Vào thứ hai, thông báo ở thang máy viết như sau: XEROX và WURLITZER VỪA THÔNG BÁO RẰNG HỌ SẼ HỢP NHẤT ĐỂ ĐƯA RA THỊ TRƯỜNG CÁC CƠ QUAN SINH SẢN.

Jaine vẫn cười một mình khi cửa thang máy mở ra. Cô cảm tưởng như thể có tiếng xì xào bên trong, kết quả trực tiếp sau ngày cuối tuần được Sam lấp đầy. Cô vẫn chưa được Sam lấp đầy nhưng cô đã bắt đầu uống thuốc tránh thai từ sáng nay. Tất nhiên cô chẳng đời nào nói cho gã biết cô sẽ làm gì. Tâm trạng vỡ mộng làm cô phát điên nhưng việc đề phòng lại thắp sáng toàn bộ thế giới của cô. Cô không thể nhớ được rằng cô đã từng cảm thấy được sống như thế này chưa, mọi tế bào trong cơ thể cô đều thức giấc và ca hát.

Derek Kellman bước ra khỏi thang máy khi cô đi vào. “Chào Kellman,” cô nói vui vẻ. “Mọi việc thế nào?"

Mặt anh ta đỏ bừng và quả táo Adam của anh ta phập phồng trong cổ họng. “Ừ - tốt đẹp cả,” anh ta lầm bầm khi cúi đầu ra nhanh chóng ra khỏi thang máy.

Jaine lắc đầu cười và đập vào cái nút chỉ tầng số 3. Cô không thể tưởng tưởng được Kellman lại đủ gan để tóm mông Marci; cô và tất cả những người khác trong toà nhà sẽ trả tiền để nhìn thấy việc ấy.

Như mọi khi, cô là người đầu tiên đến văn phòng, cô thích là người đến trước vào sáng thứ hai cầm tất cả bảng lương để đưa cho mọi người. Nếu cô chỉ chú tâm vào công việc thì đó là sự bắt đầu tốt đẹp.

Những thứ về cái List đang chết dần đi, có lẽ vậy. Người muốn có một buổi phỏng vấn thì đã có rồi đấy, trừ tạp chí People. Sáng nay cô không xem ti vi nên cô không có khái niệm những chi tiết nào trong buổi phỏng vấn hôm sáng thứ sáu thực sự sẽ gây chú ý. Chắc chắn sẽ có ai đó nói với cô, dẫu cho nếu cô có từng cảm thấy sự thôi thúc muốn xem cái mà ít nhất là 1/3 buổi phỏng vấn được ghi lại thành chương trình.

Hài hước là cô không quan tâm lắm. Cô làm sao có thể bận tâm về cái List khi mà Sam cứ chiếm quá nhiều thời gian và tâm trí của cô? Gã dễ làm cô bực mình nhưng gã hài hước, gợi tình và cô muốn gã.

Sau khi ăn tối cùng nhau đêm thứ sáu vừa rồi, gã đã đánh thức cô dậy vào 6h30’ sáng thứ bảy bằng cách phun nước vào cửa kính phòng ngủ cô rồi mời cô ra ngoài rửa xe tải với gã. Nhớ ra là cô nợ gã vì gã đã rửa chiếc Viper cho cô, cô nhanh chóng mặc đồ áo, uống chút cà phê và ra ngoài với gã. Gã không chỉ muốn rửa xe thôi, gã muốn đánh bóng và bôi sáp tất cả những thanh crom đều sạch sẽ và bóng láng, bên trong sạch trơn và tất cả các cửa kính được rửa sạch. Sau hai tiếng lao động cật lực, chiếc xe tải sáng long lanh. Sau đó gã đưa nó vào ga ra và hỏi cô có muốn nấu bữa sáng cùng gã không.

