Jaine thức dậy vào 10h30 sáng chủ nhật. Cô thức dậy chỉ vì điện thoại đang reo. Cô bắt đầu quờ quạng tìm ống nghe, nhớ ra đây là nhà Sam và rúc đầu lại vào gối. Vậy sẽ ra sao nếu nó ở bên phía giường cô? Điện thoại của anh, trách nhiệm của anh. Anh cựa quậy bên cạnh cô, hơi nóng, sự cứng rắn và mùi hương nam giới.

“Em có nghe máy không đấy?” anh nói giọng ngái ngủ. “Đó là của anh,” cô lầm bầm.

“Sao em biết?”

“Đó là điện thoại của anh.” Cô ghét phải chỉ rõ ra như vậy.

Anh lầm bầm gì đó và chống 1 tay nâng người dây, rướn qua người cô với lấy điện thoại, đè bẹp cô xuống đệm. “Vâng,” anh nói. “Donovan”

“Vâng, anh lại nói, sau khi dừng lại một chút. “Cô ấy đây.” Anh thả cái điện thoại lên gối đang chùm đầu cô và cười ngớ ngẩn với vẻ tự mãn. “là Shelly.”

Cô nghĩ vài câu chửi thề nhưng không nói ra. Sam vẫn chưa bắt cô trả nợ vì từ “chó chết” cô hét lên khi đập đầu vào bàn và cô không muốn nhắc anh. Áp điện thoại vào tai, cô nói, “A lô?”, khi Sam nằm xuống bên cạnh cô. “Một đêm dài?” Shelly hỏi giọng châm biếm.

“Khoảng 12, 13 tiếng. Thế là bình thường đối với khoảng thời gian này trong năm.”

Một cơ thể rắn chắc và ấm áp ép vào lưng cô, cánh tay ấm áp vuốt ve bụng cô và từ từ quét dần lên ngực. Một cái gì đó cứng cáp và ấm nóng thúc vào mông cô.

“Ha, ha,” Shelly nói. “Em phải đến mà mang con mèo về thôi.” Giọng cô chẳng có gì tỏ vẻ có thể thương thuyết được. “BooBoo? Tại sao?” Giống như cô không hiểu. Sam đang mân mê núm vú cô nhưng cô đặt tay lên tay anh để giữ yên ngón tay của anh. Cô cần tập trung nếu không cô sẽ lại gặp rắc rối với BooBoo.

“Nó đang phá tan đồ đạc nhà chị! Nó luôn luôn có vẻ giống một con mèo đáng yêu nhưng nó là con quỷ phá hoại!”

“Chỉ là nó buồn rầu vì ở một nơi lạ lẫm thôi.” Thiếu núm vú của cô, Sam di chuyển tay xuống điểm thú vị khác. Cô khép chặt chân lại để chặn không cho ngón tay anh trượt vào trong.

“Nó còn lâu mới buồn rầu bằng chị!” Giọng Shelly nghe còn hơn là buồn thảm; giọng cô giận dữ. “Này, chị không thể nào quan tâm đến việc vạch kế hoạch cho đám cưới của em khi chị phải trông chừng con mèo quỷ quái này mỗi giây trong ngày được.”

“Thế chị có muốn liều để nó bị giết không? Chị có muốn nói với mẹ rằng chị để cho tên giết người bị tâm thần tùng xẻo con mèo của mẹ bởi vì chị phải quan tâm đến đồ đạc của chị hơn là cảm giác của bà không?” Chà, tuyệt vời, nếu như cô có thể nói thế với bản thân mình. Thật oai.

Shelly thở khó nhọc. “Em chơi xấu” cô phàn nàn.

Sam giật mạnh tay ra khỏi hai đùi đang kẹp chặt của cô và chọn một góc tấn công khác: từ đằng sau. Bàn tay phá-hoại-suy-nghĩ đó vuốt ve mông cô rồi trượt xuống, vòng quanh, tìm đến đúng điểm anh muốn và đẩy hai ngón tay dài vào trong cô. Cô hổn hển và gần như làm rơi điện thoại.

