Đêm đó khi Quách Thụy Dương trở về phòng của mình, cậu quên mất trên giường còn có con búp bê silicon nên đã bị dọa suýt chết. Con búp bê kia nằm dưới lớp chăn bông nhìn chằm chằm vào cậu trông rất kinh khủng. Quách Thụy Dương cẩn thận đem con búp bê kia đến chổ cửa sổ của căn phòng, sau đó tâm thần không yên tắt đèn đi ngủ, cậu luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình nên cả đêm cũng không nghĩ tới cốc tự sướng.

Buổi sáng khi Quách Thụy Dương rửa mặt xong xuôi đi ra phòng khách thì thấy Hạ Băng đang nhìn chằm chằm cậu ánh mắt đầy mong đợi khiến đáy lòng cậu sinh ra sợ hãi.

"Ca, anh làm sao vậy?"

"Tối hôm qua em ngủ có ngon không?"

"Tốt lắm, em ngủ một mạch tới rạng sáng."

"Búp bê dùng có tốt không?"

Quách Thụy Dương thấy Hạ Băng hứng thú như vậy nên cậu không nỡ làm anh mất hứng liền nói hàm hồ: "Cũng không tệ lắm."

Vẻ sung sướng hiện rõ trên mặt Hạ Băng: "Vậy em cố lên! Nhanh chóng khoẻ lại!"

"Em sẽ ổn chứ?"

“Không sao đâu, em sẽ mau chóng bình phục thôi.” Vẻ mặt Hạ Băng giống như người cha đang quan tâm con cái.

Những ngày này là khoản thời gian tự do và thoải mái nhất, dòng người đi lại trong thành phố giảm hẳn và cũng không có fan tư sinh đi theo.

Ngày mai là đến Tết Nguyên Đán, nên sau khi đi siêu thị mua đồ ăn thì bọn họ đến công viên gần đó đi dạo một vòng.

Mấy ngày nay mặt trời lên cao ánh nắng chói chang, tuy rằng trời lạnh nhưng nhiệt độ đều trên 0°C nên cảm giác rất dễ chịu.

Bên trong công viên có một hồ nước nhân tạo nên hai người bọn họ đi dạo xung quanh hồ, Quách Thụy Dương nói: “Nếu mỗi ngày đều như này thì tốt rồi!”

“Mỗi ngày đều là Tết Nguyên Đán?”

“Không phải nếu mỗi ngày đều có ít người, đi ra ngoài cũng không có ai đi theo như này thì tốt quá.”

Hạ Băng cười nói: “Nếu em về quê của anh là có thể thực hiện được ước mơ này ngay lập tức.”

Quê của Hạ Băng ở Quý Châu còn Quách Thụy Dương là dân thành phố, cậu chưa bao giờ sống ở khu vực vùng núi.

Hạ Băng hiếm khi nhắc đến chuyện gia đình thậm chí Tết Nguyên Đán cũng không có về nhà.

“Vậy lần sau anh đưa em về chơi nhé?”

Hạ Băng gật gật đầu.

“Năm nay sao anh không về quê?” Quách Thụy Dương thận trọng hỏi.

“Gia đình anh trai anh năm nay ăn Tết ở Quảng Đông còn chị gái thì ở Vân Nam nên anh về cũng không có gì ý nghĩa gì.”

Quách Thụy Dương nghe Hạ Băng nói thế liền hiểu cha mẹ của anh đã không còn vì vậy cậu không hỏi thêm gì nữa.

Hạ Băng luôn nói thích sống một mình nhưng cũng chưa chắc anh thực sự thích như thế mà có lẽ là do anh đã quen với cuộc sống một người. Anh luôn nói yêu đương rất phiền phức phải nhân nhượng đối phương từ sinh hoạt đến xã giao mà anh lại không thích như vậy nhưng cũng chưa chắc là anh nhân nhượng không được mà có khả năng là đối phương không cảm nhận được sự nhân nhượng của anh.

Quách Thụy Dương biết Hạ Băng đã từng hẹn hò hai lần, lần đầu tiên là lúc học đại học, bạn gái là bạn cùng lớp với Hạ Băng, tuy rằng Quách Thụy Dương chưa từng nghe qua Hạ Băng nói về người này nhưng cậu cũng nghe nói là cô gái ấy rất giống với một ngôi sao nữ nổi tiếng. Sau khi xuất đạo thì hai người chia tay, nghe nói bạn trai sau đó của cô ấy là một phú nhị đại.

Bạn gái còn lại của Hạ Băng là một ca sĩ kiêm vũ công, hai người sống chung với nhau được một hai năm thì chia tay.

Còn các cô gái khác đều là tin đồn nhảm kể cả diễn viên nam đang bị đồn kia thì Hạ Băng cũng không hề quen biết.

Quách Thụy Dương từng nghe qua Tiểu Lôi bát quái nói điều kiện gia đình của bạn gái cũ Hạ Băng rất tốt, công ty quản lý cũng không nhỏ nhưng mãi vẫn không thể nổi tiếng, nghe nói bây giờ đã gần 30 tuổi mới lấy chồng vào năm ngoái.

Việc có thể nổi tiếng hay không nổi tiếng không liên quan quá nhiều đến việc ở công ty nào và cũng không liên quan đến điều kiện gia đình.