Họ ở cùng nhau cả ngày, cãi vã và cười đùa, xem chương trình chơi bóng trên ti vi và đã sẵn sàng ra ngoài ăn tối nhưng máy nhắn tin của gã bị hỏng. Gã dùng điện thoại của cô để gọi đến và trước khi cô nhận ra thì gã đã ra ngoài cửa cùng cô gái có vẻ hoạt bát và “Anh không biết khi nào anh quay lại.”

Gã là cảnh sát, cô tự nhắc nhở mình. Miễn gã vẫn làm cảnh sát – và dường như gã đã xác định xây dựng sự nghiệp làm cảnh sát, phỏng vấn với chính quyền bang – cuộc sống của gã sẽ là một chuỗi bị gián đoạn bởi lệnh triệu tập khẩn cấp. Huỷ cuộc hẹn sẽ là một trong những điều đó. Cô đã nghĩ về nó và chết tiệt thật, cô quyết định cô rất can trường và cô có thể chịu đựng được điều đó. Nhưng nếu gã bị nguy hiểm... cô không biết liệu cô có thể chịu đựng như vậy không. Có phải gã vẫn làm việc trong lực lượng đặc nhiệm không? Đó là nhiệm vụ lâu dài hay chỉ là nhiệm vụ tạm thời thôi? Cô biết quá ít về thi hành luật nhưng chắc chắn cô sẽ tìm hiểu thêm.

Gã trở về vào trưa chủ nhật, mệt mỏi, cục cằn và không có vẻ gì muốn kể cho cô biết gã đã làm gì. Thay vì quấy rầy gã bằng những câu hỏi, cô để gã chợp mắt trên chiếc ghế bọc đệm trong lúc cô đọc sách và cuộn tròn trên 1 trong hai chiếc đệm còn sống sót trên đi văng.

Cô ở bên gã như thế, không hẹn hò gì cả, chỉ là ở cạnh và cảm thấy một chút gì đó yên ổn. Nhìn gã ngủ. Thưởng thức âm thanh hơi thở gã. Và không dám hay đúng hơn là chưa dám, dùng từ bắt đầu bằng chữ Y để diễn tả những gì cô đang cảm thấy. Còn quá sớm và cô vẫn còn quá cảnh giác từ những kinh nghiệm trong quá khứ, mù quáng tin rằng sự kích thích mà cô có với gã sẽ là mãi mãi. Sự cảnh giác cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cô không sẵn lòng ngủ với gã. Đúng là làm gã vỡ mộng rất vui và cô thích thú với sự nóng bỏng trong cái nhìn của gã khi gã nhìn cô, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn sợ để gã tiến đến quá gần. Có thể là tuần sau. “Này, Jaine!” Cô nhìn lên khi Dominica Flores thò đầu vào cửa, lông mày cô nhướng lên dò hỏi.

“Tớ vừa mới xem được một phần trên ti vi sáng nay. Tớ đã rời đi khi nó chưa chiếu xong nhưng tớ đã cài đặt VCR. Thật là tuyệt! Trông cậu rất nóng bỏng, thực sự rất nóng bỏng. Mọi người trông điều được, cậu biết đấy nhưng, oa, cậu thì tuyệt vời.”

“Tớ không xem.” Jaine nói.

“Thật à? Oa, nếu như mà tớ được lên truyền hình quốc gia. Tớ sẽ nghỉ làm mà xem mình.”

Sẽ không nếu như cậu phát ốm với toàn bộ mọi thứ như tớ, Jaine nghĩ. Nhưng dù sao cô vẫn cố cười.

Vào lúc 8h30 Luna gọi đến. “Cậu có nghe tin gì về Marci không?” cô hỏi. “Cậu ấy chưa đến chỗ làm nhưng khi tớ gọi về nhà cậu ấy thì không ai trả lời cả.”

“Không, tớ không nói chuyện với cậu ấy từ hôm thứ sáu.”

