Hô hô bốn chương nữa

Lâu Phù Phương sửng sốt, giống như có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Vệ Tu Dung, nhưng cũng không đợi hắn hỏi, Vệ Tu Dung liền chủ động nói tiếp.

Thương nhân trọng lợi, những thứ mỹ danh và tiếng tăm văn nhân luôn theo đuổi, đối với họ mà nói không đáng một đồng, làm sao mà bọn họ sẽ làm ra được cái hành động đem lương thực tích góp được mà nâng lên cơ chứ.

Trêи đời này liệu có thương nhân tâm địa thiện lương vô tư đưa lương ra không? Tất nhiên là có. Bọn họ đem lương thực dự trữ của chính mình đưa ra, không mong hồi báo gì mà trợ giúp những dân chúng gặp tai họa kia; bọn họ phát trẩn lương thực, giữa đám người có được một mảnh thanh danh -- nhưng mà những người như vậy, chung quy vẫn là số ít.

Chính như theo lời y mà nói, tâm không ngoan thì tên bắn ra cũng bất ổn, tâm không đen thì chỉ còn nước hóa thành tro, người mềm lòng, luôn khó có thể bảo vệ tiền tài trong tay.

"Ý của thái tử điện hạ là?" Vẫn không lý giải được ý tứ của Vệ Tu Dung, mày Lâu Phù Phương nhịn không được nhẹ nhàng mà nhíu lại.

Nếu ý tứ của Vệ Tu Dung là để bọn họ đưa ra một cái giá cao, mua lương thực trong tay những người đó, vậy những lời này của y, cũng chỉ là lời nói nhảm vô cùng rõ ràng. Chỉnh bởi vì dự trữ trong quốc khố không thể chống đỡ quá nhiều người như vậy mà sống qua mùa đông, nên hắn mới đau đầu như vậy, nếu có thể giải quyết đơn giản như vậy, hắn sao còn có thể phiền não thế này?

Giống như nhìn thấu ý nghĩ của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung mỉm cười, chiết phiến trong tay đột nhiên đưa lên: "Lâu đại nhân cảm thấy, cái chuôi quạt trong tay ta đây, nếu được rao bán trêи đường, có thể bán được bao nhiêu ngân lượng?"

Lâu Phù Phương nghe vậy sửng sốt một chút, hiển nhiên không dự đoán được Vệ Tu Dung đột nhiên sẽ hỏi ra một câu hỏi như vậy.

Ánh mắt dừng lại ở chiết phiến trong tay Vệ Tu Dung chốc lát, mày Lâu Phù Phương không tự chủ được mà nhíu lại.

Thứ có thể được Vệ Tu Dung cầm trong tay, cái chiết phiến kia hiển nhiên không có khả năng là cái thứ phàm vật gì. Chất liệu ngọc trêи khung quạt này, mặt quạt làm từ tàm ti thượng đẳng này, những chạc cây cong cong từ mép quạt mà duỗi thân ra, những điểm hồng mai nở rộ, giống như có thể ngửi được mùi vị của từng đợt từng đợt hoa mai kia, có thể thấy được bản lĩnh của người vẽ tranh.

Trêи mặt quạt cũng không kí tên, cũng không biết bức tranh này tột cùng từ tay vị nào.

Lâu Phù Phương cũng không phải người thích học đòi văn vẻ, nhưng cũng có thể nhìn ra chỗ quý giá của cái chuôi chiết phiến này, nếu là lúc bình thường, nhất định có thể bán với giá hơn một ngàn lượng bạc ròng, nhưng mà lúc này...... Lâu Phù Phương chưa mở miệng, nhưng thần sắc của hắn cũng đã biểu lộ chính đáp án của hắn.

