Vu Chiêu Đệ nghĩ tới việc sau này có thể hỏi bài anh bất cứ lúc nào, ánh mắt sáng rực, giọng nói đầy vui vẻ.

Không phải bởi vì đó là Lâm Thịnh mà chỉ là niềm vui được biết kiến thức mới thôi.

“Thật? Anh đừng lừa tôi, sau này tôi sẽ hỏi bài anh mọi nơi mọi lúc đấy! Có thể ngoéo tay không?”

Vu Chiêu Đệ chìa ngón tay ra, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Thịnh, sợ anh đổi ý.

Ngoéo tay? Đó là trò của trẻ lên ba, anh sẽ không làm chuyện trẻ con như thế.

Nhưng đối diện với ánh mắt thuần khiết của Vu Chiêu Đệ, cuối cùng anh vẫn chìa ngón tay ra móc ngoéo với cô.

Vu Chiêu Đệ nhận lấy bình nước của Lâm Thịnh: “Sau này tôi sẽ lấy nước giúp anh, về sau anh cần gì cứ gọi tôi là được.”

Cô lấy nước cho Lâm Thịnh trước rồi mới lấy cho mình, còn lau khô bình nước rồi mới trả lại cho anh.

Bộ dáng nịnh bợ này khiến Lâm Thịnh buồn cười, tâm trạng cũng tốt lên.

Sau khi kết thúc kì thi thử lần 1, thầy Cao nói sẽ phải đổi chỗ ngồi.

Tiết sinh hoạt sáng thứ hai sẽ bắt đầu đổi chỗ.

“Lâm Thịnh, em đứng thứ nhất nên có thể thoải mái chọn chỗ ngồi.

Em muốn ngồi đâu?” Thầy Cao nhìn về phía Lâm Thịnh.

Các bạn trong lớp đều không có ý kiến gì.

Ai bảo người ta thi được hạng nhất, thành tích tốt nên sẽ được ưu ái thôi.

Hơn nữa chỗ Lâm Thịnh đang ngồi thực sự là không tốt, không có bạn cùng bàn, lại ở hàng cuối cùng ngay cạnh thùng rác, chổi hót rác các thứ đều để ở đó.

Lần trước Lâm Thịnh đánh Đỗ Hạo Vũ khi hắn không vứt rác vào trong thùng nên cả lớp đều sợ anh, vì vậy không ai dám để rác lung tung nữa.

Có Lâm Thịnh ngồi ở đó, góc lớp rất sạch sẽ.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Lâm Thịnh, Vu Chiêu Đệ cũng quay lại nhìn anh.

Cô không hy vọng anh thay đổi chỗ ngồi, nhưng cô cũng biết anh không thích ngồi chỗ này.

Dù sao ai cũng không muốn ngồi cạnh thùng rác.

“Thầy cứ sắp xếp chỗ ngồi cho những bạn khác trước ạ, em muốn suy nghĩ thêm.”

Bây giờ hàng ngày thầy Cao đều khen Lâm Thịnh, thấy anh nói vậy thì sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn khác.

Thực ra cũng chỉ là thay đổi vị trí của một vài người, Vu Chiêu Đệ và Trịnh Nhã Thu không cần đổi chỗ.

Chuyển chỗ xong, thầy Cao bảo Lâm Thịnh cứ suy nghĩ, cuối giờ đến văn phòng nói với thầy.

Lâm Thịnh đồng ý.

Lâm Thịnh chọc chọc vào lưng Vu Chiêu Đệ: “Này, Vu Chiêu Đệ…”

Vu Chiêu Đệ quay lại, muốn nói lại thôi.

Cô rất muốn bảo anh đừng chuyển đi, nhưng lại không dám nói.

Lâm Thịnh dựa về phía sau, hai chân dài duỗi thẳng đặt lên chân ghế cô, cả người toát ra vẻ lười biếng và thờ ơ.

Anh trầm giọng: “Em có muốn tôi đổi chỗ không? Đổi chỗ rồi thì tôi sẽ không ngồi phía sau em nữa, em muốn hỏi bài sẽ phải đi đến đằng trước mới hỏi được.”

Vu Chiêu Đệ do dự.

Mấy hôm nay cô hỏi bài nào anh cũng đều trả lời được, hơn nữa cách làm của anh rất rõ ràng dễ hiểu.

Đôi khi có nhiều cách mà thầy giáo còn chưa từng dạy, vài bước đơn giản đã giải xong.

“Lâm Thịnh, anh có thể không đổi chỗ không?” Cuối cùng Vu Chiêu Đệ cũng mở miệng, giương mắt nhìn anh.

Bởi vì mọi người đang tự học nên cô cố gắng hạ thấp giọng.

Lâm Thịnh cảm giác như có chiếc lông vũ quét qua lòng mình, hơi ngứa ngáy.

Lần đầu tiên anh cảm thấy con gái không hề đáng ghét mà còn rất đáng yêu.

Ví dụ như Vu Chiêu Đệ bây giờ, dáng vẻ rất dễ thương.

“Em xin tôi đi, em nói xin tôi thì tôi sẽ tiếp tục ngồi đây.”