Shelly cũng chọn một góc tấn công khác. “Thậm chí em còn chẳng ở nhà mình, em ở với Sam. BooBoo sẽ an toàn ở đó.”

Ôi, không. Cô không thể tập trung được. Ngón tay anh to, thô nhám và nó đang điều khiển đầu óc cô. Đây là sự trả thù của anh vì bắt anh nghe máy nhưng nếu anh không dừng lại, anh sẽ có một con mèo giận dữ xé toạc mọi thứ trong nhà anh.

“Chỉ cần cưng nựng nó nhiều thôi,” cô cố gắng nói hổn hển. “Nó sẽ bình tâm lại.” Ừm, trong vòng hai tuần lễ. “Nó thực sự thích được cào tai.”

“Đến mang nó về đi.”

“Shel, em không thể mang con mèo vào nhà người khác dược!”

“Chắc chắn là em có thể. Sam sẽ chịu đựng cả bầy mèo quỷ quái điên cuồng chỉ để cởi quần em ra. Sử dụng quyền năng của mình ngay đi trong khi nó còn có tác dụng! Trong vòng vài tháng, anh ta sẽ thậm chí không buồn cạo râu trước khi bò vào giường với em đâu.”

Tuyệt. Shelly đang cô biến nó thành vấn đề sức mạnh nam-nữ đây. Ngón tay Sam chà xát trong cô và cô gần như sắp rên như mèo. Cô xoay xở nói, “Em không thể,” mặc dù cô không chắc là cô đang nói với ai, Sam hay Shelly.

Sam nói, “Không, em có thể,” với giọng trầm đục và Shelly thì hét vào tai cô. “Ôi, chúa ơi, em đang làm việc đó đấy hả? Chị nghe thấy tiếng anh ta! Em nói chuyện với chị trong khi Sam đang làm tình với em!”

“Không, không” Jaine lập bập và Sam nhanh chóng tố cáo cô là kẻ nói dối bằng cách rút ngón tay ra và thay chúng bằng cách đâm mạnh vật căng cứng hoàn toàn vào trong cô. Cô cắn chặt môi nhưng một âm thanh bị kìm nén vẫn thoát ra theo cách nào đó.

“Chị có thể thấy chị đang phí thời giờ nói chuyển với em,” Shelly nói. “Chị sẽ gọi lại khi em không bận rộn. Thường anh ta mất bao lâu? 5 hay 10 phút?” Giờ thì cô muốn sắp xếp thời gian. Vì mím chặt môi không có tác dụng gì nên Jaine cố cắn vào gối. Tuyệt vọng kiếm một khoảnh khắc lấy lại điểm soát, chỉ một khoảnh khắc thôi, cô cố nói. “Hai tiếng”

“Hai tiếng!” Shelly lại hét lên. Cô dừng lại. “Anh ta có anh em trai không đấy?”

“B...bốn”

“Trời ơi!” Một khoảng lặng nữa khi rõ ràng là Shelly đang cân đo ưu điểm và nhược điểm của Al với Donovan. Cuối cùng cô thở dài. “Chị phải xem lại chiến lược của mình thôi. Em có thể để kệ BooBoo xé nát nhà chị ra, trước khi em nghĩ đến làm hỏng việc này phải không?”

“Chị hiểu rồi đáy!” Jaine đồng ý, mắt nhắm lại. Sam dịch chuyển vị trí, quỳ xuống và dạng chân phải của cô ra, chân trái cô móc vào tay anh. Tách cô ra thế này, anh sẽ vào thẳng và sâu trong cô, đùi trái của anh chà xát ngay vị trí nó làm tốt nhất. Cô phải cắn vào gối lần nữa.

“Ok, vậy chị sẽ để em yên.” Shelly nói giọng thất bại. “Chị sẽ cô.”

“Tạm biệt,” Jaine nói nặng nề và lần mò trả ống nghe về đúng chỗ nhưng không thể tìm được vị trí. Sam rướn người làm thay cô và chuyển động đó đẩy anh vào trong cô sâu đến mức cô hét lên và đạt cực khoái. Khi cô có thể nói, cô gạt tóc ra khỏi mặt và nói, “Anh đúng là con quỷ.” Cô hổn hển và yếu ớt, không thể làm gì ngoài việc nằm vật ra.