Người có thể cho ra một tuyệt bút như vậy, không phải quyền quý thì chính là phú thương, mà này loại đồ vật văn nhân yêu thích này, luôn luôn không phải là thứ mà thương nhân ưa thích. Còn về phần quyền quý --

Lúc mà khắp nơi đều là thiên tai này, phàm là người yêu quý thanh danh của chính mình, cũng sẽ không để một tuyệt bút như vậy bị mua bởi một người mà ở một phương diện nào đó coi thứ này hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào, khiến cho người ta lên án. Nếu nói là giao dịch có lý thì còn thế, nhưng cố tình Vệ Tu Dung mới nói, là rao bán trêи đường phố, kia tự nhiên liền đem chuyện này bài trừ.

"Vậy nếu ta thêm một điều kiện nữa thì sao" nhìn thấu ý nghĩ của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm nói, "Tỷ như...... Người mua chuôi chiết phiến này, có thể cùng thái tử đương triều gặp mặt một lần?"

Không gia tăng giá trị chiết phiến của mình, chẳng qua là hơn một cái điều kiện râu ria mà thôi-- mà trêи thực tế, nếu Vệ Tu Dung ngay từ đầu định tự mình đi rao bán, cái điều kiện này, bất quá chỉ là một câu vô nghĩa mà thôi. Nhưng Lâu Phù Phương lại có thể tưởng tượng được, sau khi ra thêm một cái điều kiện này, hình ành dòng người mua chen chúc mà đến kia, cùng giá tiền trở mình của cây chiết phiến kia.

"Rõ ràng với ta mà nói, bất quá chỉ là một chuyện hoàn toàn chẳng tiêu phí chút tâm tư nào." Nhưng đối với những người kia mà nói, ý nghĩa của thứ đó vốn đã chẳng thể tầm thường rồi.

Giống như hiểu được gì, trong mắt Lâu Phù Phương hiện lên một tia giật mình.

Nếu muốn làm cho đám tì hưu kia phun đồ ra, nhất định phải có thêm một điều kiện nữa.

Chuyện mà đối với thương nhân rất trọng yếu, chẳng phải là cái chuyện râu ria với bọn họ hay sao?

Trong đầu có cái gì đó lướt nhanh qua, Lâu Phù Phương nhìn Vệ Tu Dung, có chút chần chờ mà mở miệng: "Ý của thái tử điện hạ là?"

"Người góp lương trăm thạch, nhập lương tịch, " Thu hồi lại chiết phiến, Vệ Tu Dung nheo mắt, chậm rãi nói, "Người góp lương ngàn thạch, nhập quan tịch."

"Người góp lương thành tấn, nhập quý tịch."

Dù nghe những lời vừa nãy của Vệ Tu Dung, trong lòng cũng đã đoán được dụng ý của y tuyệt đối sẽ không đơn giản, nhưng khi nghe được những câu này, Lâu Phù Phương vẫn không tự chủ được cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.

Hộ tịch đương triều phân thành sáu cấp, quý tịch, quan tịch, lương tịch, thương tịch, nô tịch và tiện tịch.

Quý tịch đứng đầu tiên, tức là thế gia mang huyết mạch hoàng tộc; thứ hai là quan tịch, tức là vào triều làm quan linh tinh; thứ ba là lương tịch, tức là dân chúng tầm thường; thứ tư là thương tịch, tức là những người buôn bán, thương nhân; sau đó, là vị trí của nô bộc và con hát, không đáng nói đến. Từ xưa đến nay, ngoại trừ trường hợp người có lương tịch vào triều làm quan, sắp xếp quan tịch, cũng có khi là chủ gia khai ân, cho tôi tớ trong nhà sửa thành lương tịch, nhưng ngoại trừ những chuyện này, thì cho đến chết cũng không thể thay đổi được. Cấp bậc sâm nghiêm, dĩ chí vu tư(Ly:???).

Cái quan niệm kia đã xâm nhập sâu vào lòng người, thậm chí sau khi Lâu Phù Phương nghe Vệ Tu Dung nói xong, liền thốt ra lời phản đối: "Chuyện này không......" "Không thể được?" Trực tiếp đánh gảy lời nói của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung cười lạnh một tiếng, "Hay là không muốn làm?"

