Từ khi hình thành ý thức của riêng mình, trong mớ ký ức hỗn độn của đại não luôn có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại len lỏi vào tâm thức của Tiên Âm, tiếng nói từ xa xăm vọng lại xuyên qua sương mù dày đặc, khi thì ôn nhu, khi thì quyến luyến
" Ái nhân của ta.." " Ngươi là ái nhân của ta. " " Thật xinh đẹp." Thiên Đạo dùng tất cả những thứ tốt nhất, dày công tạo ra một ái nhân trong trí tưởng tưởng, mọi thứ đều cực kỳ hoàn hảo. Nhưng dù được đào nặn ra y như đúc, tỉ mỉ đến từng sợi lông mi thì trái tim ở trong ngực không phải thứ có thể điêu khắc tên của Thiên Đạo lên được. Y đứng ở không gian trắng toát mênh mông, cúi xuống nhìn thân ảnh đang quỳ thụp trước mặt mình, nam nhân ấy không rõ mặt mũi, nửa cơ thể gần như trong suốt, tấm lưng rộng lớn giờ tràn đầy mỏi mệt khòng xuống, chỉ nghe hắn lầm rầm " Vì sao không yêu ta! Ta tạo ra ngươi, ta yêu ngươi như vậy, vì sao không yêu ta? Vì sao không yêu ta! " Tiên Âm mặc cho nam nhân từ lầm rầm đến chửi rủa gào thét, nam nhân lao vào người y khiến y ngã mạnh xuống, y không phản kháng lại, chỉ nhìn thân dưới đã biến mất quá nửa của nam nhân, rũ mi mắt không hề nói chuyện. Nam nhân thấy mình tan biến càng nhanh tâm tình càng nôn nóng, gã nắm lấy tóc của Tiên Âm đập mạnh đầu y xuống sàn đất, từng tiếng thét xen lẫn cú đập nghe bôm bốp vô cùng chát chúa đến rợn người. Vết máu đỏ tươi vẽ lên sàn gạch trắng toáng những đoá hoa li ti vừa quỷ dị vừa xinh đẹp. Cho đến tận lúc nam nhân kia hoàn toàn tan biến vào hư vô Tiên Âm mới mệt mỏi đặt bên đầu không bị thương kia xuống, tóc bị nắm chặt đến mức đứt ra vài sợi, phần da đầu buốt rát khó chịu nhưng sắc mặt của Tiên Âm vẫn lạnh lùng như thế. Nam nhân kia là tia tàn phách mỏng manh mà Thiên Đạo lưu lại, mảnh tàn phách này nhìn qua mong manh như cánh ve nhưng tất cả oán niệm cùng dục vọng đều cất chứa trong nó, đau khổ, dãy dụa, không cam lòng. Nó muốn phát tiết, y thành toàn cho nó. Bởi vì mang lòng cảm kích với kẻ đã ban cho mình sinh mệnh, nên chỉ cần Thiên Đạo nói một tiếng, Tiên Âm có thể cho Thiên Đạo bất cứ thứ gì, mặc cho lên núi đao, xuống biển lửa. Không có trung thành tuyệt đối, chỉ là không muốn phản bội. Nhưng thứ Thiên Đạo muốn nhất y không cho được. Y sẽ không trở thành ái nhân của Thiên Đạo, càng không yêu Thiên Đạo. Nghe qua thật nực cười, nhưng cảm "ái, hận, sân, si" biến hoá khôn lường, dù là kẻ tạo ra vạn vật cũng không nắm chắc được điều gì. Giấc ngủ của Tiên Âm rất trầm cũng rất nặng nề, thân thể như bị một cái bao tải đầy đất đè lên chìm xuống lòng biển tăm tối sâu thăm thẳm. Tiên Âm khẽ kêu một tiếng, mơ màng tỉnh dậy, khung cảnh mờ ảo dần dần hội tụ lại một điểm hiện rõ cảnh vật trong sương phòng quen thuộc, mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của đêm tối tràn vào khoang mũi vô cùng thoải mái... " A! " Đầu ngực truyền đến đau nhói làm Tiên Âm giật mình nhìn xuống, vừa lúc kẻ đang vùi đầu vào ngực y ngước nhìn lên. Kiệt