*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Heath có khả năng tiên đoán đối với một vài chuyện.

Ngày thứ hai sau khi có kết quả khảo hạch, August tổ chức bốc thăm, khi nhìn thấy tờ giấy ghi đội C trong tay Dan giống hệt tờ giấy của mình, anh ầm thầm ghi nợ một khoản cho Heath.

Vì năm nay anh tham gia tuần tra, cho nên Heath ở lại căn cứ, nhân tiện xử lý đơn xin rời đội của bốn người. August bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện dã ngoại với quãng đường ngắn.

Một tuần sau, đơn của bốn người kia được xử lý xong, họ được tiễn lên máy bay vào một buổi chiều quang đãng.

August đứng bên rìa đường băng, nhưng không đi qua đó. Anh lẳng lặng nhìn Heath bắt tay lần lượt từng người, ánh mắt xa xăm.

“Anh không định chào từ biệt họ sao, đội trưởng?” Giọng Dan vang lên phía sau anh.

August nghiêng đầu, trong chớp mắt đã điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt: “Không cần thiết.”

Dan cười khẽ, “Tôi nên đánh giá ngài điềm tĩnh, hay là máu lạnh đây?”

August không trả lời, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa, chậm rãi thở ra một vòng khói lên bầu trời.

Dan đứng bên cạnh, lát sau mới hỏi: “Năm nào các anh cũng phải tiễn người mới như thế này?”

August gật đầu: “Đúng.” Ngẫm nghĩ một lúc, anh nhìn Dan: “Trung úy, nếu cậu không phiền, tôi muốn hỏi một câu.”

Dan nhún vai: “Tùy ngài.”

“Tại sao lại đến đây? Tôi không rõ nhiệm vụ bí mật của cậu ở Bắc Ireland là gì, nhưng với lý lịch đó, cậu có thể chọn một vị trí tốt ở trụ sở Đan Mạch. Chưa kể thành tích thực hành của cậu… quả thực, rất đẹp mắt.”

Dan hơi nghiêng đầu, đôi mắt cậu phản xạ dưới ánh nắng xanh như ngọc lưu ly: “Ngài không tín nhiệm tôi.”

Giọng cậu khẳng định.

August không phủ nhận: “Nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm, thì tôi xin lỗi. Nhưng tôi phải có trách nhiệm với đội của mình. Nếu cậu chỉ muốn cảm nhận phong cảnh Bắc Cực, tiện thể đi tuần, trải nghiệm một cuộc sống khác, thì tôi khuyên cậu nên nộp đơn xin rời đội càng sớm càng tốt. Lộ trình của chúng tôi mất gần nửa năm, một khi xuất phát, cậu sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh không thể tưởng tượng nổi.”

“Xem chừng, ngài đang đánh giá cá nhân tôi với tư cách đồng đội tương lai.” Giọng Dan rất ôn hòa.

Thấy August không nói tiếp, ý cười trong mắt cậu sâu hơn: “Nói sao đây, suy nghĩ của một người là thứ rất riêng tư. Tuy tôi không ngại chia sẻ, nhưng e rằng một vài nhiệm vụ trước đây không cho phép tôi làm vậy. Dù chúng tôi đã vượt qua khảo hạch ban đầu, nhưng thành tích huấn luyện phía sau sẽ được đưa vào đánh giá tổng thể, đúng không? Tôi rất sẵn lòng đợi cho đến khi kết thúc huấn luyện rồi lại lắng nghe nhận định của ngài về tôi.”

Nói xong, cậu không nhìn sắc mặt August, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng gầy của cậu, ánh mắt August trở nên trầm tư.

Sau một vài buổi huấn luyện dã ngoại với quãng đường ngắn quanh cảng Faeringehavn, theo thông lệ, trung tuần tháng Bảy là hành trình trên sông băng* Jensen.

(*) Sông băng hay băng hà là một khối băng lâu năm, di chuyển liên tục bởi trọng lượng của chính nó; nó hình thành ở nơi mà tuyết tích tụ và vượt quá sự tiêu mòn qua rất nhiều năm, thường là hàng thế kỷ. Sông băng chỉ hình thành trên mặt đất và khác hẳn lớp băng mỏng hơn nhiều hình thành trên mặt nước như biển và hồ.

Sông băng Jensen nằm ở phía bắc thị trấn Paamiut*, ở bờ tây nam của đảo chính Greenland. Sau khi cả đội đến thị trấn bằng máy bay vận tải, họ được chia thành từng nhóm bốn người để tiến hành huấn luyện dã ngoại trên sông băng trong một tuần.

Vốn dĩ August là người dẫn đội, nhưng khi họ tập trung trên đường băng của căn cứ vào sáng thứ Hai, mọi người chỉ thấy Heath ngáp dài bên cạnh máy bay vận tải, vẻ mặt bực bội.