“Không, cưng yêu, anh tốt mà,” anh phản đối và chứng minh điều đó. Khi anh nằm xuống cạnh cô, mướt mồ hôi và mềm rũ, anh nói giọng ngái ngủ. “Anh thấy là suýt nữa chúng ta đã lôi BooBoo trở lại.”

“Ừm và anh chả giúp gì được cho vấn đề này cả,” cô cằn nhằn. “Chị ấy cũng biết anh đang làm cái gì. Chắc em không sống nổi cho đến khi chuyện này lắng xuống mất.”

Điện thoại lại reo. Jaine nói, “Nếu là Shelly thì bảo em không có đây.”

“Có vẻ cô ấy sẽ không tin đâu,” anh nói khi anh mò mẫm cái ống nghe.

“Em không quan tâm chị ấy có tin hay không miễn là em không phải nói chuyện với chị ấy ngay lúc này.”

“A lô,” anh nói “Vâng, cô ấy đây.”

Anh kéo dài điện thoại và cô nắm lấy nó, nhìn trừng trừng vào anh. Anh mở miệng, “Cheryl” và cô thở dài nhẹ nhõm. “Chào chị, Cheryl”

“Chào em. Nghe này, chị cố gắng gọi cho Luna. Chị có mấy bức ảnh của Marci mà cô ấy muốn copy nên chị muốn biết địa chỉ của cô ấy để gửi thư. Chị vừa ở đó hôm qua nhưng ai lại chú ý đến dấu hiệu đường và những con số cơ chứ? Không hiểu sao cô ấy không trả lời điện thoại vậy em có địa chỉ không?”

Jaine ngồi thẳng dậy, lạnh giá làm cô nổi da gà. “Cô ấy không trả lời ạ? Chị cố gọi bao nhiêu lâu rồi?” “Từ 8h, chị đoán vậy. Khoảng 3 tiếng rồi.” Cheryl đột nhiên nhận ra và nói. “Ôi, Chúa ơi.”

Sam ra khỏi giường, mặc quần vào. “Ai?” anh hỏi gay gắt và bật điện thoại lên. “Luna,” Jaine trả lời, cổ họng cô nghẹn lại. “Nghe này, Cheryl, có lẽ không có gì đâu. Có lẽ cậu ấy đến nhà thờ hoặc ra ngoài ăn sáng với Shamal. Có lẽ cậu ấy ở cùng anh ấy. Em sẽ kiểm tra và bảo cậu ấy gọi lại cho chị khi em tìm thấy cậu ấy nhé. Được không?” Sam bấm nút số bằng điện thoại di động khi anh lôi chiếc áo sơ mi sạch sẽ ra khỏi tủ và mặc nó vào. Đi tất và giày, anh rời khỏi phòng ngủ, nói nhỏ vào điện thoại để cô không nghe được anh đang nói gì.

Cô nói với Cheryl, “Sam đang gọi một số người. Anh ấy sẽ tìm ra cậu ấy.” Cô gác máy mà không nói lời tạm biệt rồi nhảy ra khỏi giường và bắt đầu lần mò tìm quần áo của mình. Cô đang run rẩy, càng lúc càng run nhiều hơn. Chỉ mới vài phút trước cô vẫn còn vui sướng nhưng giờ đây sự kinh hoàng làm cô muốn ốm; sự tương phản gần như làm cô tê liệt.

Cô loạng choạng đi vào phòng khác, cài khoá quần jean khi Sam ra ngoài cửa. Anh đeo súng và huy hiệu. “Đợi đã!” cô gào lên, bấn loạn. “Không” Anh dừng tay lại ở nắm cửa. “Em không thể đi được.”

“Không, em có thể.” Cô nhìn quanh tìm giày một cách hoang dại. Chúng đang ở phòng ngủ. Chết tiệt thật. “Đợi em!”