Tu Hoàng nhìn biểu tình ngây ngô của Tiên Âm, từ đôi môi mỏng tràn ra tiếng cười khẽ, hắn cậy có hai cái răng nanh nhỏ sắc đâm thẳng vào giữa núm hoa trên ngực khiến nó từ màu hồng nhạt bị nghẹn sưng lên thành màu đỏ mê người, đầu lưỡi nộn dày không ngừng đảo quanh quầng thâm hồng đỏ có khi lại mút mạnh vào khiến núm vú của y càng sưng cứng. Tê dại lan từ ngực xuống tận mũi chân khiến Tiên Âm phải cắn răng: " Ngươi... Ngừng tay." Kiệt Tu Hoàng nhả ra núm vú đã dính đầy thóa dịch lấp lánh, hắn vừa lòng quan sát biểu cảm đáng yêu của dưỡng phụ " Dưỡng phụ, người nói xem nếu ta mút mạnh chút nữa nơi này có tiết ra sữa không?" Tiên Âm vô lực nhắm mắt lại " Hồ ngôn loạn ngữ. " Tiếng thở dốc của Kiệt Tu Hoàng ngày càng dồn dập, hắn vốn đang ngồi ngang trên eo của y, cái mông rắn chắc màu bánh mật cố ý di xuống khiến bộ vị đang dần ngẩng đầu cọ sát vào bờ mông căng tròn. Hắn hôn lên cánh môi đang mím chặt, có chút không khống chế nổi mà trở nên thô lỗ. " Dưỡng phụ, người không biết mỗi lần người mắng ta như vậy, hạ thân của ta đã cương cứng đến mức nào đâu." Chẳng biết từ bao giờ, Kiệt Tu Hoàng đã không còn căm ghét mà cẩn thận quan sát Tiên Âm. Hắn nhận ra vị dưỡng phụ trên danh nghĩa này giống như một con búp bê sứ được bảo vệ trong một cái tủ tầng tầng lớp lớp, ngây ngô, bất cần. Càng như vậy Kiệt Tu Hoàng càng muốn đập nát cái tủ kia ra, ôm con búp bê sứ chơi cho thoả thích. Có một lần duy nhất Kiệt Tu Hoàng thành công chọc giận Tiên Âm đến mức sắc mặt y trầm xuống mắng ra tiếng: " Không biết liêm sỉ." Thanh âm vẫn thanh lãnh nhàn nhạt lần này mang theo một phần oán trách rõ ràng, len vào từng tế bào khiến hai chân của Kiệt Tu Hoàng tê dại, lúc ấy hắn chỉ vì một câu mắng này mà bắn ra. Thiếu niên lần đầu nếm thử tư vị cao trào, hơn nữa còn cao trào ngay trước mặt dưỡng phụ, hơn nữa còn vì một câu nói mà bắn ra! Tuy rằng Kiệt Tu Hoàng ngồi ở bàn công vụ nên Tiên Âm không thấy được nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt. Hiện tại người mắng hắn vẫn là một người nhưng hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi. Đầu lưỡi như con rắn nhỏ trượt một đường từ cơ ngực xuống tận hạ thể của Tiên Âm, cánh môi dừng tại cán dương căn đã thẳng đứng, ánh mắt của Kiệt Tu Hoàng dịu lại khẽ hôn lên đỉnh nấm đang rỉ ra vài giọt tinh nguyên, hắn hé miệng chậm rãi đem nó ngậm vào. Có thể do chủ nhân trước của thân thể này cũng là kẻ cuồng kiếm thuật, giờ thêm linh hồn của Tiên Âm tu bổ dương căn này không quá lớn, màu sắc cũng đạm đạm phấn phấn rất 'tươi mới', Kiệt Tu Hoàng không hề khó khăn ngậm vào cả cây. Chỉ có Tiên Âm là sầu não nhất, y tự thấy bản thân rất thanh tâm quả dục, đối với chuyện hoan vui này cũng không mấy hứng thú nhưng không thể chối bỏ cảm giác thoải mái khi đỉnh dương vật bị cuống họng mẫn cảm o ép, đầu lưỡi dày đè lên phần thân liếm các mạch máu nổi ở bên trên, mỗi khi Kiệt Tu Hoàng nhả ra ngậm vào đều cố ý dùng răng nanh cọ vào phần đỉnh