“Đến nhà chưa? Trên đường thuận lợi chứ? Ừ, không sao là tốt rồi.”
Cá Mập ngồi ở cửa quán nướng của mình vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại: “Ừ, anh nói với con bé này, chỉ nói chung chung thôi, nói là gần đây em có việc cần giải quyết, rất phiền phức nên có lẽ thời gian sắp tới không thể liên hệ với cô bé được. Anh bảo cô bé cố gắng học hành, đừng có nhớ em quá!”
Cố Minh Tịch vội hỏi: “Cô ấy nói sao?”
“Còn nói sao được nữa, khóc thôi, khóc như một đứa ngốc vậy, chắc khóc một tiếng đồng hồ, cứ đứng giữa cổng trường mà khóc. Anh khuyên thế nào cũng không được. Sau đó mãi mới nín thì anh không được phép nhắc tới tên cậu nữa, vừa nhắc là lại bù lu bù loa khóc, ôi trời, làm anh đây cũng muốn khóc theo.”
Cố Minh Tịch: “…”
“Nhóc, còn cậu thế nào, không gì là không thể vượt qua.” Cá Mập đang định khuyên nhủ thì đã bị Cố Minh Tịch cắt ngang: “Vâng, đúng vậy anh Cá Mập ạ, không gì là không thể vượt qua, vì vậy Bàng Sảnh sẽ ổn thôi, anh cứ yên chí.”
Cố Minh Tịch trở lại bên cạnh Lý Hàm, trở về căn nhà thuê ở tỉnh lị S của tỉnh Z. Cuộc sống của cậu lại xoay quanh mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện cùng những thứ rất đỗi tầm thường như cơm, áo, gạo, tiền.
Lúc Lý Hàm nằm viện, thỉnh thoảng không có người nhà chăm sóc, Cố Minh Tịch liền bỏ tiền thuê hộ lý. Dẫu sao cậu cũng là con trai, lại không có tay nên thực sự là không thể ở bên chăm sóc Lý Hàm được. Còn những lúc được xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nếu như Lý Thuần hay Hoàng Linh Lị không tới thì Cố Minh Tịch sẽ gánh vác tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở nhà.
Cậu đi chợ nấu cơm, quét dọn giặt quần áo, còn phải chăm lo cho bữa ăn hàng ngày của Lý Hàm sao cho đầy đủ dinh dưỡng. Vốn dĩ cậu làm việc đã chậm hơn mọi người nên cũng chẳng có cách nào, chỉ đành thức dậy từ lúc trời tờ mờ sáng, từ tốn giải quyết từng việc một, dần vượt qua những khó khăn. Nếu có việc gì thực sự không thể làm được, Cố Minh Tịch sẽ nhờ bà chủ nhà sống ngay bên cạnh giúp đỡ. Chủ nhà là một bác gái tốt bụng, cũng rất thương xót khi thấy Cố Minh Tịch như vậy nên lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ. Cứ thế mỗi ngày lại trôi đi trong yên ả.
Cố Minh Tịch đã nhận được tiền chi trả từ đơn vị bảo hiểm y tế của Lý Hàm. Sau lần đầu tiên, Cố Minh Tịch biết cách nên đã giao hẹn với Cá Mập là từ giờ trở đi mỗi quý cậu sẽ gửi cho Cá Mập tất cả giấy tờ và biên lai để nhờ Cá Mập trở về thành phố E làm thủ tục với bảo hiểm.
Cậu mang theo 300 triệu từ thành phố E trở về, trong đó có 210 triệu của Cố Quốc Tường, 60 triệu của Bàng Thủy Sinh, Cá Mập cho vay 30 triệu. Cố Minh Tịch cẩn thận ghi lại số tiền của tất cả mọi người vào một cuốn sổ, kể cả tiền thăm nom của bạn bè, người thân của Lý Hàm trước đây.
Đây đều là nhân tình, sau này thế nào cũng phải trả.
Chữa bệnh quả là một cái động tiêu tiền không đáy. Một chai thuốc truyền nhập khẩu giá năm trăm đồng, mỗi ngày truyền một chai, tự túc. Mọi người đều nói loại thuốc này rất hiệu quả nên Cố Minh Tịch đành cắn răng mua cho Lý Hàm.
Còn có người cùng phòng bệnh giới thiệu cho Lý Hàm đến Côn Minh khám bệnh ở một ông thầy lang, nói là người đó rất cao tay, biết bao nhiêu người ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ đều nói là vô phương cứu chữa đến đó uống thuốc lá hai tháng của ông thầy kia là sống bình thường.
