*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo kế hoạch, huấn luyện dã ngoại diễn ra trong hai tuần, so với tuần tra thực sự thì trang bị nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa trước đó họ đã bỏ bớt một số thứ không cần thiết ở sân bay, nên đàn chó husky kéo xe trượt tuyết không mấy tốn sức.

Dan đứng ở một bên xe trượt tuyết, nhìn về phía trước qua kính bảo hộ. Tầng nham thạch màu nâu sẫm đang tiến lại gần, cái lạnh đặc thù của rừng lá kim bị thay thế bởi cái lạnh thuần túy.

Khi đi tới lớp băng có vết nứt nhỏ khoảng 10 cm, Rogers hơi chần chừ, nó ngừng bước, quay đầu nhìn August.

August thả dây cương xuống, đi tới, Dan theo sau: “Sao vậy?”

August xem xét vết nứt: “Nơi này trước kia là sông, do khí hậu lạnh giá quanh năm mới biến thành cánh đồng băng. Hiện tại xem ra, những tảng băng này cũng không rắn chắc như chúng ta nghĩ.” Anh quay đầu nhìn Dan: “Phải cẩn thận.” Sau đó anh huýt sáo với Rogers, cả đội đi chầm chậm qua vết nứt.

Dan đứng trên xe trượt tuyết, quay đầu lại nhìn, như có điều suy nghĩ: “Lớp băng này… sẽ tan ra?”

“Lịch sử Greenland chưa ghi nhận tình huống tương tự, nhưng cũng không thể loại trừ sự thay đổi trong tương lai. Những năm gần đây, biến đổi khí hậu ngày càng rõ rệt, các thềm băng dọc theo bờ biển Đông Bắc Greenland cũng không còn như an toàn như trước.”

“Vừa nãy ngài nói địa hình khu vực sông băng Jensen rất phức tạp?”

“Đúng. Tuy Sao Thiên Lang tới đó huấn luyện dã ngoại hàng năm, nhưng khí hậu và địa lý ở đó cũng chỉ giúp các thành viên có trải nghiệm trực quan về môi trường băng tuyết thực sự. Chúng ta gần như không đi sâu vào sông băng, cũng không hiểu rõ địa hình nơi này bằng dân địa phương, chỉ có thể dựa vào chó kéo xe và kinh nghiệm trong quá khứ.”

“Tôi nhớ trong hồ sơ của quân đội, có một mỏ đất hiếm* được phát hiện ở khu vực này năm ngoái?”

(*) Đất hiếm (Rare earth) là nhóm nguyên tố hiếm có hàm lượng ít trong vỏ Trái đất và rất khó tách ra từng nguyên tố riêng biệt. Đây là một nhóm 17 loại vật chất có từ tính và tính điện hóa đặc biệt. Chúng có vai trò thiết yếu trong sản xuất thuốc điều trị ung thư, điện thoại thông minh và các công nghệ năng lượng tái tạo. Các chất này đã được xếp hạng “cực kì quan trọng” cho các ngành công nghiệp (bao gồm cả nhành sản xuất vũ khí).

August nhìn cậu: “Chính xác là tháng Mười Hai năm ngoái. Tin tức này hiện chỉ được công khai trong viện nghiên cứu và quân đội Greenland, nhưng chúng ta cũng không biết vị trí chính xác của mỏ.”

“Chẳng trách có người hứng thú với nơi này.” Dan hơi dừng lại, giọng khá hứng khởi: “Lần này chúng ta chỉ mang theo đạn không nạp chì*?”

(*) 空包弹 Đạn không nạp chì:Chỉ có vỏ đạn, một ít thuốc và kíp nổ có sẵn trong viên đạn, thường dùng trong huấn luyện và diễn tập, có lực sát thương ở cự ly gần.

August nhìn cậu với vẻ cảnh báo: “Có 20 viên đạn thật. Tuy chúng ta có ống giảm thanh chuyên dụng, nhưng trừ trường hợp bắt buộc, tốt nhất không nên nổ súng.”

Dan đáp lại một tiếng, nhưng mắt cậu vẫn nhìn vào túi trang bị trên xe trượt tuyết. Mãi tới khi August cố ý khụ một tiếng, cậu mới vờ vịt nhìn sang nơi khác.

