Đến khi Bàng Sảnh chắc chắn bên ngoài không còn tiếng cãi vã mới buông lỏng hai bàn tay che kín tai Cố Minh Tịch. Cô xụi lơ ngồi bệt xuống nền nhà, luôn miệng thở phì phò còn Cố Minh Tịch thì dần mở to đôi mắt, hai người cứ nhìn đối phương trong im lặng như thế, bên tai chỉ còn tiếng bài hát nhạc phim phát ra từ loa máy tính.
Tiếng âm nhạc bao phủ hoàn toàn không hề phù hợp với bầu không khí hiện tại.
Sắc mặt Cố Minh Tịch đã bình tĩnh trở lại, cậu đứng dậy rồi nói: “Để anh ra ngoài xem sao.”
Lúc bước qua Bàng Sảnh, cô liền kéo tay áo cậu lại, túm chặt đến mức Cố Minh Tịch không thể không dừng bước.
Bàng Sảnh đứng dậy nói: “Để em đi cùng anh.”
Họ ra khỏi phòng rồi chầm chậm bước ra phòng khách dọc theo lối hành lang. Bầu không khí trong nhà tĩnh lặng khác thường, hoàn toàn không mảy may có bất cứ tiếng động nào. Bàng Sảnh hơi sợ sệt, cô biết lúc nãy gần như Cố Quốc Tường và Lý Hàm đã đánh nhau, rồi sau đó là tiếng sập cửa rất mạnh, không biết là ai đi khỏi nhà nữa.
Lúc đi tới cửa nhà bếp, Cố Minh Tịch nhìn thấy mẹ mình.
Trước đó Bàng Sảnh đã được ghé thăm nhà bếp, nơi đó vô cùng sạch sẽ và ấm cúng cùng mùi thức ăn thơm phức, Lý Hàm đeo tạp dề bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm, vậy mà lúc này, nơi đây chỉ còn là một đống lộn xộn.
Lý Hàm ngồi bệt dưới nền dựa lưng vào tủ lạnh, tạp dề vẫn quấn trên thắt lưng, tóc chị rối tung, đôi mắt trống rỗng, trên người vô số vết bẩn.
Các món ăn rơi vỡ liểng xiểng, cá quả thái lát, thịt bò kho, canh gà nấu với ngô… bát đĩa vỡ, nước canh đổ đầy xuống nền, xoong chảo lộn xộn ném trong bồn rửa, thậm chí có mấy mảnh vỡ còn bắn ra ngoài phòng khách cách đó khá xa.
Cố Minh Tịch ngồi xổm xuống cạnh Lý Hàm, khẽ gọi: “Mẹ ơi.”
Lý Hàm lặng im rất lâu, Cố Minh Tịch phải gọi thêm vài tiếng, chị mới dần định thần lại.
Bàng Sảnh đã cầm thùng rác đi lượm mảnh vỡ thì bị Lý Hàm ngăn lại: “Sảnh Sảnh, cháu đừng đụng vào, cẩn thận đứt tay đó!”
Bàng Sảnh dừng việc đang làm, hướng đôi mắt thấp thỏm về phía chị.
Trong lòng Bàng Sảnh thực sự rất băn khoăn khi đã trót nghe trộm việc nhà của Cố Minh Tịch. Vừa nãy cô đã nghe rất rõ nội dung cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng Cố Quốc Tường và Lý Hàm, lòng cô hốt hoảng vô cùng, nên bây giờ không tránh khỏi cảm giác xấu hổ khi đối diện với Lý Hàm.
Lý Hàm từ từ đứng dậy, mặc dù rất nhếch nhác nhưng vẻ mặt chị đã dịu dàng như mọi khi. Chị nói với Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, đồ ăn ở nhà hỏng cả rồi, con dẫn Sảnh Sảnh ra ngoài ăn trưa đi, mẹ phải đi tắm rồi dọn dẹp nhà cửa.”
Cố Minh Tịch chưa kịp đáp, Bàng Sảnh đã nói: “Thôi ạ! Cháu cũng sắp phải về rồi bác ạ.”
Lý Hàm nói: “Không được, cháu lặn lội đường xa tới đây, sao có thể không ăn bữa cơm được. Minh Tịch…”
Chẳng đợi chị nói xong, Cố Minh Tịch đã lên tiếng, “Mẹ, con ở nhà với mẹ.”