"Hôm nay một bên là tánh mạng muôn dân trăm họ, cùng với loại lễ pháp vô vị đem người phân chia thành ba bảy loại kia -- đến tột cùng, bên nào quan trọng hơn?"

Lâu Phù Phương há miệng thở dốc, lại không có thể phát ra một thanh âm nào.

Nếu muốn nói ra lý do phản bác, hắn có thể tìm ra được một đống lớn. Quy củ tổ tiên lưu truyền tới nay, sao có thể muốn sửa là sửa được? Việc trọng đại như vậy, ai có thể xác định sẽ tạo ra cái hậu quả gì đây, những người tự nhận là có thân phận tài trí hơn người kia, khi biết được chuyện này, lại sẽ làm ra cái chuyện gì đây? Chuyện này nói thực đơn giản, nhưng cái mà nó đụng phải, cũng là ích lợi cơ bản của thượng tầng nhân sĩ.

Chỉ là -- trừ cách đó ra, còn có biện pháp khác tốt hơn sao?

Tiền trong quốc khố, tất nhiên không thể cho tất cả dân chúng sống sót qua mùa đông này -- đừng nói tất cả, coi như là một nửa, cũng thực sự rất gian nan. Nếu còn không nghĩ ra biện pháp khác, đến cuối cùng, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn buông tha cho một bộ phận dân chúng, nhưng đây cũng là thứ hắn đang trăm phương nghìn kế suy nghĩ để tránh đi.

Mà những vị thân hào quyền quý kia, vẫn như trước sống sau một lớp tường đất, sống mơ mơ màng màng. Nếu bọn họ chưa bao giờ bận tâm đến tồn vong của trăm họ, hắn cần gì phải đi để ý đến cảm nghĩ của bọn họ cơ chứ? Mọi việc đã có hắn đỡ, hắn cũng không tin, cái đám chỉ có cái công phu khua môi múa mép kia, có cái lá gan, dám gánh vác tội danh cứu tế chậm trễ.

- - ngươi đã sớm muốn làm như vậy.

Lâu Phù Phương nghe thấy trong lòng chính mình phát ra một thanh âm bình tĩnh.

Làm suy yếu lực lượng của một tầng lớp nhất định, đem chi phí cho việc ngoạn nhạc của bọn họ đưa lên đầu dân chúng, để dân chúng trong thiên hạ đều có cuộc sống tốt đẹp hơn. Mà thiên tai hiện tại này, chính là một cái cơ hội như vậy.

Mặc dù thứ đưa ra hiện tại chính là danh hào kia, chỉ khi nào khơi dòng mở lối, thì một thứ gì đó đã có thể trở nên khác biệt mà củng cố.

Nhất cử lưỡng tiện.

Cũng không biết có phải không nhìn ra được ý nghĩ của Lâu Phù Phương hay không, Vệ Tu Dung nhẹ nhàng cười: "Phương pháp ta đã nói rồi, về phần rốt cuộc muốn dùng hay không, dùng như thế nào, toàn bộ đều là quyết định của Lâu đại nhân."

Lâu Phù Phương nghe vậy nhìn y một cái, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc: "Thái tử điện hạ tại sao......" Phải giúp hắn?

Tuy rằng chuyện này rất có khả năng chạm đến ích lợi của một số người, nhưng không nghi ngờ gì, chỉ cần Lâu Phù Phương thành công hóa giải nguy nan lần này, tất nhiên sẽ được thừa nhận trong long trọng. Mà Vệ Tu Dung làm thái tử, nếu có thể có được phần công lao này, ưu đãi tất nhiên sẽ nhiều đến không kể xiết. Nhưng từ trong lời nói của y, y cũng không định tự mình đi làm cái chuyện này, mà lại đem cơ hội này tặng cho Lâu Phù Phương.