Thực ra Cố Minh Tịch không mấy tin vào những lời mách như vậy nhưng Lý Mục và Lý Thuần thì lại rất tin vào những lời tuyên truyền đầy kỳ diệu ấy, họ nói có bệnh thì vái tứ phương, Lý Thuần nói sẽ đưa Lý Hàm đến Côn Minh, cứ như Lý Hàm chỉ cần uống vài thang thuốc bắc là có thể khỏi hoàn toàn vậy. Khuyên nhủ không được, Cố Minh Tịch đành mua ba vé máy bay đi cùng hai người họ.
Chuyến đi Côn Minh đó kéo dài trong ba ngày hai đêm, tổng chi phí là 240 triệu, tự túc hoàn toàn. Lý Hàm được kê ba tháng thuốc bắc, cứ mỗi nửa tháng ông thầy lang đó sẽ gửi thuốc cho chị một lần.
Ngày nào mùi thuốc bắc cũng nồng nặc trong căn nhà trọ, Cố Minh Tịch phụ trách việc sắc thuốc cho mẹ. Bây giờ cậu dùng chân nấu nướng đã rất thuần thục, thậm chí cậu còn có thể dùng chân làm cá, rửa cá, đánh vảy cá. Thế nhưng tương ứng với sự thuần thục đó, những vết sẹo to có nhỏ có cũng xuất hiện dày đặc trên chân Cố Minh Tịch, có cái là bị đứt khi dùng dao, có cái là lúc thái rau không may trượt chân, có cái bị bỏng, có cái thì bị đứt do mảnh sành cứa từ những chiếc bát đĩa bị vỡ.
Dần dần cậu tạo thành thói quen chuẩn bị cho mình một vài miếng băng dính cứu thương, một chút thuốc trị bỏng, đôi ba miếng gạc cầm máu. Nếu bị đứt chân hay bị bỏng nước sôi, cậu có thể tự chữa trị cho mình, rất ít khi cần người khác giúp đỡ.
Sau khi phẫu thuật tinh thần Lý Hàm có vẻ khá hơn nhiều. Mỗi lần đến bệnh viện truyền nước, những bệnh nhân cùng phòng đều khen cuộc phẫu thuật của chị thành công, nhất định là người tốt được trời phù hộ. Lý Hàm chỉ mỉm cười ngả lên vai Cố Minh Tịch, nói với mọi người: “Dĩ nhiên tôi vẫn chưa sống đủ, con tôi còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, kể cả có chết tôi cũng phải đợi đến khi Minh Tịch nhà tôi kết hôn thì mới nhắm mắt xuôi tay được, tôi phải biết liệu Minh Tịch có được một cô gái ngoan ngoãn chăm sóc cho hay không thì mới yên tâm lên đường.”
Cố Minh Tịch ngồi bên cạnh bất mãn nói: “Mẹ nói linh tinh gì vậy!”
“Mẹ đâu có nói linh tinh.” Lý Hàm lắc lư tay áo trống không của con trai và nói: “Con tôi chỉ không có tay thôi, mọi người xem, con tôi đẹp trai thế này, dáng dấp cao ráo lại thông minh, nếu có tay thì không biết con gái phải xếp hàng dài thế nào để chờ đến lượt theo đuổi nó.”
Sau khi bị bệnh chị thường xuyên nói những lời ngô nghê như vậy, Cố Minh Tịch nhìn ánh mắt như cười như không của những bệnh nhân cùng phòng rồi lặng lẽ chuyển tầm mắt.
Tất cả dường như đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Tuy nhiên cuối tháng mười một, trong một lần đến bệnh viện kiểm tra lại sau bốn tháng phẫu thuật, sau khi chụp CT, phần bị tổn thương trong lá gan của chị lại xuất hiện thêm một khối u đường kính ba milimét, điều đó có nghĩa là căn bệnh ung thư gan của chị lại một lần nữa tái phát.
***
Đêm Noel năm 2004 rơi vào ngày thứ Sáu, bạn cùng phòng nói phải ra đường để hưởng thụ cảm giác Happy, Dương Lộ kéo Bàng Sảnh đi cùng như Bàng Sảnh không đồng ý.
“Cậu nể mặt tớ đi mà, tớ đã hứa với Thịnh Phong là thế nào cũng phải kéo cậu đi bằng được!” Dương Lộ cầm tay Bàng Sảnh lắc lư: “Đi mà, đi đi mà.”
“Tớ đã nói là tớ không đi rồi!” Bàng Sảnh thực sự thấy rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Dương Lộ: “Tại sao cậu cứ giúp Thịnh Phong mãi thế?! Cậu được cậu ta cho cái gì à?! Tớ đã bảo là tớ không thích cậu ta rồi mà! Tớ đã nói là tớ thích người khác rồi! Tớ nói với Thịnh Phong rõ như thế mà cậu ta không hiểu hay sao? Mà cho dù là cậu ta không hiểu, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu à?!”
