*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hầu hết mọi người đã đến đông đủ. Tôn Trạch – nhân vật chính của bữa tiệc gọi mọi người ổn định chỗ ngồi. Đường Giai Kỳ và Thân Tuyết Nghi gật đầu với nhau xem như là chào hỏi.

Tôn Trạch bắt đầu giới thiệu lẫn nhau cho những người chưa biết. Vừa giới thiệu đến Đường Giai Kỳ, có người bỗng lên tiếng: “Tôi biết nè, em gái của Triệu Nặc.”

Đường Giai Kỳ nhận ra cậu ta là cậu nam sinh lúc nãy gặp trên hành lang. Tôn Trạch khựng lại một lát rồi nói theo cậu ta: “Đúng vậy, em gái của Triệu Nặc cũng là em gái của tôi.”

Đông Đông châm điếu thuốc, rít một hơi rồi nhìn sang Đường Giai Kỳ, nói: “Vẫn còn học cấp Hai à? Trông còn nhỏ.”

“Em gái đi học sớm.” Anh béo ngồi bên cạnh nói: “Đó là em gái mà lần trước tôi nói với các cậu là bị kéo vào trận đánh nhau với Trương Triều Hiên đó.”

“Ngầu thế.” Có người nói. Có một nữ sinh còn hỏi Đường Giai Kỳ: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“16.” Đường Giai Kỳ trả lời.

Đông Đông nhìn vào ngực của Đường Giai Kỳ với ý xấu, trầm ngâm bật cười, “Vậy thì đúng là còn nhỏ.”

Đột nhiên Chu Mục đẩy bàn đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Đông Đông.

“Chu Mục cũng quen biết à?” Đông Đông kinh sợ, giơ tay ra vỗ vai Chu Mục. Chu Mục gạt qua một bên, hất tay của Đông Đông ra.

Đông Đông sửng sốt, bầu không khí hơi lúng túng.

“Mình và Chu Mục là bạn học cùng lớp.” Đường Giai Kỳ vội vàng lên tiếng để làm dịu bầu không khí. Cô nhìn lướt qua nhóm người một vòng rồi nói: “Thân Tuyết Nghi cũng là bạn học cùng trường với mình.”

Tôn Trạch lập tức chuyển sang giới thiệu người tiếp theo. Chu Mục đi tới, không để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, kéo Đường Giai Kỳ sang một bên.

Đông Đông nhìn về phía Chu Mục và Đường Giai Kỳ, hỏi Tôn Trạch: “Chu Mục sao vậy?”

Tôn Trạch không thể giải thích hết, nhờ sự trợ giúp từ Triệu Nặc. Anh béo bên cạnh nói: “Chắc là phát khùng rồi.”

Chu Mục ngồi xuống một góc ghế sô pha với Đường Giai Kỳ, nói với cô: “Chúng ta về trước đi.”

Đường Giai Kỳ nghĩ đến cảm giác không thoải mái lúc nãy, rồi lại cho rằng cũng không phải do người ta ép cô tới tiệc sinh nhật của Tôn Trạch. Cô không muốn làm mất vui nên lắc đầu, nói: “Mình không muốn về.”

Triệu Nặc cũng đi tới, nói xin lỗi với Đường Giai Kỳ, liên tục nhấn mạnh: “Cậu đi về trước với Chu Mục đi, không có chuyện gì đâu, thật sự không có chuyện gì.”

Một đám người cũng nhìn sang bên này, Đường Giai Kỳ càng cảm thấy bất an, giống như bị nướng trên lửa. Cô lắc đầu, tỏ rõ lập trường, “Thực sự không sao mà. Mình không muốn về, lát nữa mình còn muốn ăn bánh kem mà.”

“Thôi được.” Triệu Nặc nói.

Mọi người lại bắt đầu tán dóc, uống rượu, ca hát, hút thuốc, chơi trò chơi. Đường Giai Kỳ, Triệu Nặc và vài nữ sinh chơi bàn xoay*, Thân Tuyết Nghi cũng tham gia. Đường Giai Kỳ xoay trúng uống ba ly rượu, sắc mặt thay đổi, hỏi: “Có thể đổi thành thứ khác không?”

*Bàn xoay: xem hình minh họa

“Lời thật lòng hay là mạo hiểm?”

Đường Giai Kỳ không chút do dự, “Lời thật lòng đi.”

Thân Tuyết Nghi nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Nụ hôn đầu của cậu là vào lúc nào?”

Đường Giai Kỳ ngớ người ra một lát, trả lời: “Vẫn chưa có.”

Có một nữ sinh cười nói: “Lời thật lòng phải nói thật.”

“Được rồi.” Đường Giai Kỳ suy nghĩ, thành thật thừa nhận, “Hồi đi mẫu giáo có một cậu bé trong lớp cưỡng hôn mình.”