Bàng Sảnh gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng đó bác, Cố Minh Tịch không cần phải tiễn cháu đâu, cháu về trước đây ạ.”
Cô quay người chuẩn bị đi thì bị Lý Hàm gọi lại, giọng chị thều thào, còn thoáng chút cầu khẩn: “Sảnh Sảnh, Minh Tịch, hai đứa ra ngoài một lát đi, thật đấy, bác muốn được yên tĩnh một mình.”
Cố Minh Tịch lo âu nhìn mẹ mình rồi hỏi: “Mẹ, mẹ ở một mình không sao thật chứ?”
Lý Hàm vắt tay lên trán, nhắm mắt lại rồi gật đầu.
Cố Minh Tịch quay sang nói với Bàng Sảnh: “Vậy… Bàng Bàng, bọn mình ra ngoài ăn trưa đi.”
***
Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đi ra khỏi cửa, xuống thang máy, rời khỏi khu nhà, không ai nói với ai câu nào.
Trên đường Cố Minh Tịch dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một nhà hàng nào đó, còn Bàng Sảnh thì kéo tay áo cậu: “Cố Minh Tịch, tốt nhất anh vẫn nên về nhà với mẹ anh đi.”
Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô: “Không được, em ăn trưa rồi hãy về.”
“…” Cậu nói giọng rất quả quyết, trên mặt lộ rõ vẻ cứng đầu. Bàng Sảnh đành im lặng, ngoan ngoãn đi theo cậu.
Nhưng họ không tìm được nhà hàng nào cả, đang trong đợt nghỉ Tết nên các cửa hàng nhỏ đều đóng cửa còn nhà hàng lớn thì lại quá xa xôi. Bàng Sảnh theo Cố Minh Tịch loanh quanh trên đường hồi lâu, vừa lạnh vừa đói, bèn nói: “Cố Minh Tịch, em muốn đi về.”
Cố Minh Tịch vẫn trả lời: “Không được, chúng ta vẫn chưa ăn gì.”
“Em về nhà ăn cũng được.”
“Không được.”
“Xung quanh nhà anh chẳng có hàng ăn nào, thậm chí hàng bán đồ ăn vặt cũng chẳng có.”
“Chúng ta đi tìm.”
“Đã đi mấy con đường rồi.”
“Đằng trước là một siêu thị lớn, chắc ở đó có KFC.”
“Em không muốn ăn KFC!”
Bàng Sảnh dừng bước níu tay áo Cố Minh Tịch lại. Áo len của Cố Minh Tịch bị cô kéo lệch cả đi nhưng cậu không quay lại, chỉ nói: “Đằng trước có hàng ăn, đi một lát nữa là tới!”
“Cố Minh Tịch, em mệt lắm rồi!” Giọng Bàng Sảnh xen lẫn cả tiếng khóc: “Em muốn đi về, anh cũng về nhà với mẹ anh đi.”
Cố Minh Tịch đưa Bàng Sảnh đến trạm xe bus, hai người đứng kề vai nhau. Đang là giữa trưa mà bầu trời lại tối tăm, gió cũng thổi mạnh hơn, vù vù lướt qua hai đôi má đào.
Bàng Sảnh đeo găng tay và khăn quàng, tóc rối tung vì gió thổi, cô nói: “Hình như sắp mưa rồi.”
“Ừ.” Cố Minh Tịch hỏi: “Em có mang ô theo không?”
Bàng Sảnh chỉ vào ba lô nhỏ sau lưng: “Có.”
“Hôm nay xin lỗi em.” Cố Minh Tịch nói: “Lần sau anh mời em một bữa hoành tráng nhé.”
“Được, em muốn ăn thịt dê xiên nướng.”
“Ăn gì cũng được tuốt.” Cố Minh Tịch mỉm cười.
Xe bus tới trạm, Bàng Sảnh liền bước lên rồi tìm ghế ngồi bên cạnh cửa sổ, sau đó hướng ánh mắt nhìn ra ngoài.
Cố Minh Tịch vẫn đứng ở trạm chờ, dáng người cậu cao dong dỏng, khuôn mặt trầm lặng. Cậu cứ mải miết nhìn theo cô, Bàng Sảnh bèn xua tay: “Anh mau về đi!”