“Không có vẻ là cậu ấy nghỉ làm.” Giọng Luna lo lắng. Cô và Marci thân thiết một cách đáng ngạc nhiên khi xem xét đến khoảng cách tuổi tác của hai người. “Và cậu ấy cũng không gọi báo đến muộn vì ốm hay làm sao cả.”

Điều đó không giống Marci chút nào. Cô đã không thể đạt được vị trí kế toán trưởng nếu nhưng không đáng tin cậy. Jaine nhíu mày; giờ thì cô bắt đầu lo lắng. “Cậu đã thử gọi vào di động của cậu ấy chưa?”

“Nó không bật.”

Ý nghĩ đầu tiên chạy qua suy nghĩ của Jaine rằng đã xảy ra tai nạn giao thông. Giao thông Detroit thật khủng khiếp trong giờ cao điểm. “Tớ sẽ gọi một số nơi xem liệu tớ có tìm thấy cậu ấy không.,” co nói, không nói ra suy nghĩ của cô với Luna.

“Ừ. Rồi báo cho tớ nhé.”

Khi Jaine gác máy, cô cố gắng nghĩ xem nên gọi ai để xem có tai nạn giao thông trên đoạn đường từ Sterling Heights đến hammerstead không. Và liệu Marci đi xuống Van Dyke để đến I-696 hay tránh lối đi qua Van Dyke mà đi theo một trong những đường ở Mile đi qua Troy để đến I-75?

Sam sẽ biết cần gọi ai.

Cô nhanh chóng tra số điện thoại của Sở cảnh sát Warren, quay số và xin gặp thám tử Donovan. Cô nắm chặt ống nghe. Cô bồn chồn chờ, gõ gõ cái bút lên màn hình trong vòng vài phút. Cuối cùng một giọng nói thông báo cho cô là thám tử Donovan không có ở đó, liệu cô có nên để lại tin nhắn không nhỉ? Jaine ngập ngừng. Cô ghét làm phiền gã vì những lý do mà rất có thể là vô nghĩa nhưng cô không nghĩ ai khác ở Sở cho rằng mối lo lắng của cô là nghiêm trọng. Một người bạn đi làm muộn nửa giờ thường không đáng phải gọi đến đội tìm kiếm. Sam có thể cũng không coi rằng điều đó nghiêm trọng nhưng ít nhất gã sẽ cố gắng tìm tìm ra manh mối gì đó. “Chị có số máy nhắn tin của anh ấy không?” cuối cùng cô hỏi. “Điều này quan trọng.” Quan trọng với cô mặc dù có thể không với họ. “Có việc gì vậy?

Cô bực bội tự hỏi liệu phụ nữ có thường gọi đến sở làm của Sam không. “Tôi là một trong những người đưa tin của anh ấy,” cô nói, làm dấu thánh xin tha tội nói dối. “Thế thì cô phải có số máy nhắn tin của anh ấy mới phải chứ.”

“Ôi, vì Chúa! Có thể có người bị thương hay bị chết..”

Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng. “OK, vậy thì tôi có mang đấy, và tôi nghĩ anh ấy muốn biết.”

Giọng cười cất lên. “Jaine phải không?”

Ôi, Chúa ơi, anh ta đã nói chuyện về cô! Mặt cô bốc lửa. “Ừm... vâng,” cô thì thầm. “Xin lỗi.”

“Không sao. Anh dặn tôi rằng bất cứ khi nào cô gọi đến phải đảm bảo rằng cô sẽ liên lạc được với anh ấy.”

Ừm, nhưng không hiểu gã miêu tả cô thế nào nhỉ? Cô kiềm chế không hỏi và viết nguệch ngoạc số máy nhắn tin của gã. “Cám ơn” cô nói. “Không có gì. Ừm – về việc có thai...”

“Tôi nói dối,” cô nói và cố gắng không để sự xấu hổ len vào giọng mình. Cô không nghĩ rằng cô thành công vì người phụ nữ cười thích thú.

