Nhìn Vệ Thành Trạch đang cứng đờ tại chỗ, Vệ Tử An lúc này cũng không muốn chọc thủng bầu không khí hiện tại, cả không gian trong chốc lát đều trầm mặc

Ban đầu hắn chỉ có chút hoảng sợ vì tảng đá chắn ở cửa động đột nhiên bị xê dịch mà thôi, cũng không có ý nghĩ gì khác, dù sao hắn và Vệ Thành Trạch đều là nam tử, vốn không cần kiêng dè gì, huống chi, lúc Vệ Thành Trạch thay hắn xử lý miệng vết thương trêи người, chắc cũng đã sớm thấy bộ dáng hắn lúc không có y phục, căn bản không có cái quỷ thẹn thùng gì, nhưng giờ nhìn thấy bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Vệ Tử An đột nhiên lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cùng Vệ Tử An mắt đối mắt vài giây, Vệ Thành Trạch có chút bối rối mà xoay người sang chỗ khác, sau khi bỏ lại một câu "Ta đột nhiên nhớ có chút việc", chân liền như bôi mỡ, ngay cả tảng đá để chắn cửa động đều quên đẩy trở lại. Nhìn thấy bộ dáng Vệ Thành Trạch chạy trối chết, Vệ Tử An ngẩn người, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười, trong lồng ngực cũng dâng lên một loại rung động khác thường. Tuy là trêи thực tế cũng không cần kiêng dè, nhưng loại cảm giác được người khác đối xử bình đẳng này, thật sự rất tốt, dù sao cũng chẳng ai để ý một con chó có mặc quần áo hay không.

Cầm quần áo trong tay mặc vào, Vệ Tử An cúi đầu nhìn ngọc bội phỉ thuý đang nằm trong lòng bàn tay, tim có chút loạn nhịp. Hắn cũng không biết lai lịch của khối ngọc bội này, nhưng không quá một buổi tối, thương thế của hắn thế nhưng đã tốt hơn rất nhiều, dù có là thằng ngốc cũng ý thức chỗ bất phàm của ngọc bội. Nhưng hắn có thể thấy rõ ràng, những vết thương trêи người Vệ Thành Trạch, khép lại lâu hơn hắn rất nhiều, có lẽ là do phần lớn dược đều dùng trêи người hắn hết đi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Vệ Tử An không khỏi mà có chút phức tạp, hắn cũng không rõ cảm giác hiện tại của mình là gì.

Hít vào một hơi thật sâu, Vệ Tử An đem ngọc bội để vào lồng ngực, cầm kiện áo choàng còn dính một chút vết máu rời khỏi sơn động.

Ở không xa sơn động có một dòng suối, lúc Vệ Tử An tìm được Vệ Thành Trạch, hắn đang ngồi xổm bên suối, gian nan dùng tay trái để lột da thỏ hoang. Ánh mắt Vệ Tử An dừng lại ở cánh tay phải đang buông xuống của hắn một chút, đi qua đem áo choàng trong tay đưa cho hắn, mở miệng nói: "Để ta làm."

Vệ Thành Trạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lông mày hơi nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đưa chuỷ thủ cầm trong tay cho hắn, sau đó đứng dậy lui về phía sau vài bước, tựa trêи một thân cây, nhìn chằm chằm động tác của Vệ Tử An. Vệ Tử An cũng không để ý, cười với hắn một cái, liền cúi đầu tiếp tục xử lý con thỏ.

Động tác của Vệ Tử An thực sự lưu loát thành thạo, có thể nhìn ra hắn thường hay làm việc này, bộ dáng chuyên chú kia, cùng với người chấn kinh như nai con lúc trước thực sự hoàn toàn bất đồng.

"Ta hiện tại nhưng thực sự tin hắn có thể trở thành cường giả đứng trêи vạn người." Nhìn một lúc, Vệ Thành Trạch đột nhiên dùng ý thức đối với hệ thống trong đầu nói.

"Không phải "có thể", mà là "nhất định"!" 5438 sửa đúng từ ngữ của Vệ Thành Trạch, "Dù có xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn vẫn sẽ đứng ở vị trí kia, bởi vì hắn là nhân vật chính!"

Vệ Thành Trạch nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

"Kí chủ ngài rốt cuộc muốn làm gì?" Nhìn Vệ Thành Trạch đem cái áo choàng vốn ở trêи người Vệ Tử An choàng lên, 5438 nhịn không được mở miệng hỏi, bắt đầu từ lúc xuyên qua đến đây tới giờ, nó hoàn toàn không thể hiểu được Vệ Thành Trạch rốt cục đang làm cái gì.