Tấm bản đồ trong tay August không phải là bản đồ quân sự thông thường, ngoài việc đánh dấu một số khu vực nguy hiểm, nó còn ghi chú vị trí nhà gỗ của thợ săn ở gần dãy núi. Khi họ tiến dần về phía Nam, cánh đồng băng ngày càng hẹp dần, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một mảng đài nguyên* xanh rì.

(*) Trong địa lý tự nhiên, đài nguyên (đồng rêu) là một quần xã sinh vật trong đó sự phát triển của cây gỗ bị cản trở do nhiệt độ thấp và mùa sinh trưởng ngắn.

Khi căn nhà gỗ đầu tiên của thợ săn xuất hiện trong tầm mắt, vùng băng tuyết dưới chân họ đã rất hẹp.

August cho đàn chó dừng lại, vì xe trượt tuyết chỉ được chế tạo để đi trên vùng đất khô hạn. Anh dẫn Rogers rời khỏi sông băng.

Bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Dan, anh giải thích: “Dù đã là cuối mùa hè, ban ngày vùng cực cũng sắp kết thúc, nhưng ở đó vẫn không an toàn. Tôi từng nghe người dân địa phương nhắc tới con sông này. Theo truyền thuyết của xứ Paamiut, đây là một ‘dòng sông tử thần’ nổi tiếng. Khi cậu cho rằng mặt băng đủ rắn chắc, thì rất có thể cậu sẽ ngã ở bước tiếp theo.”

Dan mỉm cười nhìn anh: “Cảm ơn ngài phổ cập khoa học, thưa thiếu tá. Tôi phát hiện hai ngày qua chúng ta đã trò chuyện nhiều hơn cả hai tháng trước.”

August mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ở căn cứ không có gì để nói, những gì có thể dạy thì tôi đều đã nói khi huấn luyện. Dã ngoại thì khác, có nhiều thứ trăm nghe không bằng một thấy. Tuần tra vùng địa cực không đơn giản như mấy cậu nghĩ, cần phải nắm vững kỹ năng và kinh nghiệm, để khi gặp điều bất trắc thì có thêm cơ hội sống sót.”

“Vậy lúc hạ sĩ quan Arthur hy sinh, cũng là do gặp tai nạn bất khả kháng?”

August đột ngột dừng bước, nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén. Ánh mắt Dan rất thẳng thắn, nhưng chính ánh mắt này lại khiến August cảm thấy như không còn chỗ trốn.

Phải một lúc sau, anh mới gượng gạo trả lời: “Không phải tai nạn, trách nhiệm thuộc về tôi.”

Dan hơi ngạc nhiên, nhưng rõ ràng August không muốn nói thêm. Anh bước nhanh mấy bước, dẫn đàn chó kéo xe chạy chậm.

Nhà gỗ của thợ săn là một căn nhà bé nhỏ màu xanh lam. Sau nhiều năm, băng tuyết đã khiến lớp sơn của bức tường bên ngoài bong tróc, nhưng nhìn chung vẫn là một căn nhà hình vuông không đến nỗi – Cả căn nhà được đỡ bởi một cái khung cao khoảng nửa mét so với mặt đất, đồng thời tạo thành một hành lang gấp khúc rộng chừng một mét. Cánh cửa gỗ trước mặt họ đang đóng. Hai bên tường, mỗi bên đang mở một cửa sổ dài và hẹp. Nhìn từ cửa sổ bên trái, có thể nhìn thấy phong cảnh bên kia sông băng.

Hai người họ tháo xe trượt tuyết trên hành lang, mang theo một số trang bị quan trọng và đàn chó vào nhà.

Căn nhà có diện tích không lớn, khoảng bốn chục mét vuông. Rogers đánh hơi quanh nhà, cuối cùng dừng lại ở một góc rồi sủa vài tiếng.

Dan đi tới ngồi xổm xuống. Dưới ánh sáng rọi xuống từ cửa sổ, có thể thấy một vòng tròn màu đen, như thể từng có người đốt lửa ở đây.

