Tối nay ít khách nên hơn 9h nhà hàng đã đóng cửa.

Vu Chiêu Đệ và Lâm Thịnh thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi nhà hàng.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, thưa thớt vài người trên phố.

Hai người đi trên đường có thể nghe thấy tiếng bước chân.

Vu Chiêu Đệ mặc quần áo kín mít, tay đeo găng vẫn luôn bỏ vào túi áo khoác ngoài.

Thực ra từ trường học đến nhà hàng chỉ qua 4 trạm xe bus, đi khoảng 20 phút.

Nhưng đi từ nhà hàng đến trạm xe bus mất khoảng 10 phút, hai người yên lặng đi, thỉnh thoảng Lâm Thịnh sẽ nghiêng đầu nhìn cô.

“Bình thường em đi một mình không thấy sợ sao?”

Vu Chiêu Đệ ngước mắt, trả lời: “Không sao, em quen rồi.

Trước đây thì em đi cùng với một đàn chị, bây giờ chị ấy học năm 4 nên đã nghỉ việc.

Vì vậy trở thành một mình em đi tới đây, cũng không có gì là không an toàn.”

Hai người trò chuyện, bỗng có một người đàn ông say rượu đi ra từ quán ăn khuya ven đường.

Hắn cầm chai bia trong tay, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt nữa đụng vào bọn họ.

“Sinh viên?” Người nọ chỉ tay vào bọn họ, ợ một tiếng.

Lúc hắn định thò tay kéo Vu Chiêu Đệ thì Lâm Thịnh giữ Vu Chiêu Đệ lui về phía sau.

Hai người muốn rời đi nhưng người kia không cho, hết lần này tới lần khác ngăn đường đi của hai người.

“Đừng đi chứ, hàn huyên với anh đây chút nào!” Người nọ có bụng bia, say bí tỉ, giọng nói ngả ngớn.

Có thêm mấy người đàn ông đi ra từ quán ăn, chắc là cùng một hội với người đàn ông đang cản đường hai người.

Vu Chiêu Đệ gắng sức đẩy người nọ ra, kéo tay Lâm Thịnh chạy về phía trước.

Hai người chạy thẳng đến trạm xe bus mới dừng lại.

Quay đầu lại xem thì không còn nhìn thấy những người đó nữa.

Chạy quá nhanh, Vu Chiêu Đệ thở dố/c thành tiếng.

Lâm Thịnh không thở d/ốc như cô.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay đeo găng của Vu Chiêu Đệ đang nắm lấy cổ tay anh.

Bỗng nhiên yên lặng khiến Vu Chiêu Đệ ý thức được cô còn đang nắm tay Lâm Thịnh.

Cô bị dọa đến buông ngay ra, đúng lúc xe bus tới, cô vuốt vuốt tóc, lung túng bước lên xe.

“Không phải em vừa nói rất an toàn sao? Sao anh cảm thấy không an toàn như vậy?”

“Đây cũng là lần đầu tiên em gặp trường hợp này, từ lúc em đi làm cùng với đàn chị cho tới bây giờ đều chưa từng gặp phải.”

Lâm Thịnh nhướng mày, cười nói: “Lúc đi cùng anh thì lại gặp, vì thế nên là lỗi của anh hả?”

Vu Chiêu Đệ gật đầu.

Lâm Thịnh tức giận gõ vào gáy cô, hai người liếc nhìn nhau, bật cười.

Lâm Thịnh thấy Vu Chiêu Đệ cười, không thể dời mắt.

Thực ra cô lớn lên rất xinh đẹp, so với hồi học cấp 3 thì xinh hơn rất nhiều.

Khi học cấp 3 nhìn cô giống như người suy dinh dưỡng, má không có tí thịt nào.

Bây giờ mặt đã có nhiều thịt hơn, nhìn có sức sống hơn rất nhiều.

Ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Vu Chiêu Đệ vác túi gạo kia thì anh vẫn nhớ đến lần nhìn thấy cô từ ban công nhà bà nội.

Khi ấy cô đang rửa sạch lông gà, động tác thành thạo gọn gàng, không hề giống với bất kì cô gái nào anh từng gặp.

Về sau tiếp xúc với cô nhiều hơn, anh dần dần thích cái tính cách đơn thuần mà lại rất cứng đầu của cô.

Cô có thể vì giải được một bài tập khó mà tìm mọi cách bất kể là có mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng cô lại sẵn lòng dùng thời gian của mình đi giúp đỡ người khác.

Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên của mình nên cô luôn nhạy cảm, yếu ớt và tự ti, nhưng lại luôn âm thầm tự cố gắng.

Anh không biết mình thích cô từ khi nào, dù sao thì thích chính là thích.

Anh thích mỗi khi được giảng bài cho cô, vẻ mặt cô luôn hết sức nghiêm túc.

Sau khi anh nói xong thì cô sẽ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ và sùng bái, điều đó luôn khiến anh vui vẻ cả ngày.

Sau khi xuống xe, Lâm Thịnh khăng khăng phải đưa Vu Chiêu Đệ về đến kí túc xá.

Dùng lời của anh chính là anh đã đưa cô về nhà khi học cấp 3 rất nhiều lần, hiện giờ không có gì khác biệt.

Dưới lầu kí túc xá nữ luôn có rất nhiều cặp đôi.

