“Carrie đang ở trong thành phố.” Đây là thông điệp mà Sarah đã chuyển cho Bron và Elsa thông qua vài cuộc gọi gấp gáp. Họ sẽ lên tàu đến London để gặp cô ấy, khá sớm, một phần là để Elsa có thể đến một cửa hàng vải. Bron đi cùng để ủng hộ tinh thần và Sarah sẽ cố gắng thuyết phục Carrie sử dụng cô. Điều này sẽ không chỉ làm cho toàn bộ “cuộc phiêu lưu” thú vị hơn, và đem lại chút lợi ích kinh tế cho Bron, mà còn có nghĩa là người nào làm tóc cho Carrie sẽ không thình lình xuất hiện vào phút chót, không phải là thành viên của cái mà họ đang dần coi là Ê kíp Phục Vụ Đám Cưới.

Sarah lần lữa mãi mới gọi điện cho Hugo để thông báo rằng Carrie muốn xem các tác phẩm của anh và họ sẽ gặp nhau ở khách sạn của cô ấy vào lúc mấy giờ. Giá mà cô có thể bình thường với anh. Cô chỉ muốn giữ mối quan hệ công việc giữa họ - nhưng cô có thể làm vậy không? Có lẽ cô sẽ may mắn và bắt gặp máy trả lời tự động của anh.

Nhưng Hugo bắt máy liền - nghe giọng anh như thể vừa mới ra khỏi giường và trong một thoáng Sarah sợ rằng cô đã đánh thức anh dậy. Nhưng rồi cô tự nhắc nhở mình rằng anh không chỉ có đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ, mà còn có giọng nói ngái ngủ nữa, thật không may cho sự bình yên của tâm trí cô.

“Sarah,” anh lè nhè nói. “Tôi có thể làm gì cho cô?”

Khi Sarah nói “Tôi có thể làm gì cho anh?”, nghe giọng cô gãy gọn và nghiêm túc. Khi Hugo nói câu đó, nghe như anh ta đang ngỏ ý thực hiện những kỹ thuật sex tinh vi, có thể liên quan đến sô cô la.

“Xin lỗi vì đã gọi điện cho anh vào tối Chủ nhật, Hugo,” cô nói, “nhưng tôi chỉ muốn sắp xếp cuộc hẹn của chúng ta với Carrie vào ngày mai. Anh có ý kiến gì không? Chúng ta sẽ gặp cô ấy lúc bốn giờ.”

“Tôi e rằng tôi không thể đến lúc bốn giờ, sáu giờ được không?”

“Tôi không biết giờ đấy có ổn không. Ý tôi là, tôi sẽ phải gọi điện cho Mandy để xem...”

“Đừng lo. Mandy và tôi là bạn lâu năm. Tôi sẽ gọi cho chị ấy.”

Chà, ít nhất thì cô cũng bớt được một việc phải làm. “Tốt quá. Mà này, anh đã tìm được địa điểm tổ chức chưa?” Sarah cố gắng hỏi với vẻ thờ ơ. Cô thực sự không muốn để anh biết cô đã phải vất vả thế nào để giải quyết vấn đề này và đã thất bại một cách khốn khổ.

“À - tôi e rằng có chút vướng mắc.”

Cô thốt lên một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, nhưng cố gắng không trách móc anh vì đã làm cô nhen nhóm hy vọng - dù chỉ một chút, “Ồ, không sao. Tôi sẽ tự tìm vậy. Anh không cần bận tâm đến chuyện đó nữa đâu,” cô nói, giọng điệu tự tin hơn cảm giác thật trong lòng cô.

“Ồ, tôi đã tìm thấy một địa điểm và cô sẽ thích nó. Nó không hoàn toàn được như mong đợi của tất cả mọi người nhưng thật sự rất tuyệt vời. Chỉ có một vấn đề nhỏ là tôi không biết nó đã được cấp phép để tổ chức các đám cưới hay chưa.”