Xin… anh? Vu Chiêu Đệ nhíu mày, dường như hơi nghi ngờ, xin kiểu gì?

Vu Chiêu Đệ bỗng xoay người, lấy một viên kẹo trong cặp sách ra đưa cho Lâm Thịnh.

Đây là kẹo Vu Thành Tài cho cô.

Nó đòi Giang Tú Lệ mua một đống kẹo để ăn ở nhà.

Một viên kẹo? Lâm Thịnh nhướng mày, giống như ghét bỏ viên kẹo này.

Đây là cách xin xỏ của cô?

“Một viên kẹo là xong? Có phải là em còn phải nói gì nữa không?” Ánh mắt Lâm Thịnh đầy vẻ hài hước, mong đợi cô nói tiếp.

Vu Chiêu Đệ nhận ra Lâm Thịnh đang trêu mình.

Cô cố gắng đoạt lại viên kẹo: “Anh không lấy thì đưa đây.”

Cái kẹo này cô còn không nỡ ăn mà anh lại tỏ vẻ ghét bỏ.

Lâm Thịnh giơ cao tay, không để Vu Chiêu Đệ với tới: “Nào có ai cho rồi còn đòi lại.

Tôi muốn cái kẹo này.”

Anh bóc vỏ, bỏ kẹo vào miệng, ngọt quá.

“Vậy anh vẫn sẽ ngồi đây sao?” Vu Chiêu Đệ hỏi.

Lâm Thịnh không khẳng định: “Để xem tâm trạng của bổn công tử.”

“Anh…” Vu Chiêu Đệ thấy anh vô lại như thế, tức giận quay lên.

Trịnh Nhã Thu vẫn luôn chú ý đến tình hình của hai người.

Cô luôn cảm thấy Lâm Thịnh đối xử với Chiêu Đệ không giống với người khác.

Lúc anh giảng bài cho Chiêu Đệ luôn nhẹ nhàng kiên nhẫn, khóe miệng còn vương ý cười.

Người khác hỏi bài anh, anh giảng thì vẫn giảng nhưng cả người lạnh nhạt, sắc mặt cũng rất lạnh lùng.

Hết tiết, Lâm Thịnh ra khỏi lớp, mãi đến khi vào tiết sau mới quay lại.

Vu Chiêu Đệ không kìm được mà quay đầu lại.

“Yên tâm, tôi không đổi, vẫn ngồi phía sau em.”

Sau khi nghe Lâm Thịnh khẳng định, Vu Chiêu Đệ nở nụ cười, ngồi thẳng lên chăm chú nghe giảng.

Cười giống y hệt cô ngốc, Lâm Thịnh thầm nghĩ.

Trong tiết tiếng Anh, thầy giáo bắt đầu gọi học sinh đứng lên đọc bài.

Người bị gọi lần này là Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh căn bản không nghe giảng, liền chọc vào lưng Vu Chiêu Đệ: “Vu Chiêu Đệ, cứu tôi.”

Vu Chiêu Đệ nhanh chóng chỉ phần cần đọc cho anh xem, sau đó đưa sách giáo khoa cho anh.

Lâm Thịnh nhìn lướt qua bài đọc.

Anh vừa cất lời, cả lớp liền yên lặng, ánh mắt đổ dồn về phía sau.

Giọng đọc của Lâm Thịnh giống hệt với người đọc trong đĩa nghe mà thầy giáo thường mở.

Chỉ là anh không đọc theo kiểu khuôn sáo, nghe giống khi nói chuyện bình thường, rất trôi chảy êm tai.

Bình thường thầy giáo tiếng Anh sẽ phê bình vài câu, chỉ ra chỗ này chỗ kia chưa được.

Thế nhưng sau khi Lâm Thinh đọc xong, thầy giáo chỉ nói một câu tốt lắm rồi cho anh ngồi xuống.

Hết tiết, Trịnh Nhã Thu liền hỏi Lâm Thịnh luyện nói như thế nào, Vu Chiêu Đệ cũng rất tò mò.

Khả năng tiếng Anh của cô luôn không tốt, đặc biệt là phần nghe, mất rất nhiều điểm.

Đề thi đại học còn có 15 điểm phần Nói, Lâm Thịnh vừa mở miệng cô đã biết chênh lệch giữa bọn họ, căn bản là không so được.

“Nghe nhiều, mua máy MP3 hoặc MP4 để nghe nhiều băng nói, nghe họ đọc nhiều dần dần sẽ tốt lên.”

MP3, MP4? Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vu Chiêu Đệ dần trầm xuống.

Những món đồ điện tử đều quá xa xỉ đối với cô, đến Vu Thành Tài còn không có nói gì đến mình.

Tiền thuốc và tiền sách, cô còn nợ Lâm Thịnh 280 tệ, làm gì còn tiền mua máy MP3.

Nhận ra tâm trạng của Vu Chiêu Đệ, Lâm Thịnh không nói thêm gì nữa.

Trịnh Nhã Thu tiếp tục hỏi, anh trả lời qua loa đôi câu liền cho qua.

Hết chương 12

 

------oOo------