Vu Chiêu Đệ nhìn thấy Lâm Miêu và bạn trai đang hôn nhau, cô không dám nhìn thêm, nói hẹn gặp lại với Lâm Thịnh rồi đi vào.

Hơn 11h đêm, Vu Chiêu Đệ nằm trên giường, cài báo thức cho ngày mai.

Cô vừa định để điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn của Lâm Thịnh.

Tin nhắn chỉ có 2 từ – ngủ ngon.

Cô nhìn màn hình thật lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Cô im lặng khóc, kéo chăn trùm kín người.

3 tháng 11, buổi chiều không có tiết học.

Vu Chiêu Đệ không đi làm thêm mà đến thư viện.

Mặc dù thư viện trường rất rộng nhưng bởi vì trong thư viện có hệ thống sưởi nên rất nhiều người đều chọn đến thư viện tự học.

Do đó nên rất khó tìm được chỗ trống, cô tìm loanh quanh ở tầng ba nhưng không thấy chỗ trống nào, đành phải lên tầng bốn.

Cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thỉnh thoảng Vu Chiêu Đệ mới động đậy, thay đổi một tư thế khác.

Người ngồi bên cạnh cô cũng đã rời đi.

Thạch Thiên Hạo đến thư viện mượn sách thì nhìn thấy Vu Chiêu Đệ, vì thế cậu ta cầm sách mượn được đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

Thấy Vu Chiêu Đệ không có phản ứng, cậu ta lại chọc vào người cô.

Vu Chiêu Đệ quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc: “Lớp trưởng…”

“Học bá học bài đúng là không giống với người thường, tớ ngồi ở bên cạnh cậu lâu như vậy mà cậu không hề phát hiện ra, vô cùng tập trung.”

Thạch Thiên Hạo giơ ngón tay cái: “Lát nữa cậu có đi làm thêm không?”

“Không.”

“Vậy tốt quá, để tớ mời cậu cơm tối.

Nếu cậu không muốn đi xa thì chúng ta ăn luôn ở trong trường nhé.

Lần này cậu không được từ chối nữa, từ chối nữa là không nể mặt tớ đấy.”

Vu Chiêu Đệ do dự một lúc, gật đầu.

Nếu từ chối nữa thì có vẻ cô là người khó chung sống.

Ở trong lớp thì Thạch Thiên Hạo là người cô tiếp xúc nhiều nhất.

Dù sao cũng đã đến giờ cơm tối, cô thu dọn đồ rồi đi theo Thạch Thiên Hạo.

“Cậu gọi thoải mái đi, muốn ăn cái gì cứ gọi, không cần tiết kiệm hộ tớ đâu.”

Thạch Thiên Hạo đưa phiếu ăn cho cô gọi, Vu Chiêu Đệ gọi hai món ăn cô thường hay ăn, giá khoảng 8 tệ.

Sau khi gọi món xong thì hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Lâm Thịnh ở tiệm gà rán phía xa nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đang ngồi cùng với một nam sinh mà anh không biết.

Cô đã nói dạo này phải ôn thi nên không có tới làm thêm.

“Anh Vương, anh trông cửa tiệm giúp em nhé, em đi ăn cơm đã.” Lâm Thịnh nói với một nhân viên khác trong tiệm gà rán.

Sau khi được đồng ý, anh trực tiếp đi về phía hai người họ, ngồi xuống bên cạnh Vu Chiêu Đệ.

Vu Chiêu Đệ nhìn thấy Lâm Thịnh, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng Thạch Thiên Hạo là người cô tiếp xúc nhiều nhất trong lớp, cô cũng biết cậu ta là người rất tốt nhưng khi hai người ngồi riêng với nhau thì cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ, không được tự nhiên.

Mặc dù Thạch Thiên Hạo rất biết nói chuyện nhưng chủ đề nói của cậu ta luôn khiến cô hơi khó chịu.

Cậu ta thích kể mấy câu chuyện cười thô t/ục, phải mất một lúc cô mới hiểu được cậu ta đang nói gì, cười cũng không được mà không cười cũng không xong.

“Bạn học của em?” Lâm Thịnh hỏi, anh chủ động đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Lâm Thịnh, bạn của Chiêu Đệ.”

Thạch Thiên Hạo hơi bối rối mới vươn tay ra, trong đầu suy nghĩ người này là ai.

“Cậu ấy là lớp trưởng lớp em.” Vu Chiêu Đệ giải thích.

Lâm Thịnh đã hiểu.

Anh mượn thẻ cơm của Vu Chiêu Đệ để đi lấy cơm, lấy xong lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Cuối cùng trở thành Lâm Thịnh nói chuyện với Thạch Thiên Hạo, Vu Chiêu Đệ ngồi nghe.

Sau khi ăn xong, Thạch Thiên Hạo đi trước.

“Đó không phải người tốt, em đừng tiếp xúc nhiều với cậu ta.”

Vu Chiêu Đệ buồn cười: “Người ta mới vừa đi là anh liền nói xấu.

Không phải lúc nãy anh còn trò chuyện vui vẻ với cậu ấy à.”

“Đó là trò chuyện xã giao thôi.

Dù sao em đừng tiếp xúc nhiều với cậu ta là được, làm bạn học bình thường là đủ rồi.”

Cô không nói thêm với anh, sau khi ăn cơm xong lại đến thư viện tiếp tục học bài.

Hết chương 44

 

------oOo------