Buổi đi dã ngoại hàng năm vào ngày lễ Lao động ở Tylerville được tổ chức vào tối thứ Bảy, và như thường lệ, hầu hết mọi người đều có mặt. Đó là một ngày hội, bắt đầu lúc sáu giờ cùng với lễ diễu hành và kết thúc lúc nửa đêm với một tràng pháo hoa rực rỡ. Một ban nhạc địa phương chơi đủ thứ nhạc từ đồng quê đến rock cổ điển trên ban công ở trung tâm quảng trường thị trấn. Thanh niên ngồi khoanh chân trên những tấm thảm hay nằm úp bụng xuống lớp cỏ phía trước ban công, hét lên những yêu cầu với ban nhạc. Những con đường gần đó ngăn các phương tiện đi lại để lũ trẻ con chạy nhảy nô đùa, đuổi bắt nhau và khéo léo tránh những ông bố bà mẹ cáu kỉnh. Người lớn tràn vào chỗ ăn đêm trong gara của một trạm cứu hỏa sát cạnh quảng trường. Điểm nhấn của buổi đêm bao gồm trò chơi đuổi bắt một con lợn bôi mỡ do Câu lạc bộ thị trấn Tylerville tài trợ và chuyến đi trên khinh khí cầu với giá một đô la. Khi Rachel đến lúc bảy giờ kém mười lăm, dòng người xếp hàng để leo lên khinh khí cầu dễ phải lên đến một trăm năm mươi người. Hình như không ai nản lòng trước thực tế là quả khinh khí cầu có cột dây chỉ bay lên khoảng sáu mét rồi lại bị hạ xuống để nhóm hành khách tiếp theo leo lên.

Nhóm của Rachel gồm Rob, Becky, mấy đứa bé, và mẹ cô. Cô đã phân vân không biết có nên nhận lời mời của Rob hay không, nhưng khi anh ta đã lịch sự mời cả nhà cô đi cùng, Rachel không thấy có lý do nào để làm anh ta thất vọng. Becky cần ra ngoài để được khuây khỏa, còn mấy đứa nhỏ, hiếu động hơn bình thường trong cơn khủng hoảng đang nhấn chìm cuộc đời còn non trẻ của chúng, cần được giải phóng năng lượng tràn trề của mình. Nếu tim Rachel đang nhức nhối vì Johnny, cô cũng quyết không chìm vào đau đớn.

Nó sẽ qua đi thôi... nó phải qua đi. Những lời mẹ cô nói về sự mơ tưởng - không chỉ nói đến việc Johnny có tội hay vô tội mà còn liên quan đến viễn cảnh lâu dài của mối quan hệ mà họ định dính vào - đã nảy nở và lớn lên trong đầu Rachel.

“Bác Rachel ơi, chúng cháu có thể lên khinh khí cầu được không ạ?” Loren, năm tuổi, hồ hởi lắc lắc tay Rachel.

“Để ăn xong đã,” Becky xen vào trước khi Rachel kịp đồng ý. Trước đó vào buổi chiều, Rachel đã đưa hai đứa lớn đi xem phim trong lúc Becky và Michael nói chuyện. Elisabeth, người đã trông nom Katie, báo Rachel rằng cuộc nói chuyện đó không thành công. Becky chạy lên phòng, nước mắt giàn giụa sau chưa đầy mười lăm phút, còn Michael đã lạnh lùng hứa rằng ngày mai sẽ quay lại. Nhưng tới khi Rob đến đón họ đi dã ngoại, Becky đã ổn định tinh thần. Trừ một đường hơi đỏ quanh mắt, còn thì người lạ sẽ không biết có chuyện gì xảy ra với cô. Rob, sau khi đã được Rachel kể cho nghe câu chuyện, thấy lòng can đảm của Becky thật đáng khâm phục, bèn dành phần lớn thời gian lái xe vào thị trấn để kể những câu chuyện đùa ngốc nghếch và cổ lỗ nhằm làm cô vui hơn. Đến khi họ hòa vào dòng người quanh bàn ăn tối, Rachel nghĩ rằng nếu cô phải nghe thêm một câu chuyện ngớ ngẩn như thế nữa, cô sẽ đổ cốc trà đá của mình lên đầu anh ta.