“Thành công nhé, cô gái,” người phụ nữ nói và gác máy, để Jaine vẫn băn khoăn không hiểu ý của cô ấy là gì.

Cô ấn nút ngắt kết nối trên điện thoại rồi quay số nhắn tin của Sam. Đây là một trong các loại máy nhắn tin số điện thoại nên cô để lại số của mình. Nếu như gã không nhận ra số của cô, cô tự hỏi liệu mất bao lâu để gã gọi lại. Trong lúc chờ đợi cô gọi đến phòng kế toán. “Marci đã đến chưa?”

“Chưa,” một giọng lo lắng trả lời. “Chúng tôi không có tin gì cả.”

“Tôi là Jaine, ở số máy lẻ 3621. Nếu mà cô ấy đến thì nói cô ấy gọi ngay cho tôi nhé.

“Tôi sẽ làm thế.”

Quá 9 rưỡi điện thoại cô reo. Cô vồ lấy ống nghe hi vọng cuối cùng Marci cũng xuất hiện. “Jaine Bright.”

“Anh nghe nói là chúng ta sẽ trở thành bố mẹ.” Giọng trầm trầm của Sam đều đều trong đường dây điện thoại.

Đồ ba hoa chết tiệt! Cô nghĩ. “Em phải nói gì đó vì cô ấy không tin rằng em là người đưa tin cho anh.”

“May cho em là anh đã cảnh báo với tất cả mọi người về em,” gã nói rồi hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Em hi vọng là không có chuyện gì. Marci, bạn em,...”

“Marci Dean, một trong những Quý cô khét tiếng tác giả của cái List đấy à?” Cô có thể thấy rằng gã đã có thông tin chi tiết về tất cả bọn cô. “Cậu ấy chưa đến công ty, không gọi điện, không trả lời điện thoại nhà cũng như di động. Em sợ rằng cậu ấy bị tai nạn trên đường đến bệnh viện nhưng em không biết phải liên lạc với ai để biết. Anh có thể mách cho em biết cần liên lạc trực tiếp với ai không?”

“Không vấn đề. Anh sẽ liên lạc với ban giao thông và nhờ họ kiểm tra. Xem nào, cô ấy sống ở Sterling Heights phải không?”

“Vâng,” Jaine nhanh chóng cho gã địa chỉ và dừng lại đột ngột vì ý nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu cô. “Sam à... bạn trai cậu ấy rất bực bội về cái List. Anh ta đã bỏ đi đêm thứ 5 nhưng mà anh ta có thể quay lại.”

Một thoáng yên lặng, rồi giọng gã lại trở nên linh hoạt và rõ ràng. “Anh sẽ liên lạc với cả phòng cảnh sát trưởng và phòng cảnh sát Sterling Heights để kiểm tra nơi ở của cô ấy. Có thể không có chuyện gì đâu nhưng cũng không chắc được.”

“Cám ơn,” cô thì thào.

Sam không thích điều gã đang nghĩ, nhưng gã đã là cảnh sát quá lâu để cho rằng lo lắng của Jaine là thái quá. Người bạn trai giận dữ - với cái tôi bị tổn thương vì cái List chết tiệt đó – và người phụ nữ bị mất tích là nguyên nhân của rất nhiều vụ xô xát bạo lực. Có thể xe của cô Dean bị phá hỏng, có thể không. Jaine không phải là kiểu người dễ bị kích động vì những chuyện không đâu và rõ ràng là cô rất sợ hãi. Cũng có lẽ do trực giác phụ nữ nhưng gã loại bỏ yếu tố đó. Chết tiệt, mẹ gã luôn có mắt sau lưng và luôn luôn là vậy, không hề có sai sót, thức chờ gã và các anh em trai của gã mỗi khi bọn họ giở trò láu cá, nghịch ngợm. Đến tận hôm nay, gã vẫn không biết được là làm thế nào bà lại biết tuy nhiên gã chấp nhận coi đó là điều không cần thắc mắc. Gã thực hiện hai cuộc gọi, đầu tiên là đến phòng cảnh sát Sterling Heights, cuộc gọi tiếp theo là đến người bạn thân ở phòng giao thông để kiểm tra nạn nhân trong các vụ tai nạn buổi sáng. Gã nói với người hạ sĩ cảnh sát ở Sterling Heights cử ngay xe đến kiểm tra nơi cư trú của cô Dean vì thế gã hoãn không gọi đến phòng cảnh sát trưởng nữa. Gã để lại số điện thoại di động của mình ở cả hai nơi.