Cố Minh Tịch lại nhoẻn miệng cười, “Anh biết rồi, đi đường cẩn thận nhé.”
Xe nổ máy, Bàng Sảnh vẫn nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn theo hình bóng Cố Minh Tịch ngày càng xa dần. Con đường này thật vắng vẻ, hầu như chẳng thấy bóng dáng người qua lại vậy nên hình ảnh của Cố Minh Tịch trở nên hết sức rõ ràng.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy cậu nữa, Bàng Sảnh mới quay đầu lại, bần thần ngồi trên ghế xe.
Bàng Sảnh có cảm giác cho dù vừa nãy cô đã bịt chặt tai cậu, cốt để cậu không nghe thấy cuộc cãi vã đó nhưng chung quy Cố Minh Tịch vẫn biết chuyện gì đang xảy ra.
Có một cụm từ thường xuyên phát ra từ miệng Lý Hàm: Hồ ly tinh!
“Nếu anh đi tìm con hồ ly tinh đó, tôi sẽ chết cho anh xem! Tôi sẽ chết cùng con trai tôi!”
“Anh bị con hồ ly tinh kia làm cho thần hồn điên đảo rồi phải không?! Cố Quốc Tường, anh không còn cần cái nhà này nữa chứ gì?!”
“Rốt cuộc con hồ ly tinh kia có gì tốt đẹp? Trẻ trung? Xinh đẹp? Hẳn là khả năng ở trên giường cũng cao siêu lắm nhỉ?”
“Uổng cho các đồng nghiệp ở công ty gọi anh là kỹ sư trưởng Cố! Cố Quốc Tường, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không chấm dứt mối quan hệ với con hồ ly tinh đó, tôi nhất định sẽ viết thư tố cáo trình lên cấp trên! Tố cáo anh quan hệ nam nữ bừa bãi!! Tôi phải để cho tất cả công nhân viên ở cái công ty Kim khí này biết! Mẹ kiếp, anh là đồ mặt người dạ thú! Bề ngoài tốt đẹp mà bên trong thì thối tha hư hỏng! Anh là đồ súc sinh! Tôi phải cho anh mất hết danh dự! Còn nữa, anh đừng quên chúng ta là vợ chồng bao năm nay, tôi sẽ cho mọi người biết hết những chuyện xấu xa anh đã lén lút làm!”
…
Gió xua tan mây, sắc trời nhanh chóng sa sầm lại, chỉ một lát sau, cơn mưa to trút xuống và cả những tiếng sấm chớp đùng đoàng.
Cửa kính xe bus bị mưa rơi xuống xối xả, xe cộ đi lại trên đường đều phải bật đèn pha, có những xe còn bật cả đèn cảnh báo. Bàng Sảnh nghĩ, mới có mười phút trôi qua, không biết Cố Minh Tịch đã về đến nhà chưa?
Cơn mưa đổ xuống khiến đường đi đông đúc hơn, khi Bàng Sảnh về đến nhà đã là một tiếng sau đó, mặc dù rất đói nhưng cô không dám nói với bố mẹ là chưa ăn cơm, chỉ có thể mè nheo nhờ Bàng Thủy Sinh nấu cho mình một bát chè khoai lang rồi bưng vào phòng ăn như hổ đói.
Cơn mưa kéo dài suốt từ trưa đến sập tối. Lúc chuẩn bị ăn tối, điện thoại cố định đổ chuông. Bàng Thủy Sinh nghe máy rồi gọi Bàng Sảnh: “Con gái ơi! Điện thoại của Minh Tịch này!”
Bàng Sảnh đi ra khỏi phòng, không khỏi thấy khó hiểu, cô cầm ống nghe lên thì chỉ nghe thấy tiếng mưa và cả tiếng ô tô chạy trên đường.
“Cố Minh Tịch?” Bàng Sảnh thắc mắc: “Anh ở ngoài đường à?”
Cố Minh Tịch không nói gì, chỉ có tiếng hít thở.
“Anh đang ở đâu vậy?” Bàng Sảnh cuống lên, “Em đang hỏi anh đó! Nói đi, anh đang ở đâu hả?”