Nhưng Becky lại rất vui và thậm chí còn cười mỉm trước những câu chuyện vớ vẩn đó.

Rachel nhận ra rằng mình sắp có nguy cơ để tuột một người đàn ông khác vào tay em gái mình mất. Cô cũng nhận ra rằng lần này, với người đàn ông này, cô chẳng mấy quan tâm.

“Katie, không được! Nóng lắm đấy!” Rachel túm lấy cháu gái bé nhất lúc này đang lao vào chỗ máy pha cà phê bằng bạc đặt ở cuối chiếc bàn dài chất đầy đồ. Bắt được con bé mới biết đi vừa kịp lúc, cô cắp Katie đang giãy giụa vào hông và xoa dịu nó bằng một chiếc bánh chocolate hạnh nhân trên bàn tráng miệng. Chúng có giá hai lăm cent một chiếc, nhưng hàng người xếp chờ thanh toán quá dài, nên cô quyết định để Katie ăn luôn tại chỗ, rồi cô sẽ nhận và trả tiền cho nó khi thanh toán cho suất ăn của mình.

“Để em giữ con bé cho, chị Rachel,” Becky lầm bầm khi Rachel quay lại nhóm. Katie, mặt dính đầy chocolate ướp lạnh và đang mỉm cười, lắc đầu quầy quậy với mẹ.

“Katie đi cùng bác Wachel cơ,” con bé quả quyết nói. Rachel cười to và ôm cháu gái, không hề phiền lòng khi Katie đưa một bàn tay dính nhớp nháp lên vỗ vỗ vào má cô. Becky, với một tiếng tặc lưỡi phóng đại, lấy giấy ăn lau quanh miệng cho con. Đến lúc đó, tờ giấy đã bẩn đến mức nếu dùng nó để lau má Rachel thì còn tệ hơn.

“Con bé bôi chocolate lên mặt em kìa,’’ Rob thì thầm với Rachel khi Becky quay sang chỗ mẹ.

“Không sao đâu. Lau đi là sạch thôi.”

Rob dùng khăn ăn của anh ta để lau mặt cho Rachel, và cô mỉm cười trước sự lóng ngóng của anh ta.

“Các con của em gái em đáng yêu thật đấy,” anh bảo cô.

“Phải thế không?” Rachel thơm vào một bên má bụ bẫm phúng phính của Katie để chứng minh điều đó rồi cầm một chiếc đĩa để lấy đồ ăn từ bàn tiệc buffet. Xung quanh cô, bạn bè và hàng xóm gọi chào ba người phụ nữ nhà Grant, và họ kêu la ầm ĩ khi thấy Becky vì cô không hay về Tylerville, và cả các con của cô nữa. Becky trông rất xinh xắn trong chiếc váy mùa hè dài đến mắt cá chân để hở vai và lưng. Rachel mặc một chiếc quần soóc màu xanh và áo phông màu vàng tươi, cô không thể không để ý đến những ánh mắt của cánh mày râu mà em gái cô thu hút từ khắp phía. Nếu Michael không còn hứng thú với vợ mình nữa thì con bé cũng chẳng khô héo đi chút nào đâu. Rachel vui mừng khi phát hiện ra rằng giờ đây sự hấp dẫn đàn ông của cô em gái làm cô hài lòng hơn là cảm thấy bị châm chích như trước đây.

Rachel nói chuyện với mọi người và sẵn sàng quay người mỗi khi được yêu cầu để họ có thể chiêm ngưỡng và khen ngợi Katie. Không hiểu sao lúc này Katie lại tỏ ra ngoan ngoãn. Con bé cười và vỗ tay nói “Xin chào!” với tất cả những người nói chuyện với mình.

