Mưa Cuối Mùa

Chương 33: Anh xã đừng đến trễ nhé, moaz moaz!

-----Chương 33: Anh xã đừng đến trễ nhé, moaz moaz!-----

Một câu nói mang đầy tính ép bức và kiêu căng hống hách!

Bầu không khí trong xe bỗng nhiên cứng nhắc, Đường Tử Hân sợ tai mình bị hỏng nên nghe lầm, cô lắp bắp:“Có phải anh lại định trêu tôi nữa phải không?”

“Trêu em tôi có được đồng nào không?”

Đường Tử Hân cực kì khó tin, cô đưa tay chạm vào má anh sau đó lắc đầu:“Không có nóng nha!”

“Tôi đang lái xe, em đừng có mà chạm lung tung!” Vương Kiến Hạo khó chịu gắt gỏng lên tiếng.

Cô khoanh tay lại, lập tức chất vấn anh:“Vì điều gì anh lại muốn tôi làm bạn gái anh?”

Vương Kiến Hạo đánh tay lái, dửng dưng trả lời một câu:“Tôi không muốn tên đàn ông khác lại gần em.”

Trời ạ, anh giữ người như giữ vàng bạc châu báu không bằng! Còn sợ người khác cướp cô mất nên cấp bách dí cho cô một danh phận không đầu không đuôi.

Đường Tử Hân không nén được cười rộ lên:“Anh ghen với Lạc Nghiễn đúng chứ?”

Người đàn ông bỗng nhiên ho khụ khụ vài tiếng, anh tức giận đến độ chỉ muốn bẻ gãy vô lăng, xem kìa xem kìa, cái vẻ đắc ý đó của cô thật khiến anh muốn đánh người, cô lại còn tự nhiên gọi thẳng tên của người đàn ông mới gặp lần đầu, xem ra chính là để anh tức hộc máu tươi.

Vương Kiến Hạo nhíu chặt hàng lông mày, giọng nói đầy phẫn nộ:“Ghen? Em đừng có nói cái từ rẻ tiền ấy trước mặt tôi.”

Đường Tử Hân trông rất cao hứng, không ngừng cười:“Được, được, anh nén cơn giận, coi chừng đâm xe, hại mình hại người.”

“Không cần em dạy tôi!”

Về đến Trấn Thuỷ, đồng hồ vừa đúng lúc chỉ vào 11 giờ đêm. Đường Tử Hân thay đồ ngủ rồi leo lên giường, Vương Kiến Hạo vừa tắm xong, người còn ướt sũng đã vội nằm đè lên người cô.

Đường Tử Hân đang cực kì buồn ngủ, mới nhắm mắt được một chút đã bị anh quấy rầy, thật là muốn đạp anh lăn xuống giường. Cô phụng phịu rồi đẩy anh ra, một chút cũng không chịu hợp tác:“Anh không có đêm nào ngủ sớm à?”

“Có em nằm bên, không vận động là ngủ không ngon.” Vương Kiến Hạo rúc đầu vào hõm cổ cô, giọng điệu không có chút nào đứng đắn.

Đường Tử Hân thật hận không thể tát cho anh một cái, chỉ được cái này là làm nhanh nói lẹ, nói ra mấy lời đúng là khiến người ta nghĩ sâu nghĩ xa.

“Anh không thể kìm nén được?”

“Nói đúng hơn là tôi không có thói quen nhịn đói.” Người đàn ông cười tà mị, bàn tay anh cũng chớp thời cơ liền luồn ngay vào vạt áo ngủ mỏng manh của cô rồi ra sức xoa nắn.

Đường Tử Hân giận sôi máu, cô chặn lấy bàn tay hư hỏng đó của anh, đẩy người anh ra rồi lập tức rời khỏi giường.

“Đi đâu?” Vương Kiến Hạo chồm người dậy, kéo cánh tay của cô.

“Chẳng phải anh đang đói sao? Tôi nấu mì cho anh.” Đường Tử Hân dằng tay ra rồi đi thẳng về phía cửa.Vương Kiến Hạo không nén được nở ý cười như có như không, anh nhanh nhẹn theo chân cô xuống bếp. Không như những lần khác anh ngồi ngắm cô nấu nướng mà lần này anh như đứa trẻ mới lớn, đụng tay vào thứ gì thì liền phá hoại thứ đó, về điểm này cô thực sự đau đầu.

“Này, anh phải rửa nó trước, ăn bẩn chết người đó!” Đường Tử Hân giật lại từ tay anh củ cà rốt đã sớm không còn hình thù, cô xua tay, ý bảo anh ngồi yên trên ghế đừng quậy.

Vương Kiến Hạo nhìn thấy cô đang bực dọc nên cũng không quấy rầy cô nữa, anh quay lại bàn ăn, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên mặt bàn cứng ngắc lạnh lẽo. Môi anh khẽ kéo lên một đường mờ nhạt, hình dáng bận rộn này của cô khiến anh không ít lần liên tưởng đến những cô vợ hiền lành, cô như vậy làm anh nhớ đến mẹ, mẹ anh ngày trước cũng rất nhiều lần vào bếp nấu ăn cho ba và anh, những kí ức tốt đẹp đó chưa từng phai nhòa trong lòng anh, và hôm nay, thời khắc này, anh lại có một hình ảnh nữa, thêm một bóng người nữa để ghi nhớ, để trở thành kí ức đẹp, khó quên.

Bàn tay của Đường Tử Hân đè chặt trên của cà rốt, tay phải cầm lấy dao không do dự hạ xuống những đường cắt thái sắc sảo. Cô bỗng nhiên nhớ đến câu ép buộc hôm nay của Vương Kiến Hạo, tay có phần khựng lại, thần sắc không còn tập trung vào thứ trên thớt nữa, cô nhẹ cất lên một câu hỏi:“Anh có biết khi quen nhau, người ta thường làm gì không?”

Vương Kiến Hạo nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, bóng đèn trên trần nhà hắt lên làn da non mịn ấy, khiến cô như phát ra một ánh hoàng quang sán lạn. Ngón tay của anh để trên bàn cũng ngừng gõ, anh nhả ra một câu rất bình thản:“Hôn hít? Nằm đè? Tôi và em vẫn làm hàng ngày.”

