Qúy Phi chuẩn bị đứng lên, nhưng vừa lúc đó, bàn kia cũng đã đứng dậy về. Thế là cô ngồi lại, tư lự nhìn theo. 

Khi ngước lên, cô chợt thấy Trần Nghiêm nhìn cô đăm đăm. Cái nhìn rất khó hiểu. Khiến cô không phân tích nổi. Ngay cả khi thấy cô lúng túng, anh vẫn không rời mắt đi nơi khác. 

Qúy Phi thoáng ngần ngừ, rồi buộc lòng phải lên tiếng: 

- Có phải … có phải anh đang nghĩ tới Trúc Hiền không? 

- Không. 

- Tôi tưởng … thật ra lâu lắm rồi, tôi muốn giải thích một chuyện với anh, nhưng không có dịp. 

- Chuyện gì? 

- Thật ra lúc cổ quen với hai người, tôi có biết, chúng tôi là bạn thân mà. 

- Tôi biết chuyện đó, Trúc Hiền hay nói với tôi rằng bất cứ chuyện gì cổ cũng kể với cô. Kể cả chuyện tình cảm. 

Qúy Phi thật sự bối rối,thật khó thanh minh. Khi sự thật là cô đã không đứng về phía anh. Cô liếm môi: 

- Tôi không nói với anh, không phải vì tôi ghét … mà thật ra tôi cũng không có ý định trả thù đâu. Chỉ có điều … chúng tôi là bạn. 

- Ừ. 

- Chị Đông có bảo tôi nói với anh, nhưng … 

Trần Nghiêm khoát tay: 

- Tôi hiểu rồi. Không cần phải giải thích. 

- Anh không bất mãn tôi chứ. Sau này nghĩ lại, tôi thấy rất may là anh đã biết. Nếu không, tôi đã hại anh một cách gián tiếp. 

Trần Nghiêm lắc đầu một cách dứt khoát: 

- Đừng nhắc nữa. Tôi không quan tâm nhiều lắm đâu. 

Qúy Phi cười khẽ: 

- Anh thật sung sướng, có thể quên hay nhớ một người tùy theo ý muốn. 

- Cô nghĩ như vậy? 

- Tôi thấy trước mắt, chứ không phải nghĩ. 

Trần Nghiêm cười một mình, anh nghiêng người tới dụi điếu thuốc. Qúy Phi chờ anh nói một cái gì đó giải thích, nhưng cô chỉ thấy sự lặng thinh khó hiểu. 

Anh là người chỉ nói những gì cần thiết. Vậy ngoài những cái đó ra, trong lòng anh có cảm xúc nào khác không? Con trai nói nhiều như Thiên Vũ đôi lúc có vẻ đàn bà. Nhưng quá ít nói liệu có làm người ta thoải mái không. 

Không hiểu Trần Nghiêm nghĩ gì, khi anh cứ đề cập đến tình trạng hiện tại mà cô đang tránh nói. Anh nhắc lại bằng giọng điệu bình thản: 

- Tối nay, cô sẽ về đâu? 

Qúy Phi hơi nhăn mặt: 

- Sao anh cứ nói chuyện đó hoài vậy? 

- Vì đến giờ cô phải về nhà, không thể đi khuya hơn nữa. 

- Tôi không thể ở lại thêm một chút sao? Có một chỗ để trốn lúc này, anh biết tôi cần lắm không? 

Và không đợi Trần Nghiêm phản ứng, cô nói luôn: 

- Anh về trước đi. Lát nữa tôi sẽ đón taxi về. 

Trần Nghiêm không nói gì, chỉ lấy máy ra đưa cô: 

- Gọi về nói với mẹ cô một tiếng đi. Rồi muốn ở lại bao nhiêu tùy thích. 

- Tôi có máy. 

Rồi cô loay hoay mở xắc tay ra tìm. Nhưng tìm mãi không thấy nó đâu. Cô còn đang hoang mang thì anh lên tiếng: 

- Máy của cô đó. Lúc nãy cô đã làm rớt ở thang máy. 

- Sao? Tôi làm rớt à? Sao tôi không biết? 

Trần Nghiêm khẽ nhún vai, không trả lời, chỉ khoát tay như nhắc "gọi đi". Rồi anh đứng dậy, đi về phía lan can đứng đợi. 

Một lát sau, anh quay lại, vẫn là đề tài cũ: 

- Cô nên đến ở với ba cô. Bỏ tư tưởng sống một mình đi. 

"Lại bắt mình nghĩ về chuyện đó". Qúy Phi thở dài rồi nhìn anh chăm chú: 

- Lạ thật đấy. Sao anh lại quan tâm chuyện gia đình tôi quá vậy? 

