Ngày hôm sau, cả ba thức dậy, đầu óc thì rối bù xù, căn phòng thì bừa bộn. Đây là cuộc sống của ba cô nữ sát thụ hàng đầu vậy mà nhìn này ai bảo phòng con gái chứ? Mei thì luôn dọn dẹp nhưng được một lúc là hai bà bạn sẽ lại bừa nên cô đã để mặc và chẳng thèm dọn dẹp nữa.
- Hôm nay ăn gì vậy Mei? Rin vươn vai rồi ngáp ngắn ngáp dài hỏi. Ari thì đỡ hơn, cô bé đã vscn rồi và đang ngồi đọc báo uống sữa cùng cái bánh mì đang ăn dở. Mei mở tủ lạnh lấy chai nước cam ra rồi rót hai cái cốc đặt lên bàn ăn. - VSCN đi rồi ăn sáng. - Đúng là chỉ có Mei hiểu Rin. Rin nịnh ngọt, Mei đẩy cô bé vô để làm vscn, Ari vẫn không nói gì cả, Mei nhìn cô bé. - Vậy tối nay... - Mong là mọi chuyện đều theo kế hoạch. - Ý mình không phải cái đó mà là cậu đấy. - Mình? Ari ngạc nhiên nhưng rồi cũng dần hiểu ra ý của Mei. Mặt cô bé méo xệch nhìn rất đáng yêu. - Mình sẽ không để con nhỏ Rin làm gì đâu. Ari hùng hồn tuyên bố thì Rin xông ra ngồi ngay vào bàn ăn và măm măm ngon ngon. - Đúng là cậu, dù có trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn luôn có tâm hồn ăn uống và vui chơi. - Phải ăn mới sống được chứ? Chẳng phải các cậu biết lí do vì sao mà mình như vậy sao? Rin vừa ăn vừa nói, cô bé rất ham ăn và ăn thì không bao giờ để sót lại thứ gì. Không kiêng bất cứ thứ gì. Hai bà bạn kia có thể hiểu vì trước khi được đưa đến trở thành sát thủ thì Rin là đứa ăn mày đầu đường xó chợ. Lúc nào cũng đi lang thang, bụng đói meo và nhiều lúc còn gục ngã. Rin xin thức ăn thừa nhưng người ta không cho và cô bé luôn phải chứng kiến họ ăn ngon no nê còn mình thì no nê trong trí tưởng tượng. Chính vì thế đến bây giờ được ăn đủ ba bữa là niềm hạnh phúc của Rin. Hơn ai hết cô bé hiểu rõ được no nê là cần thiết như thế nào. - Ăn từ từ thôi. Mei và Ari lúc nào cũng phải nhắc nhở. Vậy là họ phải đến trường rồi. - Nghe nói anh em nhà Valdez đều tham gia CLB bóng rổ đấy, ngoài ra họ còn tham gia giúp cho CLB hài kịch trung học. - Vậy sao? Ari suy nghĩ, Mei nhìn Rin và hỏi. - Vậy là cả ba chúng ta sẽ phải tham gia CLB hài kịch? - Ừ.... - NEVER...... Ari hét lên, hai bà bạn liền bịt mồm cô lại và kéo đi chỗ khác nói chuyện. Ở cái ghế chỗ gốc cây gần trường. - Cậu làm gì mà hét to vậy Ari? - Không bao giờ mình tham gia cái CLB kiểu đó đâu. Ari dãy nảy lên vì cái CLB. Rin cốc đầu cô bé. - Không tham gia thì thôi, thế mà ai nói là muốn gặp papa đấy. Rin nói xoáy, đá đểu, họ biết điểm yếu của Ari rồi thế là cô bé buộc phải tham gia. ------- Tối đó, tại căn hộ của cả ba ở trung cư. - Sao cậu ăn mặc như vậy? Rin ngạc nhiên hỏi, Mei cũng hơi nhíu mày không thích. Nói là đi dự tiệc vậy mà Ari chỉ mặc trang phục bình thường. - Sao nào? Các cậu biết mình không thể mặc đầm mà. - Vậy sao? Rin nhìn Mei và cả hai bà bạn hiểu ý nhau cười mà ranh, đây là tình trạng nguy hiểm. Mei lại nguy hiểm không đúng lúc rồi. - Hai cậu định làm gì hả? Ari lùi lại và thấy hoang mang cực độ. Một thì cô còn có thể thắng chứ hai thì không bao giờ. - Ngoan nào Ari chúng tớ thay đồ giúp cậu. - Không....không.....- lắc đầu lia lịa - ai đó cứu...cứu với.... - Cho dù cậu có kêu cứu thế nào cũng chẳng ai nghe thấy đâu hehe.... Rin cười mà ranh, Mei cũng chẳng kém thế là...... - KHÔNGGGGG....... Tiếng hét của Ari, chỉ một lúc sau. - Tén tèn... Rin và Mei tự hào vì tác phẩm của mình. Cả ba đều mặc chiếc đầm xòa đến tận gót chân rất ư là công chúa. Mặt Ari méo xệch khó coi khác hẳn hai bà bạn. Ari mặc chiếc đầm màu trắng, của Rin thì màu hồng nhạt, của Mei là màu đen. Mei và Rin nhìn Ari. - Vậy còn vé mời? - Đây đây....em đã làm từ hôm qua rồi. - Em ngoan. Rin lấy vé mời giả mà Ari làm rồi xoa đầu cô bé cười cười. Phải công nhận là vé mời Ari làm giả không khác gì vé mời chính cống từ loại giấy mời, nét chữ, độ dày và mùi thơm. Công nhận một điều là Ari chính là thiên tài thời thượng. Cả ba lên đường xuất phát tới biệt thự nhà Valdez, nơi bữa tiệc diễn ra.