Ánh đèn loang loáng trên đường, những cái đầu chui ra khỏi cửa khi Sam và Jaine đi ra gặp cảnh sát tuần tra. “Thám tử Donovan,” một viên cảnh sát nói và cười toe toét. “Vậy ra ngài là người đàn ông bán khoả thân mà chúng tôi được dặn là không được bắn đây.”

Sam quắc mắt xuống nhìn Jaine. Cô ôm BooBoo chặt hơn. “Anh mang theo súng,” cô giải thích. “Em không muốn họ bắn nhầm anh.”

Ông bà Sadie và George Kulavich đi xuống vỉa hè trước nhà và đứng nhìn chăm chú cái đèn nhấp nháy. Họ đều choàng áo ngoài lên bộ đồ ngủ; ông Kulavich đi dép bệt đi trong nhà nhưng bà Kulavich đã kịp đi đôi ủng đi mưa. Bà Kulavich nghển cổ ra và đi đến gần hơn. Dọc theo đường, Jaine có thể trông thấy bà Holland đã đi ra cửa trước.

Sam thở hổn hển. “Tôi kiểm tra căn nhà,” anh nói với viên cảnh sát. “Nó bị đảo lộn nhưng không có ai trong đó. Các anh tiếp quản nhé trong khi tôi mặc áo.”

Bà Kulavich dịch lại gần hơn để có thể nghe thấy anh nói. Bà cười rạng rỡ. “Đừng lo ngại tôi,” bà nói. “Sadie!” Ông Kulavich nói giọng quở trách.

“Ồ, nín đi George! Tôi già nhưng chưa chết đâu!”

“Tôi sẽ nhắc bà là lần tới tôi muốn xem Playboy Channel đấy,” ông làu bàu.

Sam ho húng hắng rồi sải bước vào trong nhà mình, giữ khẩu súng thấp xuống áp vào chân anh để những đôi mắt cú vọ của những người hàng xóm không trông thấy mà trở nên hiếu kỳ quá.

Jaine bắt đầu nhận ra cái nhìn suy đoán của con mắt những người hàng xóm khi họ xem xét cô. Cô nhớ ra cô chưa mặc áo lót và chiếc áo sơ mi lụa của cô có thể khiến điều đó hoàn toàn rõ ràng. Cô không nhìn xuống để kiểm tra, chỉ ôm chặt BooBoo vào ngực cô. Cô không đưa tay lên kiểm tra tóc vì cô biết nó đang rối bù. Nước mưa làm nó ướt sũng rồi cô lại đầm mình trên giường với Sam trong vòng hai tiếng; có lẽ nó đã bị tuột ra khỏi kẹp tóc rồi. Mà cái tình trạng không mặc áo của Sam... Cô tưởng tượng ra cái kết luận mà họ nghĩ chính xác chết đi được.

Nghĩ về những người hàng xóm dễ dàng hơn nghĩ về nhà cô.

Sau cái nhìn kinh hoàng đầu tiên về căn bếp, cô không biết cô có muốn nhìn phần còn lại của ngôi nhà không. Điều này đến quá sớm sau tổn thương vì cái chết của Marci, gần như là hơn những gì cô có thể chịu đựng vì thê scô tập trung vào những việc khác, chẳng hạn như kiểu nháy mắt của bà Kulavich với cô khi Sam đi ra khỏi nhà, mặc chiếc áo sơ mi cài cổ gọn gàng được sơ vin vào trong quần jean và huy hiệu gắn vào thắt lưng. Cô tự hỏi không biết anh đã mặc quần lót vào chưa.

“Anh có việc à?” cô hỏi, nhìn cái huy hiệu. “Cũng có thể là vậy. Anh ở hiện trường và bọn anh phải sẵn sàng nghe điện thoại sau 11h.”

Cô há hốc mồm nhìn anh. “Sau mười... mấy giờ cơ?”

“Gần nửa đêm.”

“BooBoo đáng thương,” cô nói sợ hãi. “Anh có thể kiếm được ít thức ăn của nó và đưa cho em cái hộp để em cho nó ăn không?”

