Thân thể Vệ Thành Trạch cương cứng tại chỗ, hai mắt thẳng tắp mà nhìn đài thi đấu, tùy ý mặc Phó An Diệp đang không ngừng nói gì bên người hắn cũng không trả lời y cái gì.

Hai người vừa giao thủ sớm đã phân thắng bại, người vừa lên đài lại làm cho Vệ Thành Trạch nhịn không được mà nhẹ di một tiếng.

Nhìn theo ánh mắt của Vệ Thành Trạch, mày Phó An Diệp cũng không kìm được mà nhíu lại.

Người nọ một thân áo bào xanh, bộ dáng thoạt nhìn gần hai mươi tuổi, hơi nhíu mày, thoạt nhìn có chút không thích ứng với nơi này. Ánh mắt hắn chần chừ quay một vòng, cuối cùng dừng trêи người Vệ Thành Trạch, hướng về phía hắn gật đầu. Vệ Thành Trạch sửng sốt, theo bản năng muốn đáp lại, nhưng tầm mắt đối phương cũng rời đi.

Người này Vệ Thành Trạch đã gặp qua vài lần, dược hoàn chữa thương cho hắn lúc trước, phần lớn đều từ người này mà ra.

Đệ tử thứ ba của Tần Tử Tấn, Thạch Nam.

Nhớ lại vài chuyện có liên quan đến người này, trong lòng Vệ Thành Trạch nhất thời dậy lên chút hứng thú.

Thạch Nam này, có thể nói là một truyền kỳ lớn của Cực phong.

Mười hai tuổi đi lên Ánh Tâm thê, được Tần Tử Tấn nhìn trúng thu làm môn hạ, dựa vào thiên phú hơn người, một đường đi trêи con đường chế thuốc, thậm chí đuổi kịp và vượt qua rất nhiều cao thủ Tu Chân Giới..., dù cho tu vi của hắn hiện giờ chỉ có kim đan sơ kì, cũng chẳng có ai dám chậm trễ hắn.

Đương nhiên, phiên bản Vệ Thành Trạch nghe được từ Liễu Như Ngọc, lại hơi khác chuyện này. Tỷ như lúc trước Thạch Nam đi lên Ánh Tâm thê, không phải là vì bái sư, mà là vì tìm kiếm một loại dược liệu hiếm thấy; lại tỷ như bắt cóc Thạch Nam cũng không phải Tần Tử Tấn, mà là Đại sư huynh của bọn họ; còn tỷ như dược hoàn đầu tiên Thạch Nam luyện chế thành công kỳ thật là một loại xuân - dược...... Đủ loại chuyện như vậy, đều là những chuyện bí mật người ngoài không biết.

Bất quá mặc kệ là nói như thế nào, thiên phú chế thuốc của Thạch Nam, không ai có thể phủ nhận, mà hắn cũng là một tên cuồng làm việc, rất ít khi ra khỏi phòng chế thuốc, càng đừng nói là loại chuyện này. Đừng nói đến thứ so đấu môn phái này, trêи thực tế, căn bản là chưa từng có ai nhìn thấy Thạch Nam động thủ, tất cả mọi người đều biết năng lực chế thuốc của Thạch Nam, nhưng thực lực bản thân của hắn, thì không có bao nhiêu người biết.

Vệ Thành Trạch tiếp xúc với Thạch Nam cũng không nhiều, trừ bỏ lúc dưỡng thương, Thạch Nam đúng giờ sẽ đưa thuốc cho hắn, cũng chỉ có hắn là tìm được những dược liệu hiếm lạ, đưa cho đối phương -- đương nhiên, những dược liệu này, nguyên bản đều thuộc về Vệ Tử An. Nhưng đáng tiếc chính là, tựa hồ do hảo cảm của Vệ Tử An đối với hắn thật sự quá rất thấp, 5438 chỉ lấy tới lượng số mệnh ít đến đáng thương, bởi vì chuyện này, 5438 còn sa xút một trận.

"Cái gì kêu là sa xút một trận! Tui rõ ràng bây giờ còn đang sa xút!!" Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm làm cho đầu ngón tay Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà run lên, hắn hơi buông mi xuống, che đi thần sắc trong đó, nhưng Phó An Diệp đứng ở bên người hắn, tựa hồ đã nhận ra cái gì, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

"Chịu nói chuyện rồi?" Ngữ khí Vệ Thành Trạch không chút gợn sóng, nhưng ngữ điệu bình tĩnh như vậy, lại làm cho tim 5438 không khỏi mà run rẩy một chút...... Ân, nếu nó có tim như nó nói. Xấu hổ nửa ngày, 5438 vẫn là không nhịn xuống, lắp bắp mở miệng: "Tui chẳng phải do tâm tình không tốt thui mà......"