Có lẽ hắn muốn lấy lòng nhân vật chính đi, rõ ràng luôn dùng một bộ dáng ôn hoà đối xử với Vệ Tử An, thậm chí còn có thể đem chính nhược điểm là ngọc bội kia giao cho đối phương; mà cũng phải tiếp tục nói đến hành động của hắn, lúc Vệ Tử An mất đi ý thức, hắn đều cẩn thận mà chiếu cố, thậm chí ngay cả thương thế của chính mình cũng không quá để ý. Còn cả điều 5438 nghi vấn nhất, Vệ Thành Trạch rõ ràng có thể để Phó An Diệp chữa khỏi hẳn vết thương trêи người mình, nhưng lúc Phó An Diệp nói ra cách này, hắn lại không chút do dự cự tuyệt.

Nếu muốn để 5438 đánh giá tất cả hành vi từ đầu tới giờ của Vệ Thành Trạch, tuyệt đối chỉ có thể để lại một bình luận "Loạn thất bát tao", làm người ta hoàn toàn chẳng hiểu cái gì cả.

Nghe được câu hỏi của 5438, Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt lại, nhìn Vệ Tử An đã xử lý xong con thỏ hoang đang đem chủy thủ thả vào suối tẩy sạch, khóe môi hơi giơ lên: "Ngươi chỉ cần đứng nhìn là được."

Nói xong, hắn cũng không để ý tới 5438 đang không ngừng truy vấn, cùng Vệ Tử An xách theo con thỏ, hướng về phía sơn động.

"Vệ Thành Trạch, " Vệ Tử An đột nhiên lên tiếng, Vệ Thành Trạch nghe thấy liền nghiêng mặt nhìn gã, "Trước đây, tại sao lại muốn giết ta?"

Vệ Thành Trạch đột ngột dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Vệ Tử An. Vệ Tử An cũng ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng Vệ Thành Trạch: "Ngươi lúc đó, là muốn giết ta đi?"

Cùng Vệ Tử An đối mặt trong chốc lát, Vệ Thành Trạch đột nhiên kéo căng khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy ác ý: "Ta khi đó đương nhiên là muốn giết ngươi, chuyện này chẳng phải vô cùng rõ ràng sao?"

"Tại sao?" Vệ Tử An hỏi.

"Tại sao?" Vệ Thành Trạch như là nghe được chuyện gì đó cực kỳ nực cười, hỏi lại Vệ Tử An, "Ngươi hỏi ta tại sao?" Hắn đột ngột đề cao âm điệu, "Nếu không tại ngươi, Vệ gia như thế nào sẽ......" Nói một nửa, hắn đột nhiên ngừng nói, thở hổn hển, tự đem tâm tình quá mức kịch liệt đè ép xuống, không thèm nói (nhắc) lại.

Lông mi Vệ Tử An khẽ run rẩy, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi tại sao còn muốn cứu ta?"

"Ngươi nghĩ rằng ta muốn cứu ngươi sao?" Vệ Thành Trạch hừ lạnh một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Vệ Tử An một cái, tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại vòng vo quay về, "Thế ngươi nghĩ tại sao?"

Vệ Tử An đối mặt với hắn trong chốc lát, môi hơi run rẩy, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lướt qua Vệ Thành Trạch đi về phía sơn động.

Cả ngày tiếp theo hai người cũng chẳng nói với nhau lời nào, không khí trong sơn động trở nên ngưng trệ đến đáng sợ, ngay cả hệ thống cũng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đem chính mình co lại thành một đoàn, một chút động tĩnh cũng không dám làm. Tới đêm, hai người vẫn như trước chiếm hai góc trong sơn động, nằm xuống ngủ, mà lúc Vệ Thành Trạch tỉnh lại, trong sơn động đã không có thân ảnh của Vệ Tử An, mà khối ngọc bội lúc trước được Vệ Thành Trạch để trong tay Vệ Tử An, đang im lặng mà nằm ở vị trí ban đầu của Vệ Tử An.

Vệ Thành Trạch đi qua, đem ngọc bội nhặt lên, xúc cảm lạnh lẽo làm cho hắn nhíu mày, bên môi giơ lên một mạt tươi cười: "Hệ thống, ngươi biết không?"

"Có đôi khi thứ làm cho một người cam nguyện trả giá hết thảy, không phải yêu,mà là áy náy."

"Hả......?" Đột nhiên nghe Vệ Thành Trạch nói một câu không đầu không đuôi, 5438 luôn lải nhải ngừng câu chuyện, phát ra một âm thanh vô nghĩa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vệ Tử An: ngươi tại sao lại cứu ta?

Vệ Thành Trạch: nếu không phải không chơi chết được ngươi, ngươi nghĩ rằng ta muốn cứu ngươi sao? . Cập nhật truyện nhanh tại [ t r u m t r u y e n .OR G ]

Vệ Tử An:......

Cám ơn ngô đồng thật sâu đích lôi, sao sao đát ~ (Ly: Cứ coi như nó không tồn tại đi hahaha)

>