“Jaine.” Giờ là giọng nói sặc mùi cảnh sát. “Không. Nếu có gì đó xảy đến, em chỉ được ngồi ngoài. Em sẽ không được cho vào nhà và trời quá nóng nên em không thể ngồi trong xe tải được. Hay đến chỗ T.J. và chờ ở đó. Anh sẽ gọi em ngay khi anh biết gì mới.”

Cô vẫn còn run và giờ cô khóc. Không ngạc nhiên sao anh lại không muốn cô đi cùng. Cô lấy tay ôm mặt. “H...hứa nhé?”

“Anh hứa.” Anh lại trở nên dịu dàng. “Cẩn thận trên đường đến nhà T.J. nhé. Và, em yêu – đừng cho ai vào nhà nhé, được không?”

Cô gật đầu, cảm thấy tồi tệ hơn là vô dụng. “Được.”

“Anh sẽ gọi,” anh nói lại và đi.

Cô ngồi thụp xuống ghế sofa và khóc đau đớn, đầu tóc tả tơi. Cô không thể làm điều này lần nữa, cô không thể. Không phải Luna. Cô ấy quá trẻ và xinh đẹp, tên con hoang đó không thể làm tổn thương cô ấy. Luna phải ở cùng Shamal; cô quá hạnh phúc vì anh ấy đột nhiên quay lại và có thể họ sẽ cùng nhau chia sẻ từng giây phút. Sam sẽ tìm co. Cô không biết số của Shamal nhưng cảnh sát sẽ có cách để lấy nhưng số điện thoại chưa biết. Luna đang ở với Shamal và rồi Jaine sẽ cảm thấy mình ngốc nghếch vì quá hoảng sợ như thế.

Cuối cùng cô ngừng khóc và rửa mặt mũi. Cô phải đến nhà T.J. để đợi Sam gọi. Cô bắt đầu vào phòng ngủ rồi đội ngột quay lại khoá cửa trước.

Sau 20’ cô đến nhà T.J., chẳng làm gì hơn ngoài việc đánh răng, chải đầu và mặc quần áo. Cô rướn lên bấm chuông. “T.J., Jaine đây! Nhanh lên!”

Cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếng chó xpanhơn sủa rồi cảnh cửa mở ra, khuôn mặt lo lắng của T.J. hiện ra trước mắt cô. “Có gì không ổn thế?” T.J. hỏi, kéo mạnh cô vào trong nhưng Jaine không thể nói; cô không thể nói nổi một từ. Con chó xpanhơn vẫn sủa điên cuồng, Trilby, nhảy lên chân họ.

“Trilby, yên!” T.J. nói. Cằm run run, cô nuốt khan “Luna?”

Jaine gật đầu, vẫn không nói nổi. T.J. bịt tay vào miệng khi tiếng khóc khủng khiếp, thắt ruột xé toạc cổ họng cô và cô ngã dựa vào tường. “Không, không!” Jaine cố nói, vòng tay quanh T.J. “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ không có ý...” Cô thở sâu. “Bọn tớ chưa biết. Sam đang trên đường đến đó và anh ấy sẽ gọi về đây khi anh ấy biết...”

“Cái gì đang diễn ra thế?” Galand hỏi khi bước vào phòng nghỉ. Một tập giấy cho ngày chủ nhật trong tay anh. Trilby chạy về phía anh, đuôi vẫy toán loạn.

Cơn run rẩy chết tiệt lại bắt đầu. Jaine cố gắng kiểm soát nó. “Luna bị mất tích. Cheryl không thể gọi điện được.”

“Vậy thì cô ấy đi đến cửa hàng tạp hoá.” Galan nói, nhún vai. T.J. ném cho anh cái nhìn giận dữ khiến da anh cháy xém. “Anh ta nghĩ chúng ta quá kích động và Marci bị lờ đờ vì ma tuý.”

“Điều đó có lý hơn là việc các cô đang bị một tên điên nào đó săn đuổi.” Anh đá lại. “Hãy ngừng việc làm um mọi thứ lên đi.”

