Vu Chiêu Đệ bảo Trịnh Nhã Thu về trước, còn mình đi đến chợ mua thức ăn.

Chợ trong thôn không lớn và tương đối bẩn.

Mọi người trải bao ny lông trên nền đất và đặt thẳng đồ lên để bán.

Trên nền toàn là bùn đất và lá cây, thêm cả mùi cá tanh tưởi.

Vu Chiêu Đệ đi giày vải, bước thẳng tới hàng gà và lấy từ trong cặp sách ra một chiếc túi lớn.

“Chiêu Đệ đấy à, lại tới nhặt lông gà hả?”

Chú Dương nhìn thấy cô thì nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng ố, có vẻ vô cùng thân thiết.

Tay chú cầm dao sắc chém một nhát xuống con gà đã được vặt lông sạch sẽ, động tác vô cùng thành thạo.

“Đây, nửa con gà của cô, 20 tệ.” Chú bỏ nửa con gà đã chặt xong vào túi nilon rồi đưa cho khách.

Vu Chiêu Đệ cười với chú Dương sau đó đi đến phía sau quầy hàng, nhặt toàn bộ đống lông gà trên mặt đất vào trong túi, sau đó tiếp tục đến hàng gà khác.

Trong chợ có tổng cộng 3 hàng gà, mỗi ngày giết khoảng hai mấy con gà.

Lúc cô rảnh rỗi sẽ tới nhặt lông gà, sau khi hong khô thì đem bán cho hàng đồng nát, mỗi lần có thể kiếm được 5 tệ.

Bởi vì lông gà vừa thối vừa ướt lại thường có phân gà dính lên nên không nhiều người sẵn sàng kiếm tiền kiểu này.

Nhưng cô là ngoại lệ, bởi vì cô rất cần tiền, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất đối với cô.

Sau khi nhặt xong, Vu Chiêu Đệ đến chỗ chú Dương rửa tay sạch sẽ, sau đó mới bắt đầu mua thức ăn.

Sau khi mua xong thì mang theo cả túi lông gà ra khỏi chợ.

Cô đến nhà của bà Lâm trước.

Nhà bà Lâm là nhà đẹp nhất thôn này.

Nhà có hai tầng và sân rộng, nhìn từ bên ngoài chẳng khác biệt thự là bao.

Cô nghe nói là con trai bà Lâm bỏ tiền xây riêng cho bà, tốn kha khá tiền.

Con trai bà Lâm là người đầu tiên đậu đại học trong thôn, nghe nói cưới được một người vợ rất giàu có ở thành phố.

“Bà Lâm ơi…” Vu Chiêu Đệ gọi vài tiếng rồi đẩy cổng đi vào.

Bỗng nhiên Lâm Thịnh đi ra từ trong nhà khiến cô sững sờ, cả người cứng lại, theo bản năng muốn giấu túi lông gà đi.

Cô nghiêng người, cố gắng che giấu túi lông gà.

Cô đã quên nhà bà Lâm mới có thêm một người.

Vu Chiêu Đệ hơi tự ti trước mặt Lâm Thịnh.

Anh giống như quý công tử ở trên ti vi, còn cô là con vịt xấu xí mãi mãi không thể bước ra ngoài.

Lâm Thịnh ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi mới đi ra xem thử, không nghĩ là Vu Chiêu Đệ đến.

Anh liếc thấy động tác của cô, nheo mắt nhưng không có vạch trần, trầm giọng nói: “Em tìm bà nội tôi à? Bà ấy còn đang ở hàng tạp hóa…”

Anh còn chưa nói hết thì đúng lúc bà Lâm về đến nhà.

Bà đi rất chậm: “Chiêu Đệ tới à?”

Vu Chiêu Đệ lập tức bỏ túi lông gà và đồ ăn xuống để đi tới đỡ bà Lâm, hành động còn nhanh hơn Lâm Thịnh.

Cô đỡ bà Lâm vào nhà, để bà ngồi xuống ghế salon.

Tay Lâm Thịnh trơ trọi giữa không trung.

“Bà Lâm, bà muốn uống nước không ạ? Để cháu đi rót nước cho bà nhé.” Vu Chiêu Đệ đỡ bà Lâm ngồi xuống sau đó xoay người vào phòng bếp rót nước.

Cô hết sức thông thuộc bố trí trong nhà.

“Có phải lại nhặt lông gà đúng không? Lớp Mười hai rồi, cháu đừng để lỡ việc học.” Bà Lâm hiền từ cầm tay Vu Chiêu Đệ.

“Không để lỡ đâu ạ.

Bà à, chắc cháu phải tìm chỗ khác phơi lông gà rồi.” Vu Chiêu Đệ lo lắng việc trong nhà bà Lâm có thêm một người, hơn nữa lại còn là bạn học cùng lớp cô.

