Editor: Larué

Chương 5: 

Nói là đi chơi team building, nhưng đây chính là một chuyến du lịch khuyến khích thành viên của công ty. Mùa hè đến cũng là lúc bãi biển tấp nập nhất. 

Sau khi được phát vé vào, Hạ Sở Sở tự giác xếp hàng cuối. Thật sự là cô cảm thấy bạn trai tân nhiệm này có vẻ như sẽ quay đầu sớm. 

*Ý là sẽ bùng kèo ấy.

Rất nhanh đã đến lượt họ, mặc áo phao, độiđội mũ bảo hiểm theo hướng dẫn, ngồi mỗi người một chỗ. 

Hạ Sở Sở thấy Cố Thư Trạch mặt mũi mờ mịt, tò mò hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh chơi trò này ấy hả?”

Cố Thư Trạch liếc cô một cái, khẽ ừ một tiếng. 

“Vậy anh có thích chơi tàu lượn không?”

Cố Thư Trạch không hiểu sao cô lại hỏi như vậy.

Lúc này, nhân viên đã từ từ đóng cửa lại, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi, “Chúc các bạn đi chơi vui vẻ!”

Hạ Sở Sở kích động hét lên: “Nắm chặt vào nhé!”

Không đợi anh phản ứng, cơ thể đột nhiên sinh ra một cảm giác khó chịu, bất an, sau đó một dòng nước lạnh đột nhiên đập vào mặt. 

Anh cảm thấy trái tim mình ngừng đập mất hai giây, bên tai còn có tiếng la hét chói tai của cô. 

Đã qua được khúc đường gập ghềnh nhất của con sông, nhưng nướcnước vẫn chảy xiết, Cố Thư Trạch đã bình tĩnh lại, vẻ mặt vô cảm nhìn Hạ Sở Sở la hét toán loạn. Anh chỉ muốn khâu miệng cô lại. 

Sau khi hết đoạn sợ hãi, Hạ Sở Sở nhìn vẻ mặt khó ở của tên chó chết họ Cố này, nghi hoặc hỏi: “Anh sợ cái này đúng không?”

Cố Thư Trạch: “…” 

“Úi dào, anh sợ thật ấy hả, bảo sao đi dọc đường toàn nghe thấy tiếng hét chói tai của anh.”

Cố Thư Trạch khinh thường cô, hừ một tiếng. 

Lúc này thuyền đã cập vào một chỗ nước nông thoáng đãng, nước không còn chảy xiết nữa, bên cạnh tràn ngập tiếng cười đùa, mọi người đều tát nước vào nhau, Hạ Sở Sở không cẩn thận bị người khác té nước vào mặt. 

Nhìn bộ dạng lạnh lùng của Cố Thư Trạch, Hạ Sở Sở xấu xa cười, giơ tay tát nước vào mặt anh. 

Bị tát nước vào mặt mà Cố Thư Trạch vẫn im lặng đờ đẫn, một lúc sau mới phản ứng lại, tát nước vào mặt cô. 

Hạ Sở Sở nhanh chóng bị đánh trả, liền tháo mũ bảo hiểm xuống làm gáo múc nước, hất một chậu nước lạnh vào mặt Cố Thư Trạch. 

Cố Thư Trạch không cam lòng, cũng học theo cô cởi mũ bảo hiểm xuống. 

Thấy hai người giữa thanh thiên bạch nhật mà hùng hục như đang đánh trận, không cố kỵ ai cả, thế cho nên người khác cách xa 5 mét cũng phải chịu mấy trận tát nước. 

Thử nghĩ xem, mình đang cùng bạn gái rải hoa ngắm cảnh, thủ thỉ nhẹ nhàng thì bị một trận sóng nước ập tới trên đầu. 

Vì vậy khi cả hai nhận ra bên cạnh họ đã im lặng cả, không khó để họ dừng lại nhìn ngó xung quanh. 

Hạ Sở Sở dùng khuỷu tay khều Cố Thư Trạch, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên tạm dừng.”

Cố Thư Trạch nắm chặt mũ bảo hiểm, tán đồng gật gật đầu, nghĩ xem tỷ lệ đánh thắng có bao nhiêu phần trăm.

Nhưng Hạ Sở Sở bỗng nhiên lại lấy mũ bảo hiểm chèo xuống nước, thấy Cố Thư Trạch vẫn còn đang ngẩn người, cô lập tức nói: “Chèo nhanh! Có muốn bị bọn họ tát nước không?”

Cố Thư Trach: “…” 

Nhưng cuối cùng vì lực lượng mất cân bằng, họ bị tát nước đến lật thuyền. 

Chờ những người đó đi hết rồi, Hạ Sở Sở ngâm mình trong nước, muốn lật thuyền lên: “Mệt quá! Cố Thư Trạch, kéo tôi lên với.”

Cố Thư Trạch leo lên thuyền, nhìn người cuối cùng cũng mệt bở hơi tai, duỗi tay kéo cô, nhưng vì thuyền không chịu được nên cả hai bọn họ đều bị lật thuyền. 

Hai người thử lần thứ hai thử lại nhưng vẫn không được, Hạ Sở Sở vẫn không đứng dậy được. 

Hạ Sở Sở dứt khoát thả lỏng bản thân, phiêu trên mặt nước: “A… Tôi không đứng dậy được…cứ để cho tôi trôi như thế này…”

“Cô không biết bơi mà có phải không?”