“Anh cứ như trêu ngươi tôi vậy.” Cô cố gắng tỏ ra vui vẻ, như thể tin tức này đã không làm đảo lộn các cảm xúc của cô: đầu tiên là hy vọng, sau đó lại thất vọng. Nó khiến cô khó mà điềm tĩnh nổi. “Nó ở đâu vậy? Nếu nó nằm quá xa về phía Bắc thì tôi không thể đồng ý. Em gái tôi cũng kết hôn vào ngày đó. Tôi sẽ phải làm một con thoi.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi sẽ phải chạy đi chạy lại giữa hai đám cưới. Tôi không thể làm em gái tôi thất vọng còn Carrie là khách hàng có thanh thế nhất của tôi từ trước tới nay.” Sarah ngừng lại, biết rằng nếu cô tiếp tục nói về nó, tính bất khả thi của tình huống này có thể khiến cô bật khóc.

“À.”

Khi đã lấy lại bình tĩnh, cô nói, “Vậy cái nhà thờ hoàn-hảo-nhưng-vẫn-có-tì-vết đó nằm ở đâu thế?”

“Ở Herefordshire. Tôi không muốn nói gì thêm về nó phòng khi nó không sử dụng được.”

Herefordshire chí ít cũng nằm ở Anh, như vậy là có hy vọng. “Anh không thể kể gì thêm với tôi à? Tôi muốn có thứ gì đó để nói với cô ấy. Hay anh có ảnh của nó không?”

“Xin lỗi, tôi e rằng tôi không có ảnh của địa điểm này. Tôi sẽ cho cô ấy xem một loạt tác phẩm của tôi nhưng tôi sẽ tránh chủ đề nhà thờ và những thứ tương tự bởi vì địa điểm tôi đang nghĩ tới thực sự hơi khác biệt và trước khi tôi chắc chắn...”

Sarah ngắt lời anh. “Anh biết là cô ấy muốn một đám cưới truyền thống chứ? Giống như đám cưới của Ashlyn ấy?”

“Người ta thường không biết mình muốn gì cho đến khi họ thấy nó. Tin tôi đi, Sarah.”

Cô thở dài. Cô biết điều này là đúng nhưng cho rằng Carrie có thể nghĩ khác. Cô ấy là một ngôi sao Hollywood hạng A; cô ấy sẽ không biết đến hai chữ “thỏa hiệp”. “Anh không cần phải tìm địa điểm tổ chức cho tôi đâu, Hugo.”

“Tôi tự nguyện mà.”

“Tôi biết, nhưng đó là công việc của tôi.

Tôi có trách nhiệm làm việc này.”

“Đừng tỏ ra quá chán nản như vậy, Sarah,” Hugo nói. “Nó sẽ sớm được giải quyết thôi. Mọi chuyện đâu sẽ có đó.”

Sarah đã không nhận ra những cảm xúc của cô lại được biểu lộ quá rõ ràng đến thế. Tại sao Hugo không hiểu sự cấp bách của vấn đề này chứ? Tại sao lúc nào anh ta cũng ung dung tự tại một cách đáng ghét vậy nhỉ? “Các đám cưới thì không như vậy, Hugo ạ. Có những chương trình truyền hình dựa gần như hoàn toàn vào các video về các thảm họa đám cưới; đó là lý do người ta thuê tôi, để họ không phải bán những câu chuyện khủng khiếp của họ cho đài truyền hình để quơ quào lại một phần chi phí đã bỏ ra cho cái đám cưới thất bại của họ.”

Hugo im lặng trong một thoáng. “Tôi đến đưa cô đi uống rượu nhé? Có vẻ như cô cần lấy lại tinh thần.”

Chỉ trong một giây, cô cho phép mình cân nhắc về lời mời này. Ý nghĩ uống brandy với Hugo, dẫu chỉ như những người bạn, lập tức khiến cô nhớ đến đám cưới của Ashlyn. Nó thật là tuyệt vời - quá tuyệt vời. “Cảm ơn rất nhiều nhưng sáng mai tôi phải dậy rất sớm và tôi vẫn còn hàng đống việc cần sắp xếp.”

Sau khi ngắt máy, cô cho mình hai phút để nghĩ về đám cưới của Ashlyn rồi sau đó lại tiếp tục với các cuộc gọi. Cô phải rất cẩn thận với Hugo. Cô đã nói rõ rằng giữa họ chẳng thể có chuyện gì xảy ra, vì vậy có lẽ thật bất công khi nghĩ anh dám đề nghị cô điều đó một lần nữa, mặc dù một phần rất, rất nhỏ trong cô đã phần nào mong ước rằng anh sẽ làm thế. Cô thực sự không thể bị phân tâm. Cô phải tập trung vào công việc trước mắt. Danh tiếng của cô phụ thuộc vào nó.