Nếu nói Lâu Phù Phương là người dưới trướng Vệ Tu Dung, chuyện này thực sự cũng có thể cho qua, nhưng sự thật, hắn cũng không phải là thủ hạ của Vệ Tu Dung, hơn nữa bởi vì chuyện trước kia, còn từng cùng y có chút xô xát. Quan hệ hai người lúc đó, thực cũng không quá hữu hảo.

Vệ Tu Dung tất nhiên hiểu được lời Lâu Phù Phương chưa nói hết, y nhìn Lâu Phù Phương một cái, hơi cong khóe môi, thâm ý mà nói: "Vì chỉ khi ngươi chiếm được thứ ngươi muốn, ta mới có thể có được thứ ta muốn." Nói xong, cũng không để ý bộ dáng có chút ngây người của Lâu Phù Phương, mỉm cười, "Nếu Lâu đại nhân đã có ý định, ta đây cũng không làm phiền nữa, Lâu đại nhân ngừng bước."

Nhìn Vệ Tu Dung mang theo tươi cười rời đi, biểu tình đờ đẫn trêи mặt Lâu Phù Phương chậm rãi rút đi, trong mắt hiện ra thần sắc sâu xa.

Trong chuyện này -- có chút cổ quái.

Chính như lời lúc trước của hắn, dù là nhìn theo góc độ nào, Vệ Tu Dung quả thực đều không có lý do giúp hắn, dù Vệ Tu Dung biểu hiện thực tự nhiên, cũng vô pháp che dấu được chỗ cổ quái trong này.

Nhất thời hứng khởi? Lâu Phù Phương nhịn không được mỉm cười một tiếng.

Vệ Tu Dung rốt cuộc cũng không phải Lâu Phù Phương, dù cùng có tâm tư mẫn tuệ-sâu sắc, chung quy lại thiếu tùy tính cùng tùy ý của Vệ Thành Trạch kia.

Huống chi, phương pháp vừa rồi mà Vệ Tu Dung nói kia --cũng không phải từ tay Vệ Tu Dung mà ra.

Người với người, từ khi sinh ra đã có bất đồng. Sinh ra là nô ɭệ, cả đời đều chỉ có thể làm nô ɭệ, tổ tiên mang tiện tịch, con cháu đời đời đều mang tiện tịch, không thể sửa đổi. Chuyện này giống như mặt trời mỗi ngày mọc lên từ hướng đông kia, là thói quen tất cả mọi người đã tập mãi thành quen, là chuyện không có gì có thể nghi ngờ. Dù là Lâu Phù Phương, lúc tìm phương pháp giải quyết sự tình kia, cũng chưa bao giờ đem ánh mắt đưa tới nơi này. Cũng không phải là hắn cổ hủ, thật sự là bởi vì cái quy tắc này đã giống như hô hấp bình thường, nếu không có có người đột nhiên vạch ra, chính mình căn bản sẽ không thể nhận ra điểm này.

Không chỉ có Lâu Phù Phương, tất cả mọi người còn lại cũng như thế. Không ai sẽ đem ánh mắt phóng tới cái quy tắc này, cũng không ai nghĩ đến chuyện dùng cách này để giúp nạn dân thiên tai-- trừ bỏ người chưa bao giờ đem mấy thứ này đặt ở trong mắt.

Mấy thứ lễ pháp vô vị đem người ta chia thành ba bảy loại? Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vệ Tu Dung, trêи mặt Lâu Phù Phương không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.

Một người từ nhỏ sinh trưởng ở trong cung, tài trí hơn người, bị được sủng ái, chưa bao giờ trải qua cái gì gọi là gian nan khốn khổ, làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Bất quá là thuật lại lời nói của người khác mà thôi. Mà lời nói giống như vậy, Lâu Phù Phương chỉ từng nghe thấy từ trong miệng một người.

- -chuyện tình đã thập phần rõ ràng, không phải sao?

