Nghe thấy chữ hai người Trình Miễn cố ý nhấn mạnh, Chử Điểm liếc mắt xem thường một cái, lườm lườm người đàn ông cùng đứng chung chỗ với mình, hỏi không khách sáo: “Anh có bạn chưa?”

Từ Nghi lễ phép lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có.”

“Vậy hai chúng ta ngồi một lát, giao lưu trao đổi nhé?”

Trong lòng Từ thư ký tự nhủ con gái hiện tại cũng chủ động vậy sao, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô gái kia cảm giác rằng nếu mình không đồng ý thì có chút không thể nào nói nổi.

Ngồi đối mặt nhau, Chử Điềm mới xem như là chân chính thấy được dáng vẻ của Từ Nghi. Đây không phải là người mới vừa ngẩng đầu cười với cô sao? Màu da lúa mạch khỏe khoắn, đôi mắt đen bóng hữu thần hàm chứa nụ cười thản nhiên. Sống mũi cao thẳng, đường nét hàm dưới xinh đẹp, đúng là đôi môi hơi mỏng. Chử Điềm ngây người nhìn gương mặt anh tuấn như thế.

Thân là một người đàn ông, Từ Nghi không để ý bị người khác nhìn chăm chú. Nhưng cô gái này nhìn chăm chăm vào anh đã gần năm phút đồng hồ rồi. Từ thư ký không khỏi nghĩ con gái bây giờ cũng không dè dặt như vậy sao? Đành chịu, anh vờ hắng giọng một cái rồi nói với Chử Điềm: “Tôi tên Từ Nghi, chỉ đạo viên đương nhiệm đại đội trinh sát.”

“Nói vậy anh cộng tác với sĩ quan Trình à?” Mắt Chử Điềm sáng rực lên, “Vậy anh có biết hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì không?” Nói xong còn chỉ chỉ theo hai người cách bọn họ hai ba cái bàn.

Điều này không phải đang muốn hỏi cô sao? Từ Nghi lắc đầu.

Chử Điềm bĩu môi, nhìn Từ Nghi một cái, tinh thần lại tỉnh táo: “Vậy thì không nói hai người bọn họ nữa, nói thử anh xem.”

“Tôi có gì giỏi để nói đâu?”

“Có chứ, năm nay anh bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, có bạn gái chưa?”

Từ thư ký rất nguy hiểm mới không phun ra hớp trà anh vừa uống vào miệng, mất sức lực rất lớn mới nuốt được trà xuống, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Tôi và Trình Miễn bằng tuổi, người thành phố B, tạm thời…. chưa có bạn gái.”

So sánh với hai người bên này trò chuyện rất tốn hao sức lực thì không khí giữa Trình Miễn và Hà Tiêu hơi lúng túng. Tương đối im lặng hồi lâu, Trình Miễn nhấc lên bình trà rót thêm đầy nước vào cái tách trước mặt Hà Tiêu: “Uống nước đi.”

“Cám ơn.” Hai tay Hà Tiêu nắm chặt cái tách, chỉ sưởi ấm như vậy, cũng không vội uống.

Nhìn cô, trong lòng Trình Miễn có chút tư vị không đúng. Ở trong mắt người không biết, có lẽ bọn họ giống như hai người mới quen biết nhau, hai bên cẩn thận, muốn cất lời nhưng rồi không biết nói gì cho phải. Anh do dự hỏi: “Anh gửi tin nhắn em đều xem rồi chứ?”

“Xem rồi.” Hà Tiêu khẽ nói, “Chỉ có điều khi đó ngã bệnh hai ngày, xem được cũng hơi trễ rồi.”

“Ngã bệnh?” Trình Miễn hơi nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”

“Chỉ là cảm lạnh bị sốt, hiện tại đã khỏe hơn.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên cười với anh một tiếng mang tính lịch sự.

Tuy hiểu cô không muốn khiến giữa cả hai thoạt nhìn quá mức quái lạ, nhưng đây là lần đầu tiên Hà Tiêu mỉm cười với anh từ khi gặp mặt đến nay. Trình Miễn không khỏi sững sốt, rồi sau đó vuốt vuốt cái đầu húi cua.

“Chỉ có một mình em ở thành phố B à?”