“Không phải những chuyện ám muội đó!” Cô trừng mắt quát lớn.

“Thế làm gì?” Vương Kiến Hạo thay đổi tư thế ngồi, tay khoanh trước ngực, chân thì bắt chéo, trông cực kì ung dung tự tại.

Đường Tử Hân bỏ cà rốt vào nồi, hơi nước bốc lên, làm gương mặt cô càng trông mờ ảo:“ Bạn trai sẽ phải chiều chuộng bạn gái này, hẹn hò với nhau, đọc sách cho nhau nghe, cùng nhau làm thật nhiều bữa cơm ngon, bạn trai còn phải đút cho bạn gái ăn và điều tất yếu ở đây là bạn trai phải trung thành với người yêu mình, chỉ được nghe lời cô ấy thôi.”

Cô nói ra một chữ, nét mặt cô sẽ rạng rỡ hơn một chút, chứng tỏ cô đang rất vui, cô bỗng nhớ về những ngày hạnh phúc êm ấm cùng Dương Trạch, cô và anh ấy đã thực hiện được rất nhiều thứ, chỉ là cuối cùng vẫn không thể ở cạnh nhau.

“Em đang xem tôi thành con chó luôn rồi? Mấy thứ em nói đều là nhảm nhí! Em chỉ cần làm một việc, khi người khác hỏi về bạn trai

của em, em chỉ cần nói anh ấy là người rất tuyệt vời là được.” Vẻ mặt của anh khi nói ra câu đó cực kì tự mãn, rất ra vẻ kênh kiệu hơn người.

“...” Cô thực sự khâm phục 'tài' kiêu ngạo của anh.

Đường Tử Hân tắt bếp, hai tay mang bao tay vải bưng theo tô mì nóng hổi đặt xuống trước mặt anh sau đó còn không quên dùi vào tay anh đôi đũa:“Ăn nhanh đi, tôi còn phải dọn dẹp.”

Coi như đã xong xuôi cô liền phủi tay toan quay người đi, ở phía sau Vương Kiến Hạo gọi giật cô lại:“Không ăn à?”

“Tôi ăn rồi, vẫn còn no lắm.” “Lại đây, không ăn thì nhìn tôi ăn.” Anh lạnh lẽo nhìn về phía cô, bá đạo quăng ra một cái lệnh vô cùng vô lý.

“Tại sao tôi phải làm thế?” Đối với cái vẻ nghênh ngang này của anh, cô đã sớm quen thuộc.

“Chẳng phải em nói khi người ta quen nhau sẽ cùng nhau ăn uống vui vẻ, còn phải đút nhau ăn? Em nói mà quên rồi?”

Đường Tử Hân thở hắt ra một hơi coi như đã chịu thua anh, cô quay lại ngồi đối diện anh, dặn lòng nhìn anh cho từng muỗng mì vào miệng.

Bộ dạng ăn của anh rất ngon miệng. Quả thực từ trước đến nay vấn đề về sở thích ăn uống của anh cứ cho là cô am hiểu một chút, nhiều lúc anh rất kén chọn, cũng nhiều lúc như một đứa trẻ con cho gì ăn nấy. Nhưng theo như cô quan sát được từ anh thì anh chỉ ăn đồ cô nấu và đầu bếp nhà hàng nổi tiếng nấu, mà tay nghề của cô sao địch lại nổi mấy tay đầu bếp giỏi giang đó, nhưng cô lại không phủ nhận được việc anh rất thích ăn đồ cô nấu, dù cho chỉ là một tô mì không thịt không đồ mặn anh vẫn ăn rất ngon miệng, cô cũng không thể lí giải được điều này, chỉ biết anh rất dễ nuôi.

Vương Kiến Hạo dùng đũa kéo sợi mì trong bát lên, sợi mì vừng óng đẹp mắt, nước sốt cũng từ sợi mì chảy xuôi xuống:“Từ mai, mỗi khi tan làm tôi sẽ đến đón em.”

“Không được!” Đường Tử Hân lập tức phản bác, chỉ thiếu điều lật cả bàn ăn lên.

“Đừng làm giá với tôi!”

Nghe vậy cô chỉ biết thu cơn tức ngược vào bụng, người đàn ông này thật quá quắt, cơ mà cô chẳng thể làm gì được anh.

“Ngày mai tôi sẽ đến đội của em, làm gì thì làm, đừng để tôi mất mặt dưới thân phận bạn trai của em.”

Anh gõ gõ đôi đũa vào miệng bát, ý bảo cô đừng nhìn chỗ khác, tập trung nhìn anh và lắng nghe anh đang nói gì. Vương Kiến Hạo gắp mì lên bỏ vào muỗng, đưa đến trước mặt cô rồi nói:“Mở miệng.”

Đường Tử Hân hạ mắt nhìn sợi mì dai dai vàng đượm trước mặt, cô khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được liền ăn cho bằng hết, như một con cún bị bỏ đói lâu ngày.

“Nữa?”

Cô gật đầu, miệng còn chưa kịp nuốt xuống Vương Kiến Hạo đã đưa ngay một muỗng lớn đến trước mặt cô, cứ thế anh như bảo mẫu đút ăn cho một đứa con nít, loáng cái trong bát chỉ còn mỗi nước sốt óng ánh.

“Đó gọi là ăn rồi của em?”

“Là do tôi làm mì quá ngon, chính bản thân cũng không cưỡng lại được.”

Vương Kiến Hạo đưa khăn giấy cho cô, cô lau miệng rồi định bụng dọn dẹp thì nghe anh nói:“ Mai rồi dọn, lên đây với tôi.”

Anh nắm lấy tay cô, Đường Tử Hân xoa xoa cái bụng to rồi lủi thủi theo chân anh lên phòng.