Nếu ngay từ đầu Lâu Phù Phương còn hoài nghi, thì câu nói của Vệ Tu Dung trước khi rời đi kia, lại làm cho hắn xác định ý nghĩ trong lòng.

Vệ Thành Trạch, ở trong tay Vệ Tu Dung.

Tuy rằng không biết mục đích của Vệ Tu Dung đến tột cùng là cái gì, nhưng cái người giết hộ vệ bên cạnh Vệ Thành Trạch, đem người bắt đi, chính là Vệ Tu Dung không thể nghi ngờ.

Mà cứ như vậy, hành vi kỳ quái lúc trước của Vệ Tu Dung, đều có thể giải thích đầy đủ.

Bởi vì ngay từ đầu đã biết, Vệ Thành Trạch đang "Bệnh nặng trêи giường" ở trong cung kia cũng không tồn tại, cho nên Vệ Tu Dung mới có thể làm ra thái độ vô vị như vậy, sau đó bế môn bất xuất, chắc chắn cũng là để làm ổn định tâm của bọn Lâu Phù Phương.

Chỉ là...... Tại sao

Vì ngôi vị hoàng đế? -- cái ý nghĩ này mới nảy ra, đã bị Lâu Phù Phương phủ định.

Vệ Thành Trạch vẫn chưa biểu hiện ra tâm tư lập thái tử khác, Vệ Tu Dung không đáng vì chuyện như thế mà mạo hiểm. Huống chi, nếu thật sự muốn soán vị, lặng yên không một tiếng động bắt người đi như vậy, hiển nhiên không phải là biện pháp tốt. Thân thể Vệ Thành Trạch vốn không tốt, làm cho hắn không hề có sở giác mà "Chết bệnh", chẳng lẽ không phải là biện pháp hữu hiệu nhất sao không? Như vậy, ngôi vị hoàng đế sẽ thuận lý thành chương mà để lên trêи đầu Vệ Tu Dung, mà không phải như hiện tại, đem người dấu ở nơi nào đó, thậm chí còn vì lấy được niềm vui của đối phương, mà một mình chạy đến phủ của hắn, nói cho hắn làm thế nào ứng đối với nan đề trước mắt.

Nghĩ đến đây, ngay cả trong lòng Lâu Phù Phương, cũng không từ được mà dâng lên một cảm giác vớ vẩn. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, Vệ Tu Dung rốt cuộc là xuất phát từ cái mục đích gì, mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Rõ ràng, Vệ Tu Dung cũng không có thương tổn đến tánh mạng Vệ Thành Trạch -- điểm này đối với hắn mà nói, tự nhiên là một tin tốt, nếu đã biết người làm ra việc này, việc tiếp theo mà Lâu Phù Phương nên làm, chỉ là âm thầm tìm hchỗ của Vệ Thành Trạch, sau đó đem người cứu ra.

- - mà trước đó, hắn cần đem phương pháp vừa rồi từ lời của Vệ Tu Dung, hoàn thiện một phen.

Dù là dưới giam cầm của Vệ Tu Dung, Vệ Thành Trạch cũng muốn tìm cách đem phương pháp giải quyết truyền lại cho hắn, hắn sao có thể cô phụ kỳ vọng của hắn đây? (Ly: Lúc beta lại phải chuyển xưng hô thôi hắn hắn nghe khó hiểu quá QAQ)

Chỉ là không biết, để làm được chuyện này, Vệ Thành Trạch đến tột cùng trả giá đại giới gì. Muốn làm cho người bắt cóc mình thay mình truyền lời, đại giới cần trả giá, nhất định không nhỏ.

Hô hấp hơi bị kiềm hãm, Lâu Phù Phương đưa tay đè xuống lồng ngực có chút phát đau, không suy nghĩ nữa.