nấm, kỹ thuật tốt tới đáng sợ. " Dưỡng phụ, người có nhớ cây bút người dùng để dạy ta viết chữ không? " A..? " đến giờ này còn bút gì nữa? Kiệt Tu Hoàng hiếm khi lộ ra nụ cười ngượng ngùng. " Mỗi lần người rời đi, ta đều dùng cây bút đó... an ủi chính mình." " Ngươi.... !?" Giọng nói của Tiên Âm nghẹn ứ lại thay bằng tiếng thở dốc khó nhịn, Kiệt Tu Hoàng thẳng lưng ngồi xuống khiến hậu huyệt đã được bôi trơn đầy đủ nuốt trọn lấy dương vật của y, đỉnh nấm hơi cong cong chuẩn xác chọc vào tuyến tiền liệt hơi nhô ra trên vách tràng khiến Kiệt Tu Hoàng sướng đến thở hắt ra, còn Tiên Âm nắm chặt lấy ngực áo đơn bạc đến mức nhàu nát. " Ô.. dừng....chậm thôi.. ta..không.. " " Dưỡng phụ, dưỡng phụ. " Mỗi một tiếng gọi là một cái hôn rơi xuống trên cơ thể, Kiệt Tu Hoàng nhún vừa nhanh vừa dứt khoát, tiểu huyệt bị mài đỏ nuốt nuốt nhả nhả dương vật vô cùng chặt chẽ, tiếng thân thể chụp đánh giữa đêm tối tĩnh mịch càng thêm rõ ràng khiến cái mặt già của Tiên Âm đỏ lên. Cho đến lúc cao trào khoé mắt ướt át tràn ra một giọt lệ nhanh chóng trượt xuống thái dương lẫn vào mái tóc đã ướt mồ hôi, Kiệt Tu Hoàng nhìn bộ dáng mỏi mệt của y, đau lòng khẽ hôn lên đuôi mắt đỏ bừng. Hắn thì thào " Mệt lắm sao?" Giọng của Tiên Âm khàn cả đi " Mệt. " Kiệt Tu Hoàng cười khổ khoác y phục rời giường, một lát sau đã thấy hắn mang một chậu nước ấm tiến vào. Hắn dùng khăn mặt sạch thấm nước lau người cho y. Từ cái trán đẫm mồ hôi đến cần cổ rải đầy dấu hôn, chiếc khăn vải dừng lại ở hai núm vú bị chà đạp đến sưng to, Kiệt Tu Hoàng khẽ nuốt nước bọt quan sát biểu cảm của Tiên Âm, thấy y vẫn híp mắt hưởng thụ mới để khăn lau dần lau dần xuống dưới. " Vì sao lại làm những việc này với ta?" Bàn tay của Kiệt Tu Hoàng khựng lại. Tiên Âm tiếp tục " Mỗi khi cao trào đều có một chút thần lực lặng lẽ chảy vào thức hải, ta có thể cảm nhận được. Nó là thứ gì? " Kiệt Tu Hoàng biết chuyện không thể giấu được, vậy thì thẳng thắn nói ra. " Cái này ta phải hỏi người trước, dưỡng phụ. Thần hồn của người bị sao vậy?" Tuy hắn biết Tiên Âm từng rút ra phân nửa hồn lực cứu Chiêu Hồng Quân khỏi giam cầm của Thiên Đạo nhưng tuyệt không có khả năng sẽ khiến tiên thọ của y giảm nhiều như vậy. Cho đến khi gặp lại y lần nữa trong thân xác này Kiệt Tu Hoàng mới bàng hoàng nhận ra thần hồn của Tiên Âm đã hoàn toàn bị rút cạn thậm trí thức hải bị tổn thương. Một nửa hồn lực kia không có khả năng vì Tiên Âm chết mà biến mất, với thực lực của y chỉ có một khả năng duy nhất là y cũng tự tay rút ra nửa phần ấy. " Vậy thứ thuốc kia dùng để tu dưỡng thần hồn? " Đến đây Tiên Âm đã hiểu ra, thứ Kiệt Tu Hoàng cho y uống lúc trước là một phương thuốc có thể từ từ tu bổ thần hồn. Quá trình này rất dài, thấm nhuần, chậm rãi chữa trị hơn nữa tu dưỡng thần hồn cùng thức hải không phải dễ dàng, sức lực của thân thể cũng phải góp phần. Thảo nào y lại luôn muốn ngủ. Kiệt Tu Hoàng bất đắc dĩ " Dưỡng phụ người đánh trống lảng như vậy không tốt. "