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Anh ở gần nhà em.”
“Hả?”
“Bàng Bàng, em ra ngoài được không?”
“Được, anh nói địa chỉ đi, em sẽ tới ngay.”
“Đừng nói với bố mẹ em chuyện nhà anh.”
“Em biết rồi!”
“Ừ, vậy anh chờ em.”
Bàng Sảnh mặc thêm áo khoác rồi mang ô chuẩn bị ra ngoài. Kim Ái Hoa giữ cô lại: “Sắp ăn cơm rồi, bên ngoài mưa to thế con định đi đâu?”
“Con…” Bàng Sảnh xin sự giúp đỡ của bố: “Bố, con đi gặp Cố Minh Tịch đây, bố mẹ cứ ăn trước đi, đừng chờ con.”
Bàng Thủy Sinh lấy làm kinh ngạc, anh kéo vợ ra rồi nói: “Chắc hai đứa nhỏ có việc gì, để con đi đi.”
Kim Ái Hoa than vãn: “Minh Tịch bày trò gì vậy, chẳng phải trưa nay Sảnh Sảnh mới ăn cơm nhà nó sao? Nó lại chạy tới đây làm gì chứ?”
“Em không cần lo chuyện tụi nhỏ.” Bàng Thủy Sinh lại dặn dò Bàng Sảnh đang xỏ giày, “Trời mưa, con phải che ô cho Minh Tịch đấy, đừng để thằng bé dính mưa kẻo bị cảm, biết chưa?”
Bàng Sảnh gật đầu, rời khỏi nhà với tâm trạng nóng như lửa đốt.
Cô che ô đi về phía một con đường tấp nập nằm cạnh khu tập thể kim khí, đi được một lúc Bàng Sảnh bắt đầu chạy, chẳng màng đến những vũng nước dưới chân hay nước nhỏ từ ô xuống người. Cố Minh Tịch nói cậu đang chờ cô ở cửa hàng tiện lợi gần trạm xe bus. Đi được mười phút thì Bàng Sảnh nhìn thấy Cố Minh Tịch, đúng như dự đoán của cô, toàn thân cậu ướt như chuột lột. Trước ngực cậu là thẻ xe bus treo lủng lẳng, còn đeo cả ba lô trên vai, ba lô đầy ắp căng phồng, không biết đựng cái gì nhưng đã ướt sũng nước mưa rồi.
“Cố Minh Tịch!” Cô chạy về phía cậu, vừa bực vừa cuống, rồi nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt: “Anh làm gì sao vậy? Đã có chuyện gì? Anh bỏ nhà đi đấy à?”
Cố Minh Tịch thở hổn hển nhìn cô, nước mưa trên tóc nhỏ xuống tí tách, mặt cũng ướt, môi thâm tím vì lạnh. Áo len của cậu dính nước, Bàng Sảnh kéo ống tay áo bên phải mới thấy tay áo nặng trình trịch. Vừa thả ra, ống tay liền buông thõng xuống, ẩm ướt dính vào người.
Bàng Sảnh lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt cho Cố Minh Tịch. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Bàng Bàng, mẹ anh về quê ngoại rồi, đi chuyến bay tối nay. Mẹ anh chỉ đặt một vé cho mình, đã đi rồi.”
Bàng Sảnh: “…”
“Còn bố anh… Anh gọi điện thì bố nói bố phải đi công tác ở tỉnh ngoài, mấy ngày tới sẽ không về nhà.”
“…”
“Bố bảo anh đến nhà ông bà nội nhưng anh không muốn tới đó.” Cố Minh Tịch nói: “Mùa đông anh không thể ở nhà một mình được, quần áo mặc nhiều mà anh lại không thể tự cởi. Anh không biết nấu cơm, gần nhà lại không có cửa hàng nào bán đồ ăn. Anh nói với mẹ là anh có thể đi về quê cùng mẹ vì đã lâu rồi anh cũng không được về thăm ông bà ngoại nhưng mẹ anh cứ khóc, cứ khóc mãi, không để ý gì đến anh cả.”
Cậu lại ngước lên nhìn Bàng Sảnh, đôi mắt đầy nặng nề: “Anh không còn cách nào khác mới đến tìm em, Bàng Bàng.”