Ánh trăng bên ngoài mờ ảo một cách lạ thường, từng tia sáng nhàn nhạt hắt qua rèm cửa, chiếu lên bóng dáng một to một nhỏ đang quấn chặt lấy nhau trên giường. Vương Kiến Hạo vùi mặt vào mái tóc mềm của cô, hương thơm thanh mát dịu nhẹ dễ ngửi xông thẳng vào mũi anh. Đường Tử Hân thấy nhột liền rụt cổ lại, ở trong vòng tay tráng kiện mà ấm áp của anh, cô cảm giác mình như đang được che chở. Mắt cô lim dim nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, cũng biết là anh chưa ngủ, cô thủ thỉ vào tai anh:“ Vương Kiến Hạo, nếu tôi đưa anh một số tiền khổng lồ, anh có bằng lòng cho tôi rời đi không?”

Cô cũng không rõ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi hỏi câu đó.

“Em muốn rời đi đến vậy?” Vương Kiến Hạo đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, ngón tay vuốt nhẹ vuốt theo lọn tóc mềm.

“Ừm.” Một câu trả lời nhẹ nhàng cực kì.

“Tôi không thiếu tiền, trừ phi em lôi Ông Trời xuống cho tôi hỏi chuyện thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Đường Tử Hân vừa tức mà vừa buồn cười. Rèm cửa tung bay, cô bị lạnh liền nép vào ngực anh, cứ thế ngủ say thật say, mơ những giấc mơ hoang đường.

*~*

Dương Trạch nhìn tấm hình đang cầm trên tay, đôi mắt nâu của anh trầm lắng và pha trộn cả những cảm xúc khó tả, ôn nhu có, thâm tình có và cũng có cả sự đau lòng bủa vây.

Trong tấm hình ấy có một vóc dáng của một cô gái, thân hình mảnh mai, khuôn mặt tươi tắn như một đóa thạch thảo vào sớm mai sương đọng, những lọn tóc của người con gái ấy nhẹ rối tung trong gió, như những ngón tay của thiên thần. Cô ấy đẹp dịu dàng nhưng vẫn có nét sắc sảo, và chính bộ công sở màu xanh lục ấy mà cô ướm trên người đã ánh lên tất cả sắc sảo mà cô ấy có.

Như một thiên thần rẽ vào đời anh, cũng giống như một cái gai mắc sâu trong tim, để yên sẽ âm ỉ, mà bứt ra sẽ chảy máu. Anh cũng thừa biết, khi chọn yêu cô, anh phải chịu đau, cái đau của bất lực hòa cùng thương nhớ.

Đã thật lâu rồi anh chưa gặp cô, chỉ dám đậu xe từ xa hay bám theo cô trên những con phố đi bộ. Anh chỉ có thể làm vậy, không thể làm gì khác.

Có một bóng hình đang tiến tới, cô ta mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, trên tay đang cầm đầy đồ mới mua, cô ta vung tay, để hết đồ ra sau xe.

Hàm Tuệ bắt gặp được trên tay người đàn ông đang cầm tấm hình kia, cô ta nhíu mày, mọi khó chịu đều dồn về:“Anh lại ngắm hình cô ta sao?”

“Phải, thấy rồi mà còn hỏi, cô có bệnh!”

“Anh... Em thực sự rất khó chịu khi anh cứ lôi hình cô ta ra ngắm như vậy!” Hàm Tuệ gắt gỏng, giận đến đỏ mặt.

“Cô không phải mẹ tôi, đừng tự cho mình cái quyền quản đông quản tây tôi.” Dương Trạch đã sớm thích ứng được cái tính khí nóng nảy của cô ta. Anh đem tấm ảnh cất vào túi áo, không nhìn cô ta lấy một cái liền xoay vô lăng, siêu xe chạy vù đi.

“Em không thích, Trạch, anh nhìn rõ lại một chút người hay bên cạnh anh bây giờ là ai, là Đường Tử Hân?” Hàm Tuệ thực sự không chịu nổi cái cảnh tình này nối ngày theo ngày.

Kít...

“Xuống xe!” Dương Trạch tạt xe sang bên đường, vẻ mặt anh u tối, trông như ác quỷ nguy hiểm.

“Anh...?” Cô ta nhìn anh khó tin, nhiều hơn là sợ hãi.

“Xuống!”

“Em xin lỗi! Trạch, em sẽ không như vậy nữa!” Hàm Tuệ rối rít xin lỗi, cô ta ủy khuất co ro lại một chỗ trên ghế ngồi.”Biết điều thì đừng chọc giận tôi!” Dương Trạch xem như nể tình cô ta, anh cho xe chạy tiếp, trong lòng cuồn cuộn cơn thịnh nộ.

Hàm Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta nghiến răng ken két, tất cả đều là do người phụ nữ thối tha đó mà ra!

Mãi một lúc lâu sau, sau khi cơn giận dữ của Dương Trạch vơi bớt một ít cô ta mới dám lên tiếng:“Anh không định đi dự tiệc với em sao?”

“...” Dương Trạch chuyên tâm lái xe, không hé lấy nửa chữ.

“Đó là cách cuối cùng rồi!”

“Tại sao tôi phải làm thế vì lỗi lầm của cô?” Anh hờ hững đặt ngay ra một câu hỏi nêu đúng trọng tâm.

Sắc mặt Hàm Tuệ thoáng biến đổi, cô ta cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể:“Đêm tiệc đó Đường Tử Hân cũng đến.”

Dương Trạch im lặng như là đang tâm tính điều gì đó.

Hàm Tuệ bắt được điểm đó của anh liền bổ sung thêm:“Nếu em và anh đi dự tiệc cùng nhau, chẳng phải tờ báo trước đó của em và Vương Kiến Hạo trở thành vô dụng hay sao? Giới truyền thông sẽ lan tin em và anh đang rất hòa thuận, không có việc vụng trộm gì kia. Nếu anh đến đó sẽ gặp được Đường Tử Hân, được lợi cho cả hai, anh còn lưỡng lự cái gì?”

Dương Trạch kéo môi cười châm biếm, như là cười nhạo cô, cuối cùng anh như thật như trêu nói ra:“Cô Hàm, cô có biết vì sao một chút tôi cũng không thích cô không?”

Hàm Tuệ nhìn anh chằm chằm, sống lưng run lên một cái.

“Vì con người của cô rất dơ bẩn, không đáng để tôi đặt vào mắt!” Anh tàn nhẫn nhấn mạnh từng chữ, cô ta nghe không sót thứ gì, có một dòng nước nóng chảy qua người cô ta, nóng như dung nham trong núi lửa, thiêu rụi lục phụ ngũ tạng, thiêu cháy cả tâm cam sâu thẳm.