Mấy bạn nữ sinh ngạc nhiên, sau đó cười phá lên, ngay cả Thân Tuyết Nghi cũng bật cười theo.

Các nam sinh bên cạnh đã bắt đầu phì phèo thuốc lá, ngược lại Chu Mục vẫn giữ được mình. Kể từ lúc có người đưa cho cậu điếu thuốc mà cậu không hút, không có ai đưa cho cậu nữa. Có vài người đã uống say, say tí bỉ, bắt đầu nói lung tung, không kiêng nể gì.

Đông Đông ngã xuống bên cạnh Chu Mục, Chu Mục tiện tay đỡ cậu ta. Đông Đông lấy điếu thuốc trong miệng ra nhét vào miệng Chu Mục, vừa nhét vừa la lối: “Cậu giả vờ cho tôi thấy cậu làm học sinh ngoan làm gì? Năm đó khi đánh nhau, cậu đều là người xông lên đầu tiên, chém người không chớp mắt mà.”

Chu Mục cản tay cậu ta lại, ném Đông Đông lên ghế sô pha rồi nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Giai Kỳ, cúi người hỏi cô: “Không phải cậu nói buổi chiều có một hoạt động gì đó sao?”

Đường Giai Kỳ đang chơi vui vẻ, quay đầu nhìn Chu Mục, bả vai quẹt trúng mặt Chu Mục, nói với cậu: “Không có. Hôm nay mình không có chuyện gì hết, chỉ đi ăn tiệc sinh nhật của Tôn Trạch thôi.”

Lúc này cậu nam sinh vô tình gặp Đường Giai Kỳ đi đứng lảo đảo, ngậm điếu thuốc đi tới, không chú ý đến Chu Mục, khoác tay lên vai Đường Giai Kỳ, “Kỳ Kỳ đúng không, uống với anh một ly.”

Chu Mục bắt lấy cổ tay của cậu ta, cơn đau thấu xương làm cậu nam sinh nhất thời tỉnh táo lại. Sau đó tiếp xúc với vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của Chu Mục, còn chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Chu Mục nhanh chóng kéo Đường Giai Kỳ đứng dậy, kéo cô ấy đi thẳng ra ngoài cửa.

“Bọn tôi đi về trước.” Lúc đi ngang qua Tôn Trạch, Chu Mục bình thản nói.

“Cậu đang muốn làm gì vậy?!” Đến hành lang, Đường Giai Kỳ không nhịn được hỏi Chu Mục.

Mình đang muốn làm gì? Chu Mục tự hỏi bản thân.

Cậu dừng bước, quay đầu lại, buông tay đang nắm lấy tay của Đường Giai Kỳ ra, trong giọng nói đều đều pha lẫn chút khó chịu, không vui, “Mình không biết làm bài kiểm tra Toán mà hôm qua thầy giao, mình muốn cậu đi về giảng bài cho mình.”

“Nhưng hôm nay mình không muốn học.” Đường Giai Kỳ xoay đầu sang một bên, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

“Đau không?” Chu Mục hỏi cô.

Đường Giai Kỳ ngẩng đầu lên, khó hiểu thốt ra một chữ “Hả?”.

“Lúc nãy mình nắm tay cậu.” Chu Mục hỏi: “Nắm đau không?”

“Không đau.” Đường Giai Kỳ đáp.

“Vậy chúng ta đi về học bài đi.” Chu Mục hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào Đường Giai Kỳ, nói dịu dàng: “Mình mua nước cam cho cô giáo Đường uống.”

Trái chanh trong lòng Đường Giai Kỳ đã biến thành trái táo, trong vị chua có chút ngọt ngào, nhưng giọng điệu vẫn không dịu dàng, khẽ nói: “Một ly nước cam đã muốn dỗ mình à?”

“Vậy thì nước cam cho một năm.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, làm ra vẻ suy tư, “Để mình suy xét thử.”

“Mười năm.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ miễn cưỡng đồng ý cuộc trao đổi này, nói: “Vậy cũng được.”

Chu Mục nhìn vào đôi mắt của Đường Giai Kỳ, có thể thấy được chính mình trong đôi mắt trong veo, thuần khiết đó.

Trên xe đi đến nhà của Chu Mục, Đường Giai Kỳ bảo Chu Mục gọi điện thoại lại cho Tôn Trạch. Đầu bên kia đang quẩy rất sung, giống như không có bị ảnh hưởng gì, Tôn Trạch ừ ừ đại. Đường Giai Kỳ lại nhận được tin nhắn từ Triệu Nặc nên hoàn toàn yên tâm.

Trong xe có rất nhiều người, Chu Mục rào Đường Giai Kỳ giữa cánh tay của mình và chỗ ngồi, giống như ngăn cách cô với tất cả những thứ ồn ào.

Cậu vẽ ra một vòng tròn, nhốt Đường Giai Kỳ vào trong đó, nhốt vào lãnh thổ của mình.