Người bạn thân ở phòng giao thông gọi đến đầu tiên. “Không có vụ tai nạn giao thông nghiêm trong nào sáng nay cả,” anh nói. “Chỉ có vai vụ va chạm nhẹ do say xỉn và một gã ngã xe mô tô ở giữa đại lộ Gratiot thôi.”

“Cám ơn cậu đã kiểm tra hộ nhé.” Sam nói

“Không sao. Lúc nào cũng được.”

Sau 10 đến 15’, di động của gã lại kêu. Đó là viên hạ sĩ quan ở Sterling Heights. “Ngài đã đúng thưa ngài Thám tử,” anh ta nói giọng mệt mỏi.

“Cô ấy chết rồi à?”

“Ừm. Khá tàn bạo. Ngài có biết tên của người bạn trai đó không? Không người hàng xóm nào ở nhà nên chúng tôi không hỏi được và tôi nghĩ chúng tôi cần nói chuyện với anh ta một chút.”

“Tôi có thể hỏi được. Quý cô bạn tôi là bạn rất thân của cô Dean.”

“Cám ơn ngài đã giúp đỡ.”

Sam biết gã đang lấn sang nhiệm vụ của người khác nhưng gã tính toán rằng vì gã đã mách nước cho họ đến hiện trường nên viên hạ sĩ sẽ không phiền. “Anh có thể cho tôi biết chi tiết được không?”

Viên hạ sĩ dừng lại. “Ngài đang dùng loại di động gì?”

“Máy số.”

“Bảo mật?”

“Cho đến khi hacker tìm ra cách để lấy tín hiệu.”

“OK. Hắn ta dùng búa. Hắn vứt lại hiện trường. Chúng tôi có thể lấy được dấu vân tay hoặc không.”

Sam nhăn mặt. Búa có thể gây tổn hại khủng khiếp.

“Không còn nhiều chỗ trên mặt cô ấy còn được nguyên vẹn, cô ấy đã bị đập nhiều phát. Và cô ấy bị hãm hiếp.” Nếu như tìm thấy tinh dịch của tên bạn trai thì hắn sẽ bị bắt. “Có tìm thấy tinh dịch không?”

“Chưa biết được. Phòng giám định pháp y sẽ phải kiểm tra. Hắn hay cô ta với cái búa.”

Jesu. Sam thở sâu. “OK. Cám ơn hạ sĩ.”

“Cám ơn sự giúp đỡ. Quý cô bạn ngài – có phải quý cô ấy là người mà ngài nói đến khi hỏi về người bạn trai của nạn nhân không?”

“Đúng thế. Sáng nay cô ấy gọi cho tôi vì lo lắng khi cô Dean không đến công ty.”

“Ngài có thể hỏi cô ấy về ngời bạn trai của nạn nhân và giữ cô ấy lại không?”

Sam khịt mũi. “Giữ mặt trời lặn còn dễ hơn.”

“Vậy à? Cô ấy có thể giữ im lặng không? Chúng tôi khá chắc chắn đó là cô Dean nhưng chúng tôi chưa thực hiện việc xác định danh tính và cũng chưa liên lạc với gia đình cô ấy.”