Sam nhìn xuống cô, biểu hiện trong đôi mắt đen của anh nói cho cô biết rằng cô đang lẩn tránh việc đối mặt với thực tại về ngôi nhà của mình nhưng cũng nói lên rằng anh hiểu. “OK, anh sẽ kiếm gì đó cho nó.” Anh liếc qua bà Kulavich. “Sadie, sao bác và Eleanor không đưa Jaine vào trong nhà cháu và làm một bình cà phê nhỉ?”

“Tất nhiên rồi cháu yêu.”

Bà Kulavich và bà Holland kè kè hai bên, Jaine trở lại vào trong bếp nhà Sam. Cô đặt BooBoo xuống và nhìn quanh vẻ quan tâm vì đây là lần đầu tiên cô được nhìn ngôi nhà nhiều thế. Họ đã chẳng buồn bật đèn cho đến khi cô mặc đồ vì thế cô mới nhìn thấy phòng ngủ và phòng khách, hai căn phòng chỉ được trang bị những đồ đạc thiết yếu mà thôi. Nhà bếp, giống như nhà bếp của cô, có một cái bácn nhỏ và 4 cái ghế ở bốn cạnh, một cái lò sưởi khoảng 20 năm tuổi. Tuy nhiên tủ lạnh trông mới toanh và có một cái máy pha cà phê. Sam biết cái gì là cái cần ưu tiên.

Bà Kulavich chuẩn bị cà phê một cách hiệu quả và bật máy lên. Jaine nhận thấy một nhu cầu bức thiết. “Ừm... bác có biết phòng tắm ở đâu không ạ?”

“Tất nhiên là có rồi cháu yêu,” bà Holland nói. “Phòng tắm rộng lớn ở cửa thứ hai bên tay trái hành lang và có một phòng tắm nhỏ ở trong phòng ngủ của Sam.”

Hài hước là họ biết điều đó khi cô chẳng biết gì cả nhưng thật khó có thể khám phá ra nhiều thứ lắm khi lưng cô bẹp dí vì một người đàn ông nặng 200 pound ở trên cô. Cô chọn phòng tắm lớn bởi vì nó gần hơn, mang theo túi xách bên mình. Cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo, sử dụng đồ dùng và tìm thấy một bộ quần áo tắm, xoá sạch mọi dấu vết của bốn tiếng làm tình. Cô dùng chất khử mùi, dùng lược chải tóc – mái tóc thực sự tung hết ra khỏi kẹp tóc, bù xù khắp đầu cô – và lúc này là lúc cô mặc áo lót vào.

Cảm thấy khá hơn, cô trở lại nhà bếp để uống một cốc cà phê rất-cần-thiết.

“Những gì xảy ra với nhà cháu thân khủng khiếp, cháu yêu.” Bà Holland nói, “nhưng Sam thì thật tuyệt vời. Ta có nên chúc mừng không nhỉ?”

“Eleanor,” bà Kulavich khiển trách. “Bây giờ khác rồi. Bọn trẻ không cần phải cưới chỉ vì chúng nhảy xổ vào nhau.”

“Điều đó không có nghĩa là chúng không nên.” Bà Holland nói gay gắt.

Jaine hắng giọng. Đã có quá nhiều việc xảy ra đến nỗi cô chỉ có thể lĩnh hội vừa phải tất cả điều đó, nhưng thời gian trên trên giường cùng Sam hiện lên rõ ràng trong đầu cô. “Anh ấy đề nghị cháu cưới anh ấy,” cô bật mí. “Và cháu đồng ý.” Cô không dùng cái từ “đính hôn” đáng nguyền rủa.

“Ôi!” Bà Kulavich rạng rỡ với cô.

“Điều đó thật tuyệt! Bao giờ thì đám cưới thế?”

“Khoảng 3 tuần nữa khi bố mẹ cháu trở về sau kỳ nghỉ.” Rồi cô đưa ra một quyết định vội vàng. “Và mọi người ở khu phố sẽ được mời.” Chẳng phải điều đó sẽ làm một đám cưới nhỏ nhỏ trở thành 1 đám cưới lớn hơn sao?

