“Mọi người đã rót rượu chưa?” Sarah gọi với ra từ trong bếp. “Tôi mang đĩa đựng bánh ra đây.”

“Ồ, nhanh lên,” Elsa giục. “Bọn tôi muốn xem ảnh!”

“Bọn tôi hứa sẽ không làm dây sô cô la lên chúng đâu,” Bron nói thêm.

Sarah bước vào, mang theo một cái khay đầy. “Đây, tôi tới rồi đây.” Cô tìm chỗ đặt cái khay và suýt thì làm đổ chai sâm banh nếu Bron không đỡ kịp nó.

“Tôi cứ tưởng chai đấy hết rồi,” Sarah giải thích, khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của hai cô bạn. Cô giơ ly rượu của mình lên và nói, “Cụng ly nào!” Rồi nhấc quyển album ảnh to đùng đang được dựng trên một cái ghế lên và đặt nó xuống bàn trước mặt họ.

“Nhưng hẳn là cô đã mệt lắm nhỉ, Sarah,” Bron nói, “với đám cưới của Lily cũng diễn ra đúng ngày hôm đó.”

Sarah thở dài. “Ừm. Tôi đã nghĩ sau hôm đó tôi sẽ ngủ vùi mãi mãi.”

Elsa và Bron nhìn nhau.

“Ờ,” Elsa nói, bạo dạn hơn nhờ Pol Roger[71]. “Cô đã đến một khách sạn rất sang trọng trong vài ngày. Vậy mà cô nói cô chỉ ngủ không thôi à?”

[71] Tên một loại sâm banh.

Sarah đỏ mặt. Mặc dù cô và Hugo đã yêu nhau được gần một tháng, nhưng cô vẫn còn khá xấu hổ về chuyện đó. “Ờ, chúng tôi đã đi dạo và làm những chuyện tương tự.”

Kỳ nghỉ đó thật tuyệt. Sau đám cưới của Carrie, Hugo đã đưa Sarah vào trong xe anh và chở cô đến một khách sạn mà anh biết ở một làng chài nhỏ trên bờ biển Cornish. Anh đã đưa cô đi mua quần áo vào buổi chiều họ đến nơi. Cũng không có nhiều thứ để lựa chọn lắm: quần jean, áo khoác ngoài của ngư dân, áo Breton kẻ sọc, áo len Guernsey và giày đi trên thuyền - và một cái áo choàng không thấm nước to sụ mà họ đặt cho biệt danh là Cái Lều, thứ hiện giờ đang nằm trong xe Hugo. Họ đã đi dạo, ăn những bữa ăn khổng lồ và ngủ nhưng quan trọng nhất, họ đã làm tình. Sarah chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Sự bận rộn của cô khi giải quyết nốt những việc vặt vãnh sau đám cưới của Carrie càng khiến cho kỳ nghỉ đó trở nên đáng giá. Một cú đẩy nhẹ nhàng từ Elsa đưa Sarah trở lại với hiện tại và cô mở cuốn album ra.

“Chúa ơi,” Bron nói, sau một vài trang. “Nếu những người phụ trách chuyên mục tin tức lượm lặt có được những tấm ảnh này - mặc dù chúng rất đáng yêu - thì đó sẽ là một điều khủng khiếp!”

“Chà, tờ Người nổi tiếng sẽ cảm thấy tức tối,” Sarah nói. “Nhìn cô xem, Elsa.”

Trong bức ảnh, Elsa đang quỳ gối bên đuôi váy của Carrie, làm gì đó với gấu váy. Carrie đang quay mặt lại và mỉm cười, trong khi Elsa ngẩng lên nhìn cô ấy. Một cô bé phù dâu đang nhăn mặt ở phía xa xa. Nó đã ghi lại một cách hoàn hảo khung cảnh trước đám cưới.

“Cô nhất định phải in một tấm cho Laurence,” Sarah nói. “Trông cô thật xinh đẹp!”

“Ờ, có thể,” Elsa nói với vẻ lảng tránh.