*~*

Công ty xây dựng CAA.

Lạc Chiết lên công ty để đưa cho Lạc Nghiễm tài liệu công trình của công ty Môi giới S.E, cô ta chuẩn bị ra về thì Trưởng phòng Giang gọi vào phòng.

“Chị nói cái gì? Tôi bị chuyển xuống nhóm D đội 8?” Lạc Chiết hét lên hoảng loạn, cô ta khó tin nhìn chằm chằm Trưởng phòng, giống như một quả tạ rơi trúng người.

“Phải.” Đối mặt với mấy lời chất vấn của Lạc Chiết chị ấy rất bàng quang, ngón tay lật lật vài trang tài liệu, cũng như lật trái tim của Lạc Chiết qua lại như vậy.

“Nhưng Tô Ái Ái không bị thuyên chuyển, Trưởng phòng, cô ta cũng đánh tôi đó!” Lạc Chiết chặn tầm nhìn của Trưởng phòng, mồm miệng đang không ngừng kêu gào.

Trưởng phòng Giang nhún vai thờ ơ:“Đây là quyết định của chính Tổng giám đốc, muốn khiếu nại thì đi tìm ngài ấy.”

Hai tay Lạc Chiết buông thõng bên hông, tựa như hồn vừa lìa khỏi xác, ánh mắt cô ta vụt qua tia nguy hiểm. Trước mặt Trưởng phòng Giang đang nhẹ nhàng an ủi:“Lạc Chiết, cô còn trẻ cô không phải sợ, thực lực trong công việc của cô tôi chưa từng đánh giá thấp, ngoài kia còn nhiều người nhận định là cô đi đường tắt để ngồi tận trên cao như bây giờ, đây là cơ hội của cô để chứng tỏ rõ thực lực của bản thân, nếu cô thực sự giỏi giang thì chẳng có thứ gì làm khó được cô, tin tôi đi.”Lạc Chiết cắn chặt môi dưới, nước mắt sắp rơi đến nơi, cô ta không cam tâm rời khỏi phòng. Nhưng cơn bão tố đang cuồn cuộn trong lòng cô ta lại bùng phát mạnh mẽ hơn khi thấy Tô Ái Ái ngồi kia, rõ ràng là hôm qua bị đình chỉ nhưng hôm nay vẫn đường đường chính chính đi làm. Nụ cười của Tô Ái Ái dành cho Lạc Nghiễn lại khiến cô ta giận đến mức muốn tăng sông, mọi thứ của Tô Ái Ái đều khiến Lạc Chiết thấy kinh tởm, dơ bẩn vô cùng.

Đường Tử Hân cầm theo tài liệu vừa được giao đến chỗ Vệ Thăng rồi nói:“Tiền bối cho em xin số điện thoại của tiền bối được không? Nhiều lúc có vấn đề cần trao đổi em còn có cái để liên lạc ạ.”

Vệ Thăng nhận lấy sập tài liệu mà cô đưa cho, ông ta không nhìn cô lấy một cái lập tức lắc đầu:“Số điện thoại của tôi không thể cho tùy tiện.”

Đường Tử Hân gượng cười, lùi về chỗ của mình. Tô Ái Ái từ đâu đi đến bá lấy cổ của cô rồi lên tiếng chọc ghẹo:“Hoa nhỏ xinh đẹp của tớ tuyệt vời như vậy mà không có đủ nhiệt độ để đốt cháy trái tim già nhạt nhẽo kia.”

“Tớ không có ý định làm tiền bối chết cháy đâu nha!” Đường Tử Hân lườm nguýt cô bạn đồng nghiệp.

“Tiền bối Vệ là người lạnh lùng, làm việc ở đây rất lâu nhưng chưa ai biết được chuyện đời tư của tiền bối, tớ chỉ nghe mấy cô lao công ở nhóm mình bảo là tiền bối đã ly hôn vợ, người con gái thứ hai bị mất tích khi mới có một tuổi.” Tô Ái Ái kéo ghế ngồi lại gần cô, kể thao thao bất tuyệt, chút chút lại nhìn xem có ai đang để ý bên này hay không, bộ dạng này của cô khiến Đường Tử Hân suýt phụt cười.

“Cậu nói nhiều như nước suối tuôn ra vậy.”

“Không có nhé!” Nghe một lời nhận xét của cô khiến Tô Ái Ái phản đối chỉ thiếu điều nhảy sững lên.

“Từ nay trở đi tớ sẽ gọi cậu là dòng suối!”

“Dòng suối?” Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, miệng cứ lẩm bẩm cái tên này.

Sau một lúc cô ấy gật đầu một cái rồi tạch tay:“Tên nghe hay đấy! Tớ cho phép cậu gọi như vậy!”

Trưởng phòng Giang từ phòng làm việc riêng của mình xuất hiện, chị ấy hướng về phía Đường Tử Hân nói:“Tử Hân, em đi theo chị, khách hàng của em đến rồi.”

Đường Tử Hân nghe vậy liền giật mình:“Khách hàng nào ạ? Em còn chưa được gửi đến thông tin khách hàng ấy, em chưa chuẩn bị gì cả.”

“Không sao, đây là buổi gặp mặt giới thiệu do ngài ấy đặc biệt đề ra với em, đừng quá lo lắng.”

“Vâng.” Đường Tử Hân lập tức đứng dậy đi theo Trưởng phòng.

Hai người đứng trước cửa phòng dành để tiếp khách VIP. Trưởng phòng Giang quay ra phía sau, đưa tay chỉnh lại chiếc nơ thắt trên cổ của Đường Tử Hân, chị ấy mỉm cười dịu dàng với cô:“Lần đầu tiên gặp mặt phải gây ấn tượng về vẻ bề ngoài cái đã.”

Đường Tử Hân nói cảm ơn rồi theo Trưởng phòng Giang đi vào. Cô đưa mắt nhìn quanh liền thấy Vương Kiến Hạo điển trai trong một bộ vest màu xám. Anh nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh sắc bén đâm thẳng về phía cô.Cô cứ mãi nhìn anh ngẩn ngơ cho đến khi Trưởng phòng Giang chạm vào tay cô ra hiệu thì cô mới ngớ ra rồi nhanh chóng cúi người chào, mà chào anh như vậy cô lại thấy cảm giác rất kì lạ.