Cậu chạm tay vào vết bẩn, quay đầu nói với August: “Khô rồi, dấu vết này cũng mới, hẳn là họ rời đi không quá nửa ngày. Có tiếp tục đuổi theo không?”

August đặt trang bị vào một góc, vừa lấy bếp chống gió ra vừa nói: “Không vội, bây giờ đã 8 giờ tối. Dựa theo tốc độ chúng ta suy đoán, đối phương dẫn theo ít nhất là mười con chó kéo xe. Với quy mô đó, cộng thêm việc họ phải liên tục dừng lại để xác định tọa độ, trước trưa mai chúng ta có thể đuổi kịp họ.”

Đêm đó họ liên lạc lại với đội Ian, được biết hai người đó vẫn còn ở thị trấn, dự định sáng mai sẽ xuất phát. Lúc cuối ngày, họ tìm được khá nhiều thông tin hữu ích. Ví như, Peter là thợ săn Inuit giàu kinh nghiệm nhất ở thị trấn Paamiut, nhưng vết thương ở mắt cá chân phải trong một vụ tai nạn khiến hắn phải giảm bớt số lần tiến vào sông băng. Hiện giờ, hắn chỉ vào núi để kiếm vài thứ mới mẻ làm đồ chơi cho con gái. Vợ hắn chết vì bệnh cách đây ba năm, hắn chôn vợ mình dưới chân sông băng, chỉ còn lại hắn và con gái sống nương tựa vào nhau. Ví như, Peter là một tay thiện xạ, bò xạ hương dù cường tráng cỡ nào, chỉ cần ba phát súng, là hắn có thể kết liễu tính mạng nó.

(*) Inuit là tên gọi một nhóm những người bản địa sống ở các vùng Bắc cực của Canada, Đan Mạch (Greenland), Nga (Siberia) và Hoa Kỳ (Alaska)[6] Inuit có nghĩa là “người” trong tiếng Inuktitut.

Bò xạ hương là loài động vật có vú duy nhất trong chi Ovibos thuộc họ Trâu bò sống ở Bắc Cực từ thời kỳ bằng hà cách đây gần 200.000 năm, nổi tiếng với bộ lông dày và mùi mạnh mẽ phát ra từ con đực. Mùi của chúng được sử dụng để hấp dẫn con cái trong mùa giao phối.

August gửi vị trí tọa độ cho đội Ian. Thay vì đi sâu vào sông băng, anh để họ đi tới vùng ngoại vi nơi anh và Dan để chuẩn bị tiếp ứng.

Khi anh tắt bộ đàm, Dan đã sắp xếp trang bị vào một góc nhà, bắt đầu đốt lửa. Cái nồi nhỏ trên bếp đang nấu đồ hộp sôi ùng ục.

Thấy anh nhìn sang, Dan giơ cái thìa trong tay, nói nửa đùa nửa thật: “Thử không? Tôi có linh cảm đây hẳn là bữa tối xa xỉ và ngon lành nhất của chúng ta trong mấy ngày qua.”

August nhướng mày, đi tới ngồi xuống. Sau một hồi suy tư, anh nói: “Khoảng tối mai Ian và Newman sẽ đến đây.”

Dan cảm thấy anh vẫn chưa nói hết, cậu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh có vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Bật cười, Dan chủ động nói bổ sung: “Ngài cho rằng cách tốt nhất là để bốn con chó ở lại đây, những trang bị không cần thiết cũng có thể để lại đây. Chúng ta xuất phát gọn nhẹ, tốc độ sẽ nhanh hơn, khi đuổi kịp họ cũng có thể giảm thiểu nghi ngờ, khiến họ cảm thấy chúng ta giống những kẻ ưa mạo hiểm đơn thuần. Nhưng lo lắng về tôi, nên ngài vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.”

August hơi bất ngờ nhìn cậu. Gương mặt cậu trai sáng ngời dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt xanh lá tĩnh lặng, cậu không tránh ánh mắt anh, không hề đắc ý khi đoán trúng suy nghĩ người khác, cũng không thấy sự căng thẳng hay phấn khích khi gặp nhiệm vụ khẩn cấp. Cậu chỉ yên lặng nhìn anh, với một nụ cười ấm áp, chờ anh nói tiếp.