“Chuyện giữa hai người sao rồi? Hai người đã dọn về chung sống với nhau chưa?” Bron khích.

“Chỉ vì cô và James đã góp gạo thổi cơm chung - khá gấp gáp trong mối quan hệ của hai người, nếu tôi có thể nói vậy,” Elsa nói, “không có nghĩa là tất cả mọi người đều phải làm thế. Laurence và tôi vẫn ai ở nhà nấy.” Rồi cô tỏ vẻ láu lỉnh. “Nhưng chúng tôi đang tìm một chỗ ở. Và anh ấy đang tìm việc mới. Công việc hiện tại đòi hỏi anh ấy phải đi công tác quá nhiều. Và với anh ấy thì vấn đề chỉ là chọn nơi nào để đi chứ không phải ngồi mà đợi người ta gọi đi làm.” Elsa rất tự hào về Laurence, nhưng cô hy vọng điều đó không lộ ra quá rõ.

Khoe khoang về những vấn đề này chẳng phải là điều hay ho gì.

“Ồ, tuyệt quá,” Bron nói. “Cô sẽ thích cuộc sống chung cho mà xem. Tôi và James đã quyết định rằng chẳng tội gì mà không cùng chia sẻ một mái nhà trong khi chúng tôi đã chia sẻ mọi thứ khác. Tôi biết tôi sống một mình chưa lâu, nhưng ít ra tôi cũng đã thử.” Mặc dù không ai trong hai người còn lại tỏ ra chê trách, nhưng cô cảm thấy buộc phải giải thích. “Sống với anh ấy rất dễ chịu. Rất thoải mái, và anh ấy luôn khiến tôi cười.” Cô thở ra một hơi thật dài. “Chúng tôi rất hạnh phúc.”

“Vậy tiếp theo sẽ là những đứa trẻ?” Sarah gợi ý.

“Ờ, có lẽ thế,” Bron đồng ý. “Vấn đề tài chính sẽ khá eo hẹp, nhưng cả hai chúng tôi đều không muốn chờ đợi lâu.”

“A!” Elsa nói. “Tôi có thể làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé không?”

“Cho đến khi các con của cô ra đời, dĩ nhiên,” Bron hào phóng nói. “Còn cô và Hugo thì sao, Sarah?”

Sarah giật mình, “Ồ, chúng tôi sẽ chưa có con vội. Mặc dù chúng tôi đã nói về chuyện này,” cô nói thêm với một nụ cười.

“Trước đó kìa - về chuyện kết hôn ấy?” Elsa nói.

Sarah cười, mơ màng. “Chà, anh ấy đúng là kẻ phiền phức. Anh ấy cầu hôn tôi mỗi ngày khi chúng tôi ở bên nhau, vì vậy chắc là cuối cùng tôi sẽ nhượng bộ thôi.”

Bron và Elsa đều cảm thấy thích thú và cụng ly với nhau như một kiểu đập tay của những kẻ nghiện rượu. “Đừng lo, chúng tôi sẽ giúp cô tổ chức lễ cưới.”

Sarah cau mày với họ một cách nghiêm nghị nhất có thể, cho dù hiển nhiên cô đang đắm chìm trong tình yêu.

“Còn về chuyện dọn đến sống cùng nhau?” Bron không trêu Sarah nữa. “Đó sẽ là một sự khởi đầu.”

“Chà, chúng tôi chưa biết chọn địa điểm nào để sinh sống. Hugo có một ngôi nhà nhỏ đáng yêu ở ngoại ô và một căn hộ trong thị trấn. Tôi thích cả hai nhưng tôi muốn sống quanh khu vực này hơn.”

“Vậy là cô đang tìm nhà?” Elsa hỏi.

“Ờ, Hugo đang tìm. Anh ấy toàn quan tâm đến những căn biệt thự hoàn toàn không phù hợp chút nào.”

“Tại sao chúng lại không phù hợp?” Bron nói. “Chúng có gì không ổn à?”