Nếu Vệ Tu Dung nguyện ý thay Vệ Thành Trạch truyền lời, ít nhất thuyết minh rằng Vệ Tu Dung cũng không có quá nhiều ác ý với Vệ Thành Trạch, mà Vệ Thành Trạch trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên...... Chỉ cần đợi thêm một chút nữa là tốt rồi.

Thật sâu mà hít vào một hơi, đem tình tự đang bốc lên trong lồng ngực kia áp chế lại, Lâu Phù Phương nhấc chân rời phủ, gọi xe ngựa chạy vào cung.

"Hắn sẽ không đem chuyện này nói cho người khác, " Vệ Thành Trạch đưa tay vươn ngoài cửa sổ, tùy ý mặc bông tuyết bay xuống bàn tay mình, trong nháy mắt tan thành giọt nước trong suốt, tròn trịa trong sáng, xiềng xích trêи cổ tay vì động tác của hắn mà phát ra tiếng vang thanh thúy, "Hắn chỉ nghĩ, chờ khi đem chuyện cứu tế thiên tai xử lý xong xuôi, tiếp tục đem tất cả tinh lực, đem để trêи này mà thôi."(Ly: *Khóc* GIAM CẦM PLAY!!! GIAM CẦM!!! PLAY!!!)

So với muôn dân trong thiên hạ, nghĩ cách cứu viện một người trong khoảng thời gian ngắn không có nguy hiểm đến sinh mệnh nguy hiểm, chuyện không thể coi là quá khẩn cấp này, tất nhiên không có khả năng xếp đằng trước.

"Hắn chính là quân tử lòng mang an nguy của chúng sinh a." Đôi môi hơi cong lên, Vệ Thành Trạch giống như thở dài mà nói.

Thân ảnh đơn bạc đứng phía trước cửa sổ, tóc dài màu mực không buộc mà rối tung xuống dưới, buông xuống tận mắt cá chân. Mi mục thiển đạm, tươi cười thanh thiển, đứng bên cửa sổ đang đầy tuyết kia, giống như tiên nhân ngẫu nhiên xuống phàm trần.

5438 lăng lăng mà nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch hồi, đột nhiên hỏi: "Kí chủ ngươi kỳ thật, hy vọng Lâu Phù Phương tới cứu ngươi đi?"

Thậm chí không có trải qua bước tự hỏi của đại não, câu hỏi này đột nhiên thốt ra.

Vệ Thành Trạch luôn tính toán - không bỏ sót, đùa bỡn lòng người, độ nắm chắc với lòng người đã tới nông nỗi đáng sợ, từng hành động của đối phương, mỗi một ý nghĩ, đều đã được hắn tính toán cẩn thận. Giống như một con rối gỗ mang những sợi tơ vô hình, hết thảy mọi thứ đều không ngoài ý nghĩ của người này.

Nhưng chính vì vậy, Vệ Thành Trạch càng chờ mong thứ "Ngoài ý muốn". Vượt qua dự đoán của chính mình, làm cho hắn ngoài ý muốn.

Thu tay, mặc cho bông tuyết đã tan thành nước theo đầu ngón tay chảy xuống, Vệ Thành Trạch hơi nghiêng đầu, như đang nhìn người nào đó, hai mắt đầy ba quang lưu chuyển, mang theo vài phần mị ý: "Ngươi hy vọng ta trả lời như thế nào, vẫn là trả lời không phải đi?"

5438 nghe vậy không khỏi sửng sốt, bỗng nhiên ý thức được mình hỏi một câu hỏi vô cùng ngu ngốc, nó cười gượng hai tiếng, vô cùng cứng nhắc mà dời đề tài: "Tui nói kí chủ a, tui còn nghĩ người nói chính là chuyện cầm tù này a, kết quả cư nhiên là thực a?" Nói xong, ánh mắt nó đảo qua xiềng xích trêи cổ tay Vệ Thành Trạch, cố gắng làm ra một bộ "Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng kỳ thật cũng không có kinh ngạc như vậy".