Bron đến sân ga ngay khi con tàu dừng lại. Cô lỉnh kỉnh tay xách nách mang và tạo ra ấn tượng rằng mình là một cô nữ sinh đang đi nghỉ hè.

“Rất xin lỗi,” cô thở hổn hển với Sarah. “Tôi cứ tưởng mình đến sớm nhưng rồi không tìm được chỗ đỗ xe, và rồi một cỗ máy bán vé trông xe tự động bị hỏng và tôi phải chạy hùng hục đến cái máy còn lại, và rồi chạy trở lại chỗ chiếc xe...” Bất chấp những khó khăn đó, cô có vẻ rất phấn khích. “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã đưa tôi đi cùng!”

“Không có gì!” Sarah nói, đáp trả cái ôm tự phát của Bron. “Tôi cầm vé đây rồi. Nhanh lên, Elsa, hãy chiếm lấy cái bàn kia.”

Họ sắp xếp chỗ ngồi với nhau và cuối cùng thả phịch người xuống ghế, ai cũng cảm thấy thư giãn khi đã thực sự ở trên tàu.

Bron giơ ra một cái túi bóng. “Tôi biết việc này thật ngớ ngẩn nhưng tôi đã mua mấy chai sâm banh nhỏ. Để giúp chúng ta hứng khởi!”

“Ôi, Bron, hay quá!” Elsa nói, liếc nhìn Sarah, tự hỏi cô ấy sẽ phản ứng thế nào với chuyện này.

“Và mấy món ăn vặt.” Một cái túi giữ lạnh màu hồng nhỏ được lôi ra khỏi túi bóng. “Và thứ này nữa!”

“Thứ này” là một tờ tạp chí Người nổi tiếng. Trên trang bìa của nó là hình ảnh Carrie Condy, tin tức về đám cưới sắp tới của cô ấy được quảng cáo rầm rộ khắp mặt báo.

“Đưa tôi xem nào!” Sarah nói. “Mandy nói họ rất quan tâm đến đám cưới. Nếu họ đăng thông tin về nó thì đó sẽ là một sự quảng bá tuyệt vời cho tất cả chúng ta.”

“Dĩ nhiên là họ sẽ đưa tin về nó rồi!” Bron đang chia ống hút để cắm vào mấy chai sâm banh. Rồi cô mở túi giữ lạnh. Trong đó có những chiếc bánh canapé[20] cá hồi hun khói nhỏ xíu và trứng cút.

[20] Loại bánh có nhân phủ bên trên.

“Tôi vừa mới ăn sáng,” Elsa nói, tuy nhiên cô vẫn nhón lấy một khoanh cá hồi phủ pho mát kem.

“Cô đi như thế này thì có gặp rắc rối gì không?” Elsa hỏi Bron khi cô mở nút bần khỏi chai sâm banh nhỏ.

“Ừm, không vấn đề gì! Công việc không bộn bề lắm, các ngày thứ Hai khá vắng khách và tôi còn rất nhiều ngày phép. Thuyết phục Roger thì khó khăn hơn.”

Sau khi nhận điện thoại từ Sarah trong khu vườn của quán rượu tối qua, cô đã lập tức chuẩn bị. Cô xin Sasha cho nghỉ ngay ở quán rượu. Cô ta đã nhún vai và nói, “Cứ tự nhiên.” Về đến nhà, cô bắt tay luôn vào việc gọt vỏ khoai tây cho bữa tối ngày hôm sau của Roger. Cô chẳng thích thú gì việc đứng trên đôi giày cao gót mảnh khảnh trước bồn rửa, trong bộ váy xinh đẹp. Nhưng Roger đã bảo cô từ lúc mới yêu rằng anh ta là một “tín đồ khoai tây”. Theo anh ta, cơm và mỳ là một sự thay thế tồi tệ. Tuy nhiên, anh ta không giỏi gọt chúng cho lắm. Nếu cô không muốn cãi cọ, cô phải tạo điều kiện tốt nhất cho anh ta.