Các thành viên cũ có vẻ đã quen, sau khi chào hỏi Heath thì nối đuôi nhau từ cầu thang mạn* lên máy bay, ba thành viên mới, bao gồm Dan, do dự vài giây nên bị tụt lại phía sau.

(*) Accommodation ladder: Là cầu thang bên mạn tàu, dùng để lên xuống từ trên bờ hay từ tàu nhỏ hơn cập mạn tàu.

Heath không cần ngẩng đầu lên cũng có thể đoán được vẻ mặt của họ, y lại ngáp một cái, nói mơ hồ: “Các cậu không nhìn nhầm, là tôi, thượng úy Heath Ibron. Tất cả nội dung của khóa huấn luyện dã ngoại không thay đổi, ngoại trừ viên chỉ huy. Một giờ trước, đội trưởng của các cậu, thiếu tá August Field nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ tổng bộ, hiện tại có lẽ cậu ta sắp đến Copenhagen. Khi nào cậu ta quay lại, và có chắc sẽ quay lại hay không thì tôi không rõ. Điều tôi chắc chắn là nếu mấy cậu không nhanh chân lên máy bay, tôi sẽ sút mấy cậu lên đó.”

Hiển nhiên hai người còn lại sợ bị trưởng quan sút trước mặt mọi người (với hiểu biết của họ về Heath, y hoàn toàn có thể làm chuyện như vậy), họ nhảy vội lên cầu thang mạn. Dan tụt lại sau cùng, trước khi lên máy bay, cậu quay đầu nhìn Heath, trong mắt có ý nghĩ vụt qua.

Sau khi lên máy bay, Heath nhắm mắt ngủ bù bên cạnh Dan, bên phải cậu là hai người mới rúc vào nhau như chim cút. Ngược lại, sáu thành viên cũ ở hàng ghế trước lại có vẻ thả lỏng, thi thoảng vang lên tiếng cười.

Ánh mắt Dan lướt qua những người phía trước, rồi rơi xuống cửa sổ bên hông.

Cửa sổ bên hông máy bay vận tải là một hình vuông rất lớn, từ vị trí của Dan có thể nhìn thấy bầu trời nghiêng bên ngoài.

Khí hậu của Greenland tháng Bảy đặc biệt dễ chịu, bầu trời xanh xám trong veo, xa xa là núi tuyết cao vút tận mây. Những đám mây lơ lửng bên sườn núi, làm nổi bật nhà cửa sặc sỡ phía dưới, tạo thành ảo ảnh như truyện cổ tích.

“Sao nào, tới đây hai tháng, vẫn chưa quen với phong cảnh nơi này?” Giọng Heath vang lên bên cạnh.

Cậu quay đầu lại, Heath không mở mắt, vẫn dựa đầu vào lưng ghế, hai tay ôm trước ngực, như thể chưa tỉnh lại.

Dan nhướng mày: “Tôi tưởng ngài đang nghỉ.”

Heath bật cười: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng từ đây tới Paamiut cùng lắm là nửa giờ, vừa nhắm mắt đã phải xuống máy bay.”

Dan cười, không đáp lời.

“Nhắc mới nhớ, hình như từ khi cậu tới đây, chúng ta chưa trò chuyện hẳn hoi lần nào?”

Dan nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngài muốn nói gì?”

Heath hé mắt, lim dim nhìn về phía cậu: “Gì cũng được. Ví như, cậu thấy căn cứ thế nào, sang năm định làm gì.”

“Vậy ngài muốn nghe câu trả lời kiểu mẫu, hay là quan điểm ​​cá nhân của tôi?”

“Ồ, xem chừng có người đã hỏi cậu trước tôi.”

Dan lắc đầu: “Không hẳn, nhưng nội dung cũng tương tự.”

Heath nở nụ cười: “Thôi nào, đừng nghĩ tôi cổ hủ giống August, với ai cậu ta cũng vậy cả. Tôi chỉ đơn thuần hiếu kỳ về suy nghĩ của cậu, nói thật lòng, tôi cảm thấy cậu rất hợp với nơi này.”

Dan có chút kinh ngạc: “Ngài cảm thấy vậy?”

Heath giơ tay duỗi người: “Đúng, cậu là kiểu người có thể thích ứng rất nhanh với vai diễn của mình. Liên quan tới kinh nghiệm khi trước của cậu, tôi đoán vậy?”

Nụ cười trên mặt Dan nhạt dần: “Tôi có thể coi đó là một lời khen?” Không chờ Heath trả lời, cậu bồi thêm một câu: “Nhưng cá nhân tôi không cho rằng đó là một ưu điểm.”

Dưới đôi mắt lim dim, ánh mắt Heath trở nên sắc bén, y vừa định nói tiếp thì bộ đàm bên hông kêu lên, y lấy ra nhìn, lẩm bẩm: “August? Xa thế còn nhắn tin cho mình làm gì.”

Dan tự giác nhìn sang hướng khác.