“Em ở cùng ba mẹ.” Hà Tiêu nói, “Lão Hà kinh doanh ở thành phố B, hai năm trước đã mua nhà, sau khi tốt nghiệp đại học em liền cùng mẹ dắt nhau đến đây.”

Hẳn nên nghĩ ra. Anh nhớ được cô từng nói nguyện vọng lớn nhất chính là cả nhà có thể ở chung với nhau.

“Vậy lúc trước em vẫn ở quê à?”

Hà Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, em vẫn ở quê.”

“Vậy em, có từng nhận được thư của anh không?”

Trình Miễn hỏi một cách chậm chạp, giống như là mang theo chút đợi chờ, nhưng được đáp lại cũng là vẻ mặt ngơ ngác của Hà Tiêu: “Thư? Thư gì?”

Không phải giả vờ, cô thật sự chưa từng nhận được một phong thư nào của anh. Điều này Trình Miễn nhìn ra được. Anh tạm dừng nhưng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu: “Không có gì, rất lâu trước đây đã gửi.” Cười thản nhiên, anh chuyển đề tài, “Cơ thể bác trai bác gái đều khỏe chứ?”

“Tàm tạm.”

Thuận miệng trả lời vấn đề của anh, đầu óc Hà Tiêu vẫn rối loạn như cũ, sau khi lão Hà chuyển nghề, cô và cha mẹ trở về quê, hơn nữa lúc đi học cũng chọn trường gần đó để tiện ở lại nhà. Mấy năm đó quả thật cô chưa từng nhận được một bức thư nào ký tên Trình Miễn. Ở trong thư anh đã viết gì vậy?

Nghĩ như vậy, Hà Tiêu vô thức thốt lên: “Chuyện thư thật sự em không biết.”

Trình Miễn giật mình một chút, tiếp theo cười nói: “Không sao. Anh chỉ muốn hỏi em….” Anh lại rót nước đầy một tách, đưa đến trước mặt Hà Tiêu, thay thế cho cái tách đã sớm nguội lạnh trong tay cô, từ từ nói “Chúng ta…. vẫn còn là bạn bè chứ?”

Vẫn còn là…. bạn bè?

Hà Tiêu sững sốt, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn anh, một nụ cười mỏng manh hiện lên gương mặt tái nhợt: “Dĩ nhiên.”

Hoạt động buổi sáng kéo dài đến mười một giờ, sau khi chấm dứt cũng không có sắp xếp gì lớn, thời gian còn lại trên danh nghĩa là “tự do sắp xếp” nhưng trên thực tế là tạo không gian cho người có cảm tình với nhau chung đụng nhiều hơn.

Vị trí nông trường hơi lệch về phía Bắc, tiếp giáp với Nội Mông. Dưới tình trạng tài nguyên đất đai ngày càng bị cát hóa có thể xây dựng ra một nông trường lớn thế này quả thật không dễ dàng. Dù sao cách giờ cơm còn một khoảng thời gian, Hà Tiêu cũng chậm rãi đi dạo ở nông trường, nơi này không canh phòng nghiêm ngặt bằng doanh trại, ngoại trừ cái lán lớn chính là chuồng heo, tuy không có nơi quan trọng gì để nói nhưng Hà Tiêu cũng không hào hứng lắm.

Nhớ đến lời nói của Trình Miễn, cô gần như tự cười giễu.

Suýt nữa lại tự mình đa tình. So với bảy năm trước, chẳng qua là anh có thêm phần áy náy với cô mà thôi. Những thứ khác cũng không có gì khác biệt. Bạn bè vẫn là bạn bè như cũ.

Lý trí vẫn còn khá tốt.

Hà Tiêu hít không khí vào miệng, lấy lại tinh thần, nhìn thấy Chử Điềm đang theo cô đi băng qua từng cái lán nhựa lớn có chút xơ xác tiêu điều, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Cậu nói xem có phải là dáng vẻ mình không xinh đẹp không?” Vẻ mặt Chử Điềm nghiêm túc hỏi.

Hà Tiêu nhìn nét mặt của Chử Điềm trong nháy mắt trở nên hơi quái lạ, cô vươn tay sờ sờ cái trán của Chử Điềm: “Không nóng mà, sao lại bắt đầu nói mê sảng rồi hả?”

Chử Điềm cáu tiết kéo tay cô ra: “Mình nghiêm túc. Cậu biết Từ Nghi ngồi đối diện mình không?”