Gọt xong khoai tây, cô bổ chúng thành từng miếng nhỏ, vuông vức và mập mạp như anh ta thích. Khi anh ta đi làm về, anh ta có thể nấu chúng trong cái nồi chiên chạy bằng điện mà bố mẹ anh ta đã tặng cho họ. Bron chẳng mấy khi dùng nó. Sau đó cô lục lọi và tìm thấy hai miếng thịt bò mà cô đã cất trong ngăn ướp lạnh từ lâu lắm rồi và lấy chúng ra. Anh ta sẽ không cần cả hai miếng nhưng cô có thể dùng miếng kia để chế biến thành một món xào vào ngày hôm sau. Cô không làm quá tới mức cắt đôi một quả cà chua sẵn cho anh ta, dù đã có ý định đó.

Khi đã chuẩn bị xong bữa tối cho anh ta một cách kỹ lưỡng nhất có thể, cô đi lên gác để tắm và sau đó mặc bộ đồ lót gợi cảm và cực kỳ không thoải mái mà anh ta đã mua cho cô dịp Giáng sinh năm ngoái, bởi vì anh ta thích ngắm nhìn cô trong bộ đồ đó. Khi anh ta leo lên giường, cô đang ngồi, thoang thoảng mùi nước hoa, trang điểm nhẹ nhàng và cực kỳ nổi bật với bộ đồ lót bằng vải nylon màu đen và đỏ, chuẩn bị hỏi xem liệu cô có thể đi London để gặp một khách hàng không. Mặc dù Carrie Condy mới chỉ là một khách hàng tiềm năng, nhưng cô không nói với anh ta điều đó. Khi anh ta nghe tên cô ấy, anh ta rất ấn tượng. Dĩ nhiên anh ta không muốn để lộ điều đó, nhưng Bron vẫn có thể nhận ra. Một lát sau, cô tự hỏi liệu cô có thực sự cần bộ đồ lót này để mê hoặc anh ta không. Khi cô đã mặc lại bộ pyjama bằng vải cotton dễ chịu của mình và nằm dịch ra sát mép giường nhất có thể, cô nhớ lại chuyện lúc tối. Bữa tiệc thật gớm ghiếc. Khi từ ngoài vườn trở vào, cô đã cảm thấy lạc quan hơn, nhưng những người khác đã dập tắt sự tự tin bột phát này của cô. Họ không tỏ ra khiếm nhã, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ được coi là một người phụ nữ đi kèm với Roger, không một ai để tâm đến tên tuổi và con người thực sự của cô.

Vài phút ngắn ngủi trong vườn là sự khuây khỏa duy nhất. Sau khi nói chuyện xong với Sarah, cô và James còn tán gẫu thêm một lúc nữa. Lúc ấy cô đã nhớ ra anh ta từng nói anh ta là thợ làm vườn cho bố mẹ Ashlyn - quả là một sự thay đổi dễ chịu từ những nhà môi giới hàng hóa, những người bán xe ô tô và các nhà tư vấn công nghệ thông tin đã thao thao bất tuyệt với cô suốt quãng thời gian còn lại của buổi tối.

Quyết tâm không để bất cứ sự giận dữ nào của ngày hôm trước ảnh hưởng đến chuyến đi London, Bron đã đến siêu thị từ sớm và mua đồ. Cô đã nhìn thấy tờ tạp chí ở quầy thanh toán và lập tức bị nó thu hút.

Sarah, ngồi cạnh Elsa và mặc một bộ vét công sở, đang mải mê nghiền ngẫm nó. “Trong này nói cô ấy sẽ làm đám cưới ở một ‘địa điểm bí mật’. Chà, họ nói đúng đấy chứ! Bí mật ngay cả với nhà tổ chức đám cưới.”

Elsa nói, “Cô ổn chứ, Bron? Trông cô vẫn khá căng thẳng, mặc dù đã mang theo cả một bữa tiệc bên mình.”

“Ồ không, tôi cảm thấy rất ổn khi ở đây.” Cô cười tươi. Cô với tay sang bạn mình. “Khăn của cô đẹp quá.”

Elsa nhìn xuống nó. “Thật không? Tôi đã nghĩ tôi nên cố gắng làm mình rạng rỡ hơn một chút.”

“Cô nhất định phải làm thế,” Bron đồng ý. “Giờ thì uống sâm banh thôi. Tôi e rằng nó không được lạnh lắm.”