"Ân?" Âm cuối hơi nhướng biểu hiện chủ nhân nó có chút không hờn giận, 5438 bật người liền héo: "Ta sai lầm rồi QAQ." (Ly: Đó, em không giở trò dỗi được đâu nha hệ thống cưng:)))))))))))))

Đối với thái độ ngoan ngoãn nhận sai của hệ thống nhà mình thực vừa lòng, Vệ Thành Trạch dừng một chút, mới mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Chính là sau khi chuyện này kết thúc, cũng là lúc Vệ Tử An thu được linh sủng nha......" ngữ khí của 5438 có chút buồn bã, thanh âm đều có một vẻ hữu khí vô lực.

Vệ Thành Trạch nghe vậy, cảm thấy nhất thời hiểu rõ. Bởi vì ưu đãi của thế giới đối với nhân vật chính, cơ hồ qua mỗi một nơi thất bại, bọn họ luôn có thể có được chỗ tốt ở ngay nơi thất bại ấy, Vệ Tử An (Ly: chỗ này ghi Vệ Thành Trạch nhưng ta thấy k đúng lắm nên mạn phép sửa nhá)làm nhân vật chính của thế giới này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Khi hắn gặp phải kết cục thảm bại trong so đấu môn phái, bị những người vốn là nhìn hắn không vừa mắt cười nhạo châm chọc, hai bên xô xát, Vệ Tử An cũng chịu chút thương thế, để kiếm thuốc trị thương hắn đã đến phía sau núi, lại ở nơi đó nhặt được con linh sủng đầu tiên của mình.

"Kia chính là thần thú linh sủng đó " 5438 không ngừng nhắc, "Nếu có thể bắt được đến tay, có bao nhiêu số mệnh a......"

"Nhưng mà thiện cảm của Vệ Tử An đối với ngươi thật sự là quá thấp......" Nói xong, 5438 nhịn không được mà thở dài, uể oải trong đó dù là ai cũng có thể hiểu được.

Cái gọi là nhân vật chính, đó là tồn tại mà thế giới này chiếu cố nhất, chỉ cần là người hắn chán ghét oán hận, cơ hồ có thể so sánh được với chuyện bị cả thế giới từ bỏ, nên cho dù hiện tại Vệ Thành Trạch lao lực, đem con linh sủng vốn nên thuộc về Vệ Tử An thu đến tay, hắn cũng lấy không được bao nhiêu số mệnh, hơn nữa nói không chừng tương lai còn có thể có gặp nguy hiểm linh sủng phản phệ.

...... Cho nên, kí chủ nó tại sao phải cố gắng làm Vệ Tử An nghi ngờ như vậy chứ QAQ

5438 tỏ vẻ, nó hoàn toàn không thể lý giải ý nghĩ của ký chủ nhà mình.

Bất quá tuy nói như vậy, cho tới nay, số mệnh Vệ Thành Trạch thu nạp được, thế nhưng cũng không ít, chính là người à...... là hệ thống, ai lại ngại số mệnh nhiều chứ, hơn nữa dưới mắt 5438 mà nói, chỉ cần Vệ Thành Trạch muốn, hoàn toàn có thể lấy được càng nhiều số mệnh.

Ý nghĩ của 5438, dù nó không nói ra, Vệ Thành Trạch cũng có thể đoán được đại khái, chẳng qua, hắn chưa từng là loại người có đủ kiên nhẫn giải thích kế hoạch của mình với người khác, huống chi, 5438 với hắn mà nói, không trọng yếu đến trình độ kia.

Nói đến cùng, bất quá cũng chỉ là một đồng bọn hợp tác có cùng lợi ích mà thôi.

Áp chế nụ cười lạnh trong lòng, Vệ Thành Trạch ra vẻ thần bí mở miệng: "Ngươi về sau sẽ biết."

5438:...... Tui chẳng lẽ cũng bị những lời này lừa dối đến cùng sao?

Cảm nhận được 5438 đang buồn bực, hai mắt Vệ Thành Trạch xẹt qua chút ý cười, nhưng còn không đợi hắn nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy chung quanh trở nên im lặng. Có chút nghi hoặc ngẩng đầu, Vệ Thành Trạch liền thấy người hẳn là Tam sư huynh của hắn, vẻ mặt chính khí mà nhìn đối thủ đối diện, ngữ khí vô cùng thành khẩn nói: "Tiểu sư đệ mới nhập môn, ta phải làm tấm gương tốt cho hắn, cho nên ngươi nhận thua đi."

Vệ Thành Trạch:......?

Mới vừa phục hồi tinh thần Vệ Thành Trạch hai mắt mờ mịt, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khoan mang lạp được rồi! Về sau có thể khôi phục đổi mới lạp! Đàn sao cái ~

Cám ơn thân nhóm địa lôi, sao sao đát ~

Ngàn vạn lần không người nào cụ hĩ ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2016-07-12 11:31:02

Phong cảnh nam nan ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2016-07-12 13:59:32

Áo bố lạp đích dương ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2016-07-12 19:07:26