Không biết tại sao, giọng anh bỗng dịu đi: “Lấy những trang bị cần thiết và lương khô, không nhiều hơn một balo. Những thứ khác để lại đây, tôi sẽ thông báo cho Ian và Newman.” Hơi dừng lại, anh bồi thêm một câu: “Mang theo súng của cậu.”

Họ lên đường vào sáng sớm hôm sau.

Ngoài dự đoán của Dan, August để Rogers ở lại nhà gỗ của thợ săn. Khi họ khởi hành, Rogers và ba con chó kéo xe đứng trước cửa nhà. Rogers có phần nôn nóng hiếm thấy, hai chân trước của nó cào trên sàn, rướn mấy bước về phía họ, gào một tiếng từ sâu trong cổ họng.

August đặt balo lên xe trượt tuyết, quay người đi tới, anh xoa đầu Rogers, dịu dàng nói: “Mày cứ ở đây, chờ Ian và Newman tới.”

Như nghe hiểu lời anh, Rogers lè lưỡi quyến luyến liếm tay anh, sau đó quay đầu chạy tới ngồi xuống hành lang, nhìn theo họ rời đi.

Họ đến dưới chân sông băng vào khoảng giữa trưa, đài nguyên màu nâu đã biến mất, vùng đất xung quanh lại trắng xóa như tuyết. Trên mặt băng liên tục xuất hiện vết nứt, August không dám mạo hiểm, anh thận trọng giảm tốc độ. Anh đoán không sai, khi đi tiếp hai, ba dặm về phía Bắc, trong tầm mắt, một bóng đen xuất hiện trên cánh đồng tuyết, trông như một doanh trại tạm thời.

Anh trao đổi ánh mắt với Dan, tiếp tục lại gần đó. Sau khi thấy rõ những bóng người trong trại, anh cho đàn chó chạy chậm lại.

Mấy người trong trại cũng chú ý tới họ, Dan nheo mắt thấy có người xốc lều, thò nửa người vào như đang nói gì đó, một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ bước ra, phía sau là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé mặc áo nỉ.

Họ đi về phía trước hơn chục mét, người đàn ông thấp bé hét gì đó về phía họ. Dan nghe không rõ, cậu nghiêng đầu về phía August: “Họ nói gì vậy?”

“Họ hỏi chúng ta từ đâu tới.” August nói, cũng hét một câu về phía đối phương. Dan đoán có lẽ họ đang nói tiếng Inuktitut, cậu không hỏi August đã nói gì, chỉ đi theo anh xuống xe trượt tuyết, dẫn đàn chó tới đó.

Khi đến gần hơn cậu mới phát hiện, có vẻ người đàn ông thấp bé chính là Peter được đoàn thám hiểm khoa học thuê làm hướng dẫn viên. Hắn có đặc điểm rõ ràng của người da vàng, nước da hơi ngăm đen, mái tóc đen rối tung dưới chiếc mũ phớt, lông mày rậm, mắt nhỏ, ánh mắt rất cảnh giác, có râu dưới mũi, môi nứt nẻ, cằm lại được cạo sạch.

Hắn nghiêng đầu, thì thầm vài câu với người đàn ông vạm vỡ. Ông ta nhìn họ vài lần, nói bằng tiếng Inuktitut ngắc ngứ: “Mấy người có nói được tiếng Đan Mạch không?”

August gật đầu, rõ ràng ông thở phào, khi mở miệng đã biến thành tiếng Đan Mạch trôi chảy: “Ơn Chúa, tiếng Inuktitut của tôi quá tệ, chỉ nghe hiểu được đại khái. Tôi nghe hướng dẫn viên nói mấy cậu đến từ Langstoller, cứ nghĩ mấy cậu chỉ biết tiếng Inuktitut.”

Dan mỉm cười: “Nói chính xác thì, chúng tôi đến từ Đan Mạch. Hè năm nào chúng tôi cũng đến Greenland.”

Ông cũng cười: “Thanh niên đúng là sung sức. Tôi là Mike, chúng tôi đến Greenland để nghiên cứu khoa học. Đây là Peter, cậu ấy là hướng dẫn viên chúng tôi thuê ở Paamiut.”