Hạ Băng là trường hợp ngoại lệ, điều kiện gia đình anh không được tốt lắm. Quách Thụy Dương biết Hạ Băng rất thích nghề này rất thích diễn xuất vì thế anh đã ăn qua không ít đau khổ. Quách Thụy Dương nghe nói công ty quản lý trước đây của Hạ Băng chỉ là cái vỏ rỗng, công ty chỉ ký hợp đồng và ăn hoa hồng chứ không cung cấp tài nguyên cho nghệ sĩ. Các vai diễn trước đây của Hạ Băng đều do anh tự mình đi phỏng vấn, Hạ Băng cũng từng nói qua có đôi khi vì một nhân vật phụ mà anh phải cùng mọi người đi uống rượu đến dạ dày xuất huyết.

Lúc Quách Thụy Dương mới quen biết Hạ Băng thì anh vẫn sống trong một căn phòng cho thuê rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với căn phòng công ty sắp xếp cho Quách Thụy Dương, hơn nữa còn không có bảo vệ nên thường xuyên bị fan tư sinh gõ cửa lúc nửa đêm.

Vô tri vô giác hai người đã trở lại Cảnh An Uyển, bảo vệ nhìn thấy hai người bọn họ liền chào hỏi Hạ Băng: “Trở về rồi sao?”

“ Vâng ạ! Mọi người ăn cơm trưa chưa?”

"Mới vừa ăn lúc nãy. Mấy ngày nay không thấy có cô gái nào lại đây cả!” Nhân viên bảo vệ còn rất thành thật.

“Mọi người đều trở về ăn Tết.” Hạ Băng nói, “Thực xin lỗi, đã gây phiền phức cho mọi người!”

Mấy ngày trước Hạ Băng có mua quà Tết tặng cho các nhân viên bảo vệ, bọn họ thường vì anh mà chịu không ít thiệt thòi. Tuy có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng sinh sống ở tiểu khu này nhưng đột nhiên hồng lên giống như Hạ Băng còn có fan tư sinh đi theo thì vẫn là lần đầu tiên.

“Không có việc gì, không có việc gì!”

Quách Thụy Dương cười với nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ thấy Quách Thụy Dương lớn lên rất đẹp trai liền hỏi Hạ Băng: “Đây là bạn của cháu?”

“Vâng ạ, em ấy là em trai của cháu.”

“Thì ra là em trai, nửa năm nay hay thấy cậu ấy lại đây nhưng không biết cậu ấy sống ở đâu.”

Hai người trò chuyện vài câu với nhân viên bảo vệ rồi sau đó đi về phòng.

Thực ra ngày thường Hạ Băng cũng rất ít khi đi qua cổng này, mỗi lần anh muốn ra ngoài đều đi thẳng tới hầm đỗ xe. Chỉ là fan tư sinh thường xuyên đến đây gây náo loạn nên anh đã làm quen được với một số nhân viên bảo vệ.

Khi vào thang máy thì Hạ Băng hỏi Quách Thụy Dương: “Nửa năm nay em luôn đến đây sao?”

“Đúng vậy, anh đã quên sao? Bạn gái cũ của em cũng ở chổ này mà, em còn có cả thẻ ra vào nữa.” Quách Thụy Dương nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng từ khi vào đoàn phim tới nay em không có yêu đương nha!”

Hạ Băng không biết Quách Thụy Dương nói như vậy là có ý gì, Quách Thụy Dương nhìn chằm chằm Hạ Băng, bốn phía xung quanh thang máy đều là gương, dù anh có muốn trốn cũng không biết trốn ở đâu nên đành phải nói bậy bạ: “Chờ đến khi em khỏe lại thì liền có thể nói chuyện yêu đương.”

Quách Thụy Dương không hiểu tại sao Hạ Băng lại luôn nói cậu có bệnh nên không khỏi nghi hoặc: “Ca, anh có thể nói rõ ràng được không, em bây giờ có gì không khoẻ chứ? Em cảm thấy từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ khoẻ như vậy.”

“Không phải gần đây em không có cảm giác hứng thú với người thật sao? Như vậy sao nói là khoẻ được?”

Thang máy dừng lại, Quách Thụy Dương bước ra khỏi thang máy và nói với Hạ Băng: “Ca, anh hiểu lầm rồi, không phải em không có hứng thú với người thật mà là vì trước đây em có hứng thú với rất nhiều người còn bây giờ em chỉ hứng thú với một người duy nhất, từ trước tới nay em chưa từng đối với người nào có hứng thú mãnh liệt như vậy, em cảm thấy em rất khoẻ.”

Hạ Băng đi về phía trước, Quách Thụy Dương đã nói rõ ràng đến như vậy dù anh có muốn giả bộ hồ đồ cũng không được. Anh cầm chìa khóa muốn mở cửa phòng nhưng làm như thế nào cũng không mở được.

“Ca, sao tay anh lại run như vậy? Anh có lạnh không?” Quách Thụy Dương cầm lấy tay Hạ Băng nhưng Hạ Băng lại rút tay ra và nói với cậu: “Em mở cửa giúp anh.”

Quách Thụy Dương mở cửa, Hạ Băng đau lòng nói: “Vậy em nói cho anh biết người đó rốt cuộc có thứ gì tốt vậy? Anh giúp em xem xét một chút.”