Cô không muốn để người khác thấy mình khổ sở, vì vậy đang suy nghĩ tìm một chỗ khác để phơi lông gà, không thể tiếp tục phơi trong sân nhà bà Lâm nữa.

“Cháu còn được tìm chỗ nào khác nữa đâu, ở đây là tốt nhất rồi.

Bà không chê cháu phiền đâu, bà còn muốn được cháu làm phiền ý chứ.

Cháu trai bà không để ý đâu, cháu giúp bà nhiều như vậy, nó cảm ơn cháu còn không kịp ấy.”

Lâm Thịnh theo vào nhà, im lặng đứng bên cạnh, cũng không nói gì.

“Bà Lâm, bà còn cần cháu mua hộ thức ăn nữa không ạ?”

Bà Lâm đã lớn tuổi nên đi lại không còn nhanh nhẹn.

Trước đây mỗi ngày Vu Chiêu Đệ tan học đều tiện thể mua thức ăn giúp bà.

Bây giờ có cháu trai ở cùng nên bà cũng không cần cô giúp nữa.

Vu Chiêu Đệ nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, bởi vì đây là một trong số ít những việc cô có thể làm giúp bà.

Bà Lâm đã sống từng ấy năm, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vu Chiêu Đệ.

Đứa trẻ này đúng là mệnh khổ, có cha mẹ như thế.

Bà trìu mến nắm tay cô: “Bà biết cháu đã học lớp Mười hai, bà mong cháu dành nhiều thời gian nhất cho việc học, như vậy cũng coi là giúp bà rồi.”

Nghe bà Lâm nói như vậy, Vu Chiêu Đệ không thể làm gì khác ngoài việc trịnh trọng gật đầu.

Cô còn phải về nhà nấu cơm vậy nên nói với bà Lâm buổi tối sẽ đến rửa lông gà.

Vừa về đến nhà, Giang Tú Lệ đã mắng chửi cô về muộn khiến Vu Thành Tài bị đói.

Vu Chiêu Đệ xin lỗi, vừa để cặp sách xuống liền vào phòng bếp nấu cơm tối.

Giang Tú Lệ không cho cô ăn thịt, bảo là thịt phải để dành cho Vu Thành Tài.

Vì vậy trước khi bưng đồ ăn lên bàn cô sẽ lén lút ăn vụng mấy miếng.

Cô cũng cần dinh dưỡng.

Sau khi cơm nước xong, cô nói với Giang Tú Lệ rằng mình đi đến trường học tối, bát đũa và quần áo lát cô về sẽ rửa.

“Lại học, con gái như mày học nhiều để làm gì, lại còn tốn tiền nữa.

Tìm một nhà để gả đi mới là việc mày nên làm.”

Vu Chiêu Đệ không trả lời.

Những lời này kể từ khi cô biết nhớ Giang Tú Lệ đã nói, cô đã quen nghe tai này ra tai kia rồi.

Cũng may Giang Tú Lệ nói đi nói lại nhưng vẫn chưa thực sự bắt cô nghỉ học.

Vu Chiêu Đệ đến nhà bà Lâm, dùng nước rửa sạch lông gà, sau đó lấy toàn bộ ra phơi trên sân.

Hơn 7h, trời tối đen, Vu Chiêu Đệ không dám bật đèn trong sân vì sợ tốn điện.

Cô chỉ có thể nương nhờ ánh trăng và chút ánh sáng ít ỏi hắt ra từ trong nhà để làm mọi việc.

Sau khi làm xong, cô quét dọn sân sạch sẽ rồi mới rời đi.

Lâm Thịnh đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống cái bóng lúi húi vội vàng ở dưới sân, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Rõ ràng là lông gà bẩn như thế nhưng cô ấy lại không hề do dự rửa chúng bằng tay, còn không hề mang găng tay hay thứ gì khác.

Sau khi Vu Chiêu Đệ rời đi, Lâm Thịnh mới xoay người xuống nhà.

Vu Chiêu Đệ làm lông gà xong thì rửa sạch tay, sau đó đến trường học.

Nhà trường không quy định phải tự học buổi tối nên có rất ít người đến lớp.

Tính cả cô thì chỉ có 3, 4 người, thời điểm gần thi thì sẽ có 7, 8 người.

Cô chào hỏi Vương Đạt Trì ngồi phía trước, sau đó ngồi vào chỗ làm bài tập.

Tự học khoảng 2h cô mới về nhà.

Lúc này cả nhà đã đi ngủ, người trong thôn đều ngủ khá sớm.

Cô rón rén rửa bát đũa, giặt quần áo xong mới lên giường.

Hết chương 4

 

------oOo------