lợi dụng mối quan hệ của hai người để đặt điều nói xấu Nhã nhằm chia rẽ cô và anh. Đúng là Thiên sẵn sàng bôi nhọ bạn để ve vãn người yêu của bạn.

Suốt thời gian vừa rồi. Phượng đã đưa ra bao nhiêu giả thiết để nguyền rủa Thiên và để bênh vực Nhã, nhưng lòng cô vẫn nặng như chì với biết bao câu hỏi tại sao, tại sao. Cuối cùng cô vẫn không thôi nghi ngờ tình yêu của anh và không ngớt căm ghét miệng mồm rắn độc của Thiên:

- Ôi! Vì sao không đến với em. Hỡi anh

Lăn một vòng trên giường với cái gối ôm quen thuộc. Phượng mở to mắt khi thấy Uyên đang hất hàm nhìn mình.

- Ê! Phượng! Cậu con bé Hoài Tú tới hỏi thăm kết quả thi cử của em kìa!

- Chị nói em chưa về!

- Này! Này! Chị không quen nói láo, còn em, chị nhớ em cũng đâu hay vờ vĩnh, làm màu làm mè. Người ta có lòng, mình không nghĩ tới là mang tội đó.

Phượng ngồi dậy càu nhàu:

- Hôm nay chị nói chuyện hiền lành chẳng khác các soeur trong dòng tu kín. Em xuống để yêu cầu anh ta về cho rãnh, chớ không phải là sợ ba cái tội lỗi chị vừa nói đâu. Em cần phải cảnh giác như chị từng khuyên mà!

Bước tới gần phòng khách, Phượng hơi hẫng khi thấy Thiên và Trung đang đứng dậy như sắp đi đâu.

Thiên cười. Bỗng dưng Phượng lúng túng trước vẻ tự nhiên của anh:

- Mẹ bé Tú gởi Chocolat cho Phượng. Tôi có bổn phận mang tới tận nơi. Bây giờ xong trách nhiệm rồi tôi và Trung đi đánh bida được chứ?

Phượng hấp tấp hỏi tới:

- Không có ai nhắn gì tôi sao?

Nhìn bộ tịch cố nhíu mày để tập trung trí nhớ của Thiên. Phượng nóng hộ. Tại sao lúc nào anh ta cũng đùa được hết kìa?

Thiên cố tình lắc đầu một cách chậm chạp, khi bước theo Trung được vài ba bước, anh mới quay lại nói:

- À! Có chứ! Bé Tú nhắn cô Phượng thi xong tới nhà bé gấp. Vậy mà tôi lại quên.

Phượng nuốt nỗi nghẹn xuống. Thiên đúng là… là… Đang còn tìm một từ tệ nhất để gán cho Thiên, thì cô nghe tiếng Nhật Linh khẽ khàng vang lên sau lưng:

- Hắn ta khéo đấy chứ! Biết ngay em thi xong để tới thăm hỏi. Xem chừng em có phước hơn con Uyên, vì nó cứ đứng núi này trong núi nọ mãi.

Ngồi trên ghế Phượng làm thinh… Sao tự nhiên hôm nay bà… cóc lại mở miệng nói những lời trật lất thế nhỉ? Hình như có điều gì đó làm chị Linh vui hơn thường ngày?

Đúng nhất thì phải nói dạo này chị Linh trẻ trung yêu đời hơn trước đây. Đã có nhiều lần ngồi học bài, Phượng để ý thấy Linh thẫn thờ mơ mộng bên cửa sổ như trông đợi ai đó.

Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:

- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.

Biết rằng Trung độc mồm nhưng thâm tâm cô, Phượng cũng vái sao chị Linh đang có một… ai đó trong trái tim để ít ra chị ấy cũng cởi mở, quan tâm đến người khác như bây giờ đang quan tâm tới cô.

Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:

- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.

- Chocolat loại đặc biệt! Chị không nghĩ là anh chàng này có tâm hồn… ăn uống, nhưng sao lần nào tới cũng không bánh kem thì kẹo? Hắn ta rành “gu” của em đấy chứ! Vẫn thường gặp nhau ở nhà Hoài Tú chớ gì?

E dè nhìn bà chị khó tính. Phượng định đính chính là không có gì, nhưng sự đối kháng rất tự nhiên của cô lại xúi cô nói khác đi.

- Em nghĩ mình không phải là học sinh phổ thông…

Nhật Linh nghiêng người nghiêm khắc:

- Và anh ta cũng qua rồi thời sinh viên? Chà! Cao giá và cừu non! Phải thận trọng đó!

Phượng bướng:

- Em vẫn thận trọng từ trước tới giờ chớ đâu đợi tới hôm nay để nghe chị nhắc

Linh nhún vai. Hai chị em im lặng với nỗi niềm riêng của mình. Phượng đoán chừng Linh muốn tâm tình gì đó, nhưng bản tính lạnh lùng khép kín cộng thêm uy quyền của một phó giám đốc làm Linh ngần ngừ không nói được với em gái mình.

Nhật Phượng dè dặt mở lời:

- Bữa nay chị không đi học hả?

- Hết khóa rồi! Nghĩ xả hơi vài tuần.

- Làm việc suốt ngày căng thẳng, chị học thêm không mệt sao? Em mà như chị, để thời gian đó đi chơi cho thảnh than.

Giọng Linh đều đủ cam phận:

- Em khác, chị khác. Chị lớn tuổi rồi, biết đi chơi với ai?

- Tại chị nghĩ vậy, chớ chị Uyên nhỏ hơn chị mỗi một tuổi chớ mấy. Chị cứ đi chơi ào ào, bạn bè nhộn nhịp có sao đâu? Không đi chơi không quen… ai được đâu. Một mình hoài buồn chết.

Linh gượng cười nói lảng đi:

- Đi chơi cũng không có ai. Chuyện duyên số hơi đâu em lo! À! Thi làm bài được hết không?

- Được gần hết! Mà chị Linh nè.

- Gì?

Thấy Linh ngó mình với đôi mắt cảnh giác, Phượng chợt hết hứng tìm hiểu trái tim lạnh của bà chị, cô cộc lốc:

- Một lát ai đi rước mẹ vậy?

- Thì em hay thằng Trung cũng được.

- Sao chị không đi?

- À! … chậc! Chị mệt quá!

- Bộ em… khỏe à? Mới thi xong, chưa ăn cơm.

- Có chocolat cần gì tới cơm.

Nghe giọng nói đùa, nhưng nhìn thì gương mặt Linh lại lạnh tanh, Phượng khó chịu. Cô cáu lên:

- Chocolat có dính dáng gì tới em. Đợi… thằng chả đánh bida với anh Trung xong, em sẽ trả lại cho bỏ ghét.

Nói xong cô vào bếp giở lồng bàn ra ăn cơm. Thức ăn nguội lạnh làm Phượng nhói lên, nhói xuống, cô nhớ chuyện Nhã mời cô Tường Vân nào đó đi ăn cơm tiệm mà chua xót. Với anh, cô chưa khi nào được có những phút riêng tư ăn cùng như Nhã đã dành cho người ta. Tại Phượng là một con bé lóc chóc chưa đặt một địa vị nào trong xã hội, hay tại vì anh yêu cô thật tình nên quên nghĩ tới những chuyện… tầm thường nhưng cũng rất cần thiết đó?