- Tôi không muốn cô hoang mang, dù cô không thể vui vẻ, thì cũng đừng bi quan quá mức. 

- Vậy ư? Thế mà tôi nghĩ anh rất ghét gia đình tôi. 

- Đừng quan tâm xem tôi nghĩ gì, mà nên làm theo cái đúng. Tóm lại, cô nên về ở với ba cô. 

Qúy Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: 

- Có phải chị Lan phiền vì bạn trai tôi đến tìm tôi không? Nhưng chị ấy không tiện nói, nên nhờ anh nói giùm. 

- Cô có bạn trai rồi à? 

- Không nhiều, chỉ một người thôi. Thiên Vũ đấy. Có phải chị Lan không thích anh ấy không? 

- Tôi không biết chị ấy nghĩ gì, nhưng cô đừng có suy luận lung tung. Chị Lan không hẹp hòi như vậy. 

- Vậy thì tại sao anh cứ bảo tôi đừng đến nhà chị ấy? 

Trần Nghiêm nhìn cô chăm chú: 

- Cô không hiểu ra vấn đề sao, Qúy Phi? 

- Vấn đề là tôi không muốn làm ba mẹ vương víu nữa. Tôi lớn rồi. 

- Không, cô không là một cô bé không biết giải quyết chuyện của mình. Hãy để tôi giải quyết thay cô. Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. 

Qúy Phi phật ý: 

- Tôi không còn con nít, tôi đủ sức đối diện với vấn đề của tôi. Và tôi sẽ làm những gì tôi cho là đúng. 

- Đúng à? Đúng thế nào được khi bỏ nhà mình để sống với người ngoài. Cô nghĩ gì vậy? 

- Tôi đã nói rồi. 

- Lý do đó không vững chút nào. 

- Anh không hiểu sao? Ba tôi rất cần mẹ anh. Anh không biết hay là không muốn biết như vậy? 

- Cô nghĩ cái gì vậy? – Trần Nghiêm lập lại. 

- Tôi nghĩ anh ghét ba tôi. Và không muốn trở thành người trong gia đình với ba tôi. Anh là người không biết tha thứ. 

Trần Nghiêm khẽ vuốt sóng mũi, hình như anh đang tự trấn tĩnh mình, rồi nói trầm tĩnh: 

- Cô hãy hiểu biết một chút đi. Vấn đề không phải tôi muốn hay không muốn, mà là mọi chuyện đã thay đổi. Không phải những gì ba cô và mẹ tôi muốn trước đây đều là ý muốn của hiện tại. 

- Sao anh biết? Làm sao anh biết được người khác nghĩ gì. Ba tôi bây giờ không còn vướng bận gia đình. Vì vậy, không có lý do gì để không thực hiện ý muốn. 

- Đó là ước mơ của mười mấy năm trước. Bây giờ muộn rồi. 

Qúy Phi nhìn anh hơi lâu, rồi buông một câu phán xét: 

- Anh thật là ích kỷ. 

Cô thấy Trần Nghiêm quay đầu chỗ khác. Và cứ im lặng nhìn vào một điểm. Khá lâu sau, anh quay lại: 

- Về chưa? 

Qúy Phi bướng bỉnh: 

- Anh về trước đi. 

Lần này thì Trần Nghiêm thật sự không nói nữa. Anh xoay người ngồi nghiêng về phía ngoài. Nhìn xuống đường và không hề quay lại nhìn cô. 

Qúy Phi hơi hối hận. Nhưng cố tỏ ra bất cần. Cô biết Trần Nghiêm rất bực. Bực vì cô không chịu hiểu vấn đề. Đã vậy, lại còn kình chống. Và cô rất ngạc nhiên tại sao anh không chịu về. Lý do nào làm anh kiên nhẫn như vậy? Thật sự cô không hiểu nổi tại sao như vậy. 

Cảm thấy mình quả thật đã khó ưa, cô cũng muốn làm cái gì đó tỏ ra dễ thương một chút. Nhưng có một cái gì đó như tâm trạng nổi loạn, làm cô không buồn nhúc nhích. 

Cuối cùng đến khi cả sân thượng chỉ còn mỗi bàn hai người, Trần Nghiêm quay lại: 

- Về chưa? 

- Về. 

Anh đứng lên, bước ra trước. Qúy Phi lẽo đẽo theo sau. Khi đứng trong thang máy, cô lùi lại phía sau anh, lén nhìn đồng hồ và giật mình vì đã quá khuya như vậy.