“Thật là một cô bé đáng yêu!” và “Nhìn cô bé dễ thương kia kìa!” là hai trong số những lời khen hướng về Katie. Rachel, vừa phải đáp lại những lời khen, vừa phải gạt những ngón tay bé xíu thích vơ đồ ra chỗ khác, phát hiện ra rằng việc giữ chắc một đứa bé hai tuổi đang ngọ nguậy trên một bên hông đồng thời cố gắng lấy đồ ăn vào đĩa không phải là việc dễ dàng gì. May mắn thay, Rob để ý thấy sự khổ sở của cô nên đã cầm đĩa và lấy đồ ăn giúp cô. Lisa và Loren đã đủ lớn để tự phục vụ mình, với sự giúp đỡ của bà và mẹ. Cuối cùng cả nhóm cũng có thể ngồi vào một trong số bao nhiêu chiếc bàn kê dưới những gốc cây.

Rachel thả Katie ra và ngồi xuống, thầm thở dài nhẹ nhõm. Con bé trông bé xíu mà cứ như nặng cả tấn. Lúc đó trời vẫn sáng, có lẽ phải sáng đến chín giờ, nhưng hơi nóng khủng khiếp ban ngày đã hạ xuống thành hơi ấm dễ chịu, và một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tóc Rachel bay bay về đằng sau. Thật thoải mái khi được nghỉ ngơi với gia đình và bạn bè, thật dễ chịu khi được nghe nhạc cách đó không xa, và thật dễ chịu khi nhìn lũ trẻ cười đùa, chơi trò bịt mắt trốn tìm quanh quảng trường. Thật dễ chịu khi cắt đồ ăn cho đứa cháu gái bé bỏng nhất của mình.

“Cháu muốn bánh chocolate hạnh nhân nữa,” Katie nói, mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt đầy chán ngán.

“Ăn xong đã nhé,” Rachel bảo con bé trong lúc cắt miếng thịt lợn muối thành miếng vừa ăn cho nó.

“Không, bây giờ cơ!”

“Katie, ngoan nào.” Đó là Becky, cô xen vào từ phía bên kia bàn.

“Mẹ, em sẽ không cáu nhặng lên, đúng không ạ?” Lisa hỏi nhỏ, nghe có vẻ chán nản. Như những thành viên khác trong gia đình, cô bé rất hiểu xu hướng hay cáu kỉnh của đứa em khi nó không vừa lòng điều gì.

“Bánh chocolate cơ!”

“Mẹ...”

“Bác Rachel, cháu ăn xong rồi ạ. Bây giờ chúng ta lên khinh khí cầu được chưa ạ?” Loren nhảy lên và chạy đến bên Rachel.

“Để bác Rachel ăn xong đã, các con,” Becky nói.

“Bác Rachel...”

“Chúng ta sẽ đi, cháu yêu ạ, bác hứa đấy. Nhưng bác đang đói, và nếu bác không ăn, có lẽ bác sẽ khô đi và bay lên mất.”

“Không đâu ạ!”

“Loren, ra ngoài chơi đi con.” Giọng Becky có một chút căng thẳng.

“Bánh chocolate cơ!”

“Katie, cháu yêu, cháu ăn món thịt muối ngon cho bà ngoại xem được không? Thế hay là ăn một miếng mì ống và pho mát nhé?” Elisabeth giơ một dĩa đầy mì ống và pho mát qua bàn.

“Bánh chocolate cơ!” Katie nói, tức tối cau mày với bà ngoại.

“Katie, im lặng và ăn đi!” Becky cau mày với con gái út, vẻ căng thẳng. Ngồi giữa Rachel và Rob, trông Katie cực kỳ đáng yêu với bím tóc màu vàng và chiếc áo khoác bằng vải bông màu xanh dương, ngay cả khi môi dưới của con bé trề ra và hai cánh tay bé xíu khoanh trước ngực. Lisa, ngồi giữa mẹ và bà đối diện Katie, và Loren vẫn đang nhảy nhót quanh bàn, nhìn em gái với những ánh mắt chán nản giống nhau y hệt.

“Bánh chocolate! Bánh chocolate, bánh chocolate, bánh chocolate!” Tiếng hét trở nên inh tai nhức óc. Những cái đầu ở các bàn xung quanh quay lại nhìn.

“Mẹ, mẹ không làm được gì à?” Lisa hỏi nhỏ, vẫn ngồi ăn trên ghế. Loren đứng yên để thưởng thức trò vui.