“Ừ, nhưng có áo phao.”

“ Hai bên còn có đá và thuyền nữa.”

“Ừm…nếu không anh cứ việc kéo tay tôi, sợ tôi bị thương chứ gì.”

Cố Thư trạch trợn tròn mắt lên nhìn Hạ Sở Sở, rồi sau đó quyết đoán nhảy xuống nước. 

“Cô muốn tôi xuống nước cùng cô chứ gì?”

Không đợi Cố Thư Trạch nổi được cái đầu lên, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy eo cô, nháy mắt cả người cô bị ném lên thuyền, người còn nảy lên mấy lần. 

Cô cảm thấy nếu anh mạnh tay hơn một chút, khả năng sẽ bị bật ra khỏi bè. 

Ngơ ngác nhìn Cố Thư Trạch từ trong nước nổi lên, hất hất tóc, Hạ Sở Sở đột nhiên cảm thấy động tác này của anh rất gợi cảm. 

“Tôi bơi trước.” Cố Thư Trạch lau mặt, nhàn nhạt nhìn Hạ Sở Sở, rồi nhanh chóng bơi ra phía trước. 

Cô giống như bị tên chó này dạy dỗ một bài học…

Từ lần đi team building về, Hạ Sở Sở vẫn ở cùng với tên chó chết họ Cố. Điều này làm đầu óc cô nhộn nhạo hết cả lên. 

Đặc biệt tên gia hỏa này không biết có vấn đề gì mà luôn ở trần nửa trên, đi lung tung trong phòng khách. Tuy rằng tên chó này đầu óc có vấn đề nhưng cơ bụng sáu múi của anh cũng vẫn không thể chối cãi được. 

Lúc này Hạ Sở Sở đang tắt máy tính, chuẩn bị ra về. Nghĩ đến tên chó chết kia cứ nói muốn đón cô lúc tan làm, mỗi ngày đều đề cập đến chuyện này, nói rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ làm bạn trai. Có hôm anh còn đi một chiếc Audi, cô nghi ngờ tên gia hoả này cố ý khoe khoang, cũng không hiểu tên này đi tàu điện ngầm với cô gần một năm, đột nhiên bây giờ lại mua xe. 

Nhưng theo lời Cố Thư Trạch nói, xe Audi 730HP chắc chắn phải mua. 

Cô chẳng ngồi siêu xe bao giờ, tự nhiên lúc này lại muốn nghe một chút nhạc, Hạ Sở Sở thầm chửi tư bản trong lòng 100x lần. 

“Có bài Tâm Động mới ra nghe êm tai lắm nha, anh có muốn nghe thử không?”

“Cô muốn nghe thử hả?”

“Đúng rồi, bài đó đứng ở top 1 đấy.”

Cố Thư Trạch mở radio ra.

Bài hát dài khoảng hai ba phút, sau đó là một cuộc phỏng vấn. 

Người dẫn chương trình phỏng vấn ca sĩ viết ra bài hát này, cô nghe được một nửa thì phát hiện ra Cổ Thư Trạch chính là người viết bài hát này. Cô lén nhìn Cố Thư Trạch, người đang đỏ ửng như một quả cà chua nhưng vẫn cố gắng lái xe nghiêm túc. Cô thầm cười, không ngờ người như thế này cũng biết xấu hổ. 

Radio còn tâng bốc anh đủ điều, Hạ Sở Sở còn muốn trêu chọc anh nhưng anh lại đột ngột tắt đài.

“Ơ, sao anh lại tắt đi, tôi muốn nghe mà!”

“Cô muốn nghe gì tôi nói cho cô nghe.”

“…”

Cố Thư Trạch thấy cô không còn hỏi nữa, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. 

Đi ngang qua một cái siêu thị, Hạ Sở Sở thấy nhà chẳng còn gì ăn nên hai người đi siêu thị. 

Trong hầm đỗ xe, hạ Sở Sở rón rén đi từng bước một, nhưng nhìn thấy Cố Thư Trạch, trong lòng cô lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường. 

Đang chuẩn bị tiến đến thang máy, Cố Thư Trạch phải nhận một cuộc điện thoại, chỉ thấy anh nhíu mày, giọng nói cũng mang vẻ lạ thường. Trước khi rời đi còn nói cô đi về trước, còn anh thì khuân túi gạo để vào cốp xe rồi rời đi. 

Hạ Sở Sở đang chuẩn bị đi về, đột nhiên bị hai người mặc vest đen ngăn lại, “Chào Hạ tiểu thư. Cô sẽ cùng chúng tôi nói chuyện một chút chứ?”

Ờ…Cô không có vay nặng lãi mà nhỉ…

Người mặc vest đen đứng đầy móc một cái card ra cung kính đưa cho cô. 

“Tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh – Cố Thư Dương.” Mấy cái chữ to lấp lánh đập vào mắt cô. Trên mạng nhắc đến người này suốt. 

“Hạ tiểu thư, đây là danh thiếp của sếp chúng tôi. Chúng tôi không có ác ý, chỉ là sếp chúng tôi có một người con trai, đã bỏ nhà đi nửa năm, sếp chúng tôi thật sự nhớ mong, mới ra hạ sách này, nhờ cô giúp đỡ.”

“…” Cho nên tên chó chết họ Cố này là nhà giàu đời thứ hai?