“Cháu sẽ phải có một núi tặng phẩm cưới.” bà Holland nói. “Bút và giấy đâu nhỉ? Chúng ta sẽ vạch kế hoạch.”

“Nhưng cháu không cần...” Jaine bắt đầu, rồi thấy biểu hiện trên mặt họ và cô dừng lại ở giữa chừng. Cô muộn màng nhận ra rằng cô thực sự cần một núi tặng phẩm đó để thay thế cho những thứ vừa bị phá huỷ. Cằm cô rung rung. Cô nhanh chóng dừng lại khi một viên cảnh sát bước vào trong bếp và mang theo hai hộp thức ăn cho mèo. “Thám tử Donovan gửi nó đến.” anh ta nói. Biết ơn vì anh ta đã làm đứt quãng cuộc nói chuyện, Jaine nhìn quanh tìm BooBoo. Nó không có trong tầm nhìn. Lo lắng vì bị thả vào môi trường xa lạ, có lẽ nó đang lẩn trốn. Cô biết tất cả những nơi lẩn trốn ưa thích của nó ở nhà cô nhưng cố không biết nó trốn ở đâu trong nhà Sam. Để bẫy nó, cô mở 1 hộp thứ ăn rồi trườn nhẹ quanh nhà và gọi tên BooBoo, đẩy cái hộp ra trước cô. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó dưới gầm ghế sa lông, nhưng thậm chí với thức ăn làm mồi nhử, cô cũng phải mất 15 phút để dụ dỗ nó ra khỏi chỗ trốn. Nó rón rén bò ra và bắt đầu ăn với vẻ dễ thương trong khi cô vuốt ve nó và tìm nguồn an ủi từ cơ thể ấm áp và uyển chuyển của nó.

Nó sẽ phải đến nhà Shelly, cô nghĩ. Cô không thể đánh liều để nó ở với cô lúc này. Nước mắt rơi làm mắt cô cay cay nhưng cô cúi đầu xuống để giấu chúng đi, tập trung vào con mèo. Khi cô không ở nhà, tên điên đó có thể trút cơn thịnh nộ của hắn lên những gì thuộc về cô. Khi cô dễ chịu nói rằng cô muốn ở trên giường Sam hơn giường cô, cô không thể để BooBoo nguy hiểm và xe của cha cô nữa – Xe. Ôi chúa ơi, chiếc xe.

Cô đứng bật dậy, xô BooBoo mạnh đến nỗi nó phóng như tên bay vào lại gầm ghế. “Cháu sẽ quay lại ngay,” cô nói với bà Kulavich và bà Holland rồi chạy ra ngoài. “Sam!” cô la hét. “Chiếc xe! Anh đã kiểm tra chiếc xe chưa?” Hàng rào nhà cô và Sam chật kín hàng xóm. Chiếc Viper vẫn đậu nguyên ở lối lái xe bên nhà cô, những khuôn mặt sửng sốt quay lại hướng vào cô. Cô không nghĩ đến chuyện kiểm tra chiếc Viper nhưng nhiều như cô yêu nó, chiếc sẽ của cha cô ít nhất đáng giá gấp 5 lần và hoàn toàn không thể kiếm được chiếc khác. Sam đi ra từ bậc thềm nhà bếp. Anh liếc nhìn gara và nhảy xuống. Họ cùng nhau chạy vào gara.

Cửa vẫn được khoá kỹ. “Hắn không thể vào trong phải không?” Jaine thì thầm hỏi vẻ khổ sở. “Có lẽ hắn không thử phá vì xe của em đậu trên lối lái xe. Có thể hắn nghĩ gara trống không. Còn lối nào vào nữa không?”

“Không, trừ phi đục lỗ trên tường.”

“Vậy thì chiếc xe ổn cả.” Anh vòng tay quanh người cô và đưa cô quay lại nhà. “Em không muốn mở cửa với tất cả những cặp mặt đang nhìn vào phải không?” Cô lắc đầu dứt khoát. “Em sẽ rời chiếc xe đi,” cô nói, vạch kế hoạch. “David sẽ phải chăm sóc nó và Shelly sẽ phải chăm sóc BooBoo. Bố mẹ sẽ hiểu cho hoàn cảnh này.”