“Chào ngài, giám đốc Tô.” Đường Tử Hân cúi đầu chào một lão già bụng phệ, đầu tóc bạc phơ một nửa, lão ngồi kia một cách uy nghiêm chễm chệ.

“Mau ngồi đi.” Vương Kiến Hạo nhìn cô cười cười rồi nói.

Trưởng phòng Giang và cô cùng ngồi xuống, theo đặc thù trong giao tiếp Trưởng phòng Giang hiểu sâu biết rộng hơn cô, chị ấy cười niềm nở, dáng vẻ và lời nói vô cùng chuyên nghiệp:“Khi nghe tin Vương thiếu muốn hợp tác với công ty của chúng tôi, chúng tôi đã rất vui và lấy điều đó làm vinh dự, thật cám ơn ngài vì đã lựa chọn tin tưởng công ty chúng tôi.”

Vương Kiến Hạo hôm nay đặc biệt đến một mình, cũng không dẫn theo Thư kí La. Dáng vẻ của anh hòa nhã lịch sự nhưng vẫn tỏa ra một hào khí hừng hực khiến người khác nhìn vào cũng có chút rụt rè, anh không nhìn Trưởng phòng Giang, nhưng lời là dành cho chị ấy:“Trưởng phòng Giang đừng khách sáo, ở Bắc Kinh này nếu nói về công ty xây dựng thì chắc chắn chẳng thể bỏ CAA ra khỏi mắt. Tôi đã từng xem qua rất nhiều công trình được nở hoa dưới đôi tay của nhân viên ở đây, hay là tôi rất hứng thú với cách làm việc của CAA, cũng đánh giá cao những dự án lớn đã thành công.”

“Vương thiếu nói vậy thực sự là một lời khen cũng là lời nhận xét mà chúng tôi rất để tâm, vậy chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng.” Giám đốc Tô cũng chen lời vào, xem ra lão cực kì coi trọng Vương Kiến Hạo.

Trưởng phòng Giang quay sang Đường Tử Hân, nhẹ nói:“Tử Hân, Vương thiếu sẽ là khách hàng đầu tiên của em, chính Vương thiếu đã chọn em là người hợp tác với ngài ấy trong dự án lớn sắp tới, cũng chính ngài ấy đang thử sức em, nếu dự án lớn này bị tổn thất thì em sẽ bị loại khỏi đội A vĩnh viễn, em có chấp nhận dự án này hay không?”

Đường Tử Hân hơi lặng người, cô nhìn chăm chăm về một phía, nói đúng hơn là phía Vương Kiến Hạo. Cô đang suy nghĩ kĩ lưỡng, ai cũng đang chờ đợi, nếu bị tổn thất sẽ bị loại đi vĩnh viễn...

Mà cô chỉ mới tốt nghiệp, kinh nghiệm bằng không, lấy đâu ra can đảm để cô tiếp nhận dự án này?

Cô lại nhìn Vương Kiến Hạo, anh đang cười, rất đắc ý, rất trêu ngươi, còn mang cả khiêu khích. Trong lòng cô lửa sôi sùng sục, một ma lực nào đó đã tiếp cho cô sức mạnh, để cô trả lời đầy kiên định mang theo mạnh mẽ:“Em tiếp nhận, Vương thiếu là khách hàng đầu tiên của em thì chắc chắn em phải cẩn trọng trong công việc, em còn muốn ở đây lâu dài.”

“Tốt lắm!” Trưởng phòng Giang nhìn cô đầy vẻ tự hào.

“Mục đích của buổi gặp mặt hôm nay chắc chắn cô Đường đã được nói qua, cho tôi hỏi một câu tế nhị, cô đã có bạn trai chưa?”

Giám đốc Tô cùng Trưởng phòng Giang khó tin nhìn anh. Mà Đường Tử Hân đã sớm dự đoán được hôm nay gặp anh ở đây chắc chắn anh sẽ không cho cô yên ổn, và bây giờ chính là chiêu đánh đầu của anh. Cô cười gượng, cũng tỏ ra rất tự nhiên:“Nếu tôi có bạn trai thì chắc chắn ngài đây cũng phải có bạn gái rồi? Người hoàn hảo như ngài chắc chắn bạn gái cũng phải là người khắp nơi ghen tị?”Cả căn phòng bỗng chốc đông cứng vì câu nói quá ư là khôn khéo của Đường Tử Hân.

Ngược lại Vương Kiến Hạo rất bình thản, giống như anh biết thế nào cô cũng không chịu lép vế anh. Anh bật cười lớn rồi trả lời với vẻ mặt rất thành thực:“Bạn gái của tôi không hoàn hảo về tính cách, nhưng trong quan hệ thì khuôn mặt và thân hình của cô ấy lại khiến tôi nhung nhớ mãi, đó cũng được xem là điểm mạnh của nữ giới đúng không?”

Lão giám đốc đang uống trà thì suýt phụt hết cả ra, ai đời lại đi công khai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?

Trưởng phòng Giang nuốt bọt, chị ấy muốn lên tiếng dẹp chủ đề này sang một bên nhưng lại sợ thất lễ với Vương Kiến Hạo.

Tuy lời anh nói không trực tiếp nhắm thẳng đến Đường Tử Hân nhưng mặt mũi cô lại đỏ bừng cả lên, trông như đang bối rối.

“Đối với một số playboy thì đó chính là thiên đường của nhu cầu sinh lí.”

“Ý của cô Đường là tôi rất giống với mấy tên playboy?”

“Thế giới của người trưởng thành vốn là như vậy.” Đường Tử Hân nói ra câu đó rất nhạt rất nhẹ, nhưng khiến người ta phải suy nghĩ.

“Cô Đường chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô đã có bạn trai chưa?” Vương Kiến Hạo chính là muốn dồn cô vào đường cùng!

Đường Tử Hân giận kinh người nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại:“Tôi có rồi, anh ấy rất bình thường, bình thường hơn cả bình thường.”