“Nếu như chúng tôi làm um nó lên” Jaine nói, “thì cảnh sát cũng vậy.” Rồi cô cắn chặt môi. Cô không muốn nhảy vào giữa cuộc tranh cãi trong nội bộ gia đình. T.J. và Galan đã có đủ những phiền phức ngay cả khi cô không thêm nó vào.

Galan lại nhún vai. “T.J. nói rằng cô sẽ kết hôn với một chàng cảnh sát nên có thể anh ấy chiều theo ý cô thôi. Đi thôi cún.” Anh quay đi vừa bước trở lại với cái sào huyệt của mình của mình với tờ báo của mình, Trilby chạy loạn xạ quanh chân của anh.

“Quên anh ta đi,” T.J. nói. “Kể cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra đi.” Jaine truyền đạt những gì Cheryl nói và thời gian. T.J. liếc nhìn đồng hồ; bây giờ vừa sang buổi chiều. “Ít nhất là 4 tiếng rồi. Cậu ấy không đi mua sắm. Có ai gọi cho Shamal không?”

“Không có số của anh ấy nhưng Sam sẽ lo việc này.” Họ đi vào trong bếp nơi T.J. vừa ngồi đọc sách. Cô mở quyển sách đặt lên hốc tường rồi đặt 1 bình cà phê. Khi mỗi người đang uống đến cốc thứ hai thì chiếc điện thoại không dây đang đặt ở gần khuỷ tay T.J. kêu. Cô chộp nó lên. “Sam?”

Cô nghe và khi nhìn mặt cô, Jaine cảm thấy hi vọng chết dần. T.J. trông hết sức choáng váng và mặt trắng bệch. Môi cô chuyển động nhưng không âm thanh nào lọt ra. Jaine tóm lấy điện thoại. “Sam? Nói cho em đi.”

Giọng anh nặng nề. “Em yêu, anh rất tiếc. Có vẻ như nó xảy ra đêm qua, có lẽ ngay khi cô ấy về nhà từ đám tang.”

T.J. gục mặt xuống bàn, khóc sướt mướt. Jaine với đến chạm vào vai cô, cố gắng an ủi nhưng cô có thể cảm thấy bản thân mình đang gập vào nỗi đau và cô không biết liệu có có thể an ủi được không.

“Ở nguyên đó,” Sam nói. “Đừng đi đâu. Anh sẽ ở đó ngay khi anh xong việc. Lần này không thuộc phạm vi của anh nhưng tất cả bọn anh đang họp bàn. Có thể mất vài giờ nhưng em đừng đi đâu,” anh lặp lại.

“Được rồi.” Jaine thì thào và gác máy.

Galan đi đến cửa và đứng lảng vảng quanh đó, nhìn chằm chằm vào T.J. như thể anh hi vọng cô phản ứng quá mạnh nhưng có gì đó trên khuôn mặt anh nói rằng lần này anh đã hiểu hơn. Mặt anh tái nhợt. “Chuyện gì thế?” Anh càu nhàu.

“Đó là Sam,” Jaine nói. “Luna chết rồi.” Rồi cô vỡ oà, hoàn toàn mất mất kiểm soát và một lúc lâu sau cô vẫn không thể làm gì khác ngoài việc khóc lóc và ôm chặt T.J. Khi Sam đến thì mặt trời đã lặn. Trông anh mệt mỏi và giận dữ. Anh tự giới thiệu mình với Galan bởi vì chẳng ai, Jaine hay T.J. nghĩ ra.

“Anh đã có mặt ở đám tang,” Galan đột nhiên nói với cái nhìn sắc bén.

Sam gật đầu. “Cả thám tử của Sterling Heights cũng ở đó. Chúng tôi hi vọng có thể lần theo dấu vết của hắn nhưng hắn quá ranh ma hoặc là hắn không ở đó.”

Galan liếc nhìn vợ mình. T.J. vẫn ngồi yên lặng, lơ đãng vuốt ve chú chó xpanhơn lông đen trắng. Cái nhìn của Galan từng lạnh nhạt, thờ ơ nhưng giờ thì không còn chút thờ ơ, lạnh nhạt nào khi anh nhìn cô nữa. “Có ai đó thực sự đang bám theo họ. Thật khó có thể tin được.”