Một lúc sau, Heath bật cười, cất bộ đàm, vừa định tiếp tục nhắm mắt, một người ở hàng trên quay đầu lại: “Heath, mỗi lần anh cười kiểu đó, tôi đều cảm thấy có người gặp xui.”

Hắn có một đôi mắt xanh thẳm, mắt hơi nhỏ và dài, nước da trắng, chào Dan một cách thân thiện.

Giọng Heath vẫn lười biếng: “Thôi nào, Newman, giác quan thứ sáu của cậu là nhạy nhất toàn đội.”

Người ngồi cạnh Newman quay lại, khoác tay lên lưng ghế, màu da ngăm hơn Newman, đôi mắt đen láy: “Vậy là Newman đoán đúng?”

Heath giơ chân đá vào lưng ghế của họ, cười mắng: “Ian, tôi thấy mấy tháng nay cậu rảnh quá nhỉ.”

Ian nhún vai, để tay sau gáy Newman rồi xoay đầu hắn lại, nói sang chuyện khác.

Ánh mắt Dan rơi trên người hắn, nhìn chừng hai giây, rồi thản nhiên rời đi.

Gần mười phút sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự ở ngoại ô thị trấn Paamiut.

Sau khi mọi người xuống máy bay, Heath nhìn đồng hồ rồi vỗ tay: “Tập hợp nào các cậu nhóc. Vừa nãy tôi nhận được tin từ August, kế hoạch huấn luyện dã ngoại năm nay tạm thời điều chỉnh. Tình hình cụ thể phải đợi August tới rồi quyết định. Bây giờ có một giờ hoạt động tự do, phạm vi trong sân bay này. Một giờ sau, nghĩa là 10 giờ 40 sáng, trở lại đây tập hợp. Có câu hỏi nào không?”

Tất cả mọi người đều đáp không, sau đó giải tán.

Nói là hoạt động tự do, thực tế phạm vi sân bay có hạn, đa phần mọi người vẫn tụ tập trò chuyện bên đường băng.

Đàn husky được chuyển tới bằng một máy bay khác, chừng mười phút sau thì hạ cánh. Cuối cùng cũng có việc cho họ làm, bầu không khí vang tiếng chó sủa, thi thoảng xen lẫn đôi câu mệnh lệnh của con người.

Heath tìm một góc khuất gió để hút thuốc, Rogers tìm tới theo mùi của y, xoay quanh chân y hai vòng, hào hứng chạy về phía Dan.

Heath vừa dập tắt điếu thuốc, đang định chải lông cho nó, thấy thế buồn bực nói: “Rogers, mày cố ý đúng không?”

Dan đứng cách y vài bước, thấy Rogers qua đây, cậu ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve đám lông đen rối tung trên lưng nó, nghe Heath phàn nàn thì bật cười: “Thượng úy Heath, không thể trách tôi đúng không?”

Heath thở dài đi tới, y nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Rogers, nhướng mày: “Không ngờ Rogers thân thiết với cậu như vậy.”

“Có thể vì từ nhỏ tôi đã được động vật yêu quý.”

Heath lắc đầu: “Không phải. Tuy husky Siberia rất thân thiện với con người, nhưng chúng thường cảnh giác với người lạ. Chúng là loại chó rất thông minh. Rogers thì đặc biệt hơn. Khi mới tới căn cứ, ngoại trừ August và Arthur, không ai có thể chạm vào nó. Sờ một cái cũng không được, tay tôi bị nó cắn không biết bao nhiêu lần.”

Dan nhạy bén bắt được một cái tên xa lạ: “Arthur?”

Heath nhận ra mình lỡ lời, vẻ mặt trở nên buồn bã. Y ngồi xuống bên cạnh Dan: “Arthur là đồng đội cũ của chúng tôi. Hai năm trước gặp tai nạn khi tuần tra. Cậu ấy… không cứu được.”

“Xin lỗi.”

Heath cười miễn cưỡng, trông hơi mất tinh thần: “Không sao. Thực ra Rogers được Arthur nhặt ở bến tàu. Lúc đó, nó chỉ là cún con. Chắc lúc lang thang từng bị người đánh, khi Arthur mang nó về căn cứ, trông nó thật đáng thương. Gbagbo chữa trị cho nó, phát hiện nó là husky Siberian, tố chất bẩm sinh rất tốt nên cho nó ở lại căn cứ để huấn luyện. Mới đầu ngoại trừ Arthur và August, những người khác ra lệnh thế nào nó cũng không nghe. Mãi một tháng sau, Arthur với nó như hình với bóng, thiếu điều dẫn nó cùng đi WC, thì nó mới dần thích ứng với những người khác trong căn cứ.”

Dan đưa tay gãi đầu Rogers, cho đến khi nó phát ra tiếng gầm gừ thỏa mãn.

Trong mắt cậu là một nụ cười dịu dàng: “Anh ‘Arthur’… là một chủ nhân rất tốt.”