...... Được rồi, kỳ thật lúc ấy 5438 thật sự là bị dọa rồi.

Vốn nó nghĩ "giam cầm" trong miệng Vệ Thành Trạch, bất quá là một lí do thoái thác mà thôi, dù sao chỉ cần Vệ Thành Trạch mất tích, hắn rốt cuộc trải qua chuyện gì, bất quá cũng chỉ là dùng mồm mép cao thấp vài câu mà thôi, hoàn toàn không nghĩ Vệ Thành Trạch sẽ thật sự...... Khụ khụ.

"Ta là của ngươi, " Để mặc Vệ Tu Dung bỏ đi tất cả vũ khí trêи người mình, dùng xích khóa lại cổ tay và mắt cá chân, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu hạ lên khóe môi y một nụ hôn, "Ngươi muốn làm gì ta đều được cả."

5438 mới không nói, trong nháy mắt kia nó vô cùng oán niệm sao mình không có công năng chụp màn hình (Ly: 5438, cưng nghĩ cưng là điện thoại thông minh hửm:)))), đem cái hình ảnh này giống như trò CG, lưu lại sau ɭϊếʍ nha...... Không không không, nó cái gì cũng chưa nói!

Ly: CG (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản. Trong tiếng Nhật truyền thống, nó là từ viết tắt của đồ họa vi tính (コンピュータグラフィックス?) gairaigo Nhật Bản, dùng để chỉ mọi hình thức đồ họa kỹ thuật số, từ kỹ thuật đổ bóng dōjinshi đến nghệ thuật dựng phim. Tuy nhiên, thuật ngữ này ở phương Tây chỉ dành riêng cho công nghệ đồ họa 2D. Trong những năm gần đây, ngành công nghiệp hentai bắt đầu sử dụng công nghệ này vào các dự án thương mại của họ, như eroge, visual novel,...

Yên lặng xoa máu mũi không tồn tại, 5438 vẻ mặt chính sắc (?) mà nhìn Vệ Thành Trạch, chờ câu trả lời của hắn.

"Diễn trò, dù sao cũng phải làm nguyên bộ mới tốt a." Vệ Thành Trạch cười khẽ một tiếng, đôi mắt cong thành hình trăng non, không biết sao, thế nhưng lại mang vài phần ý tứ khờ dại, "Hơn nữa......" Hắn nâng lên cổ tay mà quơ quơ, xiềng xích cọ xát nhau mà phát ra tiếng vang thanh thúy, "Ngươi không thấy thực đẹp sao?"

5438:......

Tuy cảm thấy tào điểm bên trong lời này phi thường nhiều, nhưng 5438 không thể không thừa nhận, Vệ Thành Trạch nói...... Thực đặc biệt đúng a!

Như yêu tinh tinh xảo đẹp đẽ nhất trong thiên hạ, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, cùng với kia xiềng xích đen tuyền dài nhỏ phía trêи kia -- đem hình ảnh trong nháy mắt toát ra cái gì mà giam cầm play, phòng tối nhỏ, cưỡng yêu linh tinh gì đó bay thẳng vào đầu, 5438 cảm thấy, nó hẳn là ít xem tiểu hoàng văn một chút a.

"Lễ vật ta đưa cho phụ hoàng, phụ hoàng không thích sao?" Cổ tay bị nắm, thân hình ấm áp theo phía sau truyền đến, hơi thở quen thuộc đem hắn bao lại, đuôi lông mày của Vệ Thành Trạch khẽ nhíu, trong mắt hiện lên một tia không hờn giận.

"Tại sao y lại cao hơn ta?" Bất mãn oán giận với 5438, ngữ khí của Vệ Thành Trạch thực giống một đứa bé bị đoạt kẹo.

Rõ ràng lúc bốn năm trước, người kia còn kém hắn đến nửa cái đầu, sao hiện tại có thể ôm cả người hắn trong lòng,ngực?