“Quá đắt. Chỉ vì anh ấy có đủ điều kiện sống trong một điền trang nhỏ ở nông thôn, không có nghĩa là tôi có thể.” Cô bắt đầu nhận thấy ánh mắt dò hỏi của hai người còn lại. “Tôi cũng muốn đóng góp phần của tôi.”

“Anh ấy có thể mua một điền trang nhỏ ở nông thôn kể cả khi không có sự đóng góp của cô à?” Elsa hỏi.

Sarah gật đầu, vẻ thiểu não. “Anh ấy giàu sụ. Nếu tôi biết...”

“Chà, ơn Chúa là cô không biết,” Elsa nói. “Cô đã phải mất bao lâu mới nhận ra là anh ấy yêu cô - và cô yêu anh ấy - khi không có vấn đề gì khác xen vào giữa hai người rồi! Hãy để anh ấy mua cái điền trang đó và đừng lo về nó. Cô có nghĩ thế không, Bron?”

“Dĩ nhiên. Đừng để lòng tự trọng xen vào giữa cô và hạnh phúc của cô nữa.” Cô nhoẻn cười. “Noi gương tôi đây này.”

“Nhưng đó lại là Hugo, chứ không phải ai khác!” Sarah đang cố gắng trở lại với con người già dặn, giỏi giang của một vài tuần trước đây.

“Nhưng Hugo là một anh chàng dễ thương,” Bron và Elsa đồng thanh nói.

“Tôi biết, nhưng cái con người đầy hoài nghi của tôi trước đây nói với tôi rằng anh ấy trông giống Hugh Grant và tôi nên cẩn thận.” Cô bỏ cuộc. “Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi đã quá yêu anh ấy.”

“Thật là ngọt ngào,” Elsa nói. “Và tôi chẳng thấy lý do gì khiến cô không nên yêu chỉ vì cô là một nhà tổ chức đám cưới cả.” Cô ngừng lại. “Lily thế nào rồi?”

“Ồ, rất tốt. Mẹ chồng con bé đang rất vui sướng vì sắp được lên chức bà nội. Bà ấy quan tâm đến Lily quá mức, mua những đồ dùng cần thiết, bắt Lily nghỉ ngơi. Sau khi kết hôn, con bé đã hoàn toàn thay đổi. Và chúng là một cặp vợ chồng hòa thuận.”

Cô giở một trang khác của album. “Ôi, Chúa ơi!” Cô hích Bron, và Bron cất lên một tiếng hét nhỏ.

“Đó là cái cửa sổ vỡ và những mảnh vụn kính trên giường tôi. Hugo chụp bức ảnh đó lúc nào vậy?”

“Anh ấy có mặt khắp nơi - có thể nói là ‘chỗ nào cũng thấy’,” Elsa nói, “Ồ, và kia là căn nhà lưu động.” Cô liếc nhìn Bron. “Trông nó thật lãng mạn, với những dây thường xuân bám đầy trên nó.”

“Tôi thấy ngạc nhiên vì James đã không gỡ hết chỗ đó xuống để phục vụ cho việc trang trí hoa,” Bron nói. “Chắc là anh ấy đã bỏ sót chúng.”

“Mà cô đã làm cách nào để khiến anh ấy tiến thêm một bước vậy?” Elsa hỏi, không hứng thú gì với chuyện dây thường xuân.

Bron có vẻ xấu hổ và rồi nói với vẻ đùa giỡn, “Ờ - cô biết đấy. Lúc ấy tôi đã quá mệt mỏi và sau sự cố với cái giường và cái kính cửa vỡ, tôi không còn chỗ nào để ngủ ngoại trừ căn nhà lưu động, vì vậy tôi đã tới đó. James đang ngủ ở đó và chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mọi người đã biết rồi.”

“Tôi chẳng biết gì cả,” Elsa kiên quyết nói. “Làm thế nào chúng ta chuyển từ ‘James đang ngủ ở đó’ sang ‘chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mọi người đã biết rồi’? Lúc đó anh ấy đang ngủ. Anh ấy không thể đâm bổ vào cô nếu anh ấy không tỉnh táo.”