Cô còn muốn nói thêm là bạn trai cô là tên bị bệnh thần kinh cực kì nặng, mặt rất dày, tính tình kì cục và nói năng chỉ muốn đấm vào mồm!

Chỉ có điều là ở đây anh không phải là bạn trai cô mà là khách hàng quan trọng của cô!

“Vương thiếu, ngài có gì muốn căn dặn thêm không?” Trưởng phòng Giang thận trọng hỏi ý của anh.

“Hôm nay đến đây là được rồi, có vấn đề gì hãy trao đổi với Thư kí của tôi, và... tôi đã hiểu cô Đường nhiều hơn rồi.” Nụ cười của Vương Kiến Hạo có chú gì đó sao nhã mà ý vị, lọt vào mắt Đường Tử Hân lại càng đáng ghét.

Anh đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo. Vương Kiến Hạo đưa tay về phía Đường Tử Hân, mỉm cười hòa nhã:“Tôi mong sự hợp tác của chúng ta diễn ra suôn sẻ.”

“Tôi cũng giống ý ngài.” Bàn tay của cô không ngại ngần vùi sâu vào lòng bàn tay to lớn của anh. Sau khi anh thả ra còn không quên dùng ngón trỏ lướt nhẹ lên kẽ tay cô, như là đang chọc ghẹo.

Vương Kiến Hạo rời đi Đường Tử Hân cũng trở lại phòng làm việc, sắc mặt cô khá khó coi.

Tô Ái Ái chạy đến chỗ cô, đang cực kì tò mò:“Khách hàng của cậu là ai vậy?”

Đường Tử Hân nhíu chặt mày, gương mặt nhăn nhó như vừa mất tiền. Tô Ái Ái thấy vậy cũng lo lắng hỏi han:“Này, không sao đấy chứ?”

“Vương Kiến Hạo, đồ chó chết!” Đường Tử Hân lầm bầm chửi rủa nhưng vẫn không thoát khỏi cái lỗ tai thính của Tô Ái Ái.Tô Ái Ái nghe được thì vô cùng kích động, cô ấy trợn tròn mắt:“Khách hàng của cậu là Vương thiếu sao?”

“Phải.” Đường Tử Hân nói ra một chữ rồi như cái xác bị rút hết xương mà nằm trườn ra mặt bàn.

“Aiyo, cậu đúng là có phúc lớn mà!”

Lớn cái ông chú!

Tô Ái Ái vẫn không ngừng dò hỏi, một lần mở miệng là hỏi đến mấy câu:“Này, này, ngài ấy có liếc mắt đưa tình với cậu hay có chủ động mời mọc gì cậu không?”

“Anh ta phỏng vấn tớ.” Đường Tử Hân lười nhác đáp lại.

“Phỏng vấn cái gì?” Không cần nhìn cũng đủ biết Tô Ái Ái đang cực kì phấn khích.

“Đã có bạn trai chưa, chỉ hỏi mỗi như vậy.”

Tô Ái Ái rít lên đánh vào vai cô một cái, làm cô đau phải thét lên:“Ngài ấy để mắt đến cậu rồi đó!”

“Xì, tớ có bạn trai rồi nhé!”

Đến đây điện thoại của Đường Tử Hân cũng rung lên kéo theo một hồi im hơi lặng tiếng.

“Tên chết bầm?” Tô Ái Ái nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô nàng lại sán đến Đường Tử Hân tò mò hỏi ngay:“Này, 'tên chết bầm' là ai vậy?”

Đường Tử Hân mở điện thoại lên xem tin nhắn, ngay lúc đó Tô Ái Ái cũng đọc được dòng tin nhắn ngắn gọn ấy: 'Tan làm tôi đến đón em, nhớ!'

Tô Ái Ái à một tiếng rồi nói:“Thì ra là bạn trai.”

Cô nàng 'dòng suối' này che miệng cười ái muội rồi vỗ vỗ vai Đường Tử Hân:“Không ngờ bạn trai cậu lại lạnh lùng như vậy nha!”

Đường Tử Hân cũng không phản ứng gì, cô chỉ nhún vai rồi tắt điện thoại đi.

“Hoa nhỏ xinh đẹp, cậu không định trả lời tin nhắn sao?”

“Biết phải trả lời cái gì?”

“Thế này là không được rồi, hoa nhỏ nhạt nhẽo, cậu mà cứ thế này là mất bạn trai như chơi, mau đưa điện thoại cậu đây.” Tô Ái Ái chẹp miệng xòe tay.

Đường Tử Hân không biết cô ấy định làm gì nhưng vẫn đưa điện thoại cho.

Tô Ái Ái mở lên tin nhắn vừa nãy sau đó lắc đầu:“Tớ chưa từng thấy ai lưu tên bạn trai là 'tên chết bầm' đấy.”

Cô nàng loay hoay sửa tên, xong xuôi liền đưa cho Đường Tử Hân, cô ấy vênh mặt rất tự tin.

“Cái gì? Anh xã?” Đường Tử Hân nhìn thấy liền kinh hô một tiếng. Cô muốn lấy lại nhưng Tô Ái Ái nhanh tay giấu điện thoại đi.

“Tớ chưa có chồng!”

'Dòng suối' lắc đầu ngao ngán:“Hoa nhỏ cổ hủ, cậu đích xác là bị thế giới mạng xã hội bỏ rơi quá lâu rồi, đây là hiện tượng trên QQ đấy!”

“Nghe mà nổi hết da gà, đổi lại cho tớ!”

“Sến thì cũng chỉ có bọn mình biết, điện thoại là của cậu, ai mà biết được.”Tô Ái Ái mở điện thoại của cô lên, nhấn xong một dòng tin nhắn chưa gửi đi mà cho Đường Tử Hân xem trước, cô ấy cười đắc ý:“Thấy thế nào hả? Nghe đáng yêu đúng không?”

Đường Tử Hân lại kinh hô lên tiếng thứ hai, lúc giành được điện thoại thì tin nhắn đã được gửi đi rồi. Cô thất thần nhìn điện thoại, nói không lên lời.

Tô Ái Ái vỗ vai cô rồi cười ranh ma trở về bản làm việc của mình.

'Anh xã' đã xem.