“Hãy tin đi.” Sam nói ngắn gọn, ruột anh quặn lại vì phẫn nộ khi anh nhớ lại những gì đã xảy ra với Luna. Cô phải chịu cùng sự độc ác, tấn công trực tiếp, khuôn mặt cô méo mó không thể nhận ra và vô số những vết thương do bị búa đập, lạm dụng tình dục. Không giống Marci, cô vẫn còn sống khi hắn dùng búa đầu cô; cả căn hộ loang lổ máu. Quần áo cô bị cắt nát giống như quần áo Jaine. Khi anh nghĩ Jaine đã đến gần cái chết thế nào và những gì cô sẽ phải chịu nếu cô ở nhà vào đêm thứ tư tuần trước, anh khó khăn lắm mới kìm nén được cơn giận dữ điên cuồng. “Anh đã liên hệ với bố mẹ cậu ấy chưa?” Jaine hỏi giọng khàn khàn. Họ sống ở Toledo nên không xa lắm. “Ừ, họ đã ở đây rồi,” Sam nói. Anh ngồi xuống vào vòng tay quanh người cô, kéo đầu cô vào vai anh.

Máy nhắn tin của anh kêu. Anh với lấy nó ở thắt lưng và tắt đi rồi nhìn vào số và chửi thề, xoa xoa mặt mình. “Anh phải đi.”

“Jaine có thể ở lại đây,” T.J. nói trước khi anh kịp hỏi. “Tớ không có quần áo nhưng không phản đối, đơn thuần là chỉ ra rắc rối.

“Tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà.” Galan nói. “T.J. sẽ đi cùng. Cô có thể gói ghém bất cứ thứ gì cô cần và ở bao lâu cô muốn.” Sam gật đầu tán thành. “Anh sẽ gọi lại,” anh nói khi đi ra cửa.

Corin đu đưa người. Hắn không thể ngủ, không thể ngủ, không thể ngủ. Hắn tự ngân nga ru mình như cách hắn vẫn làm khi còn nhỏ như bài hát diệu kỳ đó không có tác dụng. Hắn tự hỏi từ khi nào nó không còn tác dụng nữa. Hắn không nhớ được.

Con mụ chó cái mặc đồ đỏ đã chết. Mẹ sẽ rất hài lòng. Đã xong hai và còn hai nữa.

Hắn cảm thấy rất tốt. Lần đầu tiên trong đời, hắn làm Mẹ hài lòng. Hắn chưa từng làm điều gì đủ tốt với mẹ bởi vì hắn luôn có vết rạn , cho dù bà đã cố gắng để khiến hắn trở thành người hoàn hảo thế nào. Tuy nhiên, lần này hắn đã làm đúng và bà sẽ rất hài lòng. Hãy đã giải thoát thế giới này khỏi những mụ chó cái đĩ điếm, từng mụ, từng mụ, từng mụ một. Không. Quá nhiều “mụ”. Hắn chưa xử lý xong ba mụ. hắn đã cố gắng nhưng có một mụ không ở nhà.

Hắn nhớ đã nhìn thấy mụ ở lễ tang. Mụ đã cười. Hay đó là một mụ khác nhỉ? Hắn cảm thấy bối rối bởi vì những khuôn mặt bơi lội lung tung trong trí nhớ của hắn. Một người không nên cười ở lễ tang. Điều đó sẽ vô cùng gây tổn thương cho tang quyến.

Nhưng mụ nào đã cười? Tại sao hắn không thể nhớ? Không vấn đề gì, hắn tự nghĩ với bản thân và cảm thấy tốt hơn. Cả hai mụ đó phải chết và ai đã cười, ai là “cô C” không còn là vấn đề nữa. Không vấn đề gì bởi vì cuối cùng, cuối cùng, mẹ sẽ hạnh phúc và bà sẽ không bao giờ, không bao giờ làm đau hắn nữa.