“Được rồi, tôi thừa nhận. Người chủ động là tôi.” Bron vừa cười vừa đỏ bừng mặt. “Tôi đã nằm xuống bên cạnh anh ấy - thật sự là chỉ muốn đánh một giấc. Nhưng rồi khi tôi tỉnh dậy, anh ấy trông quá điển trai đến nỗi tôi... tôi đã cởi một vài chiếc cúc áo của anh ấy.” Cô thở dài. “Anh ấy đã bắt quả tang tôi đang làm thế. Và nếu cô chưa biết chuyện gì xảy ra tiếp theo thì cô có thể tự suy luận ra!”

Mọi người cười ồ và Sarah tiếp rượu vào ly của họ. “Nào, Elsa, hãy kể cho chúng tôi nghe mọi chi tiết về cô và Laurence,” cô nói.

“Tôi nghĩ tôi đã kể rồi mà,” Elsa nói, ngước nhìn họ dưới cái mái bằng. “Anh ấy là người thú vị. Bố mẹ tôi nghĩ anh ấy thật hoàn hảo, đó thực sự là một điều khá bực mình, bởi vì mỗi khi chúng tôi về nhà ăn trưa, anh ấy và bố tôi lại chui vào lòng chiếc Morgan, để mặc tôi và mẹ rửa bát đĩa.”

“Ồ, tôi cũng từng rơi vào tình cảnh đó,” Bron nói với chất giọng đầy cảm xúc.

Elsa cười. “Nhưng không sao cả vì mẹ tôi muốn có vài tiếng đồng hồ ở riêng bên tôi để nói rằng tôi may mắn thế nào. À, và tôi vừa có một hợp đồng mới thú vị - may trang phục cho vở kịch Giấc mộng đêm hè của một trường học rất quý tộc.”

“Ồ! Nhưng thế thì cô sẽ không có thời gian để may một chiếc váy cưới khác sao?” Sarah nói. “Tôi sẽ gặp một khách hàng mới vào tuần tới.”

“Ồ không, tôi có thể nhận may váy cưới cho một cô dâu nữa. Các khách hàng không quá cầu kỳ, và có vài bà mẹ sẵn sàng giúp đỡ tôi.”

“Tôi đang hy vọng cô sẽ nói thế. Quả là nhẹ nhõm.” Sarah quay sang Bron. “Và dĩ nhiên tôi sẽ tiến cử thợ làm tóc hàng đầu của tôi. Tôi sẽ không thể làm được việc nếu không có đầy đủ các thành viên trong ê kíp.” Và cô chỉ vào một bức ảnh chụp ba người họ, đang khoác tay nhau, nhìn vào ống kính và cười vui vẻ.

“Còn về thợ ảnh?” Elsa trêu.

“Và thợ làm vườn?” Bron nói thêm trước khi nhấc cái chai lên và rót cạn nó vào ba cái ly.

Họ tiếp tục xem những bức ảnh còn lại, thi thoảng lại chêm vào một lời bình phẩm thích hợp.

Đến trang cuối cùng, Sarah gấp album lại và với lấy chai sâm banh thứ hai, thoăn thoắt lột lớp giấy bạc.

“Không thể tin nổi là cuộc đời chúng ta đã thay đổi nhiều đến thế kể từ sau đám cưới của Ashlyn. Chẳng hạn như Sarah,” Bron nói, trong khi bạn cô không để ý, “tính cách cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.”

“Đâu có!” Sarah phản đối khi cô rót rượu lần nữa.

“Có đấy,” Elsa nói. “Vài tháng trước cô sẽ bắt tất cả chúng ta uống nước lọc.”

Sarah cười. “Chà, ‘thứ gì cũng có mùa của nó’, hay đại loại thế. Và đây là mùa sâm banh.” Cô nâng ly lên để cụng ly với những người khác.

“Hoặc thậm chí là mùa cưới,” Elsa nói, “hay tôi đang đi quá đà?”

“Chắc chắn là cô đã đi quá đà,” Sarah nói, “nhưng dẫu sao hãy cứ làm vậy đi!”