Đường Tử Hân giận không thể ném điện thoại vào mặt Tô Ái Ái ngay lập tức.

Vương Kiến Hạo đang lái xe, điện thoại có thông báo, người nhắn tin là Đường Tử Hân. Anh thực sự mong chờ xem cô nhắn gì cho anh. Anh mở ra xem thì cực kì kinh ngạc, điện thoại rơi cả xuống gầm xe. Vương Kiến Hạo cho xe đậu lại bên đường, cúi xuống nhặt điện thoại lên, dòng tin nhắn ấy khiến anh nổi da gà một phen.

Thực sự anh không hiểu cô ra sao lại gửi cho anh cái tin nhắn ngâm đường ngâm mật này, không phải tác phong của cô.

Cái gì mà 'anh xã'? Cái gì mà 'đừng đến trễ'? Cái gì mà 'moaz moaz'? Còn mấy trái tim xanh đỏ tím vàng ở cuối câu là cái quái gì?

Đây giống như là cô trêu anh!

Giờ tan làm của Đường Tử Hân cũng đến, Vương Kiến Hạo chạy từ Nghiêm Châu đến CAA vừa hay thấy Đường Tử Hân đang đứng đợi trước cổng công ty. Anh vừa mới đỗ xe, cô liền nhanh chóng mở cửa xe ngồi nhanh vào, như là sợ ai nhìn thấy.

“Sợ bị phát hiện đến vậy?” Vương Kiến Hạo trông thấy bộ dạng đó của cô liền không nhịn được cười, anh đánh tay lái, chiếc siêu xe chạy vù đi.

“Tất nhiên.” Đường Tử Hân nhìn thẳng về phía trước trả lời lại nhẹ tênh.

“Em là vợ tôi luôn rồi, còn sợ gì?”

Cô rõ ràng là giật mình nhưng vẫn cố che giấu, cô lén nhìn anh rồi thận trọng hỏi một câu:“Anh đọc tin nhắn rồi?”

Vương Kiến Hạo gật đầu cười khẩy:“Tin nhắn làm tôi cảm động sắp rớt nước mắt!”

Đường Tử Hân lập tức nhảy cẫng lên, lắc đầu lia lịa như đứa trẻ bị bố sắp đánh đòn:“Anh không được tin cái tin nhắn đó! Tôi không nhắn nó!”

Anh cũng coi như lượng thứ cho qua, không truy cứu sâu hơn để trêu chọc cô:“Tôi biết em sẽ không nhắn như vậy.”

“Đồng nghiệp của tôi không biết anh nên mới nhắn tin bậy bạ.” Cô giải thích hết sức ngắn gọn.

“Ừ.” Anh chỉ trả lời cô bằng giọng trầm ở cổ.

“Nhưng tôi cho phép em nhắn tin như vậy với tôi.”

“Tôi không thích kiểu nhắn tin sến súa như vậy, nghe mà chỉ muốn đào ngay một cái hố rồi.” Đường Tử Hân nghĩ lại thì lại một bụng tức giận dồn lên, đều là do Tô Ái Ái lanh chanh mà ra hết!

“Nhưng tôi thích em nhắn như vậy.”

“Anh...”

Vương Kiến Hạo bật cười lập tức đánh tay lái qua làn đường khác, Đường Tử Hân biết đây là đường đi đến khu thương mại, cô thấy kì lạ liền hỏi:“Anh tính đưa tôi đi đâu?””Đi sắm đồ cho em, ngày mai tôi đưa em đi dự tiệc.”

“Không có quyền từ chối?”

“Không có quyền lên tiếng hỏi.”

“...”

Đến khu thương mại Solana, Đường Tử Hân đứng đợi anh ở bãi đỗ xe, Vương Kiến Hạo từ phía sau cô đi đến, dứt khoát đan tay mình vào tay cô. Đường Tử Hân rất không thích kiểu công khai như vậy, cô muốn anh buông tay:“Tôi đi với anh nhưng không có nghĩa là để anh lợi dụng như vậy.”

Vương Kiến Hạo kéo cô đi theo, ngón tay anh dùng lực siết chặt lấy:“Mai đi dự tiệc với tôi sẽ có phóng viên, em định trốn ở đâu?”

Cô nhìn xuống tay mình, cũng không trả lời anh.

Anh đưa cô đến một hãng thời trang mà anh chuyên ghé đến, đó là một chi nhánh của dòng thời trang ở Pháp. Đường Tử Hân mới sực phát hiện ra đồ cô đang mặc cũng nằm trong bộ sưu tập của hãng này.

“Chào mừng ngài Vương thiếu, đã lâu rồi chúng tôi chưa được tiếp đãi ngài.” Đích thân quản lí Hải ra mặt tiếp đón anh, chị ta nhìn cặp nam nữ tay trong tay đi vào đây thì không khỏi lộ ra nụ cười ám muội.

Vương Kiến Hạo kéo Đường Tử Hân ra trước mặt, anh nói:“ Chọn cho cô ấy một bộ váy đi dự tiệc.”

Quản lí Hải cười niềm nở với Đường Tử Hân, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia dị nghị nhưng rất nhanh liền biến mất, chị ta lịch sự đưa tay mời:“ Hoan nghênh Tiểu thư, nào, mời.”

Sau một lúc nhân viên nườm nượp đi lên, trên tay đều là những bộ váy dự tiệc lộng lẫy quý phái. Quản lí Hải nhìn dáng người cô một lúc rồi thận trọng lựa ra một bộ váy ôm thân màu đen kiêu sa, chiếc váy được thiết kế khá gợi cảm nhưng không thiếu phần trang trọng, cổ váy được khoét khá sâu, khoe một cần cổ trắng nõn cũng vòng một đầy đặn lấp ló. Ở vạt váy được đính lên những viên đá quý đầy đủ sắc màu nhìn đến lóa mắt.

Đường Tử Hân nhìn chiếc váy ấy qua một chút, cô khá thích kiểu thiết kế này, nhưng váy lại quá ôm và hơi hở hang, mặc như vậy ở trốn đông người chính là một loại dày vò cô cực điểm.

Vương Kiến Hạo chỉ nhìn chưa quá năm giây liền phất tay:“Hở hang như vậy chỉ cho tôi ngắm thôi. Đổi cái khác!”