“Cái này mình thật sự không biết, mình bảo đảm.” Hà Tiêu nói, “Sao thế, anh ta trêu chọc cậu à, đả kích sự xinh đẹp cậu vẫn luôn lấy làm tự hào khiến mất tự tin rồi à?”

Chử Điềm hơi buồn rầu nói: “Mới vừa rồi mình hỏi anh ta có bạn gái chưa, anh ta nói không có, mình nói vậy vừa đúng lúc hai chúng ta thử xem sao. Kết quả cậu đoán xem anh ta nói gì?”

“Từ chối cậu?”

“Anh ta nói: Thật xin lỗi đồng chí Chử Điềm, trước mắt tôi chưa dự định có bạn gái.”

“Nếu anh ta không có dự định, vậy tại sao muốn đi qua đây?”

“Mình cũng hỏi anh ta vấn đề này rồi, cậu đoán xem anh ta trả lời thế nào?” Chử Điềm nói lầm bầm hai tiếng, bắt chước giọng điệu Từ Nghi, nói ra hết sức nghiêm túc, “Bởi vì…. đây là nhiệm vụ chính trị. Hà Tiêu, anh ta dám nói đây là nhiệm vụ chính trị, cậu nói có quá đáng hay không?”

Hà Tiêu sững sốt, nhịn không được cười lên, Chử Điềm giận đến mức đưa tay đánh cô hai cái: “Cậu còn cười? Gặp được người vừa mắt như mình cũng không dễ dàng gì đúng không? Lại còn dùng kiểu lý do hoang đường này từ chối mình? Mình cũng muốn khóc được không?”

Hà Tiêu cố gắng dừng cười, véo véo gương mặt mịn màng của Chử Điềm: “Được rồi, đừng nóng giận. Coi như là dạo chơi vùng ngoại thành một ngày, phong cảnh nơi này không tệ đúng không?”

“Không tệ cái gì…”

Chử Điềm khó chịu cãi bướng, không cam lòng bị Hà Tiêu từ từ dẫn đi về phía trước. Còn người đàn ông khiến cô giận quá mức thì rỗi rãi ngồi thẩn thờ ở dưới cây đại thụ rụng sạch lá trước cửa phòng ăn , cho đến khi có người vỗ vỗ bờ vai của anh.

“Nghĩ gì thế, thư ký.” Trình Miễn ngồi xuống sát bên Từ Nghi.

Chân mày Từ Nghi cau lại: “Sao lại ngồi xuống, không đợi ở phòng hoạt động à?”

“Đều có đôi có cặp, một mình tôi cô đơn lên đó xem náo nhiệt gì.”

“Nhanh như vậy đã thành tư lệnh quang can (1) rồi. Nói thử xem xảy ra chuyện gì?”

(1): Xuất xứ từ Lâm Hải Tuyết Nguyên của Khúc Ba: Tạ Văn Đồng là một tư lệnh quang can, ngoại trừ năm người con trai, một con rể và bảy người lính hộ vệ của ông thì chẳng có lực lượng quân sự gì nữa. Câu nói ở đây ý chỉ một người chỉ có một thân một mình không ai giúp đỡ.

Trình Miễn không cam lòng nói ra lắm, anh cởi mũ, vô thức chuyển động huy hiệu trên mũ, ánh mắt nhìn về nơi khác. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào thân người cảm thấy nóng ran khó hiểu.

“Hình như mình làm hư chuyện rồi.”

“Nói thế nào?”

Hồi lâu Trình Miễn không nói chuyện, khi mở miệng lần nữa lại đổi đề tài: “Cậu nói xem, ở trong đất quân đội nếu muốn vun đắp trò chơi tình yêu này để phát triển có phải là rất khó hay không?”

Từ Nghi cười cười: “Nếu dễ dàng như vậy thì chúng ta cần gì phải đến đây?”

“Ở đây?” Trình Miễn đứng lên nhìn quanh một vòng, “Ngoại trừ cải trắng chính là củ cải thì cậu có thể lấy ai về nhà?”

Từ Nghi hơi mỉm cười: “Được rồi, bớt càu nhàu, coi chừng lão Hồ nghe thấy lại đánh cậu.”

Trình Miễn ngẩng đầu, nheo lại hai mắt nhìn ánh nắng sáng ngời.