“Katie Lynn Hennessy, thế là đủ lắm rồi! Các quý cô nhỏ tuổi không bao giờ cư xử như thế đâu.” Elisabeth cố gắng chế ngự đứa cháu gái cứng đầu bằng cách lắc đầu và nghiêm giọng lại.

“Nào, mẹ? Trước khi con bé nổi cơn lên ấy?” Lời khẩn nài của Lisa rất cấp thiết.

“Con muốn mẹ làm gì nào?” Becky rít lên với Lisa qua hàm răng. Sau đó, “Rachel, cẩn thận!”

Nhưng lời cảnh báo của Becky đã quá muộn. Katie vừa gào toáng lên, “Bánh chocolate, bánh chocolate, bánh chocolate!” vừa hất tung chiếc đĩa đầy đồ ăn của mình sang một bên. Nó trượt dọc theo cạnh bàn và đổ ụp lên lòng Rob.

“Ôi, không!” Rachel thở hắt ra.

“Ôi, cháu tôi!” Elisabeth rên rỉ.

“Katie Hennessy!” Becky rít lên.

“Khỉ thật!” Rob rống lên.

Những tiếng hét khốn khổ vang lên đồng thanh. Rob nhảy lên và cố gắng hết sức để phủi đống thức ăn trên bộ quần áo kaki được là cẩn thận. Rachel, vừa túm lấy Katie đang la hét và đá đấm túi bụi trước khi nó gây thêm rắc rối, vừa nhìn bộ quần áo thảm hại của Rob mà kinh hãi. Thịt giăm bông, khoai tây nghiền, nước thịt, mì ống và pho mát, thạch anh đào và những miếng sa lát hoa quả đều đổ hết lên bộ quần áo đắt tiền.

“Thật là xấu hổ!” Becky nói và đi vòng quanh bàn để xử lý cô con gái đang rống lên của mình. Trong một giây, trong đúng một giây, Rob nhìn Katie với sự giận dữ điên cuồng trong mắt, Rachel thấy biểu hiện của anh ta và choáng váng. Dù sao thì Katie cũng chỉ là một đứa bé, và hành động của nó chỉ là hành động mà trẻ con làm hàng ngày. Chắc chắn đó không phải là cố ý. Vậy đây có phải là người đàn ông mà cô nghĩ rằng sẽ trở thành một người cha tốt và nhẫn nại không?

“Em rất xin lỗi,” Becky xin lỗi Rob, cùng lúc đó cô cố gắng túm lấy con. Lúc này con bé đang tức giận điên cuồng. Elisabeth, cố gắng đến giúp Becky, thì thầm, “Hư quá, hư quá!”

và lắc lắc ngón tay trước mặt Katie. Hai đứa chị, rõ ràng là xấu hổ trước hành động của em gái, đã lỉnh đi đâu mất.

“Không sao đâu. Không phải lỗi của ai cả.” Rob đã lấy lại được cung cách tử tế khéo léo và đang thiểu não lấy khăn giấy lau đống bừa bộn trên quần mình. Rachel nhúng khăn của mình vào cốc nước của Katie rồi cúi xuống giúp anh ta.

Tiếng động cơ gầm rú thu hút ánh mắt của cô về phía bãi đậu xe của trạm cứu hỏa. Cô nghe thấy âm thanh đó át cả tiếng Katie khóc bù lu bù loa, tiếng hàng xóm đang nói chuyện ở những bàn quanh đó, và điều đó làm cô ngạc nhiên. Dường như cô đã quen với âm thanh...

...chiếc xe máy của Johnny. Bởi vì, tất nhiên, đúng là tiếng xe đó. Hắn quay xe thành một đường cua rộng trước hàng rào chắn và đi về phía đường không bị chặn, ngược hướng với buổi tiệc tùng. Một người phụ nữ ngồi đằng sau hắn. Mũ bảo hiểm che mặt cô ta, nhưng từ vóc người và những lọn tóc xoăn màu vàng bay trong gió, Rachel nhận ra ngay đó là Glenda Watkins.

Rachel đau đớn khi nghĩ rằng lẽ ra cô đã có thể là người đó.