“Nhưng vẫn còn quá sớm mà,” Sarah nói với vẻ nghi ngại.

“Sau đó hãy uống một tách cà phê,” Bron nói. “Chúng ta sẽ gặp Ca... ý tôi là bạn của chúng ta lúc mấy giờ?”

Sarah hạ giọng. “Bốn giờ, và cảm ơn vì đã không nói tên cô ấy ra. Mặc dù tin tức đã được công bố trên tờ Người nổi tiếng, nhưng không ai được phép biết gì về nó.”

Elsa cười. “Thật là trớ trêu, đúng không? Tuy nhiên, hãy cùng uống mừng nào! Vì một buổi đi chơi tuyệt vời.”

Họ cụng chai với nhau và ngả người vào lưng ghế.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì trước khi đi gặp khách hàng?” Bron hỏi sau một vài phút thong thả uống sâm banh trong im lặng.

“Tôi sẽ đến một cửa hàng vải,” Elsa nói. “Tôi đang hy vọng kiếm được thật nhiều mẫu vải cho cô ấy. Tôi cũng có kha khá rồi nhưng có nhiều hơn thì vẫn tốt hơn.” Cô ợ hơi một cách lịch sự. “Chai sâm banh này nhiều hơi ga quá.”

“Nó phải như thế mà. Uống bằng ống hút khiến ta dễ say hơn. Đừng tỏ ra lo lắng nữa, Sarah! Cô định làm gì?”

“Tôi muốn tìm hiểu vài chuyện cho em gái tôi, chẳng hạn như ta có thể làm xong hộ chiếu nhanh nhất là trong bao lâu - chẳng hiểu sao nó còn chưa có hộ chiếu cơ chứ. Còn cô định làm gì hả Bron? Đi với Elsa à?”

“Rất hoan nghênh. Đó là một cửa hàng thú vị.”

“Thành thực mà nói, đi mua sắm ở phố Oxford khi không có Roger, hay bất cứ ai, là một việc hoàn toàn dễ chịu. Càng tuyệt vời hơn nữa là sau đó tôi sẽ không phải vội vã để bắt kịp một chuyến tàu.”

“Ừm,” Elsa đồng ý. “Nhưng Sarah này? Ai sẽ trả tiền phòng khách sạn? Tôi hy vọng không phải là cô đấy chứ?”

“Carrie sẽ trả, ít nhất là cho phòng của hai chúng ta. Nếu cô ấy chấp nhận Bron, thì hiển nhiên cô ấy cũng sẽ trả tiền phòng cho Bron. Nếu cô ấy không chấp nhận,” Sarah nhanh chóng nói tiếp, “thì tôi sẽ lấy tiền công cô ấy trả cho tôi để thanh toán cho nó. Chúng ta không cần lo lắng về điều đó.”

Bron thở dài. “Hai người không thể biết được là tôi hy vọng cô ấy chấp nhận tôi nhiều biết chừng nào đâu, nhưng khả năng đó là rất thấp. Cô ấy chắc chắn đã có chuyên viên tạo phong cách và thợ làm tóc riêng.”

Một sự im lặng phủ xuống. Không ai muốn đồng ý với cô, nhưng họ đều biết cô nói đúng. “Tôi cũng cần mua vài món đồ nghề,” Bron nói. “Tôi không thích mua đồ qua Sasha nếu có thể tránh được.”

“Tại sao chúng ta không đi làm những gì chúng ta cần làm và sau đó gặp nhau để ăn bữa trưa muộn nhỉ?” Sarah gợi ý. “Rồi sau đó chúng ta có thể đi gặp Carrie.”

“Tuyệt,” Bron đồng ý. “Chúng ta đều có số điện thoại của nhau rồi, đúng không, phòng khi tôi bị lạc và cần được chỉ dẫn đến nhà hàng đó?”

Sau khi xác nhận điều này, họ ngồi im lặng một lúc. Elsa đang nghĩ về buổi tối của cô với Laurence. Anh ta đã cư xử như một quý ông hoàn hảo, đưa cô về nhà, hôn lên má cô. Điều đó thật tuyệt vời, dĩ nhiên, nhưng Elsa nhận ra.

Cô sẽ không phản đối nếu anh ta bớt lịch thiệp hơn một chút. Một nụ hôn lên môi là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.