“Chúng ta có thể để chiếc xe vào gara của anh nếu em muốn.” Cô nghĩ về điều đó. Ít nhất nó sẽ gần tầm tay cô hơn và bất cứ ai đã làm điều này, hắn sẽ không biết về chiếc xe nên nó sẽ an toàn. “OK. Chúng ta sẽ di chuyển nó khi mọi người rời đi.”

Cô không nhìn chiếc Viper khi co đi qua nó nhưng cô dừng lại. Nhìn chằm chằm một cách khó khăn vào ánh đèn xanh lam trên đỉnh xe tuần tra, cô hỏi Sam. “Xe em ổn chứ? Em không thể nhìn thấy được.”

“Trông nó ổn. Anh không thấy vết xước hay cái gì khác cả và không có cái gì bị đập vỡ.”

Cô thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng người dựa vào anh. Anh ôm cô, đưa cô quay lại bếp nhà mình, nhờ Sadie và Eleanor chăm sóc giùm.

Bình minh đến trước khi cô được phép vào nhà mình. Cô ngạc nhiên về công sức đã bỏ ra để tạo ra sự phá hoại thế này nhưng cô cho rằng Sam sẽ lo việc đó. Tất nhiên, anh không nghĩ rằng nó đơn thuần là phá hoại.

Cô cũng thế.

Trong phòng khách, ga gối đệm của cô bị xé ra từng mảnh, những chai nước hoa bị đập vỡ. Trong phòng bếp, tất cả đồ dùng bằng thủy tinh cũng bị đập vỡ, từ đĩa, bát, ly, cốc thậm chí ngay cả những cái khay nặng làm bằng pha lê-chì mà cô chưa bao giờ dùng đến. Trong phòng tắm, khăn tắm của cô không bị động đến nhưng tất cả đồ trang điểm của cô bị đập vỡ. Tuýp mỹ phẩm bị phá tan từng mảnh, bột mỹ phẩm bị đổ thành đống, tất cả hộp phấn mắt, phấn má trông như thể bị đập mạnh và nghiền thành từng mảnh.

“Hắn phá hoại tất cả mọi thứ liên quan đến phụ nữ” cô thì thầm, nhìn quanh. Giường là loại bình thường nhưng ga gối đệm là loại nữ tính có màu tùng lam với viền đăng ten quanh mép.

“Hắn ghét phụ nữ,” Sam đồng ý, tiến đến bên cạnh cô. Khuôn mặt anh dữ tợn. “Chuyên gia tâm thần sẽ có một ngày đáng nhớ với những thứ này.”

Cô thở dài, kiệt sức vì thiếu của và một núi nhiệm vụ trước mặt. Cô liếc nhìn anh, anh cũng chẳng được ngủ nhiều hơn cô, chẳng có gì hơn hai giấc ngủ ngắn. “Hôm nay anh có đi làm không?”

Anh ngạc nhiên nhìn cô. “Chắn chắn rồi. Anh phải làm việc với viên thám tử phụ trách vụ Marci và thúc đẩy anh ta tăng tốc độ lên.”

“Em thì thậm chí chẳng nghĩ đến việc đi làm. Sẽ phải mất cả tuần để dọn dẹp cái đống lộn xộn này.”

“Không đâu. Em gọi dịch vụ dọn dẹp ấy.” Anh đặt một ngón tay cái lên cằm cô và xoay mặt cô lại, nhìn quầng thâm mệt mỏi quanh mắt cô. “Rồi đi ngủ - trên giường anh- và để bác Kulavich coi sóc việc dọn dẹp. Bác ấy sẽ run rẩy vì cảm động đấy.”

“Nếu bác ấy có thế thì bác ấy sẽ cần điều trị lắm đấy.” Jaine nói, một lần nữa xem xét cái đống đổ nát trong nhà cô. Cô ngáp. “Em cũng cần phải đi mua sắm nữa, quần áo và đồ trang điểm.”

Anh cười toét miệng. “Đồ nhà bếp thì có thể đợi hử?”