5438:......

Đối với loại trưởng thành tự nhiên này, nó thật sự không lời nào để nói.

Mẫn tuệ-sâu sắc mà nhận ra tình tự của Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung gục đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh đầu Vệ Thành Trạch: "Phụ hoàng mất hứng sao?"

Vệ Thành Trạch ngẩn người, giống như không ngờ Vệ Tu Dung sẽ nhận ra chuyện này. Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu: "Không có." Dừng một chút, hắn lại hỏi, "Ngươi tới chỗ Lâu Phù Phương?"

Nghe được lời nói của Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài: "Người phụ hoàng quan tâm nhất, vĩnh viễn đều là Lâu đại nhân." Nói xong, y giống như làm nũng mà cọ vào gáy Vệ Thành Trạch, hô hấp ấm áp phun trêи da thịt nơi cái gáy mẫn cảm, làm cho Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà rụt cổ lại.

"Lâu Phù Phương hiện tại hẳn đã biết phụ hoàng ở chỗ ta " ở trêи da thịt mềm ʍút̼ ra một dấu hôn đỏ thẫm, vươn đầu lưỡi giống như trấn an mà ɭϊếʍ qua dấu răng của chính mình, thanh âm của Vệ Tu Dung không khỏi trầm thấp hơn vài phần, "Nếu ta đã làm được việc phụ hoàng giao phó, phụ hoàng có phải hay không cũng nên cho ta chút ưu đãi?"

Da thịt bên gáy non mềm mà mẫn cảm, bị Vệ Tu Dung hết ɭϊếʍ rồi cắn, mang theo từng đợt tê dại, lan nhanh ra toàn thân. Có chút khó nhịn mà ngẩng đầu, hô hấp của Vệ Thành Trạch thoáng dồn dập lên.

Ngón tay cầm lấy cổ tay Vệ Tu Dung có chút vô lực, một hồi lâu sau, Vệ Thành Trạch mới nhẹ thở gấp mà mở miệng: "Ta đã nói rồi, ngươi muốn làm gì với ta...... A ha...... Đều được."

Nghe được lời nói của Vệ Thành Trạch, động tác của Vệ Tu Dung ngược lại lại ngừng lại. Y ngẩng đầu, nhìn gương mặt phiếm ửng hồng của Vệ Thành Trạch, bên trong hai mắt không khỏi sâu thêm, bàn tay đặt trêи lưng Vệ Thành Trạch, cũng thoáng dùng sức vài phần.

Vệ Thành Trạch và Vệ Tu Dung nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười, hắn xoay người, hai tay bò lên cở Vệ Tu Dung: "Nếu ngươi để ý đến chuyện thế tục luân thường, ta đây nói cho ngươi một chuyện có được không?" Hắn kiễng chân, từng chút áp sát Vệ Tu Dung, "Ngươi không phải cốt nhục của ta, đám nữ nhân trong hậu cung kia, ta chưa bao giờ chạm qua, tất nhiên cũng chính là mẫu phi của ngươi......" Câu cuối cùng biến mất giữa đôi môi đang dán lại của hai người.

Đầu óc Vệ Tu Dung có trong nháy mắt trống rỗng, y thậm chí nhận không ra được, mình trong nháy mắt này, đến tột cùng là khϊế͙p͙ sợ nhiều hơn một chút, hay là vui sướиɠ nhiều hơn một chút, lại có lẽ -- là mất mác nhiều hơn một chút?

Chuyện mà mình tin tưởng vững chắc gần hai mươi năm bất quá là một lời nói dối, người trước mắt và mình trêи thực tế không có cái quan hệ gì -- lồng ngực giống như có cái gì đó đè lên mà từng chút trầm xuống, bàn tay nắm Vệ Thành Trạch của Vệ Tu Dung ngày càng dùng sức, y mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, đến khi mở lại, trong đó đã muốn tràn đầy điên cuồng đầy áp lực.