Mùa đông đến, nông trường ngoại trừ thu hoạch không ít cải trắng còn có rất nhiều rau cải trái mùa. Hà Tiêu bước đi một mạch, vén rèm lán to lên, phát hiện ra trong rất nhiều lán đều có binh lính tưới nước. Một người trong đó nhìn thấy các cô còn hái hai quả cà chua, rửa sạch đưa cho các cô ăn.

Trời lạnh lẽo, Hà Tiêu không dám ăn đồ lạnh, liền từ chối nhã nhặn ý tốt của các chiến sĩ. Chử Điềm cũng vô cùng không khách sáo, nói cám ơn rồi nhận lấy cắn một cái, vị chua khiến cô ta không chịu được nhăn mặt, binh sĩ bên cạnh thấy biểu hiện oán trách vậy cũng không nhịn được đỏ mặt.

Hai người đi mãi đi mãi liền đến bức tường cuối nông trường. Ngoài dự kiến của Hà Tiêu, tường ở đây còn thấp hơn với bốn phía, hơn nữa còn có một cái thang dựa chếch vào. Bởi vậy cô gần như suy đoán vô cùng khẳng định, đầu tường bên kia nhất định có người ở. Giống như lúc cô còn bé ở nông trường kia, leo lên thang, trèo qua đầu tường là có thể tìm được các bạn nhỏ.

Nhất thời Hà Tiêu hơi nóng lòng muốn thử: “Điềm Điềm, chúng ta trèo qua đó nhe?”

Chử Điềm há hốc mồm nhìn cô: “Cậu điên rồi, lỡ như bên kia không có cái thang thì làm sao đây?”

“Không đâu.” Hà Tiêu xoa xoa đôi bàn tay, vịn thang trèo lên, nhìn quanh một lượt rồi mặt mày hớn hở quay đầu lại, “Bên này là đống cỏ khô, xuống dưới dễ dàng, nhanh leo lên đi.”

Chử Điềm vẫn do dự, nhưng không chịu được Hà Tiêu cứ thúc giục, lấy can đảm, đương lúc muốn trèo lên lại ngẩng đầu nhìn thấy một thứ, sắc mặt trong phút chốc tái mét.

“Tiếu Tiếu, phía sau cậu….”

“Phía sau mình à? Phía sau mình làm sao hả?”

Hà Tiêu quay đầu theo ánh mắt Chử Điềm, một con chó to màu đen đang ngẩng đầu đợi cô, thỉnh thoảng trong mũi còn phả ra khí nóng.

Đầu óc Hà Tiêu trong nháy mắt tạm ngưng, nhìn nhau với con chó lớn chừng năm giây, kèm theo một tiếng kêu sợ hãi, cô liền nhảy từ chiếc thang xuống mặt đất trơn. Kéo tay Chử Điềm chạy ra ngoài, hai người gần như là trăm miệng một lời la lên: “Có chó!”

Hễ là ai biết Chử Điềm và Hà Tiêu cũng biết hai người này sợ chó đến cảnh giới nhất định. Điểm giống nhau này có thể nói là đã xây lên nền tảng hữu nghĩ chắc chắn của hai người. Đến ngã ba, giữa hoản loạng hai người chia nhau ra hai đường chạy ra phía ngoài, Chử Điềm chạy được một đoạn mới phát hiện con chó bám chặt đuổi theo Hà Tiêu, sau khi thở dốc một hơi mới hô to về phía Hà Tiêu: “Tiếu Tiếu, bên kia là chuồng heo, không người….”

Lúc này Hà Tiêu cũng muốn khóc, nhưng chân vẫn không dám dừng lại, bởi vì phía sau vẫn còn chó dữ đuổi theo.

Chử Điềm bế tắc, vội vàng tóm lấy một anh lính bước ra khỏi lán lớn, đương lúc muốn đi qua đó thì một bóng dáng nhanh chóng chạy đến trước bọn họ một bước, tốc độ nhanh như là một tia chớp.

Chử Điềm chạy vài bước mới nhận ra đó là Trình Miễn. Cô sững sốt, ánh mắt hơi liếc, quả nhiên nhìn thấy Từ Nghi đứng ở một bên. Thấy cô nhìn sang còn cười híp mắt nói: “Yên tâm, Trình đại đội trưởng đội trinh sát chúng ta là cao thủ bắt chó.”

Chử Điềm hùng hổ trừng anh một cái.