Quản lí Hải rối rít sai nhân viên mang lên mấy bộ nữa, chị ta rất sợ đắc tội với vị khách quý này.

Vương Kiến Hạo từ ghế đứng dậy, anh đích thân lựa váy cho cô. Bàn tay cùng ánh mắt anh chợt khựng lại trên bộ váy xuyên thấu trễ vai màu xanh nước nhẹ nhàng. Anh chỉ tay vào bộ váy rồi nói:“Thử cho cô ấy bộ này.”

Đường Tử Hân thử váy xong rồi từ phòng thử đồ bước ra, mái tóc dài xõa ra, rơi lên bờ vai trắng ngần gầy gò. Vạt váy dài thướt tha mập mờ che đi đôi chân thon dài của cô, giống như một nàng công chúa cũng như một nữ hoàng đến từ thế giới thần tiên, chỉ tiếc là cô thiếu đi một đôi cánh của thiên thần. Vương Kiến Hạo có chút sững lại, anh nhìn cô đăm đăm.

Đường Tử Hân tiến đến trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tựa như gắn thêm mấy lớp hào quang. Vương Kiến Hạo bất ngờ vòng tay qua cổ cô, một sợi dây chuyền rơi xuống xương quai xanh mảnh khảnh của cô. Đường Tử Hân nhìn động tác tay của anh đan cài lên mái tóc mềm của mình. Cô chạm vào sợi dây chuyền, mặt dây là một viên đá màu xanh lục được đẽo gọt công phu thành hình giọt nước trong vắt.

“Người đẹp thì không thể thiếu dây chuyền, nó là Ngọc Thạch Thủy, nó là của em.” Giọng của anh trầm thấp như chính tính cách của anh, nhưng cô nghe ra được trong đó có sự ôn nhu, còn có sức mạnh của sự khẳng định. Cô nhìn sâu vào đôi mắt phượng hoàng của anh, cô thấy bản thân mình đang tỏa sáng rực rỡ trong đôi con ngươi đen đặc ấy.

Cô rất xinh đẹp, ít nhất trong mắt anh là như vậy.

Cô là công chúa của anh, ít nhất trong lòng anh cho là như vậy.

Chiếc váy này cả cô và anh đều thích, ướm lên người cô lại chính là một bộ cánh lộng lẫy tuyệt trần.

“Mặc như vậy có phải là quá nổi bật?” Đường Tử Hân táy máy chỉnh lại phần vạt váy sau lưng, cô cũng không để ý là từ nãy đến giờ ánh mắt say mê của Vương Kiến Hạo đều đặt lên người cô.

“Đã là người của tôi thì một là nổi bật nhất hai là nổi bật hơn.”

“Nổi bật hơn cả chủ tiệc thì sao?”

“Tôi khuyến khích em điều đó.” Vương Kiến Hạo nở nụ cười khẽ, anh nâng bàn tay cô lên rồi nhẹ đặt lên đó một nụ hôn.

Cô là công chúa, anh muốn hôn công chúa của anh như vậy.

Đường Tử Hân nhìn động tác của anh mà ngạc nhiên không nói lên lời.

“Đường Tử Hân, tôi muốn biến em thành người phụ nữ xinh đẹp nhất!”

Cô chưa kịp trả lời anh thì Quản lí Hải đi đến, chị ta trông thấy sắc mặt anh thoải mái như vậy liền biết anh rất thích bộ váy này.

“Vương thiếu, Tiểu thư cần đi với tôi để phối phụ kiện.”

Anh buông tay cô ra rồi gật đầu:“Được.”

Đường Tử Hân được đưa đi, Vương Kiến Hạo quay lại sofa ngồi xuống, lấy một cuốn tạp chí lên đọc coi như giết thời gian.

“Ồh, cô Giản, chào mừng cô, đã lâu rồi cô chưa ghé qua chúng tôi đó nha!” Nhân viên tiến lên chào đón người khách mới vào sau đó nở nụ cười hòa nhã niềm nở.

“Dạo này tôi bận quá ấy mà.”

Vương Kiến Hạo ngồi quay lưng lại nên không nhận ra người đó là ai nhưng sau khi nghe được giọng nói dịu dàng ấy anh lập tức bật cười đầy ẩn ý.

“Cô Giản, hôm nay cô muốn chúng tôi chọn cho cô thứ gì đây?”

“Mọi người chắc chắn đã biết sở thích của tôi thế nào rồi nhỉ? Cứ mang ra đây, tôi ưng rồi sẽ lấy.”

Vương Kiến Hạo gấp lại quyển tạp chí, anh đứng dậy rồi quay người đi ra, anh chưa từng đặt mắt lên người phụ nữ mới đến, chỉ điềm đạm nói với nhân viên:“Phiền cô đưa bạn gái tôi ra đây.”

Nhân viên vâng lời liền đi ngay.

Giản An Nhiễm giật mình một phen, không nghĩ lại đụng mặt anh ở đây. Vừa nãy cô có thấy một người đàn ông với mái tóc xám tro, nếu biết đó là anh thì cô đã sớm rời đi.

“Bắc Kinh không ngờ lại bé như vậy, lại gặp mặt cô Giản rồi.” Người đàn ông kéo một bên môi lên, nụ cười đầy tính châm chọc.

Đôi mắt của anh có chứa quá nhiều tạp chất, khiến cho cô không rét mà run. Cái đêm ở khách sạn Hồng Vân đã trở thành ác mộng của cô mỗi đêm.

“Đường Tử Hân cũng ở đây sao?” Dù cho cô có cố gắng giữ bình tĩnh đến đâu thì vẫn có thể nghe ra được giọng cô đang run sợ.

“Cô ấy đang thử trang sức, cũng sắp ra rồi.”

Từ phòng phối trang sức, Giản An Nhiễm có thể thấy Đường Tử Hân trong một thân váy thướt tha xinh đẹp đang được người khác đưa ra.

Bàn tay cô túa mồ hôi đầm đìa, lại không kìm được mà thắt chặt lấy vạt áo. Một chút nữa thôi cô phải nói những gì?

------------HẾT CHƯƠNG 33-----------