Dương Lộ đứng hình, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng trợn tròn mắt. Một lát sau Dương Lộ bật khóc rồi gạt nước mắt chạy ra ngoài.
Tiết Văn Văn đuổi theo còn Ngô Phi Nhạn thì ngồi xuống cạnh Bàng Sảnh và nói: “Được rồi, Cua, tớ biết tâm trạng cậu không vui nhưng đừng có nổi nóng với bọn tớ chứ, muốn cáu giận thì trút lên đầu Thịnh Phong ấy, hoặc là đi tìm người bạn trai mất tích của cậu kia kìa!”
Bàng Sảnh vừa hối hận vừa bực mình, mặt cô sa sầm lại. Ngô Phi Nhạn nói tiếp: “Nói thật tớ cảm thấy Thịnh Phong là người rất kiên trì, nếu là người khác chắc đã bỏ dở từ lâu rồi, nếu không thì người con gái cũng phải gật đầu ưng thuận từ lâu rồi, cũng chỉ có hai người các cậu, đã một năm rưỡi rồi mà vẫn dùng dằng chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng tớ hiểu cậu, một khi cậu đã không thích thì dù cậu ấy có tốt đến đâu cũng vô dụng.”
Bàng Sảnh nhìn cô bạn bằng ánh mắt cảm kích, Ngô Phi Nhạn nói tiếp: “Nhưng cậu đừng nói Dương Lộ như vậy, cậu thực sự không nhận ra là Dương Lộ… thực ra có chút tình cảm với Thịnh Phong sao?”
“Hả?!” Bàng Sảnh giật mình.
Ngô Phi Nhạn nói: “Thịnh Phong đã nói là cậu ấy muốn tìm bạn gái là người thành phố E để sau này tốt nghiệp nếu muốn ở lại Thượng Hải thì cùng ở mà muốn về quê thì cùng về, thế nào cũng được ở bên nhau. Nhưng Lộ Lộ vừa là người Thượng Hải vừa là con một, chắn chắn không đời nào theo Thịnh Phong về thành phố E được. Vì thế cậu ấy không nói ra, nhưng mọi người ở cùng một phòng, lại là con gái, chẳng lẽ lại không biết?”
Bàng Sảnh bị sốc, cô thực sự không hề nhận ra một chút manh mối nào, mà chỉ biết là Dương Lộ là tay trong được Thịnh Phong gài vào phe mình, bình thường chỉ cần cô có động tĩnh là Dương Lộ lại đi bẩm báo ngay với Thịnh Phong.
Bàng Sảnh chủ động đi ra tìm Dương Lộ để giải thích nhưng cô không nói những lời ấp ủ trong lòng mà chỉ bảo là đồng ý đi chơi với mọi người, Dương Lộ liền nín khóc và mỉm cười ngay, vội vàng nhắn tin báo cho Thịnh Phong.
Ba cậu nam sinh cùng lớp tới sân ký túc xá nữ chờ họ. Lúc đi xuống Bàng Sảnh thấy da đầu như tê dại bởi vì Thịnh Phong đang ôm một con gấu bông to bằng nửa người, bị hai chàng trai còn lại đẩy về phía Bàng Sảnh.
Bàng Sảnh thấy thật buồn phiền, nhất là khi bên cạnh lại là Dương Lộ. Cô lén đưa mắt nhìn Dương Lộ, trên mặt cô bạn không có biểu cảm gì quá đặc biệt, Bàng Sảnh hoàn toàn không thích chú gấu bông này chút nào nhưng họ đang đứng dưới ký túc xá, lại đang là đêm Noel, nếu không nhận thì có vẻ sẽ làm hỏng bầu không khí.
Đang bối rối không biết phải làm thế nào thì đột ngột điện thoại của Bàng Sảnh đổ chuông, cô như được giải thoát, liền nhận máy và cất giọng đầy hưng phấn: “Alo?!”
“Merry Christmas!” Giọng một chàng trai trẻ vang lên bên tai cô, rất dịu dàng: “Đoán thử xem tớ là ai nào? Đoán trúng sẽ có thưởng!”
“Aha!” Bàng Sảnh reo mừng khiến các bạn gần đó giật nảy mình, người trong điện thoại cũng kêu lên: “Sao vậy? Làm giật cả mình! Cua, cậu có đang ở trường không? Tớ đang đứng ở cổng trường của các cậu đây, đến Thượng Hải đúng dịp Noel, gặp nhau tí đi!”
Cứu viện! Đúng là cứu viện đã tới! Bàng Sảnh chưa bao giờ can đảm tới vậy, với gương mặt dạt dào tình cảm, cô nói: “Ôi anh yêu! Cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh chết mất thôi! Bây giờ em đứng ở dưới sân ký túc xá nữ chờ anh! Mau tới đây nhanh lên! Muah!”