Trình Miễn cực kỳ nhanh chóng chạy về phía Hà Tiêu, thấy ngay cô đang hoảng hốt chạy bừa vào con đường hẹp, anh vội vàng cất cao giọng: “Hà Tiêu, đừng chạy nữa, càng chạy chó càng đuổi.”

Hà Tiêu sao nghe lọt được, chạy trốn càng nhanh hơn. Trình Miễn buộc phải cắn răng tăng nhanh bước chân, vừa chạy vừa cởi nút áo khoác, canh đúng thời cơ chụp vào đầu con chó, thừa dịp nó còn đang vùng vẫy chính xác kẹp chặt cổ của nó, mũi chân dùng sức đá vào dưới bụng nó. Con chó lớn kêu gào một tiếng, đúng lúc chiến sĩ cầm lấy vòng đeo cổ chạy đến kịp thời, Trình Miễn lập trức buộc nó lại, chế ngự con chó ngay tại chỗ.

Song đến khi anh ngẩng đầu lần nữa đã không thấy bóng dáng Hà Tiêu đâu cả. Không suy nghĩ được nhiều, giao chó cho người lính nhỏ, anh tiếp tục chạy về trước.

Cách đó không xa có một căn nhà trệt.

Căn nhà trệt này dùng để cho người trông chuồng heo ở, bởi vì chuồng heo cách hơi xa doanh trại, tường rào ở nông trường được xây không tốt lắm, từng xảy ra sự việc lạc heo, không ít người còn bị xử phạt vì vậy.

Hà Tiêu chạy bậy chạy bạ vào trong, cũng bất chấp có người hay không, bắt lấy một thứ trên bàn rồi trèo ngay lên phản, cửa liền đẩy ra từ phía ngoài, cô lập tức khẩn cấp nắm chặt đồ trong tay muốn ném ra ngoài, chỉ nghe thấy người đó la lên: “Đừng ném, là anh!”

Hà Tiêu khẩn trương nhìn ra cửa, sau khi biết đi vào là người thì sợ hãi trong lòng mới được kiềm chế. Thấy rõ người đến là Trình Miễn, cô cũng bất chấp thể diện trước mặt anh, hỏi giọng khàn khàn: “Chó đâu?”

“Chó sẽ không vào đâu.”

Hà Tiêu chỉ hỏi: “Chó ở đâu?”

“Bọn anh đã chế ngự nó rồi, không có chuyện gì nữa.” Anh khẽ giọng dỗ dành cô, “Em xuống trước đi, Tiếu Tiếu.”

Hà Tiêu nhìn quanh bốn phía, sau đó mới quay đầu bốn mắt nhìn nhau với Trình Miễn, qua thật lâu mới nói với giọng nghẹn ngào: “Em không thể đi xuống”

Chuyện xảy ra gần như trong nháy mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì cô đã trèo lên.

Trình Miễn nhìn cô có chút đáng thương đang ngồi trên phản, không biết phải làm sao, bỗng anh bật cười. Anh đặt áo khoác quân trang xuống, vươn dài hai bàn tay nhìn cô. Hà Tiêu chỉ do dự một chút rồi vịn lấy cánh tay anh, men theo mép phản, nhảy xuống.

Mũi chân vững vàng chạm đất, Hà Tiêu chùi chùi lệ đọng nơi khóe mắt, sau khi tâm trạng ổn định mới cảm giác lúng túng. Cô nhìn món đồ trong tay bắt lấy trong lúc bối rối, là một mô hình xe tăng được dán từ vỏ đạn, trong lúc nhất thời không biết nói sao cho phải.

Trình Miễn cúi đầu, cầm lấy mô hình từ trong tay cô, bỏ lại trên bàn.

“May là em không ném, nếu không vỡ rồi cũng không thể dán lại.”

“Em không muốn nện anh, con chó kia đuổi theo em, em…” Hà Tiêu không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ đành phải cúi đầu, khẽ nói: “Em xin lỗi.”

Song Trình Miễn lại vẫn cười, có như thế trong nháy mắt anh như nhìn thấy được lúc cô mười sáu mười bảy tuổi, ngoài rung động còn tràn ngập ấm áp.

“Không sao.” Anh nói với âm thanh trong trẻo và khuôn mặt dịu dàng, “Anh biết em không phải cố ý.”