“Này, em biết cái gì là quan trọng.” Cô dựa vào người anh và vòng tay quanh eo anh, thích thú vì được tự do làm điều đó, thích thú vì cái cách tay anh tự động vòng quanh người cô.

Cô đột nhiên cứng người lại. Cô không thể tin là cô không một lần nghĩ đến Luna và T.J đêm qua. Đầu óc cô chắc chắn là bị mụ mẫm rồi, đó là cách giải thích duy nhất. “Em quên mất Luna và T.J.! Ôi chúa ơi, em phải gọi cho họ ngay, cảnh báo họ...”

“Anh gọi rồi.” Sam nói, gói gọn lưng cô trong vòng tay mình. “Anh gọi họ đêm qua từ máy di động của anh. Họ ổn cả, chỉ lo lắng cho em thôi.”

Cô ngáp, thả lỏng dựa vào người anh lần nữa, để đầu cô rúc vào ngực anh. Tiếng tim anh đập thình thịch vào tai cô. Cô kiệt sức nhưng không thể ngừng nghĩ về hình ảnh con chim ó lượn vòng vòng quanh xác chết mới. Nếu cô không thể hạ nhiệt, cô sẽ không bao giờ ngủ được. “Anh nghĩ thế nào về chữa trị bằng tình dục?” cô hỏi anh. Sự thích thú loé lên trong đôi mắt đen của anh. “Anh có thể hiểu đó lời đề nghị không nhỉ?” Cô dựa vào áo anh, cười thầm. “Chưa đâu. Có lẽ đêm nay. Còn những gì em quan tâm lúc này là thư giãn để em có thể ngủ được. Anh có hứng thú không?”

Thay cho câu trả lời, anh cầm tay cô đặt vào chỗ đang phồng lên ở quần jeans mình. Vật dưới khoá quần anh đang dài và lớn dần lên. Cô ầm ừ trong miệng vì dễ chịu khi cô đưa ngón tay chạy dọc theo chiều dài của nó, cảm thấy sự co thắt rời rạc của cơ thể mà anh không kiểm soát được. “Chúa ơi, anh thật dễ dàng.” Cô nói.

“Nghĩ về chuyện mời gọi luôn làm anh cứng lên.” Tay trong tay, họ quay trở lại nhà anh, nơi anh sẽ làm cô thư giãn.

“Khám nghiệm hiện trường không tìm thấy dấu vân tay nào có ích cả.” Sam nói với Roger Bernsen hai tiếng sau đó. “Nhưng họ đã tìm thấy dấu giày. Nhìn như là dấu giày đang chạy; tôi cô gắng tìm ra nhãn hiệu giày.” Thám tử Bernsen nói những điều Sam đã biết. “Hắn đột nhập với dự định giết cô ấy và phá tung nhà vì cô ấy không có đó. Anh có biết thời gian chính xác không?” “Đại khái là từ 8h đến nửa đêm”. Bà Holland theo dõi khu phố rất kỹ và bà nói rằng bà không thấy chiếc xe lạ hay ai đó bà không quen đến nhà cô ấy trước khi Sam về nhà. Sau khi trời tối thì mọi người đều ở trong nhà.

“May mắn là cô ấy không ở nhà.”

“Ừ.” Sam không muốn nghĩ về điều ngược lại. “Bọn tớ phải bắt đầu chạy đua với đống file nhân sự ở Hammerstead.”

“Cuộc gọi tiếp theo của tớ sẽ gọi đến chủ tịch hội đồng quản trị. Tớ không muốn ai khác biết rằng chúng ta kiểm tra đống file đó. Ông ta có thể có nó mà không bị ai hỏi han thắc mắc. Có lẽ chúng ta có thể copy vào máy tính của mình để không gặp rủi ro khi đến đó.”

Roger lẩm bẩm. “Tiện đây, phòng khám nghiệm pháp y đã trả lại xác của Marci. Tôi sẽ liên hệ với chị cô ấy.”

“Cám ơn. Chúng ta sẽ cần người quay lại cảnh lễ tang.”

“Cậu nghĩ hắn sẽ có mặt ở đó à?”

“Tớ cá là vậy.” Sam nói.