Người trong điện thoại: “…”
Bàng Sảnh nói địa chỉ cho cậu rồi cúp máy, người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Thịnh Phong sa sầm lại. Bàng Sảnh nói: “Xin lỗi, bạn trai tớ sắp tới rồi, tớ không thể đi chơi cùng các cậu được!”
Không ai nói sẽ đi, Dương Lộ ngơ ngác nhìn Bàng Sảnh. Lát sau, một chàng trai có dáng người cao ráo khoan thai bước tới.
Cậu mặc chiếc áo bành tô ngắn màu đen, dáng dấp chẳng thua gì những người mẫu nam trên sàn catwalk, tóc cắt rất hợp mốt, gương mặt điển trai vô cùng. Cậu đi về phía Bàng Sảnh, đưa tay khoác vai cô rồi cười nói: “Honey, bây giờ em xinh đẹp hơn trước nhiều đó!”
Bàng Sảnh phối hợp với cậu bằng cách tỏ vẻ ngại ngùng, cô nói với những người xung quanh: “Giới thiệu với các cậu, đây là bạn trai tớ - Tạ Ích!”
Tạ Ích cười tươi khoe hàm răng trắng: “Các cậu cũng có thể gọi tớ là Martin.”
***
Tạ Ích lái xe đưa Bàng Sảnh tới quán bar, cậu đi cùng mấy người bạn tới Thượng Hải chơi, nam có nữ có. Bàng Sảnh không quen họ và cũng không chen được vào câu chuyện của họ nên chỉ lặng lẽ ngồi một mình một góc, không uống rượu mà ôm cốc nước trái cây.
Tạ Ích nhận ra vẻ không vui của cô bèn đặt mông ngồi xuống bên cạnh và hỏi: “Cậu sao đấy? Không giống Cua tớ quen!”
Bàng Sảnh cười: “Không sao, gặp cậu tớ rất vui!”
“Cái cậu đeo kính vừa nãy đang theo đuổi cậu à?! Cua bây giờ là mặt hàng bán chạy rồi!” Tạ Ích mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V, cơ ngựa thoắt ẩn thoắt hiện, Bàng Sảnh có cảm giác cậu thật ngả ngớn, liền nói: “Dù tớ có bán chạy tới đâu cũng vẫn thua cậu!”
“Đừng có đánh trống lảng, nói đi, sao cậu lại không vui?”
“...”
“Bây giờ cậu với Cố Minh Tịch thế nào?”
Không nhắc tới Cố Minh Tịch còn đỡ, vừa nhắc tới cái tên này nước mắt Bàng Sảnh liền tuôn ra. Cô khóc quá bất ngờ làm Tạ Ích trở tay không kịp, vội đưa giấy ăn cho cô.
Bàng Sảnh thút thít khóc rất lâu mới thổn thức kể lại chuyện đã xảy ra cho Tạ Ích nghe. Nghe xong Tạ Ích hỏi: “Ba tháng nay cậu không liên hệ được với cậu ấy à?”
“Anh ấy bỏ số điện thoại đó rồi!” Bàng Sảnh nói, “Cậu bảo tớ liên lạc kiểu gì?”
“Chẳng phải cậu ấy đang học ở trường B sao?”
“Đúng rồi, tớ đã gọi điện tới trường B để hỏi nhưng người ta không chịu nói, tớ muốn đi tìm nhưng đi kiểu gì được chứ? Nhưng tớ có địa chỉ nhà bà ngoại anh ấy, lần trước tớ gửi quà tới đó.”
Tạ Ích ngẫm nghĩ một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Cậu có mang chứng minh thư theo không?”
Bàng Sảnh ngạc nhiên đáp: “Có đây.”
Tạ Ích liền kéo tay Bàng Sảnh, phủ thêm áo khoác lên người cô và nói: “Đi thôi! Tìm người chẳng phải rất đơn giản sao, tớ không tin là không tìm được!”
Bàng Sảnh lấy làm kinh ngạc: “Đi đâu?”
Tạ Ích cười vang: “Tớ chẳng đã nói là cậu đoán đúng sẽ có phần thưởng còn gì, tớ đưa cậu đi tìm cậu ấy!”
Tạ Ích lái xe đưa Bàng Sảnh ra sân bay, mua hai vé may bay đến thành phố S. Bàng Sảnh mơ hồ theo Tạ Ích lên máy bay và đáp xuống sân bay thành phố S vào lúc hai giờ đêm.
Ra khỏi sân bay hai mắt Bàng Sảnh sáng ngời. Tuy đang là đêm khuya nhưng xung quanh rất sáng vì trong không gian bao la là tuyết, thành phố S đang có tuyết rơi dày đặc.