“Tôi sẽ đưa cô ấy rời công ty. Cô ấy sẽ rất buồn.” Dù gì gã cũng muốn ở cạnh cô khi gã nói với cô. “Ok. Và, ngài thám tử - nếu chúng tôi không thể xác định nơi ở của người thân cô ấy thì có lẽ chúng tôi cần một người bạn để nhận diện nạn nhân.”

“Anh có số của tôi rồi đấy,” Sam nói lặng lẽ. Gã đứng yên khoảng một phút sau khi gác máy. Gã không phải tưởng tượng ra những chi tiết đẫm máu đó; gã đã nhìn rất nhiều hiện nhiều hiện trường giết người đẫm máu. Gã biết búa và gậy bóng chày có thể gây ra tổn hại thế nào với đầu nạn nhân. Gã biết những vết thương do bị đập liên tiếp trông như thế nào. Và, như người hạ sĩ, gã biết rằng tội ác này gây ra bởi hung thủ quen biết với nạn nhân bởi vì sự tấn công là do những lý do cá nhân; tấn công trực diện. Vết thương do bị đập liên tiếp chỉ ra sự giận dữ điên cuồng. Và nạn nhân là phụ nữ bị người quen biết giết hại, thường là chồng hay bạn trai hoặc có thể là chồng cũ, bạn trai cũ, khả năng chiếm ưu thế, hung thủ là bạn trai của cô Dean. Gã thở một hơi sâu và quay số của Jaine. Khi cô trả lời, gã nói. “Em có biết tên bạn trai Marci không?”

Cô hít sâu vào. “Cậu ấy ổn không?”

“Anh chưa biết,” gã nói dối. “Bạn trai cô ấy là...?”

“À. Tên anh ta là Brick Geurin.” Cô đánh vần họ của anh ta.

“Brick là tên thật hay nickname?”

“Em không biết. ‘Brick’ là tất cả những gì em nghe cậu ấy gọi anh ta.”

“OK, thế là đủ. Anh sẽ quay lại với em khi anh nghe được tin tức gì đó. À – em có muốn gặp anh vào bữa trưa không?”

“Chắc chắn rồi. Ở đâu?”

Giọng cô vẫn còn sợ hãi nhưng cô nén lại như cách mà gã biết cô sẽ làm. “Anh sẽ đón em nếu em gặp anh ngoài cổng.”

“Không vấn đề. 12h nhé?”

Gã kiểm tra đồng hồ. 10h35. “Em có thể gặp anh sớm hơn không, 11h15 nhé?” Vừa đủ thời gian để gã đến Hammerstead.

Có lẽ cô biết, có lẽ cô đã đoán ra. “Em sẽ gặp anh ở tầng dưới.”

Khi người gác cửa cho gã đi qua cổng, cô đang đứng đợi gã ở phía trước toà nhà. Cô mặc một chiếc váy xoè dài khác trông như thể hàng triệu đô la trên người cô nghĩa là cô sẽ không thể trèo lên cái xe tải của gã mà không cần giúp đỡ. Gã ra khỏi xe và vòng sang mở cửa xe cho cô. Đôi mắt cô lo lắng khi cô đọc biểu hiện của gã. Gã biết gã đang đeo bộ mặt cảnh sát, vô cảm như đeo mặt nạ nhưng mặt cô thì trắng bệch. Gã vòng tay qua cái eo thanh mảnh của cô và nâng cô vào trong xe rồi quay ngược lại để ngồi sau bánh lái.

Một giọt nước mắt lăn xuống má Jaine. “Nói cho em biết,” cô nói, giọng nghẹn lại.

Gã thở dài rồi với tay kéo cô vào lòng. “Anh rất tiếc,” gã thì thầm vào tóc cô.

Cô nắm chặt lấy áo gã. Gã có thể cảm nhận cô đang run rẩy và ôm cô còn chặt hơn nữa. “Cậu ấy chết rồi phải không,” cô thì thầm, giọng run run